Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 265: Quyết chiến sinh tử
Không khí ức chế, bàn ăn nặng nề. Hơn nửa tháng nay, tình hình vẫn luôn như vậy. Vân Phi Vũ không biết thức ăn trong miệng mình có mùi vị ra sao, chỉ vùi đầu và cơm: “Ta sai lầm rồi sao? Quả nhiên tham lam chẳng có kết quả tốt.” nụ cười trào phúng câu lên bên khóe miệng, chua sót trong lòng càng đậm, mĩ vị ngọt ngào trong miệng cũng khó lòng nuốt xuống.
“Tiểu Vũ, sao lại ăn cơm không như vậy chứ. Đệ phải ăn nhiều đồ ăn một chút, dạo này đệ gầy đi nhiều đấy.” Dưòng như Tích Vô Nhai chẳng để ý tới gương mặt lạnh lùng của hai tên còn lại, gắp một miếng đồ ăn đặt vào bát Vân Phi Vũ, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu thường thấy.
Chóp mũi cay cay, Vân Phi Vũ không dám giương mắt nhìn hắn, chỉ ‘ừ’ một tiếng, miễn cưỡng ăn xong cơm trong bát, bỏ lại một câu “mọi người ăn từ từ” liền vội vàng rời đi.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé biến mất ngoài cửa, Tích Vô Nhai đập mạnh đũa lên bàn ‘ba’ một tiếng. “Hai người các ngươi diễn đủ chưa vậy, nếu không thích thì biến đi, trưng cái bộ mặt này ra cho ai xem?”
Hai người đồng thời lạnh lùng liếc hắn một cái, một trước một sau đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại” Tích Vô Nhai lạnh giọng quát lên: “Hôm nay phải nói cho rõ ràng. Tư Vũ Thánh, Vân Khoảnh Dương, rốt cuộc hai người các ngươi muốn gì? Không tra tấn y như vậy thì các ngươi không cảm thấy vui vẻ? Nhìn y khổ sở như vậy khiến các ngươi cảm thấy sảng khoái?”
Hai người im lặng không nói, Vân Khoảnh Dương đột nhiên xoay người ngồi trở lại trên ghế: “Cũng tốt, hôm nay cứ nó rõ hết mọi chuyện ra đi.”
Tư Vũ Thánh mắt lạnh nhìn hai người, ngồi trở lại trước bàn: “Nói đi, phải thế nào thì các ngươi mới chịu rời đi?”
“Ngươi vẫn còn giữ suy nghĩ ngốc nghếch như vậy?” Vân Khoảnh Dương cười lạnh: “Ta nói thật cho ngươi biết, cho dù Tiểu Vũ có chọn cũng sẽ không chọn ở bên cạnh ngươi.”
“Hừ, thật không? Có muốn tới hỏi y ngay bây giờ?”
“Được, hỏi thì hỏi, ta sợ ngươi chắc.”
“Đủ rồi!” Tích Vô Nhai tức giận quát lên: “Ta hỏi các ngươi, trừ bỏ việc ép y lựa chọn, các người đã từng lo nghĩ cho y chữa? Hả? Các ngươi chỉ nghĩ tới bản thân mình, không thấy mấy ngày nay y càng lúc càng gầy hay sao? Các ngươi đều vô tình hết rồi phải không?”
“Tích Vô Nhai, ta cũng chẳng dối trá được như ngươi.” Tư Vũ Thánh híp mắt cười lạnh. “Muốn độc chiếm y cho riêng mình, không muốn nam nhân khác đụng chạm vào y thì có gì là sai? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy y liếc mắt đưa tình với ngươi khác vẫn có thể tươi cười được?”
Tích Vô Nhai ngưng thần nhìn hắn, cười khẩy nói: “Tư Vũ Thánh, ngươi luôn miệng nói yêu Tiểu Vũ, kỳ thực ngươi vốn yêu bản thân mình nhất.” Thấy người nọ như muốn phát hỏa, hắn đột nhiên chuyển ngữ khí, khóe miệng gợi lên nụ cười u tịch: “Ngươi nói đúng lắm. Nhìn y liếc mắt đưa tình cùng người khác, ta thực sự cười không nổi. Tâm can ta đau đớn nhưng dẫu vậy ta cũng còn biện pháp nào khác? Ai bảo ta yêu thương y, đời này cũng chỉ yêu một mình y, còn y thì…”
Hắn nhìn hai người: “Tuy rằng người y yêu nhất không phải ta, nhưng biết trong lòng y có ta, như vậy cũng đủ rồi!” Nhớ tới những lúc vật nhỏ gọi mình bằng giọng điệu mềm nhẹ đầy rung động, nam nhân nở nụ cười tươi tắn, khóe miệng khẽ câu lên thành đường cong xinh đẹp: “Chỉ cần y vui vẻ là được. Còn các ngươi.” Ánh mắt hắn trở nên âm lệ: “Nếu đến tận lúc này mà các ngươi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa chân chính của từ ái tình, còn muốn tiếp tục buộc y phải lựa chọn, khiến y chịu tổn thương, ta nhất định không tha cho các ngươi.”
