Bạn đang đọc Tiểu Thư À, Người Đừng Lạnh Lùng Nữa Được Không – Chương 16.2
Xe nó chạy vào cánh cổng trắng có hình thiên thần của căn biệt thự. Xuống xe, nó day thái dương, không hiểu vì sao dạo này nó hay đau đầu thế không biết. Đẩy chiếc cửa kính lớn bước vào trong, nó nhìn xung quanh thì thấy chả có ai ở phòng khách cả, đang tính lên phòng luôn thì bỗng dưng có một bóng người chạy đến
” Chát”
Nó không phản ứng kịp nên ăn trọn của một ai đó rồi ngã xuống đất
– Cô có biết mọi người lo lắng cho cô lắm không hả, Jun và Zan đang tìm cô khắp nơi kia kìa, gọi điện thì không nghe, nhắn tin thì không trả lời, cô nghĩ cô là ai hả.
Hắn vì lo quá hoá giận, xả ra một troàng xong thì thở dốc, bỗng hắn nhận thức được điều mình làm, bàn tay vẫn đang rát lên vì cú đánh đó. Hắn vội cúi xuống đỡ nó lên và hạ giọng
– tôi…tôi xi…
– KO CẦN… Nó một tay ông mặt, một tay gạt tay hắn ra rồi chống tay đứng lên
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ còn hắn nhìn nó ngạc nhiên pha chút hối lỗi. Nó dùng cả 2 tay phủi bụi trên quần áo, lúc này hắn có thể nhìn rõ một bên má nó đang sưng lên và đỏ ửng, tim hắn chợt nhói lên, đang định mở lời xin lỗi lần nữa thì lại bị nó ngắt lời
– Tôi không là gì hết nên không cần anh quan tâm đặc biệt như thế. Rất cám ơn. Nó dùng chất giọng lạnh đến âm 1000 độ để nói hắn, xong bước thẳng lên lầu, đóng cửa phòng mình đến “Ầm” một cái. Hắn thì vẫn đứng đó buồn bã và hối hận .Từ cửa Jun và Zan bước vào thở dốc
– Kyo về chưa .Jun, Zan cùng hỏi
– về rồi. Hắn
– thế nó đâu
– lên phòng rồi
– nó có sao không
– không sao
– ừ … Mà mày làm sao thế. Jun
– không sao. Hắn đáp xong rồi bước lên phòng luôn để lại Jun và Zan đang nhìn nhau khó hiểu
Nó về phòng, liền lại tủ lôi ra một trai rượu ra rồi tu một hơi , không hiểu sao rượu là giải pháp giúp nó trị đau đầu hiệu quả nhất. Thật tức chết mà, hắn là cái gì mà dám tát nó, từ bé đến giờ chưa ai làm thế với nò cả . Nó tu thêm vài hơi rượu nữa rồi bước vào phòng tắm, xả nước vào bồn rồi ngâm mình vào đó. Làn nước như xoa dịu cơn giận trong lòng nó, nó bỗng nghĩ thông :hắn chắc vì lo ình quá mà hóa giận đây, mà nhìn bộ dạng nãy của hắn thật buồn cười, đầu tóc bù xù như bị vò vậy, áo thì 1 tay sắn ống , một tay thả, sơ vin cũng không đàng hòang nửa trong nửa ngoài. Nghĩ vậy nó chợt cười, nó vui vì hắn lo cho nó, nhưng nó vẫn giận vì cú tát của hắn. Má nó bây giờ vẫn đỏ rát lên, nó xoa xoa má mấy cái rồi ngụp đầu xuống nước để xoa dịu cảm đau rát kia.
