Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 11: Hình phạt biến thái.
– “Thưa cô, em đề nghị bạn An phải lên chơi trò pha nước chanh ạ.”
? Cái trò vớ vẫn gì thế?
– “Hú hú lên đi.”
– “Fighting! Fighting! Fighting!”
– ………………….
Theo sự vận động của cả lớp, tôi lên bục giảng để “chơi trò chơi” của thằng dở hơi tổ 1 bày ra. Hóa ra đây là cái trò hồi mẫu giáo cô vẫn hay cho chơi. Nhiệm vụ của tôi là đứng làm một cốc nước chanh, theo sự điều khiển ở bên dưới, tôi trùng gối xuống vì đoạn này là đổ nước vào cốc. sau khi “được thêm đường thêm đá”, “nước” đã dâng đầy cổ, vì thế tôi có thể đứng thẳng người lên. Bước cuối cùng là khuấy nước chanh, màn này sôi động nhất vì tôi phải… ngoáy tròn mông (như kiểu bạn cho thìa vào cốc nước mà khuấy ý ==”) Tôi cố gắng “khuấy” một cách duyên dáng nhất, đồng thời nở nụ cười duyên số 24 trong 25 kiểu cười chết người của mình, mong cho chủ tọa nhìn mà thương hoa tiếc ngọc, không bắt tôi làm cái trò mất mặt này nữa.
Ở dưới lớp cười ầm lên cùng những tiếng “cổ vũ” ngoáy mạnh nữa lên làm tôi tức chín mặt, nụ cười không còn tròn trịa như nguyên bản. Trong lúc tôi sắp bùng nổ thì bóng của cá sấu, của đầu vàng, của hoàng tử tức tốc phi lên bục để… “ngoáy” cùng tôi. Ới xời, cả lớp thi nhau rơi cằm, rồi nhanh chóng, bọn con trai thì cười sặc sụa, bọn con gái thì nức nở khen ba thằng kia “ngoáy” đẹp. Thế rồi, cả Bảo Linh, cả Sơn, rồi cả tổ tôi cùng lên bục giảng để “chịu tội”. Bỗng, Huy quay ra nháy mắt tôi một cái, rồi lại tiếp tục ngoáy. Ôi thôi, tôi đi chết đây!
*****
{Trà sữa Feeling tea}
– “Ê, sao lúc nãy cô nói mày cứ ngồi cười thế? Dở hơi à?” – Tôi nhớ ra vụ lúc nãy, vừa gặm bánh mì vừa hỏi Hà Anh.
– “Cười vì tao thấy mình thông minh quá ^^”
– “Mày làm cái gì mà thông minh? Này, đừng bảo là mày có liên quan đến vụ này nhá.” – Chủ tịch Linh cũng phải góp vài lời cho đỡ ngứa mồm.
– “Chả liên quan đến tao. Chỉ là cái kế hoạch của cô Trang, tao đoán ra từ lâu rồi.”
o__0
=”=
@_@
&_&
*__*
Năm cái mặt biểu cảm hết sức ngạc nhiên.
Thực ra thì tôi chẳng hiểu gì cả.
– “Làm gì mà kinh thế??? Với bộ óc thiên tài cùng khả năng quan sát và phân tích dữ liệu cực đỉnh, tao đã đoán ngay ra được trò của cô từ lúc An bị con Chi nó chơi. Chứ nếu không chúng mày nghĩ tao cứ ngồi im nhìn bạn mình bị đứa khác bắt nạt chắc!”
– “Trời, hóa ra thế. Mày thật khủng”
– “Con lợn này, biết mà không nói cho bọn tao, cứ im ỉm ngồi cười tủm tỉm. Muốn hội đồng hả?”
– “Muốn giết người quá ==”
– “Ấy ấy đừng nóng mà. Hì hì….. Á á đau! Hu hu hu…”
Thật không hổ danh “cô nàng lắm chiêu” mà tôi đặt cho nó. Cái con nhỏ này “siêu” phết, học hành thì chả đâu vào đâu mà mấy cái này giỏi thế. Khâm phục, khâm phục!
