Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 267: Người một nhà


Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 267: Người một nhà

Thấy kẻ khó trướng mắt khó đối phó nhất sắp bại dưới tay mình, Tư Vũ Thánh hưng phấn dị thường, câu nói ‘Tiểu Vũ xảy ra chuyện’ truyền vào tai, thân thể cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm không may, run giọng nói: “Y sao vậy?”

“Y… uống độc dược.”Hoàng Trang chật vật trả lời.

Vừa dứt lời, hai thân ảnh nháy mắt biến mất tại chỗ, mà người nằm trên mặt đất ôm chặt ngực nhìn chằm chằm theo phương hướng hai người rời đi, cố gắng chống chọi muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng chân khí trong cơ thể đã tiêu tan hầu như không còn, hiện tại, đến khí lực động một ngón tay hắn cũng không xuất ra được.

Hoàng Trang quan sát chung quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, lập tức lủi tiến tới đó, lấy một khỏa dược hoàn nhét vào miệng hắn, thấp giọng nói: “Vương gia, ngài đừng cử động, ta đi thả thuộc hạ của ngài ra, các ngươi mau chạy đi.” Nói xong, phi thân thoát ra thật xa.

Vị đắng của dược hoàn lan ra trong miệng, Tích Vô Nhai biết đó là thuốc trị thương. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc cùng Hoàng Trang trong khoảng thời gian ngắn và cảm thấy hắn là người đôn hậu thật thà, nhưng dẫu sao hắn vẫn là thuộc hạ của người nọ, “Hắn cứu ta sau lưng giáo chủ của mình như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ bị phạt?” Tích Vô Nhai vô cùng khó hiểu.

Chẳng bao lâu, chỉ thấy ba người lặng lẽ chạy tới, thấy Tích Vô Nhai nằm trên mặt đất, Dạ Phong mở miệng: “Vương gia, chúng ta nhân dịp này mau rời đi thôi.”

Tích Vô Nhai không có đáp lại, hỏi thẳng: “Tiểu Vũ sao rồi?”

Ba người đồng thời im lặng không nói, Dạ Phong lại lên tiếng: “Vương gia, thương thế của người nghiêm trọng, hiện tại mau rời khỏi nơi này vẫn tốt hơn, bằng không, tới khi bị phát hiện sẽ không xong.”

Trực giác cho thấy có điều bất trắc, Tích Vô Nhai áp chế bất an, trầm giọng hỏi lại một lần: “Nói cho ta biết, Tiểu Vũ thế nào?”

“Y…” Thấy Dạ Phong phóng mắt tới, Dạ Lan lập tức ngậm miệng.

“Nói! Khụ khụ khụ” Phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tái nhợt của Tích Vô Nhai càng thêm trắng bệch, không có lấy một chút huyết sắc.

“Y đã chết!” Dạ Lan nhịn không được, lập tức trả lời.

“Ngươi… nói cái gì?” Tích Vô Nhai không cách nào tin tưởng, trừng mắt nhìn hắn. Cảm giác như trước ngực co thắt lại, thở không nổi, ngay sau đó, chất lỏng tanh nồng không ngừng trào lên khỏi cuống họng. Đôi mắt dần mất đi tiêu cự, cảnh vật trước mắt tối sầm lại, thân thể ngã xuống.

“Vương gia” Ba người kêu lên sợ hãi.

‘đát đát’

Tiếng vó ngựa đột nhiên truyền tới, ba người cảnh giác quay đầu nhìn lại, tới khi nhận ra người vừa đến, gương mặt lập tức lộ vẻ vui sướng. “Mạc tiên sinh.”

Mạc Bạch thả người nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới, thấy được trạng huống của Tích Vô Nhai, y run giọng nói: “Vương gia… tại sao hắn lại ra nông nỗi này?”

Dạ Phong lạnh lùng mở miệng: “Vương gia bị hai kẻ kia liên thủ công kích. Bọn họ quyết tâm muốn đưa vương gia vào tử lộ.”

Sắc mặt Mạc Bạch trầm xuống, sát khí trên người dâng lên ngùn ngụt, một hồi lâu mới khôi phục thái độ bình thường: “Ân, ta đã hiểu, nơi này cứ giao lại cho ta, các ngươi lập tức đưa vương gia hồi phủ trị thương.”

