Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 258: Tình thế khó xử
“Cơm? Đúng rồi, vẫn còn ngâm cá trong nồi, chưa nát ra đó chứ?”Động tác trên tay Vân Phi Vũ dừng hẳn lại.
Khi tầm mắt đảo đến gương mặt tái nhợt đầy những vết xanh tím trên gương mặt hai người, còn khóe miệng đang chảy ra chút máu tươi đỏ chói, tâm can y đau đớn: “Đây… đều là do ta làm sao?”
Đau lòng nhìn bọn họ, mấp máy môi lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Các người ngu ngốc sao? Vì sao lại không né tránh?”
Hai người đồng thời sửng sốt, Vân Khoảnh Dương chịu đựng đau đớn trên mặt, cố gắng tươi cười: “Không có việc gì, chỉ cần đệ đừng tức giận là được rồi.”
Tư Vũ Thánh liếc xéo hắn một cái, tiến đến trước mặt vật nhỏ ngăn cản tầm mắt của y, bĩu môi: “Đau”
“Vẫn thích làm nũng như vậy.” Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hình ảnh của gương mặt tuyệt mỹ này, vươn tay lau đi vết máu trên khóe miệng hắn, vuốt ve má hắn, dỗ dành: “Biết đau cũng không trốn tránh, ngu ngốc”
Tư Vũ Thánh chu chu miệng: “Đệ tức giận”
“Vô sỉ”
Còn không chờ Vân Phi Vũ mở miệng, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập tức giận truyền vào tai hai người, ánh mắt Tư Vũ Thánh bất chợt phóng ra hai đạo hàn quang, bình tĩnh quát khẽ: “Ngươi nói ai vô sỉ?”
“Nói ngươi.” Vân Khoảnh Dương tiến lên trước một bước, trên mặt không hề che dấu phẫn nộ.
Vân Phi Vũ quay đầu đối diện ánh mắt hắn, thấy đôi mắt hoe đỏ kia toát ra bi ai, tâm như nứt ra thành một lỗ hổng, đau đớn. “Ta lại tổn thương hắn sao?” mới bước được vài bước, tay lại bị giữ chặt, “Đừng đi.”
Quay đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ đầy vết thương cùng cô đơn kia, trong mắt hắn tràn ngập thương yêu, khẩn cầu: “Vũ Nhi, ở lại bên ta, được không?”
Nhìn trái lại nhìn phải, tâm đau từng cơn. Một bên là người mình yêu nhất. Một bên là người mình muốn bảo hộ cả đời. Tổn thương người nào cũng khiến y đau lòng. Rốt cuộc nên làm sao đây? Rốt cuộc nên làm như thế nào mới phải?
Đầu óc hỗn loạn, ***g ngực như bị cự thạch ngàn cân đè nặng, nặng đến nỗi khiến y hít thở không thông.
Thời gian như bị dính lại, trôi qua chậm rãi. Tất cả mọi người ngừng thở chờ đợi y nói ra quyết định cuối cùng.
“Các ngươi thật sự yêu y sao?” Thanh âm gầm rú đầy tức giận đánh tan cục diện bế tắc. Tích Vô Nhai chậm rãi đi lên phía trước. Ánh mắt sắc bén như lợi kiếm bắn về phía hai người, cắn răng, thấp giọng rít gào: “Rốt cuộc các ngươi muốn bức y tới mức nào mới hài lòng? Chẳng lẽ muốn bức y tới tử lộ một lần nữa mới cam tâm? Đúng không?”
Đối mặt với lời hắn rống giận, hai người cả kinh, đồng thời nhìn vật nhỏ mím chặt môi im lặng không nói lời nào. Khi thấy vẻ mặt mê mang thống khổ cùng ánh mắt mông lung không biết làm sao kia, ngực cứng lại: “Không thể nào, không được!”
“Vũ Nhi”
Hai người đồng thời vươn tay muốn kéo Vân Phi Vũ vào lòng, ánh mắt Tích Vô Nhai chuyển động, nhanh chóng tiến lên đoạt người, cẩn thận ôm y vào lòng, sau đó nhìn hai người, khóe miệng gợi nên nụ cười châm chọc lạnh lùng.
“Đến bây giờ các ngươi còn không biết hối cải, chỉ muốn chiếm lấy y. Các ngươi vốn không xứng được chạm vào y, không xứng có được y.”
