Tiểu Thư Cappuccino

Chương 18: Happy birthday to Hoài An!!


Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 18: Happy birthday to Hoài An!!

Từ hôm hội đồng hoàng tử thất tình đến giờ, chẳng thấy có động tĩnh gì từ nạn nhân và các fan. Khà khà, hóa ra hắn cũng chỉ được cái mã ngoài ngông nghênh chứ làm gì được ai. Biết thế hôm đấy tôi choảng thêm mấy phát nữa cho đỡ phí!
Mà thôi, tâm trạng đang tốt, không tính toán với hắn nữa. 15-01, hôm nay là sinh nhật tôi rồi ^^ Tiếc mỗi điều là ba đi công tác, chẳng tiệc tùng gì được. Cơ mà từ tuần trước tôi đã hẹn kiều nữ hội của tôi hôm nay đi đánh chén 1 bữa rồi, khà khà khà, ôm quà mệt phải biết!
Sinh nhật thì phải khác ngày thường. Tối qua tôi đã ngủ thật sớm để sáng dậy có thời gian chải chuốt. Đừng phê phán tôi là điệu, con gái ai chẳng điệu.
Hèm, xem nào, tôi phải đổi kiểu tóc một chút. Tết xõa, hay kẹp lệch, hay uốn sóng nhỉ, chẳng lẽ lại dập xù???
Đắn đo một hồi, tôi quyết định… để xõa bình thường như mọi khi ==” đừng thắc mắc, vì tôi có biết làm tóc làm tai gì đâu, lóng ngóng khéo lại thành con điên. Mà để bình thường thì có sao đâu, bình thường tôi vẫn xinh mà, trông tôi rất dịu dàng nữ tính ^v^ Hôm nay trời khá lạnh, tôi quàng thêm chiếc khăn len màu đỏ cùng đôi giày cao cổ siêu ấm siêu cute. Xong, đến trường thôi! ^o^
Đạp xe đạp xe. Hôm nay tâm trạng tôi cực kì tốt. Những lần sinh nhật trước, tôi toàn diện váy, hoặc áo quần short, vì ở trong Nam ấm mà. Nhưng lần này, tôi đang ở Hà Nội, tất nhiên không thể mặc vậy với nhiệt độ 15-18 độ C. Trời lạnh thích thật, tôi thích Hà Nội ở điểm này mà, tôi thích mùa lạnh.
Vừa bước vào lớp, đầu vàng đã nhảy ra làm tôi giật cả mình:
– “HAPPY BIRTHDAY TO HOÀI AN!!!!!!!!!!!!!!!”
– “… Thanks :D”
Dù đã chuẩn bị trước tinh thần “đón” cậu bạn này nhưng tôi vẫn bị giật mình. Đầu vàng ơi, khéo tôi bị bệnh tim vì cậu mất!
Ấy ấy, mà hôm nay đầu vàng… à không, giờ phải gọi là đầu nâu mới đúng. Ầy, nhưng mà nghe cứ kiểu gì ý nhỉ? Thôi thì gọi là Milu đi. Hôm nay milu xuất hiện với dáng vẻ vô cùng mới lạ với mái tóc được cắt tạo kiểu hơi gợn gợn nhuộm màu nâu trầm, lại còn đi giày Âu lịch lãm chứ không chơi giày khủng bố nhí nhố như mọi khi. Dáng vẻ cực manly nhé!
Đặt mông ngồi xuống bàn, tôi còn kinh ngạc hơn, đến mức sụt ghế phụt máu mồm.
Bạn biết gì không? Hôm nay, cái người ngồi cạnh tôi đây, chính xác là cá sấu, hắn ta bỏ kiểu tóc dựng muôn thuở xuống thành mái tóc suông đậm chất lãng tử ==”
Nếu chỉ có điều này thôi thì tôi chỉ sụt ghế là cùng, chứ không đến mức hộc máu mồm dãy đành đạch đâu. Căn bản là vừa ngồi xuống ghế, tên trời đánh kia đã nở một nụ cười đầy đặn, tròn trịa, và cực kì… cực kì… “ngọt ngào” cho… tôi! Tôi đang sởn hết gai ốc lên rồi đây.
