Đọc truyện Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán – Chương 11
Edit: Nana
Từ ngày hôm đó trở đi, Chu Dĩ Mạt quay lại công ty làm việc, Thẩm Mặc cũng được một nhãn hiệu nổi tiếng bậc nhất trong nước mời làm nhà thiết kế chính. Dù cho hai người không có thời gian rảnh bên nhau nhưng sẽ thường xuyên nhắn tin, dù chỉ là mấy lời đơn giản như mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt thường ngày.
Vậy mà mới mấy ngày làm việc Chu Dĩ Mạt đã làm Thẩm Mặc đau lòng vì Chu Dĩ Mạt vừa về nhà thì chân cô đã mỏi nhừ không thôi chỉ có thể ngồi phịch trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Anh vừa nhìn thấy chân cô liền thở dài một cái, dáng vẻ đau lòng, anh oán giận nói: “Sau này không cho mang giày cao gót, làm chân em đau đến như vậy, em có phải chạy tới chạy lui mệt chết đi được phải không?”
“Công việc mà, không còn cách nào hết.” Chu Dĩ Mạt còn cười: “Làm công việc thì phải như vậy.”
Thẩm Mặc hừ một tiếng, thái độ cũng không tốt lắm, anh lấy cồn i-ốt giúp cô xử lý vết thương trên chân, sau đó nói: “Ngày mai đi đến phòng nhân sự.”
Hả?” Chu Dĩ Mạt hơi giật mình.
“Một là em đi đến phòng nhân sự, hai là em ở nhà.”’
“Nhưng mà, nhưng mà…”Đó là công ty của bạn anh, cũng đâu phải là công ty của anh.
“Nhưng mà cái gì, để anh sắp xếp cho.” Thẩm Mặc để chân cô gác lên đùi mình, sờ sờ đầu Chu Dĩ Mạt, nói: “Anh không thể để vợ của anh cực khổ được.”
Chu Dĩ Mạt tròn mắt. nháy mắt một cái cũng không dám, cô sợ nháy mắt một cái thì nước mắt tràn đầy trong hốc mắt sẽ rơi xuống.
Chu muội cảm thấy từ khi có ba, mình trở nên vô cùng hạnh phúc mẹ cũng không bận rộn như trước còn thường xuyên nghỉ phép, ba lúc nào cũng dẫn cả nhà đi ra ngoài chơi sau đó đem thật nhiều hình chụp hạnh phúc của bọn họ dán vào phòng.
Nhưng mà đôi khi làm cô bé cực kỳ phát điên, chẳng hạn như hôm nay đã nói là bảy giờ sẽ xuất phát nhưng mà đã bảy giờ rưỡi rồi mà baba và mama còn chưa chịu rời giường, không biết đóng cửa ở trong phòng làm gì nữa?
Cô bé kêu vài tiếng thì Thẩm Mặc trả lời: “Con gái ngoan, ba mẹ hơi mệt muốn dậy trễ một chút, đợi lát nữa ba dẫn con đi chơi một chuyến hai ngày một đêm, có thể nghỉ qua đêm ở bên ngoài nha.”
Chu muội là đứa trẻ dễ dụ vừa nghe ngủ đêm ở ngoài thì rất vui vẻ: “Lát nữa hai người gọi con nha.” Nói xong ngoan ngoãn chạy về phòng.
Mà lúc này Thẩm Mặc và Chu Dĩ Mạt đang ngủ sao? Dĩ nhiên là không phải. Bọn họ đang vận động buổi sáng.
Chu Dĩ Mạt đang bị Thẩm Mặc trói hai tay vào đầu giường, cô dở khóc dở cười, quả thật là làm người thì không nên có ý đồ xấu. Bởi vì sáng sớm lúc Chu Dĩ Mạt thức dậy thấy Thẩm Mặc vẫn còn ngủ say nên đột nhiên muốn đùa anh một chút liền lấy cà vạt đang định cột tay anh vào đầu giường.
Ai dè Thẩm Mặc đã tỉnh ngủ rồi, anh cười ha ha với cô: “Mạt Mạt, em muốn làm gì?”
“Ha ha..” Chu Dĩ Mạt chỉ có thể cười khan.
“Em muốn làm gì thì cứ tiếp tục đi…”Anh nằm trên giường, cô khẽ khom người xuống cảnh đẹp trước ngực lộ ra làm cho Thẩm Mặc động đậy.