“Ngươi có thể chấp nhận y ở bên bọn ta?” Vân Khoảnh Dương đột nhiên ngắt lời hắn, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Tích Vô Nhai hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Ta đã nói, chỉ cần y vui vẻ là được.”
Vân Khoảnh Dương im lặng không nói, mà Tư Vũ Thánh lại đứng vụt lên, lạnh lùng thốt lên: “Đó suy nghĩ của một mình ngươi, đừng có áp đặt lên thân người khác. Ngươi có thể chấp nhận nhưng điều đó cũng chẳng chứng tỏ là ta cũng có thể chấp nhận. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu hôm nay đã đưa ra chuyện này thì giải quyết đến cùng đi, thế nào?”
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Đại ý là không cùng chí hướng khó nói chuyện)
“Ngươi muốn sao?” Trên mặt Tích Vô Nhai dày đặc mây đen, nói nửa ngày mà tên này vẫn không chịu hiểu, bảo sao hắn không tức giận.
Tư Vũ Thánh nhìn hai người, đôi môi mỏng đỏ mọng gợi lên nụ cười tàn khốc: “Sinh tử định thắng thua!”
Tích Vô Nhai nộ khí xung thiên, chụp một chưởng lên bàn khiến chén đĩa rơi loảng xoảng: “Sao ngươi vẫn còn ngu muội ngoan cố như vậy hả? Ngươi có biết đến cuối cùng ai mới là người đau khổ nhất hay không?”
Tư Vũ Thánh thản nhiên tươi cười: “Việc này thì ngươi chẳng cần lo lắng, nếu ta thắng, ta nhất định có thể khiến y quên đi hết thảy, kể cả các ngươi.”
“Hừ, ngươi tự tin quá đó chứ!” Vân Khoảnh Dương trừng mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái, nội tâm lại mâu thuẫn không thôi. Hắn muốn độc chiếm người nọ rồi lại sợ nhìn thấy y thống khổ, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Đôi mắt xinh đẹp quét một vòng, Tư Vũ Thánh giương mi, vẻ mặt giễu cợt: “Sao nào? Các ngươi không đủ tự tin? Một khi đã như vậy, tại sao không chấp nhận thua cuộc rồi rời khỏi đây?”
“Ngươi đứng khinh người quá đáng!” Tích Vô Nhai cắn răng hung tợn nói. Hắn thật sự muốn đánh cho người trước mắt một trận nhừ tử, nhưng nghĩ tới gương mặt bi thương của người nọ, hắn chỉ có thể cưỡng chế hỏa nộ trong lòng, nắm chặt hai tay.
“Ngươi nhát gan sợ chết thì cứ nói thẳng ra.” Tư Vũ Thánh lạnh giọng: “Các ngươi đã không có gan nhận vậy ta đành phải đưa y đi thôi. Nói vậy chắc các ngươi cũng chẳng có ý kiến gì đâu nhỉ.”
“Ba…Ầm….”
Theo một chưởng bổ xuống của Vân Khoảnh Dương, chiếc bàn tách thành hai nửa, chén dĩa rơi xuống nát bấy. Đôi mắt hắn bốc hỏa, trừng mắt nhìn người đối diện: “Ngươi nói ai nhát gan? Muốn mang Vũ Nhi đi, qua được cửa ải của ta hãy nói tiếp.”
“Vậy. thì. tốt.” Tư Vũ Thánh gằn từng chữ, quay sang nhìn gương mặt u ám của Tích Vô Nhai: “Ý của vương gia thế nào? Nếu không chấp nhận, vậy coi như ngươi tự động rút lui, sao hả?”
Khóe miệng Tích Vô Nhai tràn ra tiếng cười nặng nề, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu giáo chủ đã kiên trì, Tích mỗ phụng bồi cũng chẳng sao, bổn vương chưa từng sợ kẻ nào cả, hừ!”
