Đọc truyện Tiểu Thư Bút Máy Và Cậu Chủ Bút Chì – Chương 33
Cuộc đời nó, từ đây sẽ mở ra một chương mới, sẽ vẽ tự lên cuộc sống của nó, hoàn toàn khác.
”từ đây, quá khứ sẽ xóa sạch khỏi tâm trí! Hừm, bắt đầu lại với tất cả mọi thứ! Ok, mày sẽ làm được mà! Nhược Hi à, cố lên!”
nó sải bước trên đường đến trường(hôm nay Sếp có việc, nên nó đi xe buýt
tới trường) lòng tự nhủ sẽ quyết tâm làm lại từ đầu mà quên đi tất cả!
.
.
.
… Trường King….
-…
-xin chào!
-Đợi cậu hoài!(3đứa con gái cũng xinh xắn, hớn hở, chạy lại thân thiện với nó khi vừa bước vào cổng)
-à… À ừ! Mấy cậu kiếm tôi có chuyện gì kg?(nó)
-Cậu mới chuyển đến, được tuyển vào lớp chọn hả?
-cậu có ngồi cùng bàn với Tiêu Đằng kg?
-Tiêu Đằng?(Nó hơi cau mày phút chốc, kg biết là ai)
-Cậu kg biết anh ấy hả? Là Hoàng Tử Bút Chì trường ta đấy!(tụi con gái đó hơi bất ngờ)
-À à, nhớ rồi! Kg tớ ngồi cùng Gia Bảo!(nó)
-Thế à!(tụi con gái có hơi hụt hẫng)
-nhưng kg sao! Miễn học cùng lớp là được!
-Cậu giúp tụi tớ đưa cái này cho anh ý được kg?(1đứa con gái gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng)
-À, ờ! Vậy thôi, tôi đi trước nha, hôm nay là bữa đầu tiên, tôi kg muốn đắc tội với ai hết! Bue mấy cậu!(nó cười nhẹ)
-Ờ ờ, bye bye cậu!
-…
.
.
…lớp nó…
nguyên tầng 5 dãy hai của lớp xuất sắc, nên diện tích khá rộng, bước lên tầng, đập luôn vào mắt nó, thay vì hình ảnh lịch thiệp lạnh lùng của những
hotboy trước quần chúng thì, trước mắt nó bây giờ là, những chàng trai
quần áo xiêu vẹo, đầu tóc kg mấy chỉnh tề vì… TỤI ANH ĐANG CHƠI ĐỦ TRÒ QUOAÍ GỞ!…. “hihi, đâu phải khi được gán mác là những hotboy, thì các anh mất đi cái hồn nhiên vốn có chứ!” nó cười thầm, suy nghĩ vui lây,
làm cho tâm tính quậy phá vốn có trong nó đang trỗi dậy.
Chắc hẳn, cảnh tượng này mà tụi con gái kia thấy được thì càng yêu họ luôn (hehe)
vui quá, nó lon tọn chạy tới tụi anh định quậy cùng, thì… Như chưa quen
với sự xuất hiện của nó, khi thấy nó, mọi người như dừng hết trò, vội
vã chỉnh lại trang phục đầu tóc. Làm nó mắc cười lại càng cười lớn hơn.
-Các anh làm sao thế?
-Sao em… (Bảo An ấp úng hơi ngượng)
-Hihi, sao không chơi nữa, cho em chơi với!(nó vứt cặp, bỏ hộp quà sang một bên, ùa tới khu anh, còn đang chơi dở trò đá dế)
-Ớ!(cả bọn anh chốc lát hơi bất ngờ, trước thái độ của nó, nhưng nhanh thôi,
như cảm nhận được sự hòa nhập trong nó, tụi anh quay lại trò đang chơi
dở)
-…
-phe anh Trọng… Haha.. sắp bao phe em chầu kem to bự
rồi nhá!(nó cười thả ga khoái trí, quỳ gối chăm chú xem con dế phe Trọng sắp thua)
-Ôh yeah… Ôh yeah… Xác định đi con!(Trí phe nó kg kém nó)
-Để xem, kem xoài,.. Kem chuối kem…v…v.. Nhá tụi mày…!(Nhật phe nó khoái trí)
-…v…v…
-Đừng đắc thắng vội!(Trọng toát mồ hôi, căng thẳng, quan sát)
-em chuẩn bị tiền trước đi thì có! Dế của anh ra chiêu cuối là em die luôn nhá!(Sang kg kém trọng hồi hộp)
-…
-3…2…1…(Phe nó thích thú, đếm ngược)
-DIE, YEAH YEAH! KEM KEM KEM!(13đứa phe nó ôm nhau nhảy loi choi, hô hào
chiến thắng, sung sướng trên 13bộ mặ ĐẸP TRAI LAI thê lương của tụi
Trọng)
-Chơi gian. Huhuhu!(Long giả bộ khóc)
-….
-….