Chu Dĩ Mạt chỉ cảm thấy một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào ngực mình không khỏi có chút xấu hổ, đôi tay run run không biết phải làm như thế nào.
Thẩm Mặc cười, ngồi dậy ôm cô.
“Mạt Mạt, anh làm mẫu cho em xem trước.”
Vừa nói anh vừa cầm lấy cà vạt nhanh chóng cột một tay của cô vào đầu giường, thấy cô không kịp phản ứng thì lại cầm một cái cà vạt nữa: “Mạt Mạt, vừa rồi nhanh quá chắc em chưa nhìn rõ để anh làm lại một lần nữa cho em xem.”
Vừa nói vừa không để ý phản kháng của cô, cột cái tay còn lại vào đầu giường, Chu Dĩ Mạt đột nhiên hiểu ra , kêu khẽ một tiếng: “Mau thả em ra.”
“Muộn rồi, muốn trói anh sao?” Anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình cười ha ha. Anh ném chăn sang một bên , ngồi xổm bên chân cô , anh đầu tiên là cầm bàn chân mảnh khảnh của cô lên sau đó sau đó vuốt ve xung quanh, chọc lét cô làm cô không ngừng cầu xin tha thứ: “Tjhẩm Mặc, không cần, ha ha, không cần, không cần…”
Thẩm Mặc hừ một tiếng: “Còn dám bày mưu ma chước quỷ nữa không?”
“Em sai rồi, ha ha, em sai rồi…” Chu Dĩ Mạt khóc lóc cầu xin tha thứ, cô sợ nhột, cực kỳ sợ: “Em không dám nữa, đừng chọc em nữa.”
“Vậy sao? Em biết mình sai rồi sao? Thẩm Mặc cười khẽ: “Nhưng mà anh vẫn còn muốn phạt, phạt em thật nặng.”
Chơi chán chân cô cô rồi tay anh lần theo bắp đùi thon dài của cô, xé quần ngủ ra, thấy cô bên trong không mặc gì thì anh cười híp mắt: “Mạt Mạt, em thật ngoan.”
Chu Dĩ Mạt đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cô bị anh dạy dỗ nên trở thành như vậy.
Thẩm Mặc lại nói: “Bây giờ để anh kiểm tra, kiểm tra xem em có ướt không nào?”
Anh chen người vào giữa hai chân cô, nâng mông cô lên, tách hai chân cô ra thật lớn.
….
Lúc này Chu muội lại tới gõ cửa, cô bé đứng ở cửa ra vào dàng vẻ như sắp phát điên, thét lên một tiếng: “A, ba mẹ, hai người gạt con, đã chín rồi…”
Chu Dĩ Mạt sợ bị Chu muội nghe được vội cắn gối không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, Thẩm Mặc vỗ vỗ cái mông cô, nói: “Đừng có khẩn trương như thế, Mạt Mạt, em kẹp chặt anh…”
Thẩm Mặc tiếp tục ra ra vào vàotrong cơ thể cô, tốc độ ngày càng nhanh mà giọng nói ngược lại bình thường vô cùng, quay đầu về phía cửa nói: “Con gái, đợi thêm chút nữa.”
“Vậy tới chừng nào mới đi đây?” Cô bé oán trách.
“Một tiếng nữa, ngoan, con ra xem TV chút đi.”
Thẩm Mặc nói qua loa với Chu muội mấy câu rồi ôm Chu Dĩ Mạt ngồi dậy tựa vào ngực mình, hai tay vỗ về cặp tuyết lê của cô: “Mạt Mạt, em nói thử xem một tiếng có đủ không?”
“Em làm sao mà biết…”Cô cảm thấy anh thật biến thái , con gái đang ở ngoài cửa mà anh lại không ngừng muốn cô.
“Hử, không biết hử…”Anh ác ý thúc lên trên một cái làm cô khẽ ngâm nga một tiếng.
“Thật thoải mái, lại cao trào rồi.”
…
Thẩm Mặc biết nếu như không phải vì để ý thời gian thì mình sẽ lại nhào đến đến ăn cô lần nữa.
Thẩm Mặc ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hai chân không tự chủ mà quấn lấy cô: “Có phải rất dễ chịu không?”
Cô gật đầu một cái.