“Tích Vô Nhai, ngươi thì tốt đến mức nào chứ, chẳng lẽ ngươi dám nói bản thân mình không động tâm? Vậy vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt Vũ Nhi?” đôi mắt Vân Khoảnh phun hỏa, nhìn vật nhỏ lặng lẳng nép trong ngực hắn, muốn đoạt lại, rồi lại không thể vươn tay.
“Ha hả” Tích Vô Nhai nhướn mi cười khẽ, thẳng thắn: “Ngươi nói đúng lắm, ta thực sự không hể quên được y, cho dù y có cự tuyệt thì ta vẫn yêu y như cũ.” Nói xong, hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng, thấy gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác kia ngẩng lên, hắn mỉm cười: “An tâm, ta sẽ không ép buộc đệ làm chuyện mình không thích. Chỉ cần có thể ở bên cạnh đệ, chỉ cần có thể nhìn thấy đệ hạnh phúc khoái hoạt thì ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Khóe mắt Vân Phi Vũ cay cay, trong lòng ngập tràn áy náy, còn có chút chua sót không nói nên lời, run giọng nói: “Tích đại ca, tội chi huynh phải như vậy? Huynh khờ quá!”
Tích Vô Nhai lặng lẽ thở dài, chua sót nở nụ cười: “Ngốc cũng được, chỉ cần đệ vui vẻ là tốt rồi.”
Nhìn hình ảnh hai người ôm nhau dị thường ấm áp, hai người còn lại đứng ở một bên rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phi thân tới cạnh, Tư Vũ Thánh quát lạnh: “Tích Vô Nhai, ngươi nói còn hay hơn hát, nếu ở bên cạnh nhìn là được rồi, vậy còn không mau buông Vũ Nhi ra.”
Khi thấy hai người đồng thời tới gần, Tích Vô Nhai ôm chặt người trước ngực phiêu xa một trượng, sau đó cúi đầu nhìn y, căn bản không để tới tới bọn họ: “Đệ mệt không? Trở về dùng bữa rồi nghỉ ngơi nha? Đừng nghĩ nhiều, nếu hiện tại vẫn chưa thể quyết định thì đừng nên miễn cưỡng, từ từ sẽ đến.”
Vân Phi Vũ cúi đầu ứng thanh, nghe thấy động tĩnh phía sau, y quay đầu liếc nhìn hai người một cái liền thu hồi tầm mắt, gương mặt mệt mỏi ngẩng lên: “Tích đại ca, chúng ta về thôi.”
“Được.” Tích Vô Nhai kéo tay y đi về phía cổng thành, hoàn toàn không để ý tới hai người phía sau.
“Vũ Nhi”
Thanh âm run rẩy mang theo vô hạn đau thương cùng khổ sở, thân hình Vân Phi Vũ cứng đờ, muốn quay đầu lại cũng không dám, y sợ nhìn thấy thần sắc bi thương của hai người, sợ bọn họ bức mình lựa chọn. Muốn né tránh hết thảy lại không cách nào trốn thoát, rốt cuộc nên làm như thế nào? Rốt cuộc y nên hành động ra sao mới không khiến ai tổn thương?”
“Không nghe, không nhìn, không nghĩ.” Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai tựa như xuân phong vuốt ve trái tim đang nôn nóng bất an của Vân Phi Vũ. Tích Vô Nhai vuốt tóc y: “Chờ ta ở đây, ta nói với bọn họ vài câu.”
Vân Phi Vũ gật đầu, y hiểu hiện tại bản thân đã không thể ứng phó được, thể xác cùng *** thần đều mỏi mệt, rất mỏi mệt.
Tích Vô Nhai ngăn trở trước mặt hai người, lạnh giọng quát khẽ: “Nếu các người thực sự yêu Tiểu Vũ thì đừng ép buộc y. Một chút thời gian như vậy cũng không chờ nổi thì tự động rời khỏi đi.”
“Ngươi dựa vào cái gì để thay Vũ Nhi quyết định?” Tư Vũ Thánh mất hứng hỏi lại.
Tích Vô Nhai cười lạnh: “Dựa vào việc ta sẽ không tổn thương tới y, sẽ không ép y làm những việc mình không thích.”