“Dạ.” Dạ Lan, Dạ Liên lập tức dìu Tích Vô Nhai rời khỏi. “Tiên sinh, Vân công tử đã chết.”

Mạc Bạch không hề tỏ ra kinh ngạc, gật đầu: “Ta biết rồi, khi nãy đến đây đã thấy cảnh hỗn loạn bên đó, cho nên mới thuận lợi tiến vào như vậy. Nhân lúc này, các ngươi lập tức rời khỏi đây mau.”

Dạ Phong hé miệng, mấp máy môi nhưng không tiếp tục nói thêm lời nào, ba người lập tức xoay người rời đi.


Đợi ba người đi xa, Mạc Bạch dùng vẻ mặt cổ quái nhìn quang cảnh ồn ã phía trước, đôi mắt híp lại, khóe miệng câu lên nụ cười quỷ dị.

“Vân Khoảnh Dương, trả Tiểu Vũ lại cho ta.” Tư Vũ Thánh tiến lên một bước, đôi mắt đỏ sậm nhìn nam nhân ôm chặt vật nhỏ không buông.

Vân Khoảnh Dương gắt gao đưa thân thể đã lạnh như băng của y vào lòng, tuyệt vọng rống giận: “Mơ tưởng, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng. Vũ Nhi là của ta, là của ta, ai cũng không được phép đoạt lấy, không một kẻ nào được phép đoạt lấy.”

Tất cả mọi người đều dán mắt vào hai người, tràng diện hết sức căng thẳng.

“Các ngươi đừng cãi nữa, Tiểu Vũ là chất nhân của ta, thi thể của y đương nhiên do thúc thúc ta đây mang về an táng.” Mạc Bạch tách đám người đi tới, lạnh giọng mở miệng.

“Ngươi nói bậy, Vũ Nhi là của ta, y không chết, không có chết, Vũ Nhi không chết…” Vân Khoảnh Dương ôm chặt người trong lòng, thần sắc tràn ngập nhu ái nhìn gương mặt không còn huyết sắc kia: “Vũ Nhi, đệ tỉnh dậy đi, chúng ta về nhà được không? Chúng ta quay về Vân Vụ sơn trang, không bao giờ trở ra nữa. Chúng ta về nhà thôi.”

“Vân Khoảnh Dương, trả Vũ Nhi lại cho ta, y phải theo ta trở về Phượng Hoàng sơn. Người Vũ Nhi yêu là ta, trả y lại cho ta.” Tư Vũ Thánh điên cuồng kêu gào, ánh mắt gắt gao phủ lên người đang ở trong lòng nam nhân, bộ dạng hắn tựa như dã thú đang săn mồi, chờ thời cơ phóng tới.

“Hai kẻ này…” Mạc Bạch lắc đầu, “Tính cách đều rất cực đoan, không thể tiếp tục kích thích bọn họ nữa.” Y ho nhẹ một tiếng, sau đó cao giọng: “Vân thiếu chủ, Tư giáo chủ, nếu các người muốn Tiểu Vũ sống lại thì giao y cho ta.”

Hai người vừa nghe lời này, đồng thời quay đầu nhìn về phía y, vẻ mặt mê mang cộng thêm một phần khó hiểu, càng nhiều chính là kỳ vọng.

“Không thể nào, mạch đập cùng hô hấp của y đều ngừng lại, cho dù thần tiên hạ phàm cũng khó cứu.” Lí Lam Phong nhịn không được mở miệng.

Mạc Bạch đạm cười: “Nội trong bảy ngày ta sẽ cứu y sống lại, tin hay không tùy các người.”

“Ngài… thật sự có thể cứu sống Vũ Nhi?” Vân Khoảnh Dương tiến lên phía trước, *** thần cuồng loạn đã dần bình ổn, trên mặt tràn đầy bi thương lại mang theo chút kỳ vọng.

“Có thể!” Mạc Bạch trịnh trọng gật đầu.

“Nhưng là…” Vân Khoảnh Dương nhìn Lí Lam Phong đứng cách đó không xa: “Ngay cả nhi tử của dược vương cũng không cứu được, chẳng lẽ y lại có thể?”

