Tiểu Thư Băng Giá ! Làm Vợ Anh Nha !

Chương 33: Bệnh Tái Phát


Bạn đang đọc Tiểu Thư Băng Giá ! Làm Vợ Anh Nha !: Chương 33: Bệnh Tái Phát

Sau màn tỏ tình đầy kịch tính và lãng mạn đó, tụi nó và tụi hắn lấy xe về nhà, Đến nơi, ai cũng mệt mỏi và đi lên lầu nghỉ ngơi để mai thực hiện kế hoạch còn hai người kia suốt từ lúc đó đến giờ cứ dính chặt vào nhau mãi không buông cho đến khi nó lên tiếng:
Hai người thôi màn tình cảm ở đây được rồi đấy
Hai người lập tức hiểu ra Thiên Kỳ trêu:
Em ghen sao?
Sau câu nói của Thiên Kỳ ai cũng nhìn nó làm nó đỏ mặt nói:
Ai ghen chứ nó thế thôi chứ mọi người biết thừa.
Hắn cười tươi như hoa chạy đến ôm nó nói:
Thế này được chưa?
Nó càng đỏ mặt hơn và mọi người lại được một cười dữ dội, nó vội thoát khỏi cái ôm đầy ấm áp của hắn nói:
Mọi người thôi đi
Thiên Anh hết chịu nổi cười cười nói:
Thôi đầy trêu nữa mọi người đi ngủ đi mai còn có nhiệm vụ quan trọng đấy
Cả bọn giờ mới ngừng kéo nhau lên lầu, trước khi đi Thiên Kỳ không quên nói;
Em may đấy
Nó ngượng gắt:
Anh thôi đi
Thiên kỳ cười to rồi lên phòng. Nó thở dài đến hết chịu nổi với ông anh này rồi đóng cửa đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, nó dậy sớm làm bữa ăn sáng như mọi ngày và cả bọn cùng nhau đi học. Đến trường, tụi nó và tụi hắn vẫn là trung điểm cả nơi đó bỗng từ đây xuất hiện hai bóng dáng của người đi đến, Kỳ Mỹ nhìn nói khinh khỉnh nói:
Lại đụng mặt rồi
Bảo Anh khoogn quên thêm vào:
Chắc hôm nay xui cả ngày đây
Nhỏ không chịu được nói:
Đang ám chỉ ai đấy hả
Bảo Anh cười khinh bỉ nói:
Nó bóng nói gió thôi trúng vào ai thì trúng đúng là đồ nhận vơ

Nhỏ định cãi lại thì bị nó ngăn lại:
Nó xong chưa? chất giọng lạnh tanh xen chút chán ghét
Kỳ Mỹ nói:
Tí nữa giờ ra chơi lên sân thượng gặp tôi chỉ một mình cô thôi đấy nói xong cùng Bảo Anh quay gót đi
Mọi người nghe thế thì lo lắng nói:
Hay để bọn anh đi cùng hắn
Nó phản đối:
Không cần đâu trong đầu nghĩ Hành động trước rồi
Nói xong thì tụi hắn và tụi nó lên lớp. Trong giờ, nó buồn thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ suốt giờ học. Cả bọn thấy thế thì hỏi:
Có chuyện gì à
Nó giật mình đáp:
À không có gì
Nghĩ nó lo lắng cuộc gặp sắp tới nhỏ an ủi:
Không cần lo đã có tụi tao ở đằng sau
Biết nhỏ đang lol lắng đến gì nó chấn an:
Ừ nhưng đây không phải là điều mà nó lo. Và giờ học trôi qua, nó một mình lên sân thượng như yêu cầu của Kỳ Mỹ. Đến nơi, nó thấy cô đang một mình đứng ở đó liền bước tới nói:
Chuyện gì?
Kỳ Mỹ quay người lại nói:
Tôi muốn cô chết
Nó nhếc môi cười muốn nó chết dễ vậy sao? nói:
Thế thôi
Cô nói tiếp:
Và trả lại Phong cho tôi
Đúng như dự đoán của nói cô ta không quên được hắn nói:
Không thì sao?
Đến lượt cô ta nhếc môi cười:
Không thì tao sẽ giết mày nói đồng thời cầm con dao trên tay.
Nó cũng đoán được nên tránh nhưng……….
PHẬP………………
Dòng máu từ đó tuôn ra và người đó là nó. Thật ra nó cũng tránh được nhưng đột nhiên đầu nó đau một cách bất thường và nó ý thức được là điều mà nó lo lắng giờ đã thành sự thật. Nó từ từ rơi xuống đất và ngất đi. Kỳ Mỹ thấy lạ vì nó là đại tỉ của bang mạnh thế mà có một nhát dao mà không tránh được, thật ra cô chỉ định doạ nó thôi tưởng nó né được nhưng ai ngờ. Kỳ Mỹ định lấy tay chạm vào người nó nhưng bị một cánh tay khác chặn lại, cô ta quay đầu ra và hoảng hốt, nói không nên lời:
Sao…sao anh lại…lại ở đây…đây
Và chủ nhân của cánh tay đó chính là hắn
——————————— trước lúc nó ngất————————–
Cả bọn chờ mãi mà không thấy nó xuống, lo lắng và chạy thật nhanh lên sân thượng, lên đến nơi thì nhìn thấy cảnh Kỳ mỹ cầm con dao và rạch trên tay nó một đường daqfi và ngất đi. Hắn nóng vội liền phi ngay ra và cả bọn cũng theo cùng
—————————- hiện tại————————
Hắn tức giận nói:
Ai cho phét cô làm thế hả?
Kỳ Mỹ sợ run run nói:
Em không có
Hắn định nói gì đó nhưng bị anh cướp lời:
Thôi giờ quan trọng là phải đưa em ý vào bệnh viện đã

