Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 32: Vì tôi luôn dõi theo cậu mà
CHƯƠNG 30: Vì tôi luôn dõi theo cậu mà
Cá sấu nghỉ học rồi, chắc vụ hôm qua vẫn còn sốc lắm. Chán thật, chẳng có ai để cãi nhau cùng. Chết hơn nữa là tiết ba kiểm tra 45 phút môn lí, ai sẽ là người nhắc bài cho tôi đây?
– “An, ngồi dịch vào, nhanh.”
– “Việt Anh, sao cậu lại đổi chỗ?”
– “Hôm nay Hoàng Minh không đi học, tớ ngồi lên đây nhắc bài cho An.”
– “Nhưng nhưng cô biết cậu đổi chỗ thì sao?”
– “Không sao, cô không biết được đâu.”
Cơ mà đầu vàng đâu có giỏi lí mà nhắc chứ _ Không biết có được tích sự gì không.
– “Các em cất hết sách vở và tài liệu môn vật lí. Chúng ta làm bài kiểm tra.”
Đầu vàng vừa làm bài vừa để để nghiêng tờ giấy kiểm tra về phía tôi, cậu ta làm nhoay nhoáy. Lạ thật, theo trí nhớ của tôi thì đầu vàng đâu có giỏi vật lí? Ở bàn trên, Bảo Linh thì cặm cụi chép phao, còn Huy ngồi thẳng người, che chắn cho hành động bất hợp pháp của tôi.Cơ mà chữ đầu vàng xấu quá đi, nhìn mãi mới ra một câu, tôi cứ phải căng mắt nghển đầu chép cho kịp.
– “Ê, chữ này là gì đấy?”
– “Động lượng.”
– “Thế còn đây?”
– “Cơ năng.”
Ầy, may quá, Huy làm xong rồi, ném cả bài xuống cho tôi chép., chứ nhìn bài đầu vàng xong chắc tôi toét cả mắt quá. Đầu vàng làm đã nhanh thế rồi, Huy còn làm nhanh hơn, bọn này khủng thật!
– “Minh Huy đứng dậy. Bài em đâu?” – Chết rồi T_T
– “Dạ em…”
– “Em ném bài cho bạn An đúng không?”
– “Không ạ!”
– “Thế sao bài em lại ở bàn dưới? Đừng nói với cô là… gió bay nhé?”
– “Không ạ. Em…”
– “Dạ thưa cô, bạn ý… ném bài cho em.”
0_o
Đầu vàng đứng lên nhận tội cho tôi. Sao thế được, tôi là người có tội mà. Cái đồ ngu si này, tự dưng nhận tội hộ tôi làm gì chứ!
– “Huy, em đưa bài cho Việt Anh chép?”
– “Em…”
– “Em bảo bạn ý đưa em chép mà cô.”
– “Cô không hỏi em. Huy trả lời đi chứ.”
– “Vâng. Em đưa bài cho Việt Anh chép ạ.”
– “Em chắc chứ? Em là một học sinh ngoan, cô không muốn phạt em đâu. Mau nói thật đi.”
– “Em đã nói rồi, là em bảo bạn ý ném bài xuống.”
– “Em có trật tự không thì bảo?”
– “Thưa cô, là em ném bài cho Việt Anh, không phải cho An.”
– “Thật?”
– “Dạ thật.”
– “Được! Vậy các em không cần làm bài nữa đâu. Xuống văn phòng làm bản kiểm điểm cho cô.”
Oái oái, không được! Không được! Không thể để họ gánh tội cho tôi được!
– “Thưa cô là em chép bài ạ!”
– “Cái gì?”
– “Là em bắt bạn Huy đưa bài cho em chép, không liên quan đến hai người kia. Em sẽ xuống văn phòng làm bản kiểm điểm.”
“Rầm!” – *đập bàn*
– “Cũng khá đấy, dám đứng lên nhận tội.”
– “Không phải bạn An cô ạ!” – cả hai người cùng nói, họ bị ngu rồi _
– “Thưa cô là em ạ, không phải họ.”
– “An!!”
– “Thôi! Không phải cãi nhau nữa. Các cô các cậu bây giờ giỏi quá rồi. Tất cả xuống văn phòng, tôi sẽ gọi cho phụ huynh.”
Thôi xong!
– “An, cậu làm gì vậy? Bọn tớ đang cứu cậu mà.”
