Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 40: Có một sự khó chịu không hề nhẹ…
CHƯƠNG 37: Có một sự khó chịu không hề nhẹ…
Tôi đang trên đường vào trong Sài Gòn, cái nơi gắn bó với tôi suốt 15 năm trời, giờ được trở về mà lòng tôi cứ… nao nao. Không biết có gì đổi mới không nhỉ? Tôi thèm được nói chuyện với lũ bạn chí cốt vào sinh ra tử của tôi quá, tôi nhớ lắm lắm ý. Đi cùng tôi có Duy và dì Huệ, Duy cũng từng sống trong Sài Gòn với tôi mà, vì thế bạn bè của tôi đều là bạn bè cậu ấy. Chúng tôi dự định về đây khoảng một hai tuần, sau đó về lại Hà Nội để tôi học thêm sớm, năm học lớp 11 rất quan trọng.
– “An!! Tao nhớ mày quá!!”
– “A Duy, là cậu thật sao?”
– “Trời, cậu mất tích mấy năm mà bọn này tưởng cậu “teo” rồi chứ?”
– “Trông hai người đẹp đôi ghê cơ. Khi nào đám cưới cho tao làm phù dâu nhé.”
– “Mày vớ vẩn, tao xí chân phù dâu rồi.”
– “An, mày bảo nó đi, nó cứ tranh với tao ế.”
– “Thôi thôi chúng mày mất trật tự quá., luyên thuyên vừa thôi.”
– “Đây có phải trong lớp đâu mà phải trật tự? Mọi người yên tâm, khi nào đám cưới tôi với An sẽ cho cả hai người làm phù dâu ^^”
– “Duy!! >v- “An, xuống hồ bơi đi chứ?” – Đầu vàng hớn hở vẫy tay gọi tôi.
“Phụt!”
Ôi mẹ ơi, không đỡ nỗi, toàn thân tôi cứng đơ. Đầu vàng bước ra với bộ dạng bán khỏa thân, hóa ra body của cậu ta lại chuẩn đến thế. Ai mà biết được, vì cậu ta có cho tôi xem bao giờ đâu. Đứng ngay sau đầu vàng là hoàng tử, tôi phụt máu mũi tập hai. Huy đứng vươn vai khởi động để xuống nước, trông dáng y siêu mẫu, bộ dạng rất ư là… khiêu gợi ==” Sao thế này, không ngờ mặt họ đã đẹp rồi mà người cũng chuẩn luôn, cơ bắp, bụng múi đủ cả, họ mới sắp là học sinh lớp 11 thôi mà. Ông trời thật thiên vị.
Mà hỡi ôi ông trời, hỡi đấng tối cao, sao người quá đáng vậy, sao nỡ hành hạ tôi như vậy, sao lại sắp đặt cho xung quanh tôi toàn mĩ nam, để tôi nhìn ngắm mà thèm thuồng thế này, làm ột tâm hồn trong sáng bị vấy đục. Ông trời ơi, ông ác quá!!
… Oh God ơi, đẹp thật đấy, quá đẹp. Họ là những tác phẩm nghệ thuật sống. Họ…
Oái oái, ai dám cản trở công cuộc tiếp thu giá trị cuộc sống của ta đấy hả? Bịt mắt bịt mũi người ta lại, muốn giết người à? Làm tôi phải há mồm ra để thở.
– “Cảnh này nóng quá, cậu không nên nhìn đâu, bệnh lại tái phát rồi đấy ==”
Cái giọng này… Hoàng Nhật Duy!! >”- “Bỏ ra, tôi không thở được. Có bỏ ra không thì bảo? Cậu…”
“PHỤT!!”
0_0
Xịt máu mũi tập ba. Trong lúc dãy dụa, tôi đã vùng được ra khỏi Duy. Đang định quay lại mắng cậu ta một trận thì phụt máu mũi!
Cái tên trời đánh này, cậu biết việc để lộ body của mình có sức sát thương cao thế nào mà sao vẫn cứ lộ? Mắc công tôi xịt máu mũi phát nữa.
Còn kia, cá sấu đang đứng sừng sững ở mép bể. Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy thân hình hắn, nhưng vẫn không khỏi xúc động. Hai lần trước, một lần là hắn từ nhà tắm đi ra bị tôi làm tuột áo choàng tắm, tôi sợ quá nhắm mắt nhắm mũi chẳng kịp nhìn cái gì, một lần là hôm biết cá sấu bị thương, do lo cho vết thương của hắn nên không chú tâm lắm đến việc chiêm ngưỡng, dù hôm đó tôi vẫn bị xịt máu mũi ==” Còn hôm nay, được chiêm ngưỡng công khai, tôi lại tiếp tục xịt máu mũi.
Đừng ai bảo tôi là đồ háo sắc nhé, chỉ là mấy người họ có “nhan sắc” vượt quá mức chỉ tiêu nên tôi mới “háo” thôi. Chứ bình thường ra thì tôi là một con người nghiêm túc, một điển hình của hình tượng thục nữ đấy.
Cá sấu quay ra, hắn nhìn thấy tôi bị xịt máu mũi. Sau đó, tôi bị bơ… Có một sự hụt hẫng nhẹ. Như bình thường thì hắn đã chạy đến mắng tôi một trận và bịt mũi tôi lại rồi…
– “Haizz, lại thế rồi, đã bảo để tớ bịt mắt bịt mũi vào thì không nghe.”
– “=.= Cậu nói đúng.”
Đi ngay cạnh Hoàng Minh là Thủy Tiên, cô ấy lúc nào cũng bám riết lấy Hoàng Minh, như kiểu bỏ tay ra là hắn chạy mất ý…
Tôi cần truyền nước ==”
Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy hai người họ đứng cạnh nhau là tôi lại “ốm”, chắc tôi bị dị ứng với những cảnh 16 . Cũng có thể là do tôi hơi ích kỉ, vì tôi đã quen với sự có mặt của Hoàng Minh rồi nên thấy hắn chơi với đứa khác thì có phần khó chịu. Tôi xấu tính mà.
– “An, An, đây là tập đoàn mĩ nam của mày hả? Trời ơi giới thiệu tao một bạn đi, khéo lại cắt ày được một cái đuôi >v