Phải mất một thời gian dài để tôi quen được với điệu cười nửa miệng nguy hiểm của cá sấu, thế mà bây giờ đùng một cái hắn cười kiểu này khiến tôi không đỡ nổi. Tôi cứ thấy… kinh dị kiểu gì ý. Mặc dù hắn cười rất đẹp. Sao hắn cứ thích làm tôi phải sốc thế nhỉ.
– “Cậu làm sao thế?” – Cá sấu dịu dàng kéo tôi dậy.
0_o
*hộc máu mồm* (tập 2)
– “Không… không sao. Nhưng mà… hình như, tôi thấy cậu… có sao thì phải?”
– “Sao cái gì mà sao? ==” – *lườm* – “… À… ý tôi là… cậu thấy tôi… sao à? :)” – *cười thánh thiện*
0_o
– “Cậu có ốm không?”
– “Không ^^”
– “Cậu có… đau ở đâu không?”
– “Không ^^”
– “Cậu có… khúc mắc gì không?”

– “Không ^^”
– “… CẬU CÓ ĐIÊN KHÔNG???”
– “0_o ….. Không ^^”
Cá sấu mặt nghệt ra làm tôi tức lại càng tức. Hôm nay hắn ăn phải thứ gì mà hiền như cún thế nhỉ? Hắn để tóc thế này trông hiền thật đấy, phần tóc mái hơi xòa vào mắt làm cá sấu trông… quyến rũ hơn nhiều. Chết thật, tôi lại lên cơn rồi đấy! Tỉnh táo mà nói, hôm nay có hai con người hơi lạ, rất lạ, cực kì lạ. Tại sao cùng một hôm mà cả cá sấu lẫn milu đều thay đổi diện mạo nhỉ? Có hẹn trước hay chỉ tình cờ? Này đừng bảo là vì hôm nay sinh nhật tôi nên họ thay đổi diện mạo nhé. Cũng có thể nhưng không thuyết phục cho lắm. Điều tôi nghĩ kinh khủng hơn là cá sấu bỏ Huy rồi, bây giờ quay ra cặp với milu, hai người họ lấy cớ hôm nay sinh nhật tôi để cùng nhau thay đổi. Nhìn thì biết, cả hai đều thay đổi theo phong cách gần gần giống nhau. Haizz, tội nghiệp cựu hoàng tử của tôi chưa.
À đấy, nhắc đến cựu hoàng tử mới nhớ, trống vào tiết rồi mà vẫn chưa thấy Huy đâu nhỉ? Hay là biết chuyện, đau lòng quá xin nghỉ ở nhà dằn vặt bản thân rồi? Cái thằng cá sấu đa tình này, sao hắn biết cách làm người khác đau lòng thế nhỉ?
– “Thưa cô, em vào lớp.”
Ngoài cửa, một chàng trai khuôn mặt rạng ngời hớt hải chạy vào, khiến trái tim khô cằn của cô giáo Vật Lý cũng phải rung động mà miễn tội đi muộn cho chàng.
Qua năm tiết học, cả lớp như bị đông cứng trước những biểu hiện “không bình thường” của “một số người”.
Đầu vàng, à quên, milu thay đổi diện mạo đến chóng mặt, nhưng cái tính nhắng nhít hằng ngày thì không bỏ nổi. Đặc biệt, lần đầu tiên trong lịch sử tên này dơ tay lên bảng làm tiếng anh – cái môn có đánh chết hắn cũng không chịu học. Ngoài ra, các môn khác, đầu vàng cũng tỏ ra rất chăm chú. Điều này khiến cả lớp suýt đột quỵ tập thể.
Lại còn được cả tên cá sấu quái thai quái vật hôm nay cũng điên điên dở chứng. Cả hình thức lẫn tính cách đều bị quay 180 độ sang phe đối diện. Từ cái tư thế ngồi không gác chân lên bàn như mọi khi mà ngồi cực kì chỉnh tề, cái mặt không nhâng nhâng lên nữa, cử chỉ lời nói nhẹ nhàng hết cỡ chứ không hách dịch như “khi bình thường”, kinh dị nhất phải là cái điệu cười chết người của hắn, làm girl trong lớp đang lòi mắt thổ huuyết cũng phải bóp lại ắt mình thành hình trái tim. Ôi tôi đến chết mất. Tuy là như thế này cá sấu rất đẹp trai, nhưng mà tôi không quen được. Thà hắn cứ bắt tôi làm cái này, bắt tôi làm cái kia còn hơn là cứ hỏi tôi “thích cái này không, thích như thế nào, thích làm gì” như thể tôi là trung tâm của vũ trụ ý. Báo hại tôi mình mẩy đau nhức vì bị các nàng liếc mắt bắn đạn điên đảo.