“Chúng ta từ lần đầu tiên tới giờ trên phương diện này cũng rất ăn ý đúng không?
“Đúng.”
“Chúng ta kết hôn cũng đã lâu?”
“Năm tháng lẻ bày ngày.” Chu Dĩ Mạt không chút do dự trả lời.
“Nhớ kĩ như thế?” Thẩm Mặc có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái, Chu Dĩ Mạt á một tiếng, không nói thêm gìnữa.
“Rất thích anh phải không?” Thẩm Mặc nhạ nhàng cắn tai cô: “Nói đi.”
Tai chu Dĩ Mạt ngày càng đỏ, cúi đầu không nói, cô sợ nói thẳng ra mà sau này lại phát hiện anh không thương cô thì sao? Anh có cười cô hay không?
Thẩm Mặc thấy cô giống như ngủ, trong lòng có chút mất mác , vuốt vuốt đầu cô: “Được rồi, được rồi, tắm nhanh một chút, con gái đang tức giận.”
Thẩm Mặc ôm Chu Dĩ Mạt vào phòng tắm, ngọt ngọt ngào ngào trình diễn một màn uyên ương hí thủy.
….
Chu muội thấy Chu Dĩ Mạt và Thẩm Mặc rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi phòng thì bũi môi nói: “Hai người thật là lười, nói mấy giờ đi chơi mà còn ngủ trễ như thế?”
Thẩm Mặc cười híp mắt , vỗ vỗ đầu Chu muội: “Con gái ngoan, bây giờ chúng ta xuất phát, đợi lát nữa ba mua cho con kem chocolate với bánh kem có được không?”
“Thật tuyệt quá.” Chu muội vui vẻ vỗ tay.
Thẩm Mặc trước tiên đưa hai người đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn vặt sau đó mới đến công viên chơi.
Chu muội hôm nay rất vui vẻ, dắt tay ba mẹ, đi dạo khắp công viên sau đó đến một cái cầu nhỏ.
Chu muội nhìn nước dưới cầu trong suốt thấy đáy muốn xuống chơi nhưng lại bất tiện, hai người kia lại không đành cự tuyệt được nên cởi giày vớ cho Chu muội để cô bé xuống chơi.
Chu Dĩ Mạt vì buổi sáng vận động kịch liệt nên có chút mệt mỏi, ngồi một bên nhìn hai người vui đùa, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Mặc cũng nhận ra, ôm lấy cô: “Mạt Mạt, mệt mỏi à?”
Chu Dĩ Mạt trừng mắt liếc anh một cái: “Nói nhảm!”
Thẩm Mặc buông Chu muội xuống cho cô ngồi dưới đất, cười xấu xa.
Anh đi về phía Chu Dĩ Mạt, Chu Dĩ Mạt nhìn gương mặt đẹp trai ẩn hiện nụ cười xinh đẹp mang theo một chút tà khí làm lòng cô không ngừng nhảy dựng.
Thẩm Mặc đi tới cạnh cô, sờ sờ mặt cô, yêu thương nói: “A, mệt mỏi rồi? Làm sao mà mệt mỏi vậy chứ?”
Mặt Chu Dĩ Mạt không ngừng đỏ lên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chuyển tầm mắt của mình sang chỗ khác.
Cô không nhìn anh nhưng qua lời anh nói cô biết nhất định vẻ mặt anh đang đắc ý.
Thẩm Mặc biết cô đang suy nghĩ cái gì nên nắm cằm cô xoay về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mạt Mạt, sao lại không dám nhìn anh?”
“Em đâu có?”
“Còn nói không có, mặt đỏ tai cũng đỏ, Mạt Mạt , chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, chuyện gì cũng đã làm rồi sao lại còn đỏ mặt với anh?”
Ngón tay thon dài của anh làm loạn trên mặt cô hết ngắt cái mũi, sờ sờ gò má phúng phính rồi lại mờ ám mân mê môi cô: “Mạt Mạt, nhìn anh.”
Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười, đưa ngón tay vào miệng cô bắt chước động tác nào đó mà đâm vào miệng cô.
Chu Dĩ Mạt bị anh đột nhiên giở trò háo sắc thì bị dọa cứng người, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng có thứ gì đó chảy ra.
Chu muội đi qua đi lại trong dòng nước lạnh như băng đột nhiên xoay người lại hỏi: “Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Chu Dĩ Mạt chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, như thế nào mà lại để Chu muội bắt gặp.