Muốn phản bác nhưng bọn họ lại chẳng tìm được lời nào để cãi lại, chỉ có thể nhìn người nọ xoay thân rời khỏi.
Thấy hắn chậm rãi đi về phía bảo bối của mình, Vân Khoảnh Dương không cam lòng kêu lên: “Muốn về thì cũng là ta đưa Vũ Nhi trở về, Vũ Nhi và ta vẫn ở chung.”
Thần sắc những người còn lại đột biến, chỉ thấy Vân Phi Vũ xoay người, vẻ mặt ủ rũ, hữu khí vô lực nói: “Để ta an tĩnh một mình, cầu xin các người đấy!”
Lại quay sang nhìn Tích Vô Nhai: “Tích đại ca, ta muốn quay trở về tiểu viện.”
“Đi luôn sao? Không ăn gì đó trước?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, sắc mặt héo hon, thân thể đơn bạc lung lay trong cơn gió lạnh tựa hồ sắp đổ: “Đột nhiên ta rất mệt mỏi, huynh có thể đưa ta trở về không?”
Nghe thấy lời y nói, Tích Vô Nhai không hề do dự, khom người ôm lấy y, cũng chẳng quay đầu lại liền nói: “Các ngươi tự mình ngẫm lại cho kỹ đi, nếu bức y tới bước đường cùng, người hối hận chính là các ngươi.”
Nhìn thân ảnh người nháy mắt đã phiêu xa, hai người ngơ ngác, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi phía sau.
“Thiếu chủ”
“Giáo chủ”
“Bọn họ đã rời đi từ rất lâu rồi.”
Thần sắc Vân Khoảnh Dương ảm đạm, tức giận nhìn nam nhân bên cạnh: “Nếu không phải ngươi giữa đường chen vào thì ta cùng Vũ Nhi vẫn đang vui vẻ hạnh phúc.”
“Hừ! Phải không?” Tư Vũ Thánh khinh thường nhìn hắn: “Ta thấy ngươi vẫn luôn sống trong cảnh lừa mình dối người thì có. Rõ ràng biết y không yêu mình lại vẫn bám chặt không buông, chẳng phải kẻ nên biến đi chính là ngươi hay sao?”
“Vũ Nhi tự nguyện ở bên ta, tới bây giờ ta vẫn chưa từng ép buộc y.”
“Ôi trời, thật sao? Ngươi dám thề với trời là bản thân chưa từng ép buộc y dù chỉ một chút?”
Thấy hai người lại bắt đầu đối chọi gay gắt, mọi người cũng hết cách, Hoàng Trang nhịn không được liền mở miệng: “Giáo chủ, Vân thiếu chủ, các người đợi tiếp vào ngày xem thế nào, cũng như những lời vương gia vừa nói đó, để Tiểu Vũ có thời gian suy nghĩ, thế nào? Bằng không, aiz… Tiểu Vũ đã nhiều lần tìm được sinh lộ trong tử lộ, các người nhẫn tâm buộc y tới bước đường cùng sao?”
“Im ngay!”
“Câm miệng!”
Hai người đồng thời quát chói tai, uy áp rời núi lấp biển khiến đánh về phía Hoàng Trang, hắn phun ra một ngụm máu lớn, quỳ rạp xuống đất.
Lí Lam Phong, Bạch Cừu tiến lên đỡ lấy hắn, sau đó quỳ xuống theo: “Thỉnh giáo chủ suy nghĩ lại!”
“Cầu thiếu chủ cân nhắc!”
Nhân mã hai bên đều quỳ xuống, hai người nổi giận huy trưởng định đánh về phía thủ hạ của mình.
“Vân thiếu chủ, Tư giáo chủ, Vân thiếu gia có chuyện muốn nói.” Phía sau thình lình truyền tới thanh âm bình tĩnh không chút dao động, hai người đồng thời quay lại.
“Ngươi là ai?”
Ma y nhân bình tĩnh nói: “Tiểu Nhân là Dạ Phong, người bên cạnh vương gia.”(Ma y nhân: người mặc áo tối màu)
“Vân thiếu gia ngươi vừa nhắc tới là Vũ Nhi?” Vân Khoảnh Dương lo lắng hỏi: “Y sai ngươi tới nói gì?”