Cơ mà cá sấu với milu dở chứng không nói làm gì, đến cả hoàng tử cũng… hâm hâm là thế nào? Thỉnh thoảng lại liếc liếc vào ngăn bàn cười tủm tỉm, chẳng để ý bài vở gì cả. Không khéo cậu ấy có người yêu mới rồi cũng nên.
Trống hết giờ, tôi lại cùng về với Kiều nữ hội của mình như mọi ngày. Ha ha, chỉ hai tiếng nữa thôi là tôi lại được ngồi hì hụi bóc quà rồi, sướng quá ^o^
– “A…! Mấy người là ai?”
– “Bỏ ra!”
– “An!!!”
Ách! Sao thế này? Đám người này là ai thế? Ê ê đừng bảo là tôi bị bắt cóc nhé?
Mà chính xác là tôi bị bắt cóc rồi ==”
Nhọ thật! Hôm nay có phải là sinh nhật tôi không thế? Sao đen đủi vậy? Vừa ra khỏi cổng trường đã có đám người mặc đồ đen xô tới kéo “túm” tôi và lũ bạn. Năm đứa kia bị kéo lên cái xe Mercedes, còn tôi bị tách ra ngồi trên một cái BMW.
Sợ quá!
Bọn bắt cóc này quá đáng thật. Có biết hôm nay là sinh nhật tôi không hả? Ít ra cũng phải để cho tôi ăn nốt cái sinh nhật cuối đời cho trọn vẹn chứ T_T
Hu hu, tôi còn chưa kịp viết di chúc mà!
Mấy người này ai cũng mặc áo vest đen chỉnh tề, chắc không phải hạng “bắt cóc bình dân” đâu nhỉ? Cùng với cái kính đen khủng bố trên mặt như xã hội đen ý. Trông đến khiếp!
A. Xã hội đen? Dự cảm không lành lại tấn công dồn dập. Oe oe… Không lẽ…
Không lẽ đây là những người được phái đến bắt cóc tôi của “người nào đó”? Mà “người nào đó” này lại là tình nhân của cá sấu, hoặc hoàng tử, hoặc milu? Còn tôi là nạn nhân của vụ đánh ghen có quy mô này?
Thảm rồi T_T

Bị bọn bắt các tống tiền thì may ra còn về được nhà, cùng lắm lắm thì bị bán sang Trung Quốc làm vợ bé của ông lão tám mươi nào đó. Chứ còn đánh ghen thì chỉ có tạt axit! Sao đời tôi lại thảm thế này. Cả đời chưa gây thù chuốc oán với ai bao giờ mà lại phải chịu cảnh này!
À mà mấy hôm trước tôi và đồng bọn có đi gây thù chuốc oán với… thất tình hoàng tử. Khổ thế đấy là trả thù chứ có phải gây thù đâu mà bị như thế này? Thảo nào mà cả lũ bạn tôi cũng bị bắt đi. Tôi chỉ thắc mắc tại sao có mình tôi bị ngồi riêng một xe, chẳng lẽ chỗ chật quá? Hay là hôm đó tôi là đứa đánh hăng nhất nên bị thất tình thù? Có trời chứng dám tôi chỉ đánh hơn lũ kia có một phát đạp và hai phát bạt tai thôi, sao hắn nhỏ mọn tính toán thế nhỉ. Thế nên hắn xếp tôi ngồi một mình một xe để xử tội tôi nặng hơn ==”
Ài, đau đầu quá, rốt cuộc là bắt cóc tống tiền, hay đánh ghen có tổ chức, hay trả thù quy mô lớn?
