Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 74: Thế sự đa đoan


Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 74: Thế sự đa đoan

Sau khi trở lại tổng đàn, giáo chủ lập trức sai người lột sạch y phục trên người thiếu niên. Lúc đó hắn nghĩ là vì giáo chủ thấy diện mạo của y không tồi nên mang về thu vào phòng làm nam sủng. Ai ngờ được, sau khi nhìn xong toàn bộ thân thể y, ngược lại, vẻ mặt còn tỏ ra chán ghét, lập tức ra lệnh tống y tới tạp dịch viện. Điều này thực sự khiến người ta không sao hiểu nổi.

Tạp dịch viện, tên như ý nghĩa, chính là nơi sống của hạ nhân, cũng là nơi dơ bẩn nhất, phải làm việc cực nhọc nhất, mà quản sự Tôn Lãnh của tạp dịch viện đã từng chịu qua sự hãm hại của Vân gia, bởi vậy chỉ cần những chuyện liên quan tới Vân gia đều khiến hắn thống hận. Giáo chủ đem y giao vào tay hắn, hậu quả như thế nào thì ai cũng có thể đoán được.

Chẳng qua, giáo chủ đột nhiên thay đổi chủ ý khiến mọi người rất bất ngờ, tất nhiên sẽ có người đứng ra phản đối, nhưng mệnh lệnh của giáo chủ, ai dám trực tiếp trái lời? Giáo chủ phái Hoàng Trang tới vì biết hắn cũng hận Vân gia nhưng tuyệt đối không hành đông theo cảm tính, coi như đó là cách giáo chủ tin tưởng và kỳ vọng vào hắn.

Trong lòng Hoàng Trang có chút vui vẻ, ngẩn đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Vân Phi Vũ khiến hắn không khỏi vì mình để thần trí phiêu xa mà đỏ mặt, cười gượng hai tiếng: “Kỳ thực ta cũng không biết dụng ý của giáo chủ khi bắt đệ tới đây. Dù sao ta cũng chỉ là một gã tạp dịch, rất nhiều chuyện đều do nghe ngóng mọi người bàn tán mà biết.”

Vân Phi Vũ không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Hoàng Trang nghĩ tâm tư của mình đã bị y nhìn thấu, ai ngờ, câu nói tiếp theo của y đã phủ định những gì hắn đoán.

“Hoàng đại ca, nếu không thể dùng ta làm vật trao đổi, vậy ta có thể rời khỏi nơi này không?”

“……….” Hoàng Trang thất thần, hắn không thể trả lời vấn đề này. Nếu nói không thể đi, thiếu niên nhất định sẽ hỏi vì sao, lại không thể nói với y sự thật. Nếu nói có thể đi… đó không phải chuyện mà mình có thể quyết định. Hơn nữa, xem ra giáo chủ không có ý định thả y đi.

Kỳ thực hắn cũng buồn bực, nếu giáo chủ không mê luyến vẻ đẹp của thiếu niên, vậy tại sao lại luôn chấp nhất đối với chuyện của y? Nếu bởi vì y là người của Vân Khoảnh Dương, lý do này rất miễn cưỡng. Dù sao, với địa vị đại thiếu gia của Vân gia, hắn sẽ không để ý tới một gã nam sủng, chắc chắn giáo chủ cũng hiểu điều ấy, bởi người cũng dưỡng mấy chục nam nhân, nữ nhân để thị tẩm, nhưng chưa thấy người để tâm tới ai.

Nghĩ tới đây, Hoàng Trang âm thầm cười khổ. Bốn người bọn họ chăm sóc giáo chủ từ nhỏ tới lớn, thương hắn, yêu chiều hắn cũng không phải vì hắn là giáo chủ, mà vì bọn họ luôn coi hắn như đệ đệ. Trước đây không lâu, hắn vẫn hồn nhiên đáng yêu như vậy, nhưng…..


“Aiz…” Hoàng Trang khẽ thở dài.