“Vân thiếu gia nói, mong hai vị đây đừng tiếp tục động thủ nữa, cho người mấy ngày để suy nghĩ, người sẽ cho các vị câu trả lời thuyết phục.”
“Chỉ như vậy?” Tư Vũ Thánh nắm lấy hắn: “Vũ Nhi còn nói lời nào khác không?”
Dạ Phong thản nhiên thu tay lại, nghĩ nghĩ: “Vân thiếu gia còn nói mấy ngày này sẽ không tới tửu lâu, mời Hoàng Trang Hoàng đại ca cùng các vị đại ca khác tới Phi Vũ hiên tùy ý dùng bữa, không cần khách khí.”
“Còn gì nữa?” Vân Khoảnh Dương không cam lòng hỏi tiếp: “Y không nói khi nào mới quay trở lại khách *** sao?”
“Không có” Dạ Phong hơi hạ thấp thân hình trước mặt hai người: “Tiểu nhân đã truyền lời xong, cáo từ.”
Liếc nam nhân bên cạnh một cái, Vân Khoảnh Dương áp chế hỏa nộ đang dâng lên trong lòng, vung tay: “Lui lại.” lập biến mất như phi tiễn.
“Vũ Nhi, ta không nên tới đây sao? Vũ Nhi à, cho dù có một tia cơ hội, ta sẽ không từ bỏ.” Tư Vũ Thánh ngây người một lát, sau đó thu hồi vẻ tịch mịch trên mặt, quay đầu nhìn mọi người. “Vào thành.”
“Tuân mệnh.”
Trở lại tiểu viện, Vân Phi Vũ vừa nằm lên giường liền tiến vào giấc mộng. Tích Vô Nhai có chút lo lắng, kiểm tra tâm mạch, thấy mọi chuyện vẫn ổn, lúc này mới dém góc chăn, cẩn thận chờ đợi bên cạnh.
Cánh cửa bị đẩy ra, hắn không quay đầu lại: “Sau khi nghe xong, phản ứng của bọn họ như thế nào?’
“Coi như bình tĩnh.” Dạ Phong cung kính nói.
“Vậy là được rồi.” Tích Vô Nhai khẽ thở dài, ngay sau đó lại ra lệnh: “Ngươi hồi phủ đem vài cái ấm lô tới đây, tiện đường qua Phi Vũ Hiên lấy chút chút đồ ăn đến.”
“Dạ.”
Không lâu sau, nghe thấy trong viện có động tĩnh, hắn đứng dậy mở cửa phòng, nhìn người tới liền thản nhiên mở miệng: “Ta biết ngươi sẽ không chết tâm, bất quá, hiện tại y vẫn đang ngủ, ngươi đừng quấy rầy.”
“Ta chỉ muốn nhìn y một chút.” Ánh mắt Vân Khoảnh Dương sáng quắc.
Nhìn thần sắc kia cũng biết không đạt được mục đích, hắn nhất định không bỏ cuộc, Tích Vô Nhai nghiêng người: “Vào đi, nhỏ giọng chút, y đang rất mệt, mới ngủ được một lúc thôi.”
“Biết!”
Người vừa bước vào, trước sân lại có tiếng động, hắn nhìn người từ trên trời hạ xuống, nhíu mày: “Sao mà ngươi cũng tới đây?”
“Ta không thể tới sao?” Tư Vũ Thánh lạnh lùng nói, định xông thẳng vào.
Tích Vô Nhai nâng tay ngăn hắn lại: “Vân Khoảnh Dương đang ở trong.”
Tư Vũ Thánh nhướn đôi mày xinh đẹp, áp chế tức giận trong lòng: “An tâm, ta không tới sinh sự, chỉ muốn nhìn xem Vũ Nhi thế nào mà thôi.”
Tích Vô Nhai quan sát hắn, thở dài: “Tùy các ngươi, chỉ cần đừng đánh thức y là được, y mệt mỏi lắm rồi.”
“…Uhm”
Ngửa đầu nhìn lên không trung u ám, khóe miệng Tích Vô Nhai nhếch lên một nụ cười ảo não: “Rốt cuộc ta đang sắm vai nhân vật thế nào đây? Rõ ràng thâm tâm vô cùng khao khát có được y lại không đành lòng tổn thương y, cho dù cô đơn cả đời, chỉ cần y hạnh phúc là tốt rồi.”