Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 7: “Xin lỗi…”
“What doesn’t kill you makes you stronger
Stand a little taller
Doesn’t mean I’m lonely when I’m alone
What doesn’t kill you makes you fighter
Foot steps event lighter
Doesn’t mean I’m over cause you’re gone
What doesn’t kill you makes you stronger, stronger”
Ài, phiền quá. 11h đêm rồi mà còn bị phá đám. Quỷ sứ nào không biết.
– “………..”
– “Ai đấy? >” ***** “tít tít, tít tít”
[ê, uống thuốc chưa?]
Xời, cá sấu “lại tốt bụng” hỏi thăm tôi. Rốt cuộc mấy hôm nay cậu ta có ý đồ gì mà lương thiện bất thình lình thế? Thà cứ cười gian gian như mọi khi tôi còn đỡ hoảng!
[khỏi rồi. Không uống nữa]
[nhưng phải uống đủ liều, nhỡ tái phát thì sao]
[mặc xác tôi, liên quan đến cậu?]
Chắc chẳng ốm đau gì đâu, lấy cớ nghỉ 1 ngày ở nhà cho sướng thân thôi. Rảnh quá mới nhắn tin hỏi tôi vài ba câu cho đỡ ngứa tay. Hứ!
Trên đường về, tôi vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm hát. Phải khiêm tốn mà công nhận rằng tôi hát hay thật! Ba cũng bảo thế mà. Mỗi tội ba thương tôi, sợ tôi hát nhiều khản giọng nên mỗi lần rủ ba đi karaoke ba đều từ chối. Chấp nhận không được nghe tôi hát với mong muốn tôi luôn giữ được giọng ca vàng của mình. Ôi, sao ba tôi lại cao cả thế cơ chứ!
Lúc dừng xe, tôi mới ngớ người ra khi trước mặt mình là nhà ma vương cá sấu! A, đáng hận đáng hận! Hơn 1 tuần nay cứ đi học về là tôi lại đạp qua nàh hắn làm quản gia nên hôm nay cũng “thuận chân” đạp sang nhà hắn. Thôi thì nhà cũng đã đến rồi, vào ngó phát xem hắn đang làm gì. Bị bắt quả tang bùng học ở nhà chơi game chắc mặt hắn trông nhọ lắm. Mới nghĩ thôi đã sướng cả người. “Khựa khựa khựa” (cười man rợ quá!!)
Tôi bước vào nhà trong tư thế của 1 paparazi, chỉ trực hắn ló mặt ra phát là dìm luôn. Đến lúc đấy cuộc đời tôi sẽ lật sang trang mới, không phải lết xác sang đây làm quản gia cho quái vật nữa ^o^
Phòng khách, không có. Phòng bếp, không có. Nhà tắm, không có luôn. Thế chắc chắn là trong phòng ngủ rồi!
Tôi hùng dũng bước tới trước phòng của cá sấu, căn phòng mà tôi mới được vào đúng 1 lần. Lấy khí thế, tôi dơ chân đạp 1 cước khiến cửa bật mở đập vào tường rồi bật lại đóng cái “rầm”! Hơ, hóa ra cửa không khóa, cú đạp của tôi mạnh quá làm nó văng vào tường, theo định luật III Niuton, cánh cửa bị tường tác dụng lại 1 phản lực và đập trở lại. ==!
Đến cái cửa cũng giống y xì thằng chủ, chỉ nhằm tôi mà chống chế, ức thật!
Tôi lại tiếp tục đạp. Lần này rút kinh nghiệm giảm bớt lực đi, cánh của chỉ bật nhẹ ra. Ha ha, tôi bước vào phòng.
– “Ê, cá sấu, giả bộ gì nữa? Tôi biết thừa trò của cậu rồi.”
Còn ngoan cố lừa gạt hả? Tưởng nằm co ro trùm chăn kín đầu thì tôi tin chắc? Hơ, trẻ con mới tin!
– “…..”
– “Nghe thấy gì không? Tôi bảo là tôi biết thừa rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa!”
– “…” – vẫn ngoan cố >” Tôi bay tới lật cái chăn to sụ trên người hắn. Vẫn không phản ứng. Diễn rất tốt! Này thì ta đá. Đá cho ngươi chết đi. Đá, đá, đá…
Ủa? Chân tôi vừa đạp phải cái gì nóng nóng. Oái, sao người hắn nóng ran thế này? Chẳng lẽ hắn bệnh thật sao? Trán! Ba thường sờ trán mỗi khi tôi ốm. Oh God, nóng quá! Cá sấu ốm thật rồi, không có ai ở nhà sao? Sốt cao thế này mà không đi viện, điên rồ!