“Vậy thì tốt, tuy nhiên vẫn phải nói rõ, trận chiến lần này là sinh tử định thắng thua, hai người các ngươi có ý kiến gì không?” Tư Vũ Thánh nhìn về phía hai người.
Bọn họ đều im lặng chấp nhận, hắn nói tiếp: “Còn nữa, để đề phòng có chuyện phát sinh, hy vọng hai vị đều mang theo thuộc hạ đắc lực nhất. Thứ nhất là phòng ngừa người ngoài quấy rầy, thứ nhì là đề phòng có kẻ mật báo. Lần này, chúng ta nhất định phải phân thắng bại.”
“Như ngươi mong muốn.” Tích Vô Nhai phất tay áo bước ra khỏi phòng, nhìn không trung u ám, trong lòng thở dài: “Vũ Nhi, xin lỗi đệ, tuy rằng không muốn khiến đệ thương tâm, nhưng Tư Vũ Thánh kia bức người quá đáng, ta muốn thay đệ giáo huấn hắn một trận, hy vọng hắn có thể hiểu rõ tình cảm của đệ.”
Đầu óc mông lung bước đi trên phố, Vân Phi Vũ không biết nên chọn con đường nào. Sai lầm rồi sao? Hết thảy đều là sao lầm sao? Ngay cả Tuyết Lê Hoa cũng lộ vẻ hối hận, nói không nên nêu ra phương án đó, việc này càng khiến y thêm khó xử.
Khó xử? Đúng vậy, khiến bọn họ phải khó xử. Có lẽ, nếu bọn họ chưa bao giờ gặp y sẽ không ai phải khó xử như lúc này.
Vân Phi Vũ ngừng bước, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt lan dần trên gương mặt. “Mưa sao?”
Ngửa đầu nhìn trời, cảm giác lạnh như băng lại đọng lên má. “Thôi vậy, trở về nào, có thể trốn được bao lâu đây! Phải đối mặt thì sớm hay muộn cũng phải làm, nên giải quyết thì tới cuối cùng vẫn phải giải quyết.” Y xoay người, chậm rãi đi về phía tướng quân phủ.
Khi trở lại phủ, y phục trên người đã bị mưa xối ướt đẫm. Ngồi ngẩn người một mình trong phòng, suy nghĩ tới việc rốt cuộc nên chọn ai, buông tha cho người nào? Y vẫn chưa thể quyết định, nhưng nhất định phải kết thúc việc này. Hít sâu một hơi, y gọi người ngoài cửa: “Người đâu.”
“Vâng, thất thiếu gia có gì căn dặn?”
“Kết thúc, phải kết thúc!” Cảm giác chua sót lan tràn trong tâm trí, y gian nan cất tiếng: “Đi… giúp ta mời ba người bọn họ tới đây.”
Gã tiểu tư sửng sốt một chút, nháy mắt liền hiểu y đang nói tới người nào, khom người cung kính nói: “Vâng.”
Lẳng lặng chờ đợi, qua chừng hai khắc, gã tiểu tử thở hổn hển chạy về.
“Thiếu… thiếu gia, ba vị đại nhân không có trong phủ.”
“Không ở đây?” Vân Phi Vũ bắt đầu cảm thấy kích động mà không rõ nguyên do. “Đi rồi, bọn họ bỏ đi hết rồi. Không thể nào, cho dù bỏ đi, nhất định Tích đại ca sẽ tới cáo biệt ta.” Áp chế *** thần hoảng loạn, y ngưng thanh hỏi: “Có biết bọn họ đi đâu không?”
“Tiểu nhân chạy hết một vòng trong phủ, sau đó nghe Thúy Hoa cùng Ngọc Mai vừa thu dọn phòng ăn nói dường như ba vị đại nhân có xảy ra xung đột, bởi vì lúc các nàng đi thu dọn chén đĩa lại phát hiện chiếc bàn bị phá thành hai nửa, chén đĩa đều vỡ nát.”
Nghe vậy, trái tim Vân Phi Vũ ‘thình thịch’ vài tiếng thật mạnh, y lập tức hiểu đã có chuyện xảy ra.
Trong lòng như có lửa, y vội vàng định chạy ta khỏi cửa, bỗng nhiên nhớ tới việc mình không biết bọn họ đang ở đâu, hiện tại phải đi đâu tìm. Biển người mênh mông, chỉ dựa vào một mình y liệu có thể tìm được?