– “Nhưng tớ là người gây họa, sao để các cậu chịu được chứ?”
– “Trời ơi, thì đằng nào cậu nhận tội, bọn tớ cũng có được tha đâu. Đáng lẽ là hai người bị phạt, giờ thành ba người rồi đấy.”
– “Ngốc quá!”
– “Này hai cậu, viết bản kiểm điểm… như thế nào vậy?”
– “Huy không biết viết bản kiểm điểm á?” – what???
– “Ừ, Huy là học sinh giỏi toàn diện mà, chưa bao giờ mắc sai phạm, nên chẳng phải viết kiểm điểm bao giờ.”
– “Chưa bao giờ á hả?”
– “Yes.”
Oh God. Chả bù cho tôi, từ hồi mẫu giáo đến giờ phải viết đến cả Tỉ cái kiểm điểm rồi ý chứ ==”
*****
Haizz, chỉ vì cái phi vụ bị mời phụ huynh buổi sáng mà dì Huệ bắt tôi ở nhà một ngày để tu tâm dưỡng tính. Cả ngày chỉ du lịch quanh phòng, mạng thì bị ngắt, tôi đến tự kỉ mất. A đúng rồi, tôi phải ngồi vào bàn học ngay, phải rèn luyện kĩ năng viết lách để thi Siêu Miss thành phố nữa. Nhìn tôi to đầu thế này thôi, viết toàn sai chính tả ==” E hèm, thử làm một đề xem nào, phân tích diễn biến tâm lí của Thúy Kiều trong đoạn trích Trao duyên. Đề gì mà khó thế, ai làm được. Thôi chuyển đề khác. Mà hình như đề nào cũng khó như nhau. Thôi không làm nữa.
Lại mò xuống bếp, tôi muốn pha cà phê. Ngửi mùi thơm phức của tách cappuccino, bỗng dưng tôi nhớ mẹ quá. Đã bao lâu vậy rồi mà mỗi lần nghĩ đến mẹ tôi vẫn thấy buồn, vậy chắc cá sấu giờ này cũng đau khổ lắm. Giá mà tôi có thể an ủi hắn. Tôi muốn gặp cá sấu…
– “Minh hả? Sang nhà tôi chơi đi, chán quá.”
– “Không thích.”
– “Sang đi mà. Tôi bị dì Huệ nhốt ở nhà cả ngày, buồn lắm.”
– “Không thích”
– “Đi…”
– “Đã bảo không sang là không sang.”
– “Đi…”
– “Không!”
– “Đi…”
– “KHÔNG!”
“Kính coong”
– “Có xuống mở cửa không thì bảo!”
– “A tới đây tới đây.”
– “Đồ con rùa chậm chạp.”
– “Chậm kệ tôi. Ơ thế ai bảo không sang cơ mà”
– “=.= Vậy tôi về nhé?”
– “À không không. Vào đi, hì hì.”
– “Đang làm gì đây, sách vở giấy bút vứt bừa bộn thế này?”
– “Phòng tôi lúc nào chẳng bừa bộn.”
– “Đâu có, cả phòng bừa bộn, riêng có cái bàn học và tủ sách là gọn lắm mà. Có động đến sách vở bao giờ đâu lại chả gọn.”
– “Muốn ăn dép hả?”
– “Vừa ăn bún no rồi, không phải mời.”
>”Chẳng bao giờ tôi cãi thắng được hắn. Con trai gì mà miệng lưỡi cứ sắc như dao cạo râu ý.
– “Minh, mẹ cậu… Cậu đã khá hơn chưa?”
– “… Khá hơn gì chứ… Trước giờ tôi vẫn thế mà.”
– “Đừng giả bộ nữa. Tôi hỏi thật đấy.”
– “Ổn hay không là việc của tôi, cậu lắm chuyện quá đấy.”
– “Vậy ba ruột cậu… cậu có biết ông ấy là ai không?”
– “Ông ấy đã tới đám tang mẹ.”
– “Hả?”
– “Ông ấy muốn nhận nuôi lại tôi.”
– “Thế cậu có…”
– “Tôi không thích. Tôi sẽ ở với bố mẹ hiện tại của tôi.”
– “Nhưng ông ấy là ba ruột cậu.”
– “Bố à? Ông ta có xứng với từ bố không? Làm bố, làm chồng, mà bỏ vợ con thế à? Tôi không cần người bố như vậy.”