ở đầu cầu thang, có người đang cau mày vui vẻ chứ không khó chịu, theo dõi tụi nó đang loạn xị bên đó.
”hết trò mà!” Còn Bảo ngồi ghế đá gần đó, quan sát tụi nó chơi chứ kg tham gia, mà tự vẽ lên nụ cười rồi lắc đầu chịu thua.
..
.
.
… Reng… Rengngggg….
chuông vào lớp cắt ngang trò vui của tụi nó.
-Thôi vào lớp đi, chút chơi tiếp!(Gia bảo nói khi thấy cả nhóm đông tụi nó không có ý định muốn đứng dậy, nhưng chẳng ăn thua)
-KHÔNG, MỘT MỘT CHÚT CHÚT NỮA THÔI NHA, ANH ĐẠI, Em SẮP THẮNG RỒI!(nó hẩy hẩy
tay, mắt dán chặt vào 3quân bài cuối, nói không quay lại)
-không được!(Anh nhìn nó cười trước cái độ ham chơi của nó, nhưng cố nghiêm giọng)
-Anh, một chút nữa thôi!(nó van nài, kg đứng dậy)
-1…..(kg có ai đứng dậy)… Nhà WC bữa nay rất bẩn phải kg… 2..(anh nói và đếm tiếp, cả lũ tụi như tên lửa phi thẳng vào trong lớp, làm anh lắc đầu
chào thua tụi nó)
.
.
.
….
tụi nó vào lớp, cũng vừa lúc thầy Văn vào, làm nó phải nhịn thèm, ngồi học.
-Nghe nói, lớp mình có học viên mới!(Thầy tên Bằng trẻ lắm, cũng đẹp trai nữa)
-Dạ, vâng là em, tên Nhược Hi, mới chuyển trường về ạ!(nó cười lộ núm đồng
tiền, chẳng cần ai mời, mà đứng dậy tự tin giới thiệu)
-Coi vẻ, em đã hòa nhập với lớp khá tốt đấy, hihi được rồi em ngồi xuống, chúng ta lấy sách vở ra, vào bài mới!(thầy vui vẻ)
-Dạ. (nó cũng vui vẻ ngồi xuống, lôi cặp ra lấy sách vở)
”Ớ, cặp cặp đâu?” nó khó hiểu quay lại ghế xem cặp đâu, thì chả có cái cặp nào.
-Sao thế em? Cặp của em đâu?(Bảo khó hiểu hỏi)
-Em không biết, rõ ràng là em có đem theo cặp mà!(nó nhăn mặt, gãi đầu lật lại quá khứ)
-Lại còn có cả một hộp quà nữa cơ!(Tới đây thì nó mếu máo, là hộp quà người
ta nhờ nó gửi cho Tiêu Đằng mà giờ không biết là vứt đâu)
-em có để quên ngoài sảnh kg? Lúc em chơi với tụi anh ý!(Trọng ngồi kế nó dãy bên cạnh)
-ờ ha!(nó vui hơn chút)
-Để anh ra kiếm giùm cho!(Gia Bảo)
-Dạ thôi, để em ra cũng được, anh ngồi đây đi.(Nó vụt lên tia hi vọng, xon thầy rồi phi ra sảnh ngay đó)
…5phút….
-Kg có! (nó ủ rũ, buồn thiu vào lớp, mếu máo)
-Chỉ có ở đó thôi, chứ cả lớp mình ai chơi trò dấu cặp em thế chứ! Để anh xin thầy cho lớp đi kiếm!(Bảo cũng lo lắng như nó)
-Ơ, ơ… Da thôi!để chút ra chơi kiếm lại cũng được ạ!(nó gục đầu xuống bàn)
”hộp quà của Tiêu Đằng, lỡ ai mở ra hay là mất thì mình biết ăn nói sao?” nhăn nhó nó cầu nguyện cho hộp quà
-…
-Tiểu Hi, (Trọng đập vai nó)
-Dạ!(ngóp cái khuôn mặt tội lỗi nó nhìn)
-Cặp của em kìa!(mừng rỡ Trọng chỉ qua bàn Tiêu Đằng, trên bàn là cặp của nó với hộp quà)
-Ủê! Kia rồi! Hihi cảm ơn anh nhá!(nó hí hửng, nhưng sao mà gọi được TĐ dậy, cậu ta ngủ mất rồi) “Sao lại kiêu căng ngủ nướng như… Bậy, đã kêu là
không nghĩ nữa mà!” nó tát vào đầu cái tội dám bất giác nghĩ về tật xấu
của Tuấn Khang
-Tiểu Hi, em sao vậy!(Bảo giữ tay nó, kg cho đập vào đầu nó nữa)
-A, dạ dạ kg sao! Để em gọi TĐ đưa cặp cho em!