Thân thể cứng đờ, tâm can như rơi xuống vực sâu không đáy, nỗi sợ hai vô danh xông thẳng lên đầu: “Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào đây? Nếu bọn họ xảy ra chuyện thì làm sao đây?”
Đang lúc không biết hành động ra sao, y chợt nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Vũ, sao chỉ có một mình ngươi ở đây thế này? Vương gia cùng mấy người kia đâu rồi?”
Vân Phi Vũ mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn người đang từ tốn bước về phía mình, y chẳng kịp nghĩ ngợi liền chạy đến, nói năng lộn xộn: “Bọn họ… Mạc tiên sinh, ngài mau giúp ta… chẳng thấy bọn họ đâu cả.”
Mạc Bạch sững sờ, nhìn bộ dạng hoảng sợ của nam tử trước mắt, nhịn không được, y nhẹ giọng trấn an: “Đừng nóng vội, nói từ từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thở sâu, Vân Phi Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy kia đã bộc lộ lo tất thảy những lo lắng bất an trong lòng y.
“Là thế này, trưa nay, dùng bữa xong là ta lập tức ra ngoài, vừa trở về mới biết bọn họ không có ở đây. Sau đó ta nghe nha hoàn thu dọn phòng ăn kể lại mới biết dường như bọn họ đã gây sự với nhau. Mạc tiên sinh, Tích đại ca sẽ không bao giờ đột nhiên bỏ đi, ngài hiểu rõ tính tình của hắn mà. Nhất định đã xảy ra chuyện rồi, mau giúp ta tìm bọn họ, từ lúc ta ra ngoài tới hiện tại cũng hơn một canh giờ rồi, phải mau tìm ra bọn họ, bằng không sẽ không kịp mất. Ta cầu ngài, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì ta… ta…”
“Được rồi, ngươi đừng vội, ta sẽ hồi phủ sắp xếp binh mã đi tìm bọn họ, tìm được rồi sẽ dùng pháo hoa báo cho ngươi biết vị trí.” Nói xong, Mạc Bạch lập tức thả người phi thân lên cao, lướt về phía vương phủ.
Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng y một lúc sau mới lấy lại *** thần, lập tức ra lệnh cho gã tiểu tư bên cạnh: “Chuẩn bị ngựa cho ta, nhanh lên.”
“Dạ.”
Phế tích cách Đông thành năm dặm bị một đám người bao vây, mà phía sau bọn họ, có ba người đang quyết đấu tới hôn thiên ám địa.
Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, Tích Vô Nhai bị đánh văng lên bức tường đổ nát, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bụm ngực, gian nan đứng lên, căm tức nhìn hai người còn lại: “Các ngươi thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết? Chẳng lẽ các người không sợ Tiểu Vũ hận các ngươi cả đời?”
Vân Khoảnh Dương thoáng do dự, xoay người không nhìn hắn, mà Tư Vũ Thánh lại cười lạnh một tiếng: “An tâm, Vũ Nhi sẽ không có cơ hội biết rõ chân tướng đâu. Ta sẽ nói với y là ngươi thua cuộc nên từ nay sẽ không gặp y nữa.”
“Ngươi…” Tích Vô Nhai siết chặt nắm tay, nhìn ba người thuộc hạ của mình bị chế phục cách đó không xa, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, nâng tay lâu vệt máu bên khóe miệng, hít sâu một hơi áp chế khí huyết hỗn loạn, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi toại nguyện sao? Cho dù ta có chết cũng không đem Tiểu Vũ giao cho ngươi. Tư Vũ Thánh, người như ngươi căn bản không xứng có được y!”
Hai người phóng về phía đối phương tựa như lợi kiếm xé gió mà tới, nhanh chóng giao chiến, mà khóe mắt Tư Vũ Thánh liếc nhìn Vân Khoảnh Dương đứng bất động một bên, lập tức hiểu được hắn đã bỏ cuộc nửa chừng, lập tức hét lớn: “Vân Khoảnh Dương, ngươi đừng quên hiện tại ta và ngươi đang đứng trên cùng một chiếc thuyền, không diệt kẻ này, Vũ Nhi sẽ biết hết thảy, ngươi cảm thấy y sẽ tha thứ cho ngươi hay sao?”
Vân Khoảnh Dương cả kinh, do dự nửa ngày mới đề khí lao vào chiến đấu: “Vũ Nhi, xin lỗi đệ, cho dù đệ hận ta, ta vẫn không thể nhìn đệ ở bên nam nhân khác! Thực xin lỗi!”