Tiểu Thư Cappuccino

Chương 38: Con trai kẻ thù


Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 38: Con trai kẻ thù


CHƯƠNG 35: Con trai kẻ thù

Tháng 4, chúng tôi đang gấp rút ôn tập để chuẩn bị thi học kì II. Thực ra thì chỉ có tôi gấp rút thôi, vì xung quanh tôi toàn đứa học giỏi, chẳng phải lo lắng gì. Như mọi năm thì tôi không để ý lắm đến việc học tập, nhưng giờ thì khác rồi. Từ khi ba mất, tôi biết lo cho tương lai của mình hơn, và tôi biết rằng trượt đại học đồng nghĩa với việc tôi chẳng có gì cả. Mà muốn đỗ được đại học thì trước tiên phải vượt qua được các kì thi phổ thông đã. Mấy tuền nay tôi chăm chỉ học bài, không đi chơi đâu cả. Đối với người khác thì thi học kì rất nhẹ nhàng, nhưng với tôi thì nó khó khăn đủ đường, vì trước kia tôi học có ra gì đâu, nên gần như mất gốc. Cũng may đợt thi học kì I có cá sấu làm gia sư cho nên cũng nắm được chút nền tảng. Và lần này cũng thế, nhưng còn khốc liệt hơn trước vì có thêm ba “gia sư” tự nguyện nữa đến kèm tôi.
Ngày nào cũng như ngày nào, bốn đại mĩ nam đến rước tôi đi học rồi lại rước về, chiều thì đến nhà kèm tôi học, tối thì đi chơi để tôi ở nhà tự học tiếp. Lúc đầu “tứ thiên” tranh cãi đến suýt đánh nhau để tranh kèm tôi học, vì thế dì Huệ chia giờ ra để họ đến dạy tôi, ôi dì Huệ lúc nào cũng là cứu tinh.
*****
Hôm nay lạ nhỉ, đã 3 giờ chiều rồi mà chưa thấy ma nào sang. Thực ra với kiến thức được tập huấn mấy ngày qua thì tôi có thể tự học được rồi, nhưng dường như đã quen với xuất hiện của bốn tên trời đánh kia, bây giờ không thấy bóng dáng đâu lại thấy thiếu thiếu. Haizz, đừng bảo là bốn thằng rủ nhau đi chơi quên mất tôi rồi nhá? Không chấp nhận được, dám chơi mảnh. Tôi phải đi tìm họ để chơi cùng!
Cơ mà tìm ở đâu được nhỉ? Hà hà, bốn người đó toàn điện thoại xịn, có định vị GPS, tìm tí là ra ý mà.
– “Bạn gì ơi…”

– “?”
– “Mình bị lạc đường, bạn ình hỏi phố Thái Hà ở đâu nhỉ?” – Một cô bạn khá cao hỏi đường tôi, nghe giọng có vẻ như là Việt Kiều thì phải. Ôi tôi nhớ cái hồi mình từ trong Nam ra đây quá _
– “Đi hết đường này là ra ngã tư, bạn đi thẳng lên đường Nguyễn Lương Băng rồi cứ đi thẳng, sau đó đến cái ngã tư thứ hai thì rẽ phải là ra Thái Hà nhé ^^”
– “À à, được rồi, cảm ơn bạn nhiều ^^”
Khổ thân chưa, cơ mà tôi chỉ đường rõ vậy chắc cũng tìm ra thôi.
Hầy, còn bốn đại mĩ cứ chạy linh tinh, rẽ hết bên nọ bên kia, chẳng hiểu họ đang định đi đâu. Hại tôi cũng đi lòng vòng theo. Mệt quá, làm cốc trà sữa đã.
– “Ơ, bạn cũng ở đây à?”
– “Ừ, mình đi tìm mấy đứa bạn mà mãi chẳng ra, tạt vào đây nghỉ chút.”
– “Mình đi một lúc thì quên mất lúc nãy bạn nói cái gì, quên luôn cả tên phố định hỏi nên vào đây nghỉ tiện thể hỏi đường luôn.”
– “Phì.”
– “Đừng cười tớ mà ==”
– “Chỉ là tớ thấy… giống mình quá thôi.”
– “Giống cậu á?”
– “Tớ là người trong Nam, năm vừa rồi mới chuyển ra Hà Nội thôi. Ngày đầu tiên đến đây tớ tự đi thăm quan quanh thành phố đến lạc cả đường, địa chỉ nhà cũng chẳng nhớ, sợ gần chết.”
– “Oa, tớ mới ở Mĩ về, vừa trốn bố tự ra đường chơi đấy. Có vẻ mình hợp nhau ghê ^^”
– “Ờ, hì hì ^_^”