– “Ê, cá sấu, dậy, nhanh. Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
– “Không thích. Không đi.”
– “Không thích cũng phải đi.”
– “…..”
– “Sao lại có loại người ngang ngạnh thế này!!!
Ờ, nếu muốn ốm chết thì cứ nằm đấy đi! Cho cậu ốm chết luôn đi. Đồ bướng bỉnh, đồ khó ưa, đồ @!$#d&%hj#$^*…”
Hứ. Tiểu thư có lòng tốt đưa ngươi đi viện mà còn làm cao. Nằm đấy mà rên, cho chết! Ta đi về!
Nhưng mà, nhà hắn làm gì có ai nhỉ. Ốm liệt giường thế này thì ăn uống kiểu gì?
Ôi xời kệ xác, chả quan tâm. Ai bảo đi viện không nghe. Về!
Ơ hơ, nhưng mà lỡ hắn ốm nặng quá,… lăn ra chết thì sao? Ài, cũng không liên quan tới mình. Mình có phải người thân bạn thân hay họ hàng thân thích gì đâu. Về!
Cơ mà lỡ cá sấu chết thật thì sao nhỉ? Oh God không được chết! Hắn vẫn còn nắm giữ 2 tấm ảnh thảm hại của tôi, hắm chết thì ai biết mã điện thoại hắn mà mở ra xóa chứ. Dù là bình thường hắn khó ưa, bẩn tính, đê tiện, gian manh,… nhưng được cái… đẹp trai. Chết đi phí của giời. Không ổn. Vậy thay mặt toàn thể chị em ưa cái đẹp, chuộng cái xinh, ta phải đứng lên cưu mang 1 mĩ nam đáng thương đang đứng giữa thời khắc sinh tử, coi như tu nhân tích đức!
Sau 30 phút dằn vặt tự vấn bản thân. Tôi quyết định quay lại hành hiệp trượng nghĩa. Hôi xưa mình ốm mẹ hay làm gì ta? Đắp sốt này, ăn cháo này, uống thuốc này. Ok. Bây giờ ta đi nấu cháo.
Xời, tủ lạnh nhà cá sấu nhiều đồ ăn thế? Ở 1 mình mà ăn như lợn ý, thôi thì ta ăn hộ cho đỡ phí vậy.
Google search: [dạy cách nấu cháo chữa bệnh ốm]
A ha ha đây rồi. Cá sấu ngươi hôm nay lại có diễm phúc ăn cháo bổn tiểu thư tự nay nấu, sướng thế còn gì.
1 tiếng cặm cụi trong bếp, tôi mang lên phòng cá sấu 1 tô cháo thịt bằm, 1 cái khăn ướt mới lấy trong tủ lạnh và 1 vỉ thuốc hạ sốt.
– “Ê, Sấu, mở mắt ra coi.”
– “???”
– “Chìa cái mặt câu ra đây xem nào” – Tôi đắp khăn lạnh lên trán cá sấu. Mặt hắn đỏ lựng, chắc bệnh nặng lắm rồi, phải chữa ngay thôi. – “Ăn cháo đi.”
– “Ăn kiểu gì?”
– “Mấy tuổi rồi mà còn hỏi ăn cháo kiểu gì?”
– “Không có thìa thì tôi húp chắc?”
– “Ờ, hì hì, quên, chờ tí…”
==”
– “Đây. Sợ cậu ốm, há mồm to sẽ tốn sức, rất mệt, nên tôi chọn cái thìa nhỏ nhất cho cậu dễ ăn này ^^”
– “o__0….. Đây… là thìa cà phê mà. Nhỏ thế sao múc?”
– “Ài, cậu phiền quá, ăn tạm đi, tôi mệt rồi.”
– “Cậu thấy đấy tôi ốm thế này, miệng còn không mở được to thì làm sao dơ tay lên tự múc cháo?”
– “… Ờ há. Hay là để tôi lấy cái ống mút trà sữa to đùng cho cậu hút cháo, đỡ mệt. Ôi trời sao lại có người thông minh như tôi cơ chứ! >v