Hắn buông tay cô ta ra đến chỗ nó, bế nó lên và đưa đến bệnh viện. Một mình Kỳ mỹ trên đó run sợ không thôi thì có một giọng nói vâng lên:
Đừng lo giờ đến lượt tôi và người đó chính là Bảo Anh
Chỗ nó, nó được các bác sĩ đưa và phòng cấp cứu còn cả bọn thì phải ngồi chờ. Thiên Anh và Thiên Hoàng ở nhà biết tin thì nóng vội lấy xe phi thẳng đến bệnh viện, Thiên Anh cảm thấy lo lắng là không biết nó có tái phát lại lần nữa hay không vì lúc đó không phẫu thuật được. Đến nơi, Thiên Anh nói:
Con bé làm sao rồi?
Nhỏ chấn an:
Chị bình tĩnh
Cả bọn lo lắng chờ bên ngoài
TINH………..
Đèn phòng cấp cứu bừng sáng, cả bọn túm lại hỏi:
Sao rồi?
Vị bác sĩ lau mồ hôi nói:
Ai là người nhà bệnh nhân?
Thiên Anh vội vã trả lời:
Là tôi
Vị bác sĩ nói:
Mời cô đi theo tôi
Thiên Anh lủi hủi bước theo sau bác sĩ và trong lòng lo lắng đến tận cùng. Vì lần trước Thiên Anh không kể với cả bọn là nó bị bệnh nên không ai biết trừ cô nhỏ và Thiên Hoàng. Trong phòng, bác sĩ hỏi:
Cô bé có tiền sử bệnh ung thư não?
Thiên Anh vừa lo vừa trả lời:
Vâng
Bác sĩ lãnh đạm nói:
Tôi thấy bệnh đó giờ đã tái phát
Thiên Anh hốt hoảng dù đã biết trước nhưng vẫn khogn kìm được nói:
Vậy có cách nào không hả bác sĩ?
Bác sĩ nói:
Cuối tuần phẫu thuật
Thiên Anh nghẹn ngào trả lời:
Vâng
Ra khỏi phòng, Thiên Anh như người mất hồn, đến phòng nó thấy mọi người đông đủ, cô nói:

Mọi người ra ngoài hết trừ Thư Vy và Hoàng
Tụi hắn ngạc nhiên hỏi:
Tại sao?
Thiên Hoàng nói:
Các em cứ ra ngoài trước đi
Thấy mọi người nói vậy thì tụi hắn ngậm ngừng đi ra. Trong phòng nói, Thiên Anh nói:
Bệnh tái phát
Cả bọn nghe xong thì như sét đánh ngang tai nói:
Cái gì? trừ nó
Nó nói:
Có cách nào không chị?
Thiên Anh đáp:
Cuối tuần phẫu thuật
Cả bọn mừng rơi nước mắt, nhỉ nói:
Mày làm phẫu thuật đi
Nó gật đầu nói:
Nhưng đừng nói cho ai biết?
Cả bọn ngạc nhiên hỏi:
Tại sao?
Nó nói:
Vì tôi không muốn ai lo lắng ình
Cả bọn gật đầu và nó đã đồng ý phẫu thuật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.