Tựa hồ hiểu được hắn đang nghi hoặc, Mạc Bạch đối diện với hắn, vẻ mặt thản nhiên: “Phương pháp của ta đương nhiên khác hẳn so với bình thường, nếu Vân thiếu chủ có thể tin ta, vậy mong người trao Tiểu Vũ cho ta, bảy ngày sau mời người tới kiểm tra là được.”

Vân Khoảnh Dương nhìn y, lại nhìn vật nhỏ không còn chút sinh khí trong lòng mình, do dự, chần chờ, cuối cùng cũng chậm rãi trao người.

“Vân Khoảnh Dương, hắn là người của Tích Vô Nhai, ngươi tin hắn thật sự có thể cứu được Vũ Nhi?” Tuy rằng rất muốn tin tưởng lời người này vừa nói, nhưng Tư Vũ Thánh lại càng tin tưởng vào y thuật của Lí Lam Phong, người hắn nói không thể cứu sống, kẻ khác lại có thể?

Vân Khoảnh Dương ngừng tay, lại bắt đầu do dự.

“A, nếu hai vị đã không tin, vậy Mạc mỗ cũng chẳng tiếp tục nhiều lời. Vân thiếu chủ, tuy rằng ta cùng Tiểu Vũ chẳng chung huyết thống, nhưng tốt xấu gì thì đại ca của ta cũng là nghĩa phụ của y, khi nào hạ táng Tiểu Vũ nhớ báo cho ta một tiếng, ta muốn tiễn đưa chất nhân đáng thương của mình, cáo từ”

“Đợi đã!” Vân Khoảnh Dương gọi y lại, nhanh chóng bước lên trước, vẻ mặt bức thiết: “Cứu y sống lại, ngài làm ơn cứu y.”

Nhìn vẻ cầu xin trên gương mặt nam tử, Mạc Bạch than nhẹ một tiếng: “Sớm biết có hôm nay, tại sao lúc trước còn đẩy y vào tuyệt cảnh?”

Y gật đầu: “Được rồi, nhưng mà… ta muốn đưa y về vương phủ cứu trị, trong vòng bảy ngày này không được quấy rầy ta. Bằng không, các người tự gánh chịu hậu quả.”


Lần đầu thấy người mình muốn cứu trị chết trước mặt, Lí Lam Phong vô cùng không cam lòng, mà người trước mặt lại nói có thể cứu sống y trong vòng bảy ngày, hắn càng thêm không phục: “Nếu ngài có thể thực sự cứu sống y, vậy tại sao không cho chúng ta thấy cách ngài chữa trị?”

Mạc Bạch chẳng thèm để ý, chỉ mỉm cười: “Ta đã nói phương pháp của ta chẳng giống bình thường, thi triển trước mặt người ngoài sẽ mất hiệu nghiệm.” Y chuyển hướng sang Vân Khoảnh Dương: “Vân thiếu chủ, Tiểu Vũ là thân đệ đệ của người, sinh tử của y xin nhờ người quyết định. Tin tưởng ta thì giao người cho ta, không tin, vậy tại hạ xin cáo từ.”

Vân Khoảnh Dương điềm tĩnh nhìn y, rất lâu sau mới gật đầu: “Được, ta trao Tiểu Vũ cho ngài, bảy ngày sau sẽ tới vương phủ đón người, tuy nhiên.” Y chuyển khẩu khí, đôi mắt phát hàn quang: “Nếu ngài không cứu được người sống lại, ta không chỉ san bằng vương phủ mà còn huyết tẩy hoàng cung họ Khung các người.”

“Ha ha, uy hiếp ta?” Mạc Bạch thầm cười lạnh, trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, nhận người, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Bảy ngày sau cung nghênh đại giá.”

Nhìn người nọ rời đi, Vân Khoảnh Dương cũng lười liếc Tư Vũ Thánh tới một cái, phất tay rút quân.

“Vân Khoảnh Dương, ngươi tin tưởng hắn sao?” Một thân ảnh phóng tới, Tư Vũ Thánh đã chắn trước mặt hắn.