Tôi lại phải xoắn óc mà nghĩ. Và sau 5 phút 15 giây tổng hợp và phân tích tình hình, tôi kết luận: Vì tôi “chót” đánh thất tình hoàng tử nhiều hơn lũ bạn vài cái, nên hôm nay hắn thuê xã hội đen đến bắt cóc tôi và đồng bọn, sau đó dùng bọn kia để tống tiền, còn dùng tôi để hành hạ. Đặc biệt hắn còn có quan hệ mờ ám với tình nhân của cá sấu, Huy, milu, nên hôm nay tiện thể bắt tôi cho bọn kia đánh ghen ké. Sau khi bọn chúng hành hạ tôi thành thân tàn ma dại thì bán quách tôi sang Trung Quốc. Vậy là từ nay chịu kiếp Thúy Kiều. Ài, hành động này quá phi nhân đạo!
Nhưng mà hiện tại tôi phải im lặng. Nếu ho he làm mấy người hung tợn kia tức lên thì chưa kịp gặp “chú rể” đã die rồi!
Tôi đang sợ đến toát mồ hôi ra đây, tự dưng cái xe dừng lại. Đã đến căn cứ của xã hội đen rồi cơ à?
– “Mời xuống xe.”
Người đàn ông ngồi cạnh tôi nãy giờ xuống mở cửa xe cho tôi. Tôi không dám chống cự, ngoan ngoãn bước xuống xe.
Trước mặt tôi là một khu mua sắm cao cấp. Tôi được đưa vào gian hàng ít khách, có vẻ đây là gian hàng cao cấp đắt tiền nhất chỗ này nên mới vắng khách. Chị nhân viên cười tươi khi thấy tôi đi cùng mấy người áo đen, như kiểu quen biết lắm ý. Rồi chị ta đưa cho tôi một túi đồ to, có váy, có giày, khăn,… bảo tôi đi thay. Hu hu lần này là tiêu thật rồi, bọn này định cho tôi mặc diện để ra mắt chú rể tám mươi tuổi đây mà T_T
Bước ra từ phòng thay đồ mà mặt tôi buồn thiu, dù bộ đồ rất đẹp. Trên người tôi là một chiếc váy dạ màu trắng cực ấm, có thắt lưng và áo choàng lông màu xám siêu siêu mềm. Đồ đắt tiền có khác, chắc “chàng rể” giàu lắm đây. Tôi mặc quần tất đen, boot lông màu trắng, còn cái khăn len màu đen tôi chưa quàng lên cổ. Xong xuôi, chị nhân viên trầm trồ lên mấy câu rồi cài cho tôi một cái băng đô màu xám ánh bạc. Nói không ngoa chứ trông tôi xinh như búp bê cơ ý. Cơ mà chỉ tưởng tượng ra cái cảnh cô búp bê đứng cạnh cụ ông móm mém là tôi rùng cả mình.
Lại lên xe. Lần này chắc ra sân bay. “Chú rể” giàu thế sao để tôi sang biên giới trái phép được. Đến lúc đó, tôi sẽ níu lấy tay anh cảnh sát đẹp trai nào đó để cầu cứu, suy ra kế hoạch của bọn chúng sẽ không thành. Xời, kịch tính thật!
Lại dừng xe, tôi lại được mời xuống. Không phải sân bay. Lần này tôi được đưa đến một nhà hàng Ý. Chắc đây là điểm hẹn ra mắt “cô dâu”.
Và tôi cứ lầm lũi bước giữa những người mặc đồ đen đi lên tầng trong ánh mắt lạ lùng của người xung quanh. Đến một cái cửa màu đỏ, người ngồi cạnh tôi trên xe lại bảo tôi mở cửa ra. Hu hu, giây phút xuất giá đến rồi, đời con gái của tôi đến đây là hết. Chỉ cần mở cánh cửa này ra thôi, tôi sẽ thấy tương lai “rực rỡ” với hoàng tử có nụ cười móm mém tỏa nắng, những đứa con cả ngày í ới thứ tiếng xa lạ với mình, kết thúc cuộc đời tại một trang trại nào đó ở Trung Quốc.
Nghĩ đoạn, cổ họng tôi như nghẹn lại, sống mũi cay xè, nước mắt trực trào. Nào thì mở!
“Cạch”
– “Happy birthday to An.
Happy birrthday to An.
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to An!
Hú hú…”
– “Sinh nhật vui vẻ Hoài An!”