*****
Dạo gần đây tôi rảnh liên tục vì cá sấu dở chứng, không bắt tôi sang làm “quản gia” nữa. May thế. Cơ mà sao hắn vẫn không chịu xóa mấy bức ảnh dìm tôi đi, ức dã man!
Nghĩ đến đây tôi lao một mạch đến siêu thị mua cả đống đồ, rồi phi ngay đến nhà cá sấu.
Làm gì ư? Thì biếu xén, nịnh nọt, để hắn nghĩ lại mà dấy lên lòng trắc ẩn xóa dùm tôi cái “tuyệt phẩm” kia đi ==”
Tới nhà cá sấu, tôi mở cửa đi vào vì có chìa khóa mà.
Tôi rón rén từng bước. Sao im lặng thế nhỉ?
Đánh liều, tôi tự tiện đi lên tầng. Phòng cá sấu không khóa, thôi thì mình cứ vào
Vứt cái đống lỉnh kỉnh xuống giữa sàn, mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy cái iphone của “Sấu”. Hôm nay cái CPU của tôi load nhanh lạ thường, trong đầu lóe lên ý nghĩ “điện thoại hắn đây rồi thì cầm lên mà xóa, đỡ mất công biếu đồ, mang về nhà ăn dần”
^v^
Khà khà khà, vậy là tôi nhanh tay chộp lấy cái di động, hí hoáy bật lên.
Ý, tôi quên mất, tôi không biết pass của hắn T__T
Liều thì ăn nhiều, tôi đứng mò cho ra pass vì nghiệp lớn còn chờ. Xem nào, 1234, không được. Sấu sinh ngày nào nhỉ??? 4321, vẫn không được!
– “Haizzzz, rốt cục pass là gì!!! >” – “2208”
2208. A, được rồi, hí hí… ^o^
…..
=”=
Ai nói thế???
=0=
Tôi có dự cảm không lành.
Xong phim rồi.
Tôi chậm rãi quay người ra phía sau, miệng không ngừng giật giật.
Số nhọ thật. Đang đứng dò pass thì cá sấu đứng lù lù đằng sau lúc nào không biết, hình như vừa tắm xong, trên người vẫn choàng cái áo choàng bông trắng, đầu ướt nhẹp, mắt trừng trừng nhìn tôi.
Binh tĩnh nào Hoài An!
Tôi lấy lại tinh thần, chuẩn bị tư thế.
1, 2, 3. CHẠY!!!!!!!
Nở nụ cười ăn năn – nụ cười số 5 trong 25 kiểu cười chết người của Vũ Hoài An, tôi nhanh chóng quay ngoắt 90 độ về phía cửa phòng, chạy thẳng.
“Huỵch!”
“Bốp!”
“Xoạt”
…………………………….
– “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……….!!!!!!!!!!”
– “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………..!!!!!!!!!”
– “Cậu đang làm cái khỉ gì thế?????”
– “Ách! Cậu điên rồi! Sao dám làm cái trò này trước mặt tôi hả? Mau cút ra ngoài cho tôi! CÚT!!!”
Nói rồi tôi tống cá sấu ra khỏi phòng, đóng cửa cái “RẦM”!
Chính xác cái câu cuối cùng là tôi nói đấy.
Tức quá tức quá! Đúng lúc tôi chạy thì bị vấp, ngã chỏng vó, làm rơi cả iphone của cá sấu.
Chân tay loạng choạng kiểu gì lại túm được cái cái gấu áo của hắn, tưởng thoát chết, ai dè tôi kéo luôn cái áo xuống cùng, thế là cá sấu không mảnh vải che thân ==”
Hức. Hại mắt quá đi. Sao hắn dám bị như thế trước mặt tôi hả? Hắn có biết khỏa thân trực diện trước mặt con gái là nguy hiểm thế nào không?! Đặc biệt là tôi
=”=
Hừ, đau hết cả gối. Tôi nguyền rủa đứa thiểu năng nào để cái bọc đồ ăn giữa sàn thế kia, thật ngu si, không có não, đáng chết, #$^%&^*$#@*#$…!
– “Mở cửa ra ngay cho tôi!” – Giọng cá sấu sặc mùi sát khí, khiến tôi không khỏi dựng tóc gáy, chân tay mềm nhũn, nhưng vẫn cứng họng:
– “Không mở!”