Vân Khoảnh Dương lạnh lùng nhìn hắn: “Tin tưởng y còn tốt hơn so với tin ngươi. Chính vì ta nhiều lần tin lầm ngươi nên mới khiến Vũ Nhi uống độc dược tự sát. Tư Vũ Thánh, ngươi vốn không xứng có được tình yêu của Vũ Nhi, y đã yêu sai người rồi, bởi vì trong lòng ngươi chỉ có bản thân mình mà thôi.”

Tư Vũ Thánh thẹn quá thành giận: “Chẳng lẽ chỉ có ta ép buộc Vũ Nhi còn ngươi thì không? Nếu chẳng phải ngươi có tư tâm, ngươi sẽ đồng ý đề nghị của ta? Ngươi có tư cách gì trách ta?”

Vân Khoảnh Dương cứng đờ, thần sắc lập tức ảm đạm: “Ngươi nói đúng lắm, ta không chỉ một lần… mà… ba lần bốn lượt khiến Vũ Nhi tổn thương, cho nên, chờ y tỉnh lại, chỉ cần là điều y muốn làm, ta chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ, chỉ cần y vui vẻ là được. Nhưng còn ngươi.” hắn cười khẽ một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc này ngươi vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình. Tư Vũ Thánh, ngươi đã vô phương cứu chữa rồi.”

Một chưởng đánh tới, Vân Khoảnh Dương lập tức phiêu xa mấy trượng, lạnh lùng nhìn hắn: “Tư Vũ Thánh, ngươi vẫn chưa hiểu, Vũ Nhi ghét nhất là nhìn chúng ta tranh đấu. Ta không có hứng thú tiếp tục dây dưa với ngươi. Nếu ngươi nghĩ không thông, sau này đừng tiếp cận Vũ Nhi, bởi vì ta sẽ không để người xúc phạm y một lần nào nữa.”

“Chúng ta đi.” Quát lên một tiếng, người Vân gia nhanh chóng rút lui, chỉ còn Tư Vũ Thánh đứng đầu đám hắc y nhân ở lại, trầm mình trong cơn gió lạnh thấu xương, chẳng hề nhúc nhích.

“Uhm…”

Tiếng ngâm khẽ từ trên giường truyền tới, Mạc Bạch vội vàng đứng lên, thấy đôi mắt người nọ mở lên một nửa: “Vương gia, người tỉnh rồi?”

Chờ ánh mắt rõ ràng hơn, ý thức dần rõ ràng, nhớ tới câu nói trước khi hôn mê, kiềm không được bi thương dâng lên trong tâm can, đôi mắt Tích Vô Nhai đỏ lên, ách tiếng nói: “Mạc tiên sinh, Tiểu Vũ đâu? Ta muốn nhìn thấy y, chỉ cần một chút thôi cũng được.”

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Mạc Bạch đau lòng: “Vương gia, người dưỡng thương cho tốt đi, qua vài ngày nữa ta sẽ đưa Tiểu Vũ tới gặp người.” Sau đó còn bổ sung một câu: “Y không chết, người an tâm.”

“Thật sự?” Gương mặt ảm đạm lập tức sáng bừng lên, Tích Vô Nhai kích động, giãy dụa định đứng lên: “Đưa ta tới gặp y, ta muốn nhìn thấy y ngay bây giờ.”

“Vương gia.” Mạc Bạch thật sự hết chẳng biết làm sao, đành phải ấn hắn nằm xuống: “Hiện tại có tới gặp y cũng vô dụng. Lúc này, bộ dạng của y so với chết cũng không mấy khác biệt.”

Tích Vô Nhai sửng sốt: “Mạc tiên sinh, chẳng phải ngài vừa nói Tiểu Vũ không chết sao, thế nào mà hiện tại lại nói so với chết không khác biệt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạc Bạch vuốt râu thở dài: “Kỳ thực thứ được gọi là độc dược kia được Tuyết cô nương chuẩn bị cho Tiểu Vũ để rời khỏi các người, trước khi đi nàng mới nói cho ta biết việc này.”

“Hả?”