Ngoài kia Zan đang gõ cửa phòng nó nhưng không thấy ai trả lời, nghĩ rằng nó đã ngủ nên cũng lủi thủi về phòng
12h đêm, nó lăn lóc trên giường mãi không ngủ được “A.. đau đầu quá đi”. Nó dậy rồi cầm trai rượu và một cái ly ra khỏi phòng. Nó lên sân thượng, thả mình vào chiếc ghế tựa rồi nhâm nhi từng ly rượu một
Hắn, nằm cũng trằn trọc mãi, liền quyết định đi dạo. Hắn đi lên tầng thượng, bỗng thấy nó đang ngồi dựa lưng vào ghế, trên bàn để một trai rượu và một cái ly. Hít một hơi lấy dũng khí, hắn bước lại gần chỗ nó
– Kyo này, cho tôi xin lỗi nhé, tại…tại tôi lo quá nên không làm chủ được, cô tha lỗi cho tôi nha. Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt nó xin lỗi, nhưng lúc lâu không thấy nó trả lời mới nhìn nó,phát hiện ra nó đang ngủ. Hắn liền lại gần, ngồi bên cạng nó
Nó khi nghe thấy tiếng động thì đặt ly rượu xuống, nhìn về nơi phát ra tiếng chân đang di chuyển kia. Khi phát hiện ra hắn thì nhắm mắt giả như mình đang ngủ vậy. Khi nghe hắn xin lỗi thì nó cảm thấy lòng mình ấm áp sao ý, rồi tự dưng cảm thấy hắn tiến lại và ngồi cạnh mình, hơi ấm từ người hắn toả ra kiến nó hơi đỏ mặt. Nhưng chắc trời tối, chỉ có ánh trăng sáng kia soi chiếu nên hắn không nhận ra nó đang đỏ mặt thì phải.
Hắn nhìn nó, tay bất giác sờ lên má nó, rồi không kìm lòng được thơm nhẹ vào má nó một cái. Còn nó, tự dưng thấy cái gì âm ấm rồi hơi uơn uớt chạm vào má nó thì bỗng nhảy dựng lên
– Anh làm trò gì vậy hả. Nó
– ơ..ơ.. Cô chưa ngủ sao. Hắn kinh ngạc nhìn nó.
– Ha.. Hay quá ha, tôi không chắc nếu tôi ngủ thì anh có làm gì tôi nữa không đây. Nó lạnh lùng đáp
– nè, đừng nghĩ xấu người khác như thế chứ. Tôi…tôi chỉ định xin lỗi cô thôi mà
– Xin lỗi bằng mồm, không cần hành động.
– Tôi..tôi. Hắn ngại ngùng không biết nên trả lời nó làm sao cả
Chưa đợi hắn nói xong, nó đã đi xuống phòng, hắn một lần nữa buồn bã, cầm luôn chai rượu kia tu nhưng phát hiện ra trai rượu đã rỗng. “Hix, không biết hôm nay là ngày gì vậy trời” hắn thầm rủa
Sáng hôm sau, nó cùng 3 người họ đến trường, trên đường đi Zan và Jun không ngừng hỏi chuyện ngày hôm qua nó đi đâu. Nó cũng đành phải kể cho họ nghe chứ không lỗ tai nó không được nghỉ ngơi mất.
Tụi nó đã yên vị tại chỗ ngồi, nó rút Ipad ra sử lý công việc, 2 ngày rồi nó chả đả động đến công ty cả, nên những thứ nó cần sử lý đang chất cao như núi vậy. Bỗng LiLi tiến lại chỗ nó, giật cái Ipad nó đang cầm trên tay rồi chửi
– Cái này chắc cũng do mày ăn chộm được phải không. Con ranh, hạng người như mày không xứng được học ở đây, làm ô ế thanh danh trường Sky bọn tao
Nó trừng mắt nhìn ả. Dám đụng vào đồ của nó mà chưa được nó cho phép sao. Con nhỏ này chán sống rồi thì phải. Mà nó nói cái gì thế, “đồ ăn trộm”….
