Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 280: Pn13:khách quý tới thăm
Trung tuần tháng giêng, Tư Vũ Thánh trở về, mà lúc này Vân Khoảnh Dương bận rộn thu xếp công việc, còn Tích Vô Nhai cũng thường xuyên ra ngoài, mỗi lần nhanh thì năm, sáu ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng.
Sáng sớm hôm nay, giờ tỵ đã qua, Vân Phi Vũ tỉnh lại kèm theo cơn đau trên xương sống cùng thắt lưng, quay đầu nhìn gương mặt say ngủ tuyệt sắc cùng đôi môi anh hồng hấp dẫn kia, hiện tại y đã chẳng còn chút tâm tình nào để thưởng thức, vươn tay véo mạnh lên gương mặt kia một cái.
Hàng lông mi cong khẽ rung động, người nọ chậm rãi mở to đôi mắt phượng, ánh mắt mơ hồ cũng tràn ngập khó hiểu, sau đó ôm chặt nơi vừa bị véo, ủy khuất nhìn y: “Vũ Nhi, đau”
Vân Phi Vũ trừng mắt: “Đau? Huynh chắc chắn?”
Biết tiểu đông tây phát hỏa vì mình làm quá mức, Tư Vũ Thánh vội vàng cười nịnh, dán sát mặt tới: “Không đau, một chút cũng không.” Thấy y tức giận xoa thắt lưng đứng dậy, hắn cũng nhanh chóng ngồi dậy theo.
“Để ta xoa bóp giúp đệ.” Cố tình lờ qua phản đối của y, hắn dùng một tay bế người, một tay nhẹ nhàng nhấn lên huyệt vị.
Hai người trần trụi ngồi bên nhau, Vân Phi Vũ chẳng chút cảm động, nhưng huyệt vị được chăm sóc khiến y thả lỏng thân thể, ai ngờ lúc này lại nhận ra thân thể người nọ có biến hóa, y còn chưa kịp phản ứng đã bị áp đảo.
“Tư Vũ Thánh, huynh cút ra cho ta.” Cảm nhận được hung khí nguy hiểm kia cọ xát trên khe hở giữa mông, y nghiến răng nghiến lợi nói.
“Một lần, chỉ một lần thôi.” Ngoài miệng còn đang cầu xin nhưng động tác dưới thân lại vô cùng mau lẹ, nâng chân tiểu đông tây, đem phân thân của mình tiến vào toàn bộ.
“Huynh… huynh… hỗn đản uhm…”
Vân Phi Vũ muốn đạp hắn một cước lăn xuống giường, nề hà người nọ lại hoàn toàn thấu hiểu thân thể y, đôi tay liên tục đốt lửa, hạ thân trừu sáp càng thêm mạnh mẽ, không ngừng chạm tới nơi mẫn cảm kia, khiến cho thân thể y mềm nhũn không còn chút khí lực nào.
Thanh âm mắng chửi hòa cùng tiếng giường lắc lư, giọng điệu rên rỉ trầm thấp quyến rũ vang lên từng hồi. Khắp phòng tràn ngập xuân sắc.
Thực sự rời giường đã là rất lâu sau. Lúc đó, Tư Vũ Thánh ôm y tới dục trì tắm rửa lại làm thêm một lần khiến Vân Phi Vũ giận sôi lên, thế nhưng, y căn bản không thể chống trả nổi. “Hỗn đản, sắc ma…”
Vân Phi Vũ nhu nhu thắt lưng bước tới cửa chính, đi về phía tửu lâu đằng trước trang viên. Nhớ tới vẻ mặt cùng *** thần của người nọ sau khi tắm xong, y nghiến răng nghiến lợi ken két, cơ mà… y cũng đã tặng cho người nọ một dấu răng trên mặt khiến hắn không dám ra khỏi phòng. Y nhịn không được liền cười hắc hắc vài tiếng: “Xứng đáng, cho huynh biết tay.”
Tới Phi Vũ Hiên dạo qua một vòng, sau đó đi qua hành lang trung gian chuyển tới Phi Vũ Các.
“Ôi trời, lão bản, sắc mặt của ngài hình như không được tốt lắm. Cho nên ta mới nói, người trẻ tuổi thực là… một chút kiềm chế cũng không có.”
Khóe mắt Vân Phi Vũ khẽ giật vài cái, mặt lạnh nhìn hắn: “Ngô Thiên, lời này ngươi nên nói trước mặt giáo chủ nhà các người đi.”