– “Ơ, mấy người?” Không xong rồi, bắt cóc kiều nữ hội của tôi đã đành, lại còn bắt cả hoàng tử, cả cá sấu, cả đầu vàng tới đây làm gì? Cho tôi ăn sinh nhật cuối cùng để từ biệt mọi người à?
– “Chỗ này đẹp chứ hả? Tớ và Minh phải đến đây từ sớm để chuẩn bị đấy ^^” – milu tí tởn trước nỗi đau của tôi.
– “Còn bộ đồ này là tớ chọn cho cậu đấy. Thích không?” – hoàng tử vui vẻ trước nỗi đau của tôi.
– “Uầy uầy, An sướng nhá. Được ba hot boy chuẩn bị sinh nhật cho thì còn gì bằng.” – kiều nữ hội ghen tị trước nỗi đau của tôi.
Sao mọi người không hiểu lòng tôi? Tôi sắp phải xuất giá rồi mà vẫn hạnh phúc trên nỗi đau của tôi à? Tôi đau lòng quá, phải chăng là tiếng lòng tôi đang gào thét trong nỗi đau.

“Ọc ọc…” – đấy, tiếng lòng của tôi đấy ==”
– “Ơ sao mày lại khóc? Dở hơi à??”
– “Ê rùa, có cảm động mấy cũng phải kìm lại chứ, người đâu mà khóc toàn thấy nước mũi không à. Kinh quá!”
==”
– “Cảm ơn mọi… người. Hức… Sau này… hức… tôi sẽ nhớ mãi mọi… người… hức…”
– “Nói linh tinh gì thế? Cậu có ốm không? Hay là làm sao?”
– “Tôi… hức… sắp phải thành… hức… hôn với chàng rể… hức 80… T_T”
– “CÁI GÌ CƠ?”
– “Cậu chủ. Bánh sinh nhật đã tới rồi.”
– “Chú đưa vào đây giúp cháu nhé ^^”
– “Cậu chủ?”
Người áo đen ngồi cạnh tôi trong xe vừa gọi Huy là… cậu chủ thì phải! Đừng bảo kế hoạch bắt cóc tôi hôm nay là do Huy đầu xỏ nhé? Chắc không phải đâu, Huy là người tốt mà, sao hãm hại tôi thế được!
Đấy là chú lái xe kiêm vệ sĩ nàh tớ. Hôi nãy hai người cũng gặp nhau rồi mà.
*mặt ngu*
– “Thế còn An, chuyện của An là thế nào, bọn này không hiểu gì cả.”
– “Ờ, tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế. Chỉ biết là mấy người áo đen kia có thể bắt cóc tôi để trả thù và đánh ghen, sau đó sẽ bán tôi sang Trung Quốc cưới ông lão 80. Nhưng mà cái chú kia lại là vệ sĩ của Huy, cho nên tôi chẳng hiểu gì cả!”
Não tôi đang xoắn cực đại đây _
0_o
0_o
0_o
0_o
0_o
0_o
0_o
0_o
Tám cái mặt vị chi là mười sáu con mắt thao láo nhìn tôi. Tội nghiệp, họ làm sao chấp nhận được sự thật tàn khốc này chứ?
– “Phì…!”
– “Ha ha ha… “
– “Hớ hớ hớ…!”

– ………………………….
– “?” – Lần này đến lượt tôi thao láo nhìn tám người kia khi họ lăn ra sàn mà cười. Ê ê, trông cái sàn bóng thế thôi, chứ vẫn bẩn lắm đấy.
– “An ơi cậu tưởng tượng siêu thật!”
– “Kiểu này phải trao ày huân chương hoang tưởng siêu cấp vũ trụ quá.”
– “Bình thường mày dốt văn thế mà sao nghĩ được ra mấy chuyện vớ vẫn này hả?”
– “Đồ con rùa ngu si. Tôi bảo cậu ngu si là cấm có sai!”
– ……………………..
Là sao?
– “Thôi đừng chêu An nữa. Là thế này. Biết hôm nay là sinh nhật cậu nên bọn tớ đã đặt một phòng ăn ở đây và đến trước chuẩn bị trang trí. Còn đám người kia là của nhà tớ hết. Tớ nhờ họ đưa cậu đi thay đồ, còn năm người kia lên xe đến đây trước. Chủ yếu là để gây bất ngờ thôi, chẳng có vụ bắt cóc hay trẻ thù đánh ghen gì đâu ^^”
Brain is loading…
Brain loaded!