Đúng! Nhất quyết không được mở. Bây giờ mà mở là chết. Chết đứ đừ đự!
– “Có mở không thì bảo?”
– “Không!”
– “Nhanh!”
– “Còn lâu.”
– “Thế cậu định ở trong đấy đến sáng mai chắc?”
– “… Nhưng mà…” – đúng. Cứ đứng trong này cũng không trốn được mãi. – “cậu mau mặc quần áo vào đi đã.”
– “Quần áo để trong phòng, không mở cửa sao mà mặc? ==”
– “Ờ… ừm…”
Tôi rón rén mở cửa phòng, hai mắt nhắm tịt, chờ đợi cơn bão đổ bộ.
1 phút…
2 phút…
3 phút…
Vẫn không có động tĩnh gì.
5 phút…
Vẫn im lặng.
Mặc đồ gì mà lâu thế! Tôi đánh liều mở con mắt bên trái ra. Không có gì. Mở nốt con mắt bên phải. Không có gì luôn. Cả căn phòng trống không, lạ thật!
Rón rén bước xuống phòng khách, một cảnh tượng hoành tráng đến gai mắt đập thẳng mặt tôi: cá sấu ngồi chễm trệ trên sofa, hai chân vắt vẻo lên bàn, tay bốc bim bim lia lịa, mắt dán vào thứ gì đó trên TV, mồm nhai tóp tép, thỉnh thoảng lại cười nhăn nhăn nhở nhở một cái. Đặc biệt xung quanh hắn là cả đống vỏ đồ ăn, phô trương hơn thì phải gọi là cả núi vỏ, mà toàn là những thứ đồ tôi mua hồi nãy, định để “hối lộ” hắn.
Ai cho hắn được ăn đồ của tôi chứ? Tôi đã xóa được ảnh đâu mà hắn dám động vào chỗ đồ ăn đó. Tôi đang định mang về nhà ăn mảnh cơ mà!!!
– “Dừng mồm!!”
Quả nhiên cá sấu ngừng tóp tép. Đúng là lời nói có trọng lượng!
– “Sao?”
– “Ai cho cậu ăn đồ ăn của tôi??? Cậu dừng ăn ngay cho tôi!!”
– “Thì có muốn nhai tiếp cũng không được tại vì hết rồi.”
Cái gì? Hóa ra hắn ngừng nhai là vì hết đồ ăn rồi T__T
Hết? Aaaaaaaaaaa!!! Hết rồi! Hết rồi. Oh God đồ ăn của tôi :(((((((((((((
– “Mau đền đống đồ ăn đấy cho tôi đi. Không tôi giết cậu!”
– “Thật là cậu muốn tôi đền chứ?”
– “ĐỀN!”
– “Chắc không?”
– “Thế nói chung là cậu có ĐỀN KHÔNG THÌ BẢO???”
Trước cơn bão cấp 8 của tôi, mặt cá sấu vẫn tỉnh bơ mới tức chứ. – “Oke, đền thì đền. Nhưng cậu cũng phải đền tôi đấy.”
– “Đền cái gì mà đên? Tôi làm gì mà phải đền? Này, đừng có lôi cái vụ đâm nhau cũ rích ở Sài Gòn ra mà kể nhá.”
– “Không không. Ý tôi là cái này cơ.”
Cá sấu hươ hươ cái iphone 5 đen sì, màn hình bị nứt toác lên. Oh GOD!! Chết rồi, hỏng điện thoại sịn của hắn rồi. Đền cái này thì vỡ mồm!
– “À… bạn Minh đẹp trai! (ọe) tớ biết bạn cực kì tốt bụng này, cực kì ga lăng này, cực kì thoáng này, cực kì dễ thương này, bạn không cần đền đống đồ ăn kia cho tớ đâu. Chỉ cần…”
– “Oh, vậy tốt quá rồi. Là cậu nói đấy nhé. Tôi sẽ không đền chỗ này đâu.”
– “Ờ ờ. Không đền. Không đền. Còn cái… cái iphone này…”
– “À, 16 triệu nhé.”