Vừa nghe lời này, Ngô Thiên vội vàng triển khai gương mặt tươi cười nịnh nọt: “Ai nha, lão bản à, ta chỉ đùa với ngài một chút thôi mà. Nhìn trán ngài tỏa sáng, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc cực kỳ tốt đấy nha. Ha ha ha…” Cười gượng vài tiếng, hắn đột nhiên nghiêm túc trở lại: “Nga, đúng rồi, lão bản à, có khách muốn gặp ngài đấy, họ đợi nửa canh giờ rồi.”
Biết hắn nói sang chuyện khác, nhưng vừa nghe để khác h đợi hơn nửa canh giờ, Vân Phi Vũ trừng mắt: “Sao không nói sớm mà để người ta chờ lâu như vậy? Ở trên lầu? Sao không đưa thẳng tới hậu viện?”
Ngô Thiên Lập tức bày ra bộ dáng của một tiểu tức phụ* bị ăn hiếp, cực kỳ ủy khuất mở miệng: “Tiểu nhân có đi tìm ngài mà, nhưng giáo chủ đuổi ta cút đi, cho nên ta lập tức lăn đi mất. Còn nữa, là bọn họ tự muốn ở đây dùng đồ ăn mà.”(Tiểu tức phụ: cô vợ bé nhỏ)
Vân Phi Vũ lập tức hiểu được những lời nói ám muội trước đó của hắn là từ đâu mà ra, khi đó thần trí của y đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng hình như có nghe thấy Tư Vũ Thánh từng thốt lên một chữ “cút” thì phải.
“Thì ra là thế, khốn kiếp!”
Nhịn không được liền nhỏ giọng mắng một câu, bất quá, người trước mắt này cũng giống như chủ tử nhà bọn hắn, chẳng phải thứ tốt gì, Vân Phi Vũ ngước mắt nhìn người phía trước.
Kỳ thật y nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Tư Vũ Thánh lại có loại thủ hạ vô lại thế này, rõ ràng bộ dạng của hắn trông chính trực như vậy cơ mà.
Nghe nói trước kia người này từng là đường chủ của một nhánh ma giáo, Tư Vũ Thánh nói, khi kiểm tra sản nghiệp, hắn định thuận tiện tìm cho y một chưởng quầy, thực không ngờ người này vừa nghe xong liền tự mình đề cử, biểu lộ ý nghĩ muốn theo cạnh Tư Vũ Thánh.
Tra xét cách hắn quản lý sản nghiệp, Tư Vũ Thánh cũng phải thừa nhận năng lực của hắn, lập tức đưa người vào kinh. Phi Vũ Các có chưởng quầy giỏi đương nhiên khiến Vân Phi Vũ vui mừng, nhưng sau khi phát hiện tính nết của hắn. Trước mặt giáo chủ của mình thì hắn cung kính lễ phép, nhưng trước mặt y lại thường xuyên nói giỡn trêu đùa, chẳng qua hắn cũng biết chứng biết mực, bởi vậy Vân Phi Vũ có muốn giận cũng không giận nổi. Thời gian lâu cũng thành thói quen.
Sau này nghe kể lại mới biết hắn vốn là người được đề cử chung với đám người Hoàng Trang để phò trợ Tư Vũ Thánh, khi tranh đấu lên chức vụ hộ pháp thất bại, hắn dựa vào thực lực của chính mình để trở thành đường chủ của một phân đà, mà trong lòng vẫn nuôi khát vọng có thể ở bên cạnh Tư Vũ Thánh.
Nghe được những lời như vậy, rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng hiểu tại sao ngày đó khi gặp mặt Tư Vũ Thánh lại bắt người này thề độc sẽ trung thành với mình, xem ra tâm tư của người này đã sớm bị hắn nhìn thấu, vừa chặt đứt tư tâm vừa tận dụng năng lực của người ta.
Thánh của mình bị để ý như vậy khiến Vân Phi Vũ không thoải mái, tuy nhiên y cũng cảm thấy người này thực đáng thương. Nói chuyện vài lần, y nhận ra Ngô Thiên này rất hiểu giá trị của bản thân mình, qua nhiều lần vui đùa đều ẩn ẩn nói rằng bản thân mình sẽ là trưởng quầy của Phi Vũ Các vĩnh viễn, biểu lộ hắn sẽ chung thành với y.
Qua một thời gian quan sát, người này quản lý tửu lâu rất tốt, tính cách tiến thoái có chừng có mực, trừ bỏ thỉnh thoảng hay vui đùa trêu trọc vài câu không ảnh hưởng tới việc lớn với Vân Phi Vũ ra thì hắn cũng chẳng có thú vui tồi tệ nào cả.