– này cô nói cái gì thê, mau trả lại đồ cho Kyo nhanh, chán sống rồi à. Bin liền lên tiếng bênh vực nó
– Anh Bin à, anh đừng bị nó lừa, nó là đồ ăn trộm, ba mẹ mày không biết dạy mày hả con kia.LiLi đáp lại Bin, cũng không quên chửi xía nó một câu.
Nó nghe xong câu chửi, không nương tay, đấm vào mặt ả một cái
– mày thử nói lại lầm nữa xem. Đôi mắt nó đang có nhưng tia đỏ vì giận dữ, không ai được phép chửi ba mẹ, những ai đã từng chửi ba mẹ nó đều bị nó xử không thương tiếc.
– Kyo à, bình tĩnh nào bình tĩng nào. Zan chạy đến ôm lấy nó ngăn cản, tại vì cô hiểu những lúc thế này kyo sẽ trở thành con quỷ khát máu, không tha một ai
– có chuyện gì vậy. Tiếng hiệu trưởng phát ra ở cửa lớp, đi sau ông là LaLa.
– tránh hết ra cho tôi. Ht quán lớn làm đám học sinh đang bu lại một chỗ kia tản ra ngay lập tức.
Đập ngay vào mắt ông là cảnh LiLi đang ngồi bệt xuống đất, tay ôm mặt. Ông liền chạy đến đỡ con gái
– LiLi à, con có sao không. Rồi ông quay sang chửi bọn học sinh- Ai làm chuyện này, tôi sẽ… Sẽ..- Nói được nửa câu thì ông nhìn thất ánh mắt giận giữ của nó. Bỗng hiểu ra vấn đề, ông liền đứng dậy không quên đỡ LiLi đang khóc thút thít kia lên.
– E hèm. Rốt cuộc LiLi và LaLa mời tôi xuống đây làm gì
Li Li liền lập tức tín khóc nhưng vẫn diện bộ mặt cún con trả lời ông
– Ba à, Ba đuổi học con nhỏ kia đi, nó là đồ ăn trộm đấy. Ả chỉ tay vào Kyo nói
” Ăn trộm, trời đất con nhỏ này đang bày trò gì đây, một người như tiểu thư mà ăn trộm sao” Ht nghĩ thầm, khóe miệng hơi co giật.
– Nè, cô nói ai ăn trộm, có bằng chứng không mà phát ngôn bừa bãi thế hả. Zan vẫn đang giữ chặt lấy vai nó đáp trả lại ả lili kia.
– Bằng chứng à, nhìn đi. LaLa từ lúc nào đã đứng ở máy tính của lớp rồi chỉ lên bản, nơi có một đọa video đang phát ra.
Trong đoạn video đó được quay từ trên xuống, có vẻ như đc camera theo dõi ở hành làng lớp nó quay được. Trong video là cảnh một người con gái mái tóc bạnh kim, mặc quần jean áo trắng đang đi vào lớp nó, nhưng camera chỉ nhìn thấy lưng cô ta, một lúc sau, người con gái đó ra ngoài, tay cầm một chiếc máy tính xách tay, và cũng không cho camera nhìn thất mặt mình, liền quay lưng về phía camera ,đi thẳng. Đoạn camera này vào khoảng cuối giờ ăn trưa ngày hôm qua.
Đoạn video ngừng lại, cả lớp hướng mắt về phía nó khinh bỉ, nhưng sau đó rùng mình vì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nó cộng thêm hàn khí từ người nó phát ra thì thật là đáng sợ.
Hiệu trưởng xem xong đoạn video liền lên tiếng
– Con lấy ở đâu đoạn video này.
– ở phòng bảo vệ ba à, đây là bằng chứng nó là đồ ăn trộm, ba mau đuổi học nó đi. LiLi đáp
– Nhưng máy tính đó là của ai. Ht
– là của em. LaLa lên tiếng.