“Hoàng đại ca, huynh là sao vậy? Câu hỏi của ta khiến huynh khó xử như vậy sao? Ha ha, cứ an tâm, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Hiện tại, nếu cho ta đi, ta cũng chẳng biết phải đi tới đâu. Thứ nhất, không có tiền. Thứ hai, ta đã không còn thân nhân, căn bản không có nhà để về.”

Vân Phi Vũ cúi đầu, trong lòng dâng lên một trận thương tâm. Mẫu thân qua đời gợi y nhớ tới ký ức kiếp trước, mà Bích Nha ra đi lại khiến y thêm một lần cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Mặc kệ thân phận nàng ra sao, mục đích của nàng là gì, xét đến cùng nàng chính là người đầu tiên y nhìn thấy khi tới thế giới này, nhưng cuối cùng cũng rời xa y.

“Có lẽ do ta chỉ là một u hồn lạc bước tới nơi này, chính vì vậy ta sẽ không thể có một người quan trọng đối với mình.” Nghĩ cuộc đời còn lại phải sống trong cô độc khiến Vân Phi Vũ không khỏi buồn bã, nản lòng nghĩ rằng thế giới này không thể chấp nhận sự tồn tại quái dị của một người như y.

Nhìn vẻ mặt của thiếu niên liền biết y lại nghĩ tới chuyện thương tâm. Hoàng Trang đoán việc này có thể liên quan tới Vân gia, có điều, hắn hiểu được hiện tại không phải là cơ hội tốt để thăm dò, lập tức vỗ vai trấn an thiếu niên: “Nếu không có nơi nào để đi, không có việc gì để làm, vậy đệ ở lại nơi này đi. Chỉ cần làm việc tốt sẽ có cơm ăn, có chỗ ngủ, không tồi chút nào.”

Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn tươi cười, khẽ “ừ” một tiếng.

“Vậy thì… Hoàng đại ca, ta ở nơi này phải làm gì?”

“Tôn quản sự sẽ sắp xếp ổn thỏa.”


“A… tên ẻo lả kia.” Vân Phi Vũ vội vàng che miệng, nhìn ngó chung quanh, sau đó chậm rãi thở phào.

Hoàng Trang nhìn biểu hiện của y, ‘hắc hắc’ cười hai tiếng: “Không sao, hiện tại hắn đang bận công chuyện nên sẽ không tới nơi này. Hôm nay đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cũng mới bị đụng đầu, không nên khiến nó để lại di chứng, về sau nói cho đệ cũng không muộn. Hôm nay đệ có thể nghỉ ngơi, cơm chiều ta sẽ tới gọi.”

“Đa tạ Hoàng đại ca.” Vân Phi Vũ gật đầu, nghĩ kỹ cũng thấy như vậy rất tốt, dựa vào chính mình để kiếm cơm so với việc bị nuôi dưỡng như nam sủng tốt hơn nhiều. Cho dù thân thể có mệt mỏi nhưng *** thần thoải mái.

Nhìn Hoàng Trang đóng cửa cẩn thận, Vân Phi Vũ cứ mặc như vậy mà nằm xuống giường, tâm trí y đang vô cùng hỗn loạn, nhân lúc này trấn tĩnh lại một chút.

Ra cửa phòng, khí thế trên người Hoàng Trang đột nhiên thay đổi, từ hiền hòa biến thành trầm ổn, những kẻ đi qua đều cung kính hướng hắn hành lễ mà hắn cũng mỉm cười đáp lại.

Nhắc tới thuộc hạ của giáo chủ, người bọn họ yêu quý nhất chính là vị Hoàng hộ pháp này.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua giáo chủ, chẳng qua sẽ ngẫu nhiên gặp được một, hai người trong tứ hộ pháp. Trong bốn vị hộ pháp, Hồng Viêm hộ pháp nóng tính, Lam Phong hộ pháp lạnh nhạt như băng, Bạch Cừu hộ pháp chua ngoa, chỉ có vị Hoàng hộ pháp này là tính tình ôn hòa nhất, cũng bình dị thân thiện nhất, bởi vậy tất cả mọi người đều quý mến hắn.