Vân Phi Vũ từng nhịn không được mà hỏi khi hắn nói những lời đùa giỡn như vậy có khó chịu hay không? Ai ngờ người nọ chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương khiến y thiếu chút nữa ói toàn bộ đồ ăn đêm hôm trước ra. Sau này, khi cùng nhau trò truyện thẳng thắn nghiêm túc mới biết hắn chẳng có ý gì khi muốn ở bên Tư Vũ Thánh.
Tò mò truy vấn rất lâu mới biết, Ngô Thiên nói mặc dù hắn hâm mộ Vân Phi Vũ nhưng nhiều nhất vẫn là kính nể ngưỡng mộ y, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể đem giáo chủ đại nhân anh hùng dũng mãnh của bọn họ thu phục thành một tiểu miêu ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên trong lòng hắn dâng lên tình cảm ngưỡng mộ dạt dào tựa như nước sông chảy mãi không ngừng, liên miên….
Nhớ tới những lời nói xu nịnh khiến mình muốn nổi da gà kia, Vân Phi Vũ chà xát tay liên tục.
Nhìn người trước mắt tỏ vẻ đáng thương nhưng khóe miệng lại ngoác tới tận mang tai, biết là đầu óc đen tối của hắn lại nghĩ tới chuyện sáng nay, Vân Phi Vũ thực sự muốn đấm cho hắn hai quyền, nhưng dù sao hắn cũng trưởng quầy của tửu lâu, mang theo đôi mắt gấu mèo ra tiếp khách thì không ổn, y đành phải hừ lạnh một tiếng: “Dẫn đường.”
“Dạ”
Vui đùa phải có giới hạn, Ngô Thiên rất hiểu điều này, hắn lập tức thu hồi nụ cười đáng khinh kia, khôi phục bộ dạng hiền lành đôn hậu của vị chưởng quầy tài giỏi, hơi cúi người, đưa tay mời: “Lão bản, đi bên này.”
Lên lầu ba, vào một gian bao sương, nhìn ba người bên trong cách tấm mành cửa, Vân Phi Vũ sửng sốt một lúc, sau đó kinh hỉ tiến lên: “Lưu thúc, Bảo Nhi”
Lập tức ôm lấy Trần Bảo Quang đang đứng hình nhìn mình, xoa đầu hắn, y kinh ngạc nhìn Triệu Nhất Thanh bên cạnh: “Các người trở về khi nào vậy? Thời gian qua các người đã đi đâu?”
Hai người đều ngẩn ra, Lưu Bạch Phàm cười ha hả giải thích: “Sáng nay tiểu tử này mới về, nghe nói ngươi mở tửu lâu ở Diên Kinh nên quấn quýt lấy ta, bắt ta dẫn hắn tới xem. Ngươi nhìn xem, hắn còn đeo ngươi hơn cả cữu cữu ruột thịt này nữa, uổng công ta thương hắn như vậy, thật sự là nuôi nhầm một con bạch nhãn lang rồi.”
Vân Phi Vũ cười hì hì, nhéo nhéo hai má mềm mại của Trần Bảo Quang, giương tay quơ quơ trước mặt hắn: “Bảo Nhi, Bảo Nhi, hoàn hồn đi.”
“A, Tiểu Vũ, ngươi thực sự là Tiểu Vũ sao?” Trần Bảo Quang ôm mặt Vân Phi Vũ xăm xoi một lượt, miệng nói thầm: “Tuy cữu cữu đã nói ngươi không giống trước kia, nhưng không ngờ dung mạo lại thay đổi tới mực này. May mà thanh âm của ngươi vẫn như vậy, bằng không ta sẽ không nhận ra đâu. Tiểu Vũ,Tiểu Vũ, ngươi nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?”
“Aiz, vẫn ngây thơ như trước kia, không ai nói cho hắn biết trên đời này còn có một thứ gọi là thuật dịch dung sao?” Vân Phi Vũ nhịn không được liền hôn lên má hắn một cái, nhưng chớp mắt đã thấy thân thể bị ai đó kéo về phía sau, mà người trong lòng cũng bị túm đi.
“Hắn là ai vậy?”
Thanh âm nén giận mang theo khí tức nguy hiểm vang lên từ phía sau, da đầu Vân Phi Vũ run lên, xoay người, vẻ mặt tươi cười: “Thánh, sao huynh lại tới đây?”
“Ta không thể tới sao?” Tư Vũ Thánh âm trầm trừng mắt nhìn Trần Bảo Quang, trong mắt không hề che dấu sát khí.
