Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 6: Trường Mới, Gặp Tên Biến Thái
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ
*Cốc … cốc … cốc*
……
*CỐC … CỐC !!!*
– Nhi !! Cô dậy chưa hả -Vũ tức giận gõ mạnh cửa nhưng chờ mãi không có hồi âm. Tiếng đập cửa ngày một to hơn
*Rầm rầm … rầm*
– Cô mà không dậy là tôi vào phòng cô đấy! -Nói với giọng điệu trêu trọc, khóe miệng khẽ nhếch lên, Vũ như nghĩ ra được trò gì mới
*Cạch* -Mở chốt đẩy nhẹ cánh cửa, Vũ bước vào, mùi hương của Nhi gập tràn căn phòng như quyến rũ hắn.
Trên chiếc giường nhỏ, một cô gái xinh xắm nhỏ nhắn nép mình chùm trong chăn. Giờ phút này đây, trông nó dễ thương quá trời quá đất, nhìn mà muốn cắn một cái cho bõ ghét.
– CÔ – CÓ – DẬY – KHÔNG – THÌ – BẢO -Hắn gằn từng chữ với nét mặt ủy kế nhưng vẫn lộ ra chút ám khí nóng nảy
Vũ tiến gần, mỉm cười tà mị, giật mạnh chăn nó ra.
Cảm thấy thiếu thiếu cái gì, Nhi có chút mơ màng nhưng rồi mặc kệ, nó nhắm mắt lơ mơ loay hoay với với cái gối ôm rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
– Có dậy không? Hay để tôi hôn cho cô tỉnh nhé! – tiến sát lại gần nó, hắn hăm he đe dọa
Thật ra nó đã nghe thấy hết rồi nhưng nó không buồn mà tin lời hắn, cùng lắm đứng chờ năm phút mất kiên nhẫn tên đó cũng biến đi thôi
Nói là làm, Vũ lại càng tiến lại gần nó hơn, hắn cúi người xuống, đôi mắt hổ phách chợt mở to ra. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một đứa con gái gần như vậy, mặt hắn đỏ dần, tim bỗng đập loạn xạ.
Nó cảm thấy nóng mặt, như có hơi thở của người nào đó phả xuống mặt mình, ấm, rất ấm và … ngày một gần. Một vài cọng tóc mềm khẽ chạm vào má Nhi kiến nó nhột nhột, cựa cựa mình nhắn nhó.
3 cm … 2 cm …
Chỉ vài giây nữa thôi là nó sẽ mất đi nụ hôn đầu tiên do chính tên Vũ chết bầm cưỡng hôn nó. Nhưng … 3 mm … 2 mm … 1 mm
Bất chợt nó mở mắt, thời khắc đấy như không gian ngưng đọng, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, như xoáy sâu vào đôi mắt đối phương
*Bụp .. phịch*
Âm thanh lạ hoắc phát ra, và âm thanh đó chính là cú đá thần sầu của nó giành cho hắn và sau đó là cú tiếp đất ngoại mục có một không hai khiến hắn như muốn gãy lưng.
Đứng dậy xoa xoa chỗ đau, hắn cau có
– Cô làm gì thế hả?
– À ừm .. đó là theo phản xạ tự nhiên thôi. Mà ai cho anh vô phòng con gái tùy tiện thế?
– Nhà tôi, tôi có quyền
– Nhưng giờ đây là phòng tôi rồi -nó cố cãi lí
– Cô nói nữa có tin tôi đá cô ra khỏi giường không
– Xí, con trai gì đâu mà như đàn bà -nghĩ thầm trong bụng thôi, chứ nó dám nói chắc ra ngoài đường ở thật luôn không chừng! Nó vẫn còn đang nợ hắn số tiền lớn mà
Quăng bộ đồng phục lên giường, hắn thản nhiên đút tay vào túi quần mà nói
– Đồng phục mới của cô, cô sẽ chuyển trường và học cùng trường với tôi
– Ừm … HẢ???? -Nhi không tin vào tai mình nữa
– Hả với hở cái gì? Đơn chuyển trường đã ổn thỏa rồi, cô không cần lo
– Nhưng mà … – nó đang than vãn bị hắn cướp lời
– Không nói nhiều, cô làm VSCN nhanh lên còn ăn sáng đi học
Không dám cãi hắn, nó thiểu não bước đi, VSCN xong, thay đồ xong, nó đứng trước gương ngắm nhìn mình. “Công nhận mình đẹp thật”- Nó tự kỉ tự khen mình, hơi bị ảo tưởng. Phải nói là bộ đồng phục này đẹp thì đúng hơn, hàng hiệu, vải tốt nữa. Nó cá chắc đó hẳn là một trường danh giá có tiếng đây mà.
Vì là ngày đâu tiên nên nó chưa cần làm gì hết, bước xuống phòng khách đã thấy khuôn mặt đáng ghét của hắn ló ra, bên cạnh là Nam. Nó chẳng mấy ngạc nhiên vì hôm qua gặp, nói chuyện với Nam rồi. Không dám ngồi xuống ăn cùng, Nhi biết osin không được ăn chung với chủ, như thế chẳng khác nào cùng đẳng cấp. Thế là nó cứ đứng nhìn hai anh em thiếu gia này ăn mặc dù em dạ dày đang đánh trống ầm ĩ
– Cô ngồi xuống ăn chung đi -Nam lên tiếng với chất giọng chẳng khác tối qua chút nào, vẩn ảm đạm lạnh lùng
– Tôi không dám -liếc xéo Vũ nó đáp
Ai đó cảm thấy nhột nhột rồi đấy, lên tiếng
– Cứ việc ngồi, tôi không cấm
– Tôi không cần
– Tôi đã bảo cứ ngồi xuống ăn đi -Hắn bắt đầu khó chịu rồi đấy
– Dạ, thưa cậu chủ, tôi không cần ăn sáng đâu ạ -Cái Nhi nó ngang bướng vậy đấy
– Cô dám cãi, tôi cho cô cạp đất ăn luôn nhé?