“Là như thế này.” Mạc Bạch nhìn hắn: “Sau hôn lễ, Tuyết cô nương nhận ra sự tình không thuận lợi như nàng vẫn tưởng, bởi vậy, trước khi rời đi, nàng đã đưa cho Tiểu Vũ một lọ dược thủy, dặn y đây là độc dược không thể giải, nhưng Tuyết cô nương lại tới nói cho ta biết thứ kia không phải độc dược, nó chỉ có tác dụng phong bế tất cả các giác quan của con người. Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy không khác người chết là bao, kỳ thực, sau ba ngày, người dùng dược thủy kia sẽ tự động tỉnh lại.”


“Tại sao nàng lại hành động như vậy?” Tích Vô Nhai khó hiểu.

Mạc Bạch than nhẹ một tiếng: “Sau khi tác hợp các người, nhìn bộ dạng thủy bất dung hỏa* kia, tất cả chúng ta đều cảm thấy hối hận. Tuyết cô nương đau lòng thay cho Tiểu Vũ, nhưng nàng không thể ở lại nơi này lâu dài, vì thế mới cho Tiểu Vũ bình dược kia, sau đó ủy thác cho ta, nếu sau này Tiểu Vũ sử dụng dược thủy đó, vậy chứng tỏ y vô cùng đau khổ, nhờ ta đưa y rời xa các người, bắt đầu cuộc sống mới.”(Thủy bất dung hỏa: nước không thể ở chung với lửa, tương đương với câu không đội trời chung)

“Ra vậy.” Khóe miệng Tích Vô Nhai câu lên nụ cười chua sót: “Có lẽ… Tuyết cô nương nói đúng lắm, biết đâu rời xa chúng ta sẽ giúp y nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình.”

“Ta không cho rằng như vậy.” Mạc Bạch thản nhiên mở miệng: “Rời đi người mình yêu thích còn có thể sống vui vẻ? Y vốn không thể bỏ các người, chẳng qua lần này đều do hai người kia làm quá mức mới ép y tới đường cùng, bằng không sự việc không thể tới mức này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, ta thấy hai người kia nên chịu chút giáo huấn.”

“Mạc tiên sinh, ngài…” Tích Vô Nhai đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng lắc đầu: “Mạc tiên sinh, đừng nói cho Tiểu Vũ biết sự thật. Y nghe xong sẽ cảm thấy khổ sở, mà ta lại không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của y.”

“Aizz…. Vương gia, người thiện bị người khi, ngựa hiền bị người cưỡi, chắc hẳn người cũng hiểu được điều này? Tại sao hiện tại bị bọn họ ép tới nông nỗi này mà người còn…”

“Chỉ cần Tiểu Vũ vui vẻ là tốt rồi.” Dường như Tích Vô Nhai bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng bất giác giương lên: “Y tươi cười rất đẹp, rất ấm áp, vậy nên ta muốn bảo hộ nụ cười của y, vinh viễn!”

Chớp mắt đã qua nửa năm, khi tới giữa tháng tám, bên cạnh hồ nước của vương phủ, một người múa kiếm, còn một người ngồi trên thạch đắng lẳng lặng quan sát, nụ cười trên gương mặt tràn đầy sủng nịch.(Thạch đắng: ghế đá)

“Được rồi, đến nghỉ ngơi uống chung trà lạnh đi.” Tích Vô Nhai đứng lên, chờ người nọ đi tới, tiếp nhận kiếm trong tay y, sau đó đưa chung trà cho y, lấy chiếc khăn mềm trên bàn, nhẹ nhàng giúp y lau mồ hôi.

“Nóng lắm đúng không?” Tích Vô Nhai vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Vân Phi Vũ, kéo y ngồi xuống: “Ngồi đi, ta quạt cho đệ.”

Híp mắt lại hưởng thụ, Vân Phi Vũ đột nhiên đoạt lấy cây quạt trên tay hắn ném qua một bên, vừa đứng dậy liền ngồi lên đùi hắn, cúi đầu hàm trụ đôi môi kia, bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt.

“Ngô… Tiểu Vũ?”

Vân Phi Vũ thoáng rời đi, bàn tay lại tham tiến vào nội y của hắn, thích thú vuốt ve khuôn ngực nhẵn nhụi lại mềm dẻo, nhỏ giọng thì thầm: “Bọn họ đang nhìn kìa.”