– “???”
– “Tức là… tôi vẫn phải đền á?”
– “Tất nhiên. Ơ cái cậu này, tôi có bảo cậu không phải đền bao giờ chưa?”
– “Chẳng phải cậu không cần đền đống đồ ăn rồi hả?!!”
– “Đấy là cậu tự nguyện mà. Nghe này, từ giờ đến lúc mang được 16 triệu đến đây, cậu vẫn phải làm “quản gia” cho tôi. Ok?” – cá sấu lại giở cái giọng đểu giả, đắc ý ra rồi!
– “TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!!!!!!!!!”
– “Cũng được thôi. Nhưng mà cẩn thận người thì không chết mà lại phải bồi thường vì tội cố ý gây thương tích và có ý đồ giết người công khai nhá.”
Nhìn cái bản mặt nghênh nghênh chỉ muốn đá cho phát.
Tức! Tức quá! Tức không chịu được! Sao lại có loại người bẩn tính thế này hả cụ Tôn???
“”Ruỳnh ruỳnh…”
– “Đồ con lợn! Đồ bẩn tính! Đồ tiểu nhân chấp nhặt, đồ… @%^&(*)#$^#^…”
Mỗi lần “đồ…” là một phát đạp vào cái giường, cái ghế, cái tủ,… Hứ, luật Việt Nam không có cái luật cố ý gây thương tích cho đồ vật đâu nhỉ? Đã thế ta đạp. Đạp i chết đi!
– “Ồ, không ngờ An lại thích làm quản gia nhà tôi thế. Cậu lại muốn bồi thường vì tội xúc phạm nhân phẩm và phá hoại tài sản tư hả? Đền nhiều thế thì còn phải làm cho tôi dài dài. Đã thích đến thế thì bảo tôi một câu, tôi cho làm cả năm luôn, cần gì phải nhọc sức thế ^^”
Hắn vừa nói cái khỉ dó gì thế???
Cơn giận của tôi đạt level max rồi nhá! Lần này ta sẽ i chết cái đồ quái thai biến thái! Đừng tưởng ta tiểu thư đài các mà không dám làm chuyện động trời nhé. Thế thì coi thường ta quá rồi. Xem đây!
Bằng toàn bộ sức mạnh, tôi dùng chân tung một cước trời giáng vào bụng cá sấu làm hắn nhăn mặt ôm bụng vì nội thương. Được thể hắn đang cúi gập người, tôi ấn dúi cho đầu hắn đập đất, sau đó tung ra hàng loạt miếng võ tuyệt chiêu của Vũ Hoài An: liên hoàn “cốc, song phi bạch cốt trảo, cào cấu thần chưởng. Vì thế chưa đầy 2 phút, cá sấu đã bị hạ gục hoàn toàn dưới chân vị nữ tướng oai phong là tôi, đến nỗi không kịp nói lời chăng trối là tắt thở chết luôn. Thật chứ khiêm tốn mà nói, tôi thấy mình đỉnh ghê cơ. Khà khà khà…..
– “Này, này, Hoài An! Cậu cười cái quái gì thế? Trông man rợ quá! Đừng bảo là cậu xúc động quá hóa tâm thần rồi nhá? Tiền taxi từ đây vào Trâu Quỳ cung đắt lắm đấy!”
Trưng ra bộ mặt ngu nhất có thể, cá sấu nhìn tôi như sinh vật lạ. Câu nói của hắn làm tôi thoát ra khỏi mộng tưởng “huy hoàng” vừa rồi.
=”=
Tuy rằng, tôi không thể động thủ, nhưng mà động khẩu thì có thể chứ!
– “Cậu im ngay cho tôi! Cái đồ tâm thần là cậu đấy. Hứ! Mà… Trâu Quỳ là cái khỉ gì?”
– “À, ha ha ha… quên mất cậu chưa biết nhỉ. Trâu Quỳ là khu nghỉ dưỡng VIP ý mà. Mọi người thường gọi là “Trại Trâu Quỳ”, vì khu nghỉ dưỡng đó nổi tiếng với dịch vụ cắm trại tự do. Lúc nãy thấy cậu stress quá, nghĩ là cậu muốn đến đấy. Hì hì…”
– “Luyên thuyên vừa thôi.Nghe này, từ bây giờ trở đi tôi sẽ không làm việc cho cậu nữa đâu!”