– “Cậu tên gì?”
– “Thủy Tiên. Còn cậu?”
– “Oa, tên đẹp thế. Tớ là Hoài An.”
– “Tên cậu cũng thế.”
– “Nhà cậu có ở gần đây không?”
– “Cũng gần đây thôi, hình như ngõ cái gì Hương ở phố Tôn Đức Thắng ế.”
– “À, thế chắc ngõ Văn Hương, vậy gần nhà tớ rồi.”
Sau 30 phút nói chuyện, cô bạn kia tiếp tục đi chơi, còn tôi tiếp tục đi tìm bốn đại mĩ nam. Hóa ra lại có người giống tôi đến thế, giống nhau như kiểu cùng một mẹ đẻ ra ý ạ.
Lên taxi để tìm theo tín hiệu điện thoại, đã ra đến ngoại thành rồi, không hiểu bốn tên này định làm trò gì ở đấy nữa, tốn tiền taxi quá đi, tôi có còn đại gia như hồi trước nữa đâu T_T
– “Dừng lại dừng lại chú ơi, con xuống chỗ này.”
Đây là một nơi rất rộng ở ngoại ô, và trước mặt tôi là một trường đua. Bước vào trong, ôi sao chỗ này rộng vậy? Tôi thấy phía bên phải, từ trong gara phóng ra bốn chiếc ô tô: Lamborghini Veneno đỏ, Ferrari Four trắng, Bugatti Veyron vàng, Rolls Royce đen. Dù chẳng nhìn được bốn nhân vật bên trong là ai nhưng tôi vẫn thừa biết. Bốn người họ vừa vào đây thì đồng thời có bốn chiếc xe đua phóng ra, mà bốn chiếc xe này lại còn là bốn loại xe cưng với màu sắc đặc trưng của họ nữa, không chệch đi đâu được. Tôi ngồi lên hàng ghế khán đài theo dõi bốn chiếc xe vào vị trí xuất phát, rồi cùng lúc phóng như bay trên đường đua. Chiếc xe đen đang dẫn đầu, chắc chắn đó là Duy, ngay sát sau là xe đỏ của cá sấu, hai xe vàng và trắng đang ngang bằng nhau. A ha, xe trắng tăng tốc vượt lên ba xe kia, ngay lập tức, xe vàng và đỏ chiếm lại vị trí, còn bây giờ dẫn đầu đang là xe đỏ. Tốc độ kinh hoàng quá, tôi thấy khá lo cho họ. Bốn chiếc xe đã đi xa tầm mắt của tôi, chán thế, chẳng có gì để xem nữa, phải một lúc nữa họ mới quay về đến đây, trường đua rộng lắm mà.

Tầm hơn 20 phút sau đã thấy họ quay lại rồi, cả bốn xe về cùng một lúc, không phân roc thắng thua. Bốn người họ bước ra khỏi xe và cởi mũ bảo hiểm. Hic, cảnh tượng huy hoàng quá, trông ai cũng ngầu, tôi lấy máy ra chụp “tách” một cái.
– “Hoài An?”
– “Sao cậu lại ở đây?”
– “Ai cho cậu vào đây vậy?”
– “Có về học bài nhanh không thì bảo?”
==”
Phản ứng mạnh quá.
– “Mấy người đi chơi mảnh không rủ tôi thì thôi, còn mắng tôi >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.