Tích Vô Nhai đè đôi tay nhỏ bé đang đốt lửa trên thân thể mình, điểm mũi y: “Được rồi, đã nửa năm trôi qua, bọn họ cũng đủ đáng thương lắm rồi, đệ vẫn không chịu tha thứ cho bọn họ sao?”

Vân Phi Vũ cau mày nhìn hắn: “Tích, chính vì tâm địa huynh quá tốt nên bọn họ mới đối xử với huynh như vậy. Sao huynh có thể dễ dàng tha thứ cho họ vậy? Cho dù huynh có tha thứ thì ta vẫn chưa có tha thứ đâu.”

“Aiz… Vũ Nhi, ta biết đệ làm như vậy cũng chẳng vui vẻ gì, cho nên cứ bỏ qua đi.” Tích Vô Nhai hôn lên đôi môi đỏ mọng đáng yêu kia: “Ngoan, tới trò chuyện với bọn họ đi, hơn nửa năm nay bọn họ đã thay đổi rất nhiều. Chắc đệ cũng nhận ra chứ, nếu là trước kia, thấy chúng ta thân thiết như vậy, bọn họ không sớm xông lên thì cũng tức giận bỏ đi, nhưng hiện tại bọn họ vẫn đứng đó không rời kìa. Thôi, đi tới đó đi, tới trò chuyện với bọn họ đi.”

“Nhưng mà…” Vân Phi Vũ lo lắng nhìn hắn: “Ta sợ bọn họ lại dùng quỷ kế hại huynh.”

Tích Vô Nhai thản nhiên tươi cười, nhẹ nhàng vuốt tóc y: “An tâm, bọn họ sẽ không lặp lại chuyện đó nữa, nửa năm sống trong dày vò như vậy cũng khiến bọn họ chịu đủ đau khổ rồi. Đệ nên cho bọn họ một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội. Nhanh tới đó đi!”

Vân Phi Vũ cảm động, ôm chặt lấy hắn: “Tích, huynh thật tốt, thật tốt!”

Tích Vô Nhai ôm y, không nói gì, trên mặt vẫn là vẻ an hòa điềm tĩnh.

Trông thấy hình ảnh ấm áp hài hòa kia, hai người dưới tàng cây nhìn nhau, thở dài, đang định rời đi lại nghe thấy một tiếng quát lớn: “Đứng lại!”

Nhìn vật nhỏ dần tiến lại gần, hai người đều kích động. Hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên y để ý tới bọn họ, lần đầu chủ động tiếp cận bọn họ, lần đầu… trò chuyện cùng bọn họ.

“Vũ Nhi”

Hơn nửa năm không để ý tới hai người, nhìn gương mặt bọn họ đều trở nên tiều tụy, Vân Phi Vũ đau lòng không thôi, nhưng nhớ tới những lời Mạc Bạch kể lại, hỏa nộ không ngừng dâng lên. Chẳng ngờ hai người bọn họ lại ti tiện đến nỗi liên thủ muốn giết chết Tích Vô Nhai. Tức giận, y thực sự tức giận.

“Các người đã biết sai rồi chứ?” Ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí tựa băng, nhưng… y thực sự đang trò chuyện cùng bọn họ.


Tư Vũ Thánh cùng Vân Khoảnh Dương nhìn nhau, liên tục gật đầu tựa tiểu hài tử, trên mặt còn lộ ra nụ cười kích động. Rốt cuộc Vũ Nhi cũng chịu để ý tới bọn họ, rốt cuộc Vũ Nhi đã chịu trò chuyện cùng bọn họ.

“Uhm, biết sai thì tốt, buổi tối nhớ tới dùng bữa.” Nói xong, Vân Phi Vũ lập tức xoay người rời đi.

“Chỉ nói vậy đã rời đi?” Hai người đồng loạt há hốc miệng, vẻ mặt đáng thương cùng lên tiếng gọi y: “Vũ Nhi.”

Người nọ vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến tới phía trước, hai người lại nhìn nhau, cười khổ, chỉ có thể lẳng lặng nhìn bóng y rời đi, không dám đuổi theo.