-…
nó ngồi cách hắn 1dãy lận,
-Tiêu Đằng!(nó cố gọi nhỏ hết cỡ, kg dám nhờ mọi người, vì m.n đang chép chép bài mà)
-Tiêu Đằng. (Lần nữa)
-tiêêêêu đđằnnng…(Nhỏ hết cỡ nhưng với khoảng cách như thế hắn sẽ nghe thấy)
”hả? Cố tình hay ngủ say quá đây!” nó sôi máu
nhặt mấy mẩu giấy vụn, vo vo lén thầy phi qua chỗ hắn, nhưng đến khi hết nháp thì ý định cũng bất thành.
”Võ Tiêu Đằng!” nó nghiến răng, nắm chặt tay tức điên, chỉ thiếu điều, kg lao vào đấm hắn được thôi.
-Dạ, thưa thầy!(nó đứng dậy, cất tiếng nói trong khoảng không TĨNH Mịch!)
-có chuyện gì sao? Nhược Hi.(Thầy cũng rất dễ chịu)
-Dạ, chuyện là hồi nãy thầy mới đến em chưa dám xin, nhưng thật ra, em học
văn rất yếu, thầy cho em qua chỗ bạn Tiêu Đăng để bạn ấy kèm được không
ạ!(nó cúng cón) làm cả lớp trợn tròn mắt, dù là nam học lâu như thế rồi, còn kg dám xin ngồi cùng hắn, vì hắn rất gét, nhưng sao nó to gan thế,
chắc do nó kg biết!
-Chả phải em đang ngồi với Gia Bảo học rất tốt môn văn sao?(Thầy hơi ngạc nhiên)
-Dạ vâng, nhưng mà thầy Đàm phân bạn TĐ kèm em rồi ạ! Em nghĩ, em nên nghe lời thầy chủ nhiệm ạ!(nó rất tự tin BỊA)
-à ra vậy! Ừ, em đi đi!(Thầy rất thoải mái)
nhưng hình như Bảo kg được thoải mái thì phải, còn cả lớp thì tim đập thay
cho nó, kg dám nhìn nữa, dù rất muốn ngăn cản, nhưng chẳng biết phải làm sao!
-Em cảm ơn thầy ạ!
-Tiểu Hi, em đừng đi. TĐ lạnh như băng ý, em chết cóng luôn mất!(Trong níu nó)
-Dạ, kg sao đâu mà, em qua lấy cặp thôi.
-…
.
.
”phù, em yêu, mày đây rồi! Quà cũng đây rồi! Chị yêu em!” nó cưng nựng chiếc
cặp trong vòng tay và hôn lên hộp quà, vui sướng suy nghĩ, khi đã yên
vị trên chiếc ghế bên trong hắn.
nó có ma tà mê lực gì mà, đến những
tụi con trai ở cái lớp này nổi danh là miễn dịch với gái, mà cho đến khi bắt gặp những cử chỉ mơ mộng dễ thương ấy của nó thì lại không cầm được máu mũi, nếu kg quay đi chứ!
”về chỗ thôi, về bên anh Bảo thôi!” nó vui sướng ôm cặp rón rén đứng dậy tránh đánh thức hắn dậy.
… Pặc…
một tiếng va chạm nho nhỏ nhỏ.
là hắn đang giữ lấy tay nó, kg cho nó đứng dậy làm nó hết cả hồn, ôm tim gấp may kg hét lên. Ngủ mà nắm tay người ta như thật.
”lại nằm mớ cái gì rồi đây!” nó thở dài nghĩ thầm, nhẹ gỡ tay hắn ra. “sao cầm chặt thế!” nó nhăn mặt gỡ mãi kg được.
-Ngồi im đó!(Giọng lạnh giá nhỏ xí vang lên, làm nó giựt bắn mình ngồi vào trong sát tường)
-Anh chưa ngủ à?(nó thôi kg gỡ tay nữa, thủ thỉ vẫn còn hết hồn hỏi)
-…(hắn im lặng, cũng chẳng ngước mặt lên)
-thế thôi được rồi, anh bỏ ra, cho em về chồ ngồi!(nó thủ thỉ sợ thầy nghe thấy)
-Không phải là tôi sẽ kèm văn cô sao?(hắn dứt câu, là ngước một bên mắt lên,
mắt màu nâu hút hồn, làm nó phải đơ vài giây là biết rồi)
-ơ dạ vâng!(nó chẵng muốn rời đôi mắt ấy)
-Thế thì ngồi im đó!(hắn cười hài lòng, úp mặt như ban đầu tiếp)
-…
ánh mắt ấy may sao kịp thời cất đi, để nó còn quay về thực tại, chứ kg đơ ra như vậy miết quá.
-mà sao anh cầm cặp của em thế? Sao không đưa cho em luôn làm em gọi mãi!(nó vừa chép bài vừa hỏi)
-Cô mải đi vào lớp, quên cặp, tôi sách vào dùm cô, cô mải chơi vậy, cố màng gì đâu, nên tôi ngại đưa!(hắn ngồi dậy cũng viết bài rồi)
-Hihi ra vậy! Mà anh nè, hộp quà đó của anh đấy, hồi sáng có người gửi