– Thôi được rồi, ăn thôi làm gì quá vậy.
Nó ngồi xuống lấm lép gắp thức ăn, nó không được tự nhiên cho lắm vì có Nam ở đây.
Xong xuôi, cả ba cùng đến trường.
Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng một ngôi trường rộng lớn. “THE KAY” – biển hiệu đề tên trường to tướng đập vào mắt nó. Trời ạ! Trường gì to khủng khiếp, to bá đạo luôn mà còn đẹp nữa chứ.
– Đến nơi rồi, mời hai thiếu gia xuống xe -tên cận vệ cung kính mở cửa xe nói
Nam và hắn khẽ gật đầu bước xuống.
ÔI!!! cảnh tưởng quái gì thế này? Một mớ hỗn độn. Những đứa con gái chen chúc, xô đẩy nhau với những lời lẽ đường mật nó nghe mà nổi ghết da gà da vịt
– Hoàng tử của lòng em đây rồi -hs nữ 1
– Nhớ anh Nam chết đi mất -hs nữ 2. “mới nghỉ một ngày chủ nhật mà nhớ, con này rõ bốc phét” -nó nghĩ thầm rồi bĩu môi.
– Anh Vũ đẹp trai quá à -hs nữ 3
– Hình như hai anh gầy đi rồi kìa -hs nữ 4
Nam và Vũ vẫn khí chất hằng ngày, họ không quan tâm, cứ tiếp tục đi măc kệ bao con mắt thèm thuồng khao khát được họ để ý tới mình
Hờ !!! Nó thẫn thờ nhìn bọn hám dai, khóe mắt giật giật liên hồi. Hai tên đó có quái nào đẹp hay tốt đâu mà tụi nó tâng bốc lên lắm thế, đã thấy bị làm ngơ rồi còn cố mà nịnh nọt. Nghe chói tai quá!
Nhi bị xô đẩy lọt ra bên ngoài. Hay ya !!! khỏe … nó vươn vai một cái rõ dài , quay lại nhìn cảnh tưởng kinh hoàng, lắc đầu tặc lưỡi sai đó chạy đi biệt tăm
– Đây là … đâu ta?? Trường to thế này có mà tìm lòi mắt ra à?? Mỏi chân quá!!! -Nhi vừa đi vừa suy ngẫm ngó nghiêng lung tung. Cái Nhi đang tìm phòng hiệu trưởng ấy mà -A …. KIA RỒI!!! -nó chợt reo lên trong niềm vui sướng
Tí ta tí tửng chạy nhanh đến, nó sợ đến muộn lại gây ác cảm xấu với hiệu trưởng ngay lần đầu tiên thì khổ
Đang tung tăng chạy không để ý gì sất
– A !!! -Nhi va vào cái gì đó hơi cứng mà ấm ấm, đầu óc còn choáng váng, xoay xoay đầu vài cái nó ngước mặt lên. “Ôi trời ! giật bắn cả mình, tự nhiên lòi đầu ra tên quái này vậy? Làm tim bà muốn nhảy ra ngoài à”. Cái mà Nhi va vào chính là cậu con trai cao lớn – Phan Thế Kỳ cũng là một hotboy nổi tiếng của trường với hàng tá gái theo đuổi, mái tóc hoàng kim mềm mượt phủ xuống che nửa khuôn mặt, với đôi mắt sâu ấm áp cùng làn môi trái tim thì kết luận cuối cùng rằng: Cậu ta rất đẹp, đẹp và cảm giác rất ấm áp.
– Cậu là ai thế? Tự dưng trưng ra cái khuôn mặt này, muốn hù chết người ta à?
Ngơ ngác vài giây, Thế Kỳ hỏi:
– Bé … không bị sao à?
– Bị sao là bị sao? Tôi bị cậu làm cho suýt chết ngất đây này
Thế Kỳ ngạc nhiên tột độ, chẳng lẽ cô ta không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mình sao? Thế Kì mà hỏi Nhi chính câu đó thì có lẽ nó sẽ bị sặc nước miếng luôn quá. Nụ cười gian tà ẩn hiện trên môi, cậu ta tiến sát lại nó. Có chuyện không ổn rồi, nguy rồi, hình như nó bị gặp tên biến thái mất rồi! Thế là nó giật lùi mấy bước, Thế Kỳ càng làm tới tiến gần nó hơn, nó lại lùi, cậu lại tiến.
Ax … tường, lưng Nhi chạm nhẹ vào tường khiến nó giật mình, hết đường trốn rồi. Nó ngẩng mặt lên trong sự lo lắng.
Cậu ta cúi xuống, dí sát mặt nó, một tay chống tường. Bắt trước mấy anh soái ca đây mà.
Nhi mở to mắt hết sức có thể, lồng ngực đập thình thịch, người nó mềm nhũn như không còn sức lực. Thế Kỳ cũng nhìn nó chằm chằm, sau đó nhếch môi, phán câu làm nó hóa đá:
– Lùn không thể tả được !!