Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 1: Đụng Độ
Một buổi sáng đẹp trời, các tia nắng sớm chiếu rọi xuống mặt đất. Qua khung của sổ, cô gái nhỏ nhắn đang ôm con gấu bự chảng ngủ say không biết trời đất gì hết. Không sai, đó chính là Tuệ Nhi, khi ngủ mới có cơ hội nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn của nó kĩ hơn. Với hàng mi dài cong vút khẽ sao động thì kết luận chắc chắn rằng mắt nó rất đẹp, và quả đúng vậy, đôi mắt to tròn đen long lanh cùng với đôi môi mỏng cánh hoa đào đang chúm chím. Nó có làn da trắng và mịn, làn da với hương thơm của sữa mà ngay từ khi sinh ra nó đã sở hữu hương thơm ấy.
Bỗng đôi môi hồng khẽ nâng lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, Tuệ Nhi đang mỉm cười trong mơ.
*Nó đang ngồi trước một cái bàn lớn cơ man bao nhiêu là thức ăn, thật hấp dẫn, thơm phức, nó nhìn mà thèm nhỏ cả nước dãi. Không thể kiềm chế được nữa, ngay lập tức tay nó chụp hai cái đùi gà, cạp miếng thật to, phồng cả má khiến cho khuôn mặt nhỏ cũng bị biến dạng. Ngồi nhai nghiền ngẫu không ngừng như thể nó bị bỏ đói một tháng rồi ấy. Nhồm nhoàm …. nhồm nhoàm … *
– NHIIIIIIIIII !!! DẬY MAUUUUUU !!! -Kinh thiên động địa, trời long đất lở bởi tiếng gọi của người ba nghiêm khắc vang lên từ đầu làng đến tận cuối làng
*Nó thì đang thỏa sức, vận nội công ăn hết mình thì cư nhiên lọt đâu ra tiếng ba mình, lại còn hét toáng lên gọi mình nữa chứ
Ớ ớ … đồ ăn bay đâu hết rồi? Sao không còn gì nữa thế? Đồ ăn ơi, em ở đâu về với chị nào* -Nó đau lòng tiếc thương
– Nhi !! Dậy !! Con gái con đứa suốt ngày ngủ nướng !! -Ba nó vừa gọi vừa sốc người nó, lay mạnh cho nó tỉnh dậy
Bị sốc mạnh nó choàng tỉnh, còn lơ tơ mơ, nhìn chằm vào ba nó mà phán một câu hỏi ngu ngơ:
– Hả hả? Cái gì? Đồ ăn đâu ba?
– Đồ ăn gì? Mày còn chưa tỉnh ngủ à? Dậy đi làm VSCN nhanh còn xuống ăn sáng với ba mau lên
– há? À … ờm … vâng ! -Giờ nó mới tỉnh hẳn, thì ra là mơ, tiếc quá à. Sao ba không để mình mơ mộng thêm tí nữa chứ?!
15 phút sau nó đã hoàn tất VSCN, xuống nhà ăn sáng thôi nào! Đói quá
Nó hì hục chạy rầm rầm xuống như muốn sập cái cầu thang vậy
– Con gái để ý tứ một chút -Giọng nói ngang phè phè của cha cất lên. Ông đang đọc báo cũng phải nhăn nhó nhíu mày
– Con biết rồi mà.
– Nhi, ăn sáng đi con -Mẹ nó từ nhà bếp bưng đồ ăn ra nói. Tuy đã ngoài năm mươi nhưng bà vẫn còn dáng vấp trẻ trung của một người phụ nữ thanh xuân.
– Dạ. Mời ba mẹ ăn sáng!
Thấy đồ ăn là sáng mắt vậy đấy.
Đang say xưa mải miết ăn, mẹ nó bất chợt lên tiếng
– Nhi này, lát ăn xong con ra ngoài mua cho mẹ ít đồ nhá! Mẹ bận không đi được
– Để Nhi siêu thiên tài đi là mẹ cứ yên tâm ạ! -nó vừa ăn vừa đáp một cách ngon lành không cần suy nghĩ
– Ừm, thế thì tốt rồi.
************
– Con đi đây -chới với ngoài cổng nó nói vọng vào rồi phóng con ngựa sắt đi luôn
Nói là con ngựa sắt cho nó sung thế thôi chứ là cái xe đạp thân thương tha thiết gắn bó với nó lâu năm rồi. Nhà nó bình thường, cũng thuộc dạng khá giả, nhiều lần định xin ba mẹ mua xe mới mà thôi. Không phải vì tiếc tiền đâu nhá, mà nó muốn giành để chơi hẳn chiếc Angela 50 đi cho nó ngầu xíu
Ngân nga bài hát mà nó yêu thích nhất “Một con vịt”, đang tung tăng con ngựa sắt mà không để ý chiếc xe hơi từ trong đường nhỏ chạy ra. Nó bất chợt phát hiện ra vội vàng chuẩn bị kít phanh thì
– Á … Á Á Á Á …
Kít …. kít … soẹt … “
Vâng! Đó chính là tiếng la thất thanh hoảng hồn của nó và một vụ tai nạn nhẹ đã xảy ra
– Ui ya, mới sáng sớm gì mà xui giữ vậy trời. Đau quá, không biết người ta có bắt đền không đây -vừa suýt xoa vết thương vừa nhìn vào con Murcielago sang trọng đã bị con ngựa sắt của nó làm cho trầy xước một đường.
Một chàng thanh niên bước ra từ cửa xe, ăn mặc phá cách với chiếc quần jean và chiếc ao sơ mi bung ba nút cúc. Đúng chất dân ăn chơi đây mà.
Nó ngước nhìn cậu ta, hai con mắt to long lanh nay càng lấp lánh. Hắn đẹp trai cực luôn, khuôn mặt soái mĩ nam. Ôi chu choa, Tuệ Nhi – một con người không bị ảnh hưởng phân tâm bởi trai đẹp cũng phải đơ trong vài giây. Nó đang bay trên thiên đường bị rơi xuống địa ngục ngay tức khắc, hắn dửng dưng bước đến gần nó, những câu nói lạnh lùng pha chút khó chịu, xem thường người khác của hắn cất lên:
– Cô không có mắt à? đi không biết nhìn đường mà né hả?
Sốc ! Quá sốc! Thật ngạo mạn, đẹp trai mà thế thật phí cuộc đời.