Tự biết bản thân đã thất thố, Vân Phi Vũ cẩn thận giải thích: “Bảo Nhi là chất tử của Lưu thúc, huynh cũng biết Lưu thúc mà. Thánh, huynh đừng hiểu lầm, ta cùng Bảo Nhi chỉ là huynh đệ, không phải như huynh nghĩ đâu, thật đấy.”
“Không phải như vậy thì tại sao đệ lại hôn hắn?” Tư Vũ Thánh ôm chặt y, hàn khí trên thân tỏa ra càng thêm mãnh liệt, “Lại còn gọi là Bảo Nhi nữa, có cần thân thiết tới vậy không?”
Nghe ra ngữ khí của hắn không ổn, trên gáy Vân Phi Vũ đổ đầy mồ hôi, cuối cùng câu đầu hắn nói thầm một lúc.
“Thật sự như vậy?” Tư Vũ Thánh nghi hoặc nhìn y.
“Uhm, thật mà.”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó quay sang nhìn ba người kinh hồn chưa định, chỉ về phía nam tử đang tức giận trừng mình: “Hắn là ái nhân của Bảo Nhi. Ngày đó ta giao Bảo Nhi lại cho hắn, aiz.. lúc ấy ta thực sự mang tâm trạng đem nữ nhi của mình gả cho người khác nha, khó chịu lắm luôn.”
Tất cả mọi người đều đen mặt lại, Triệu Nhất Thanh trừng mắt liếc y một cái, sau đó ôm chặt Trần Bảo Quang tới trước ngực.
Xem hai người kia thân thiết như vậy, hiểu rằng y nói thật, Tư Vũ Thánh vỗ mông y một cái, ghé bên tai nói thầm: “Lần này ta tha, lần sau không được viện cớ này nữa, cũng không được hôn người khác lung tung như vậy, có nghe rõ chưa?’
“Biết rồi mà.” Vân Phi Vũ ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt lắm.” Tư Vũ Thánh đột nhiên nâng cằm y lên, khóe miệng còn vương một mạt tiếu ý: “Nào, bây giờ ta giúp đệ tiêu độc.”
Không cho y có cơ hội phản kháng, hắn lập tức phủ lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng kia cho tới khi tiểu đông tây trong lòng không còn phân biệt được phương hướng, sau đó buông y ra trước ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại. Nhìn sắc mặt y đỏ ửng, bộ dạng thở dốc không ngừng, hạ phúc tức khắc dâng lên một cỗ nhiệt lưu, nhịn không được liền nhỏ giọng năn nỉ: “Vũ Nhi, chúng ta trở về phòng đi.”
“Tên sắc quỷ này, cả ngày chỉ muốn ở trên giường.” Vân Phi Vũ trừng mắt liếc hắn một cái: “Muốn về thì huynh tự về đi, ta còn có khách.”
Vừa định nói ba người lập tức cút đi nhưng thấy bộ dạng tức giận của tiểu đông tây, Tư Vũ Thánh đành phải ủy khuất bĩu môi ngồi xuống bên cạnh, không cam lòng ôm y tới trước ngực, ngửi hương thơm đặc biệt trên cơ thể y, nhắm mắt lại.
Vân Phi Vũ cũng đành bó tay với mấy thủ đoạn làm nũng này của hắn, vậy nên cũng không nói nhiều, tùy ý hắn dựa lên người mình, sau đó nhìn về phía nam tử vẫn mang ánh mắt thù địch kia, cười tươi: “Triệu huynh, thật có lỗi, ta luôn coi Bảo Nhi như huynh đệ, cũng vì đã lâu không gặp nên mới kìm lòng không được. Ha ha ha, đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý đó với Bảo Nhi đâu, an tâm đi.”
Sao Triệu Nhất Thanh không hiểu điều này, chẳng qua là ái nhân của mình đột nhiên bị người khác hôn như vậy thì kẻ nào lại chẳng sôi máu, bất quá… hắn lại chẳng dám làm gì, cũng chẳng dám nói gì cả.
Bảo Nhi đơn thuần không hiểu chuyện, Lưu thúc không màng tới thế sự, nhưng Triệu Nhất Thanh là kẻ đã lăn lộn trong gian hồ nhiều năm, vừa rồi hắn đã cảm nhận được một luồng khí thế kinh khủng mà trước nay chỉ cảm nhận được từ một người duy nhất. Trong giang hồ, kẻ có nội công sánh được với người nọ cũng chỉ được vài vị, hơn nữa, nghe người trước mắt được gọi là “Thánh”, hắn lập tức đoán ra vị nam tử tuyệt sắc tưởng chừng như vô hại này là ai, trong lòng không khỏi lo sợ.