– “Tùy thôi nếu cậu muốn ra tòa làm việc.”
Tôi khinh không thèm nói câu gì nữa, hướng cửa mà đi ra. Vì tôi biết với cái bản mặt dương dương tự đắc kia, tôi sẽ… không cãi lại được .
Ý, quên. Phải làm cái này.
Tôi vội quay người vào trong nhà.
– “Sao? Hối hận rồi hả?” – Cá sấu vẫn nhơn nhơn cái mặt lên hỏi như kiểu lúc nào cũng biết trước được mọi chuyện. Ghét thế!
Lơ đẹp câu nói vô trọng lương của cá sấu, tôi tiến lại bên bàn, cầm cái iphone hỏng lên, ngắm nghía, nâng niu, vuốt ve, rồi… ném cái “rầm” xuống sàn trước hai con mắt ngỡ ngàng đến sắp rơi ra ngoài của cá sấu. Ha ha vui thế.
– “Dù sao cũng hỏng sẵn rồi mà.” – Đấy, lí do tử nạn của cái iphone tôi dành cho cá sấu. Ngay sau đó, tôi bước ra ngoài trong tư thế hiên ngang kiêu hãnh nhất có thể.
Trong khi cá sấu vẫn đang trong tình trạng “loading”, tôi đã nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà trước khi quả bom phát nổ. Thật hiếm khi được chứng kiến cái cảnh CPU của hắn bị tắc nghẽn như thế này. Vui thật!
Quả nhiên, tôi vừa chạy ra khỏi cổng thì cũng là lúc quả bom đếm ngược đến giây cuối cùng. Sau đó…
– “VŨ HOÀI AN!!!!!!!!!!!!!!!!”
“RUỲNH! RẦM! UỲNH UỲNH UỲNH…! KENG KENG………..”
Dù đã đứng ở xa “hiện trường” nhưng tôi vẫn dựng tóc gáy khi nghe những thứ tạp âm “hoành tráng” kia. Cái đồ dở người. Có cần thiết phải lôi cả tên ba chữ của tôi ra mà nổ không!!!
Đấy, bạn thấy không, người ta bảo con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Ba má tôi thông minh là thế, thì tôi dù học không giỏi lắm, nói trắng ra là học ngu, nhưng những lúc như thế này tôi lại cực kì uyên bác. Điển hình là vừa rồi tôi đập nát cái iphone không đơn giản là để cho bõ tức hay cho oai đâu, mà còn để phòng trừ hậu họa sau này, nhỡ cá sấu mà sửa được nó thì thể nào cũng mang mấy cái ảnh điên khùng ra trả thù tôi cho xem. Nên đã hỏng, tôi cho hỏng luôn một thể, gọi là gì nhỉ? Diệt cỏ phải diệt tận gốc đấy. Hơn nữa, tôi còn có biệt tài tính toán chính xác đến từng giây thời gian phát nổ của các loại “bom sống” để mà còn bảo toàn tính mạng. Khiêm tốn mà nói, tôi thấy minh quá thông minh sáng suốt, liệu việc như thần…
“Ọc ọc…”
Hic, người ta bảo lắm tài nhiều tật quả không sai. Tôi đây, tài thì tài thật đấy, nhưng cái bản năng phát tín hiệu mỗi khi dạ dày thiếu “nhân” thì chưa một lần khống chế được. Đấy, có cái tật nhỏ xíu xíu thế thôi, trừ khoản “ọc ọc” ra thì tôi là con người hoàn hảo và tài năng toàn diện. Đừng có há hốc mồm ra như thế, tôi biết các bạn ngưỡng mộ tôi mà, nhưng đừng thể hiện như thế. Ngại quá cơ ^^.
P/s: Tớ sắp phải thi thanh lọc lớp chọn nên bị cắt mạng, không post truyện được nhé mọi người. Chắc khoảng 1-2 tuần nữa sẽ tiếp tục. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của tớ ^^~
— [Au: Jin] —