– “Có thật cậu ghét ông ta, hay vì… gia tài hiện tại mà không về với bố ruột?”
– “… Cậu… Cậu nghĩ tôi là loại người đấy hả? … Cậu chẳng hiểu gì về tôi. Trên đời này chẳng có ai hiểu được tôi.”
– “Tôi…”
– “Cậu biết tập đoàn bất động sản Thiên Vương chứ?”
– “Biết. Đó là tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất Việt Nam, ai chả biết.”
– “Bố ruột tôi là chủ tịch tập đoàn đó.”
– “CÁI GÌ??? 0_o”
– “Tổng tài sản của Thiên Vương lớn gấp mấy lần tập đoàn nội thất quốc tế của bố mẹ nuôi tôi.”
– “Oh God, kinh khủng thật. Không ngờ bố ruột cậu lại giàu có thế. Tập đoàn Thiên Vương, vậy chẳng lẽ cậu mang họ Vương?”
– “Tôi là Hoàng Minh, và sẽ không bao giờ là Vương Minh. Tôi ghét ông ta!”
– “Haizz, cậu là đồ cố chấp.”
– “Tôi mà cố chấp á, tôi chẳng có gì là cố chấp cả!”
– “Đấy, cộng thêm cả tính ngang ngạnh, khó ưa và không bao giờ nhận là mình sai nữa.”
– “Ờ, tôi thế thôi.”
– “Đấy đấy, lại thêm cả tính nhỏ mọn, chấp vặt nữa.”
– “Vũ-Hoài-An!!”
– “Ây sao mỏi miệng thế nhỉ? Thôi tôi không nói nữa đâu, thật đấy, đừng động thủ nhé?”
– “Này, cậu đang làm văn hả?”
Ừ, định thôi, chứ chưa làm được gì, đề khó quá T_T”
– “Trời đất ơi đề này là đề phổ thông, khó nỗi gì. Cậu lười thì có.”
– “Kệ tôi!”
– “Nghe nói, hôm qua cậu với Huy và Việt Anh bị mời phụ huynh vì tội chép bài nhau đúng không?”
– “Đấy, thì tại vụ đấy nên giờ tôi mới phải ở đây du lịch quanh nhà thế này.”
– “Là cậu chép, xong hai người kia chịu tội, rồi cậu cũng nhận tội theo đúng không?”
– “0_o Sao cậu biết?”
– “Cái gì tôi chả biết.”
– “Bớt kiêu căng đi, coi chừng gãy cổ với cái mặt vênh thượng của cậu đấy. Thế nói chung là cậu đã nghe được chuyện này từ đâu?”
– “Chả từ đâu cả.”
– “Thế làm sao cậu biết được?”
– “Vì tôi luôn dõi theo cậu mà…”
– “Hả???”
– “Không có gì… Mau ngồi vào bàn học cho tôi.”
– “Oái, tôi gọi cậu sang đây để bắt tôi học à?”
– “Thế không thì cậu thích làm gì?”
– “Thì…”
– “Một nam một nữ ở trong nhà, chẳng lẽ cậu muốn…”
– “Im! Đừng có nghĩ bậy. Học thì học!”
Và tôi đã ngồi vào bàn học làm đủ mười sáu đề văn, cá sấu mới chịu tha cho tôi. Sao trên đời lại có loại người ác ôn thế nhỉ? Nếu tôi được làm thượng đế hay phật tổ gì đó, tôi sẽ cho xây dựng thêm 108 tầng địa ngục nữa để đày hắn xuống, cái tội dám hành hạ tôi.
“Trời nắng trời nắng thỏ đi tắm trắng. Không mưa không mưa…” – Có điện thoại, đây là bài hát tự chế của tôi, tôi đã ghi âm lại và đặt làm nhạc chuông bản quyền.
– “Alo, con nghe đây cô.”
– “An, con có thể… vào viện được không? Duy đang cấp cứu.”
– “Dạ? Duy… đang cấp cứu ạ? Cô chờ chút con tới luôn đây.”
– “Minh, bây giờ tôi phải vào viện rồi, Duy đang cấp cứu.”
– “Để tôi đi với cậu.”
– “Thôi không cần đâu.”
– “Im. Cậu không có tiếng nói ở đây.”
Duy, cậu đừng sao nhé. Cầu xin cậu đấy!