Phía sau không chút động tĩnh, Vân Phi Vũ nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người kia vẫn đứng yên bất động, trên mặt tràn ngập vẻ bi thương. Y mềm lòng, quát lớn: “Đứng đó làm gì, còn không mau đuổi theo.”

Hai người nghe vậy liền mừng rỡ như phát cuồng, vội vàng tiến lên nhưng vẫn duy trì với y khoảng cách ba bước, không dám tới quá gần, sợ khiến y phản cảm.

“Đúng là hai tên ngốc!” Vân Phi Vũ thở dài, xoay người đến gần hai người, nhìn trái ngó phải, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với bọn họ.

Hai người vô cùng khó hiểu.

Vân Phi Vũ cũng bó tay, liếc bọn họ một cái, sau đó hai tay túm hai lọn tóc kéo xuống khiến bọn họ bất giác khom người. Y dang hai tay ôm lấy họ, cọ lên má từng người: “Sau này không bao giờ được hành động như vậy nữa. Ai trong các huynh bị thương cũng khiến ta thương tâm!”

“…Vũ Nhi, xin lỗi đệ!”

Ba người ôm nhau mãi đến khi có người tươi cười gọi khẽ: “Đừng đứng giữa trời như vậy, ai cũng mệt mỏi rồi, lại đây ngồi xuống uống chung trà lạnh giải khát đi!”

Hai người nhìn bạch y nam tử đứng trước thạch bàn, ngượng ngùng quay đầu đi. Vân Phi Vũ quan sát bọn họ, mỗi tay kéo một người: “Đi, tới tạ lỗi cùng Tích đại ca đi.”

Bốn người cùng ngồi vào chỗ của mình, Tích Vô Nhai rót cho mỗi người một chung trà lạnh, mỉm cười cất tiếng: “Uống đi.”

Vân Khoảnh Dương nhìn chung trà một lúc lâu, đột nhiên giơ lên: “Tích huynh, Vân Khoảnh Dương lấy trà thay rượu, chính thức tạ lỗi cùng huynh. Ngày ấy… thực có lỗi!”

Tích Vô Nhai tươi cười, giương chung trà, uống cạn.

Tư Vũ Thánh cầm chung trà do dự một hồi lâu, trong lòng bất an. Vân Phi Vũ thấy hắn mãi ngồi im không chịu nhúc nhích liền đá hắn một cước thật mạnh, sau đó hung hăng trừng hắn.

“Ta…”

“Được rồi, uống xong chung trà này, sau này mọi người đều là người một nhà, chuyện quá khứ hãy cứ để nó trôi qua, đừng nhắc lại nữa.” Tích Vô Nhai nâng chung uống cạn, sau đó mỉm cười nhìn hắn.

Tư Vũ Thánh cảm động, bàn tay nâng chung trà khẽ run lên, sau đó mở miệng: “Đa tạ huynh đã tha thứ cho ta.” Nói xong, nâng chén uống cạn.

“Hắc hắc… hắc hắc…” Vân Phi Vũ đột nhiên buông chén, đứng dậy đi quanh bàn hai vòng, sau đó hôn lên má mỗi người một cái, dùng ánh mắt háo sắc quét qua quét lại một lượt: “Các lão bà, sau này tướng công nhất định sẽ thương yêu các người thật nhiều!”

Ba người không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn về phía y. Vân Phi Vũ bất giác lui về phía sau mấy bước, lập tức xoay người bỏ chạy. Ba người không đuổi theo, nhưng thanh âm trong trẻo của Vân Khoảnh Dương lại vang tới: “Vũ Nhi, cho đệ thời gian một khắc, nhớ là chạy càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng để bị đuổi kịp nha!”

Chân lảo đảo một cái, Vân Phi Vũ thiếu chút nữa té ngã. Y không dám quay đầu lại, trong lòng chỉ còn lại ý niệm duy nhất là chạy trốn, phải chạy trốn nhanh lên, phía sau có một đám dã lang đói khát, ăn người không nhả xương kia kìa.

Mẫu thân, người mau tới cứu hài tử đáng thương của mình đi!

»¤« Hoàn chính văn »¤«

Phiên Ngoại


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.