Thẩm Mặc tỉnh bơ rút tay ra, xoa xoa nước miếng bên môi cô, cười xấu xa, nói với Chu muội: “Con gái, sau này ăn ít đồ ngọt một chút, mẹ con đau răng, ba xem giúp mẹ.”
“Dạ.” Chu muội đáp lại cũng không có có phản đối gì hết, Cô bé gọi: “Ba mẹ, hai người lại đây chơi, nược ở đây lạnh thật là lạnh, thật…dễ chịu.
“Được.”
Thẩm Mặc đáp một tiếng, sau đó đỡ Chu Dĩ Mạt đứng dậy, cô không có tý hơi sức cũng không muốn động, len lén đá anh một cái: “Đáng ghét.”
“Mạt Mạt, em bây giờ nhất định là có phản ứng.” Thẩm Mặc nở một nụ cười mê người với cô còn mang theo một chút xấu xa.
“Mới không có…”
“Không có sao mặt em lại đỏ?” anh sờ sờ mặt cô: “Mạt Mạt, đừng thẹn thùng, nói thật với anh đi nếu không anh sẽ kiểm tra em tại đây.”
Cô bị lời true chọc của anh làm cho xấu hổ, bưng kín mặt: “Có.”
“Thật?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Ừ.” Cô xấu hổ gật gật đầu.
“Thẩm Mặc vươn tay ra: “Cho anh sờ sờ.”
“Anh , anh ….không được.”
Giữa nơi đông người mà anh sao lại không đứng đắn như vậy.
Thẩm Mặc mỉm cười: “Chọc em thôi, khẩn trương cái gì?”
Cô tức giận đẩy anh ra.
Mặc dù Chu Dĩ Mạt không muốn động đậy nhưng Thẩm Mặc đã kéo cô xuống bên dòng suối, ngồi xổm xuống cởi giày vớ của cô ra, anh cầm lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Chu Dĩ Mạt cảm thấy hành động này quá mức mờ ám không khỏi muốn rút chân lại.
“Chân của em tốt hơn rồi, xem ra nên ít đi giày cao gót thì tốt hơn.”
Anh thả chân cô vào trong nước.
Nước suối rất thoải mái, lạnh như băng lại sang long lanh cảm giác dễ chịu làm cô nheo mắt lại . Thẩm Mặc ngồi giữa hai mẹ con, ôm hai người vào trong ngực, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.
Thẩm Mặc chưa trưởng thành đã bị đưa đi nước ngoài, ở nước ngoài sống cuộc sống cô độc một mình, anh cũng không có nhiều bạn bè bên cạnh nên toàn bộ thời gian của anh đều dồn vào thiết kế thời trang.
Anh dường như lúc nào cũng chỉ có thiết kế, quanh quẩn trong những cuộc họp báo, thật ra trong lòng anh cũng ước ao có người làm bạn, cuối cùng hôm nay tâm nguyện cũng đã được thực hiện.
“Mạt Mạt.” Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng, giọng nói than mật, trầm thấp.
“Ừ?”
“Con gái.”
“Dạ?”
“Mạt Mạt, con gái?”
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Ba rốt cuộc muốn gì?”Chu Dĩ Mạt và Chu muội đồng loạt lên tiếng.
Chu Dĩ Mạt cảm thấy Thẩm Mặc lại nổi điên rồi, sao lại gọi không ngừng gọi hai người họ?
“Anh chỉ muốn gọi hai người.”
Anh nhắm mắt lại, khẽ ngẩng đầu lên, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp. Anh đột nhiên xoay đầu lại thấy Chu Dĩ Mạt và Chu muội cũng nhắm mắt ngẩng đầu, nhẹ nhàng cong môi cười.
Nhìn họ đáng yêu, chân đung đưa nhẹ nhàng trong nước, đột nhiên anh cảm thấy thật ấm áp, tim của anh giống như bị thứ gì đó chạm vào, cái loại hạnh phúc này thì ra lại chân thật như vậy làm cho anh xúc động muốn rơi lệ.
Trước kia tính mạng của anh chỉ có nghệ thuật, đối với anh mà nói những mẫu thiết thịnh hành nhất là tất cả của anh. Khi anh ở đỉnh cao danh vọng thì ngoài danh tiếng ra chỉ có cô độc.