Sau nửa canh giờ, Hoàng Trang tới Lạc Vũ Hiên, nơi ở của Tư Vũ Thánh. Vừa đứng ở cửa chờ người bước vào thông báo lại nghe bên trong truyền tới giọng nam nhân vừa ôn nhu vừa trầm ổn: “Là Hoàng hộ pháp sao? Bước vào đi.”


“Tuân mệnh.” Xốc rèm cửa lên, đối diện là chiếc bình phong rộng lớn che khuất một nửa cảnh trí trong phòng. Nhìn xuyên qua bình phong có thể thấy được quang cảnh mờ nhạt. Hoàng Trang do dự xem có nên bước vào hay không, chợt nghe giọng nói kia lặp lại: “Tiến vào đây.”

Hoàng Trang chần chờ một lát, tránh qua bình phong rồi bước vào trong. Bên ngoài nhìn vào sẽ thấy trong phòng là một mảnh xuân sắc kiều diễm, nhưng khi đã bước vào lại khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

“A… Hoàng hộ pháp cần chi phải e dè, cũng đâu phải lần đầu gặp bổn cung như vậy.”

Chính xác, đây không phải lần đầu đối mặt với cảnh tượng khó xử này, chẳng qua Hoàng Trang vẫn không thể thích ứng được. Hắn thở sâu, bình tĩnh ngẩng đầu đối diện với cặp mắt phượng có thể mê hoặc chúng sinh kia, mà thiếu niên trần trụi đang dán chặt trên thân thể người nọ lại không ngừng rên rỉ.

Tư Vũ Thánh lười biếng tựa người lên nhuyễn tháp, đôi tay chơi đùa trên thân thể thiếu niên mà trong mắt lại không có lấy một tia dục vọng.

“Nói đi.”

Hoàng Trang hơi cúi người tới phía trước: “Tuân mệnh.”

……………….

Sau thời gian uống hết một chung trà, Tư Vũ Thánh nghe hắn báo cáo xong liền nheo hai mắt lại, đẩy thiếu niên trong lòng ra, đứng thẳng dậy: “Ngươi nói y có đề cập qua là muốn đi khỏi đây?”


“Vâng.” Hoàng Trang gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng sau khi nghe y nói tiếp, có vẻ y không có nơi nào để đi, cho nên vẫn quyết định ở lại đây.”

“Hừ!” Tư Vũ Thánh hừ nhẹ một tiếng. “Có thể đi hay không cũng chưa tới lượt y quyết định.”

Trầm tư một lát, đột nhiên vẽ lên trên gương mặt một nụ cười vô cùng ôn hòa: “Ngươi đi nói cho Tôn Lãnh, kêu hắn phải ‘chăm sóc’ tiểu tử kia thật tốt, khiến cho tiểu tử kia hiểu tù nhân là như thế nào, nhưng không được khiến y chết, còn nữa, không được phép đụng tới gương mặt, sau này còn phải dùng tới.”

Tâm tư của người trước mắt càng lúc càng khiến người khác khó hiểu, luôn biến đổi.

Hoàng Trang âm thầm cười khổ, cũng không dám có chút dị nghị, vội vàng chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ hiểu được, chẳng qua… đem thiếu niên kia giao cho Tôn Lãnh, vậy thuộc hạ vẫn tiếp tục ở lại nơi đó sao?”

“Phải!” Tư Vũ Thánh không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Chỉ sợ bí mật của tiểu tử kia không hề nhỏ, ngươi phải lấy thân phận bằng hữu ở bên y, như vậy sẽ tốt hơn việc hỏi đáp suông, hơn nữa Tôn Lãnh có nhiều lúc trở lên quá đà, phải đảm bảo hắn không dùng hình phạt riêng dành cho y. Ngươi ở bên cạnh theo dõi là tốt nhất.”

“Thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ lập tức trở về phía kia.”

“Được, ngươi lui xuống trước đi.”

“Tuân mệnh.”

Một chân mới bước qua cánh cửa, chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ thực lớn cùng thanh âm lay động kịch liệt, Hoàng Trang thở dài, lắc đầu bước ra khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.