– “Oa hu hu hu u u ….. Làm tôi sợ gần chết đây. Sao không nói cho tôi biết trước? Hu hu hu hu………………”
– “Thôi đừng khóc nữa. Đã bảo là gây bất ngờ thì nói trước làm gì? Ai biết được đầu óc cậu nó lại… “không bình thường” như thế.”
– “Thôi nào, vào ăn thôi, mọi thứ đủ hết rồi. An ngồi đầu bàn nhé, nhân vật chính mà.”
Nhắc mới nhớ. “Tiếng lòng” của tôi réo rắt nãy giờ rồi.
Bây giờ mới để ý nha. Căn phòng này đẹp thật. Ánh pha trắng xanh vàng làm chỗ này lung linh nhưng vẫn sáng sủa. Xung quanh treo và rải đầy bóng bay màu hồng. Bức tường to phía đối diện tôi có dóng chữ to đùng: HOÀI AN Sixteenth BIRTHDAY!! Smile and Happy ♥
Còn “mảng chính” là cái bàn ăn dài này đây, với đủ thứ đồ ăn: pizza, salad, spagety, hải sản,… và tất nhiên không thể thiếu cappuccino siêu ngon rồi!
Chúng tôi quậy phá cả buổi chiều. Làm căn phòng sang trọng trở thành bãi chiến trường thời Napoleon. Phá xong ở đây, đội quân của chúng tôi tiếp tục san bằng khu vực karaoke. Hôm nay tôi được nghe năm con bạn thân hát mà như khóc thuê đám ma, milu hát như đọc rap, có mỗi cá sấu và Huy là tạm được. Còn tôi á? Không cần bàn. Tôi vừa cất tiếng hát là cả phòng rung chuyển trong âm thanh ngọt ngào, tất cả mọi người đều nhắm tịt mắt thưởng thức giọng ca của tôi, tôi còn nhìn thấy milu và Bảo Linh mím chặt môi mỗi lần tôi hát đến đoạn cao trào, khỏi phải nói hai con người này xúc động đến mức nào. Điều đó chứng minh giọng hát của tôi có sức truyền cảm ghê gớm, có thể động đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim người nghe!
Và để đáp lại thịnh tình của mọi người, tôi đã không quan ngại mệt mỏi, hát liền tù tì tám bài liền. Đến bài thứ tám, cả bảy đứa kia đều mím chặt môi biểu hiện mức độ xúc động đạt level max, dù biết là mọi người dành nhiều tình cảm cho giọng ca của mình, nhưng tôi phải nghỉ thôi, không khéo kiệt sức thì khổ mọi người lại phải lo.
Thấy tôi có xu hướng dừng lại, người nào người nấy mặt mày rạng rỡ. Khổ, chắc họ lo cho tôi lắm, sợ tôi hát nhiều mệt đây mà.
– “Ha, mệt quá rồi nhỉ. Mọi ngườ về trước nhé, để tớ đưa Hoài An về.” – milu đầu nâu lại đòi đưa tôi về rồi, bây giờ mới có 8 giờ tối chứ mấy, sợ gì.
– “Ừ về đây.”
– “Hôm nay vui quá.”
– “Bye.”
– “Tôi cũng đưa Hoài An về.”
– “Cả tớ nữa.”
Thế là tôi lại về nhà dưới sự hộ tống của ba bạn hot boy. Vì quán karaoke gần nhà tôi nên cả bốn người quyết định đi bộ về cho… tiêu cơm.
Dù đã nhìn cả ngày nhưng tôi vẫn không quen được với diện mạo mới của milu và cá sấu. Hai người họ đi cùng với Huy như ba bản sao phong cách vậy. Ai cũng đẹp trai ngời ngời, nhưng thực sự tôi cứ thấy… khó chịu thế nào ý. Tôi thích một đầu vàng nhí nhảnh với quần áo đường phố ngổ ngáo. Tôi thích một cá sấu dữ tợn với mái tóc dựng cá tính và tính cách điên điên khùng khùng, hay giáo huấn tôi. Tôi muốn mọi thứ lại như bình thường!
– “An!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.