– các em có chắc đó là bạn Kyo không
– chắc chắn ạ, cả trường chỉ có mỗi cô ta là có mái tóc đó thôi mà
Hiệu trưởng khẽ liếc sang Kyo, thấy cái cục băng đang toả ra hàn khí kia liền rùng mình.đang không biết sử trí thế nào thì bỗng dưng có tiếng nói ở cửa phát vào
-Đoạn video đó là giả. Bi bước vào lớp, lên tiếng
– C..hị chị 2, sao chị lại ở đây. LiLi và LaLa nhì Bi tỏ vẻ ngạc nhiên, xen lẫn run sợ.
Mặc kệ phạn ứng của 2 người đó, Bi tiếp tục
– thời gian đó, Kyo đang ở cùng với tôi, làm sao cô ấy có thể ăn trộm được
– tránh hết ra cho tôi. Ht quán lớn làm đám học sinh đang bu lại một chỗ kia tản ra ngay lập tức.
Đập ngay vào mắt ông là cảnh LiLi đang ngồi bệt xuống đất, tay ôm mặt. Ông liền chạy đến đỡ con gái
– LiLi à, con có sao không. Rồi ông quay sang chửi bọn học sinh- Ai làm chuyện này, tôi sẽ… Sẽ..- Nói được nửa câu thì ông nhìn thất ánh mắt giận giữ của nó. Bỗng hiểu ra vấn đề, ông liền đứng dậy không quên đỡ LiLi đang khóc thút thít kia lên.
– E hèm. Rốt cuộc LiLi và LaLa mời tôi xuống đây làm gì
Li Li liền lập tức tín khóc nhưng vẫn diện bộ mặt cún con trả lời ông
– Ba à, Ba đuổi học con nhỏ kia đi, nó là đồ ăn trộm đấy. Ả chỉ tay vào Kyo nói
” Ăn trộm, trời đất con nhỏ này đang bày trò gì đây, một người như tiểu thư mà ăn trộm sao” Ht nghĩ thầm, khóe miệng hơi co giật.
– Nè, cô nói ai ăn trộm, có bằng chứng không mà phát ngôn bừa bãi thế hả. Zan vẫn đang giữ chặt lấy vai nó đáp trả lại ả lili kia.
– Bằng chứng à, nhìn đi. LaLa từ lúc nào đã đứng ở máy tính của lớp rồi chỉ lên bản, nơi có một đọa video đang phát ra.
Trong đoạn video đó được quay từ trên xuống, có vẻ như đc camera theo dõi ở hành làng lớp nó quay được. Trong video là cảnh một người con gái mái tóc bạnh kim, mặc quần jean áo trắng đang đi vào lớp nó, nhưng camera chỉ nhìn thấy lưng cô ta, một lúc sau, người con gái đó ra ngoài, tay cầm một chiếc máy tính xách tay, và cũng không cho camera nhìn thất mặt mình, liền quay lưng về phía camera ,đi thẳng. Đoạn camera này vào khoảng cuối giờ ăn trưa ngày hôm qua.
Đoạn video ngừng lại, cả lớp hướng mắt về phía nó khinh bỉ, nhưng sau đó rùng mình vì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nó cộng thêm hàn khí từ người nó phát ra thì thật là đáng sợ.
Hiệu trưởng xem xong đoạn video liền lên tiếng
– Con lấy ở đâu đoạn video này.
– ở phòng bảo vệ ba à, đây là bằng chứng nó là đồ ăn trộm, ba mau đuổi học nó đi. LiLi đáp
– Nhưng máy tính đó là của ai. Ht
– là của em. LaLa lên tiếng.
– các em có chắc đó là bạn Kyo không
– chắc chắn ạ, cả trường chỉ có mỗi cô ta là có mái tóc đó thôi mà
Hiệu trưởng khẽ liếc sang Kyo, thấy cái cục băng đang toả ra hàn khí kia liền rùng mình.đang không biết sử trí thế nào thì bỗng dưng có tiếng nói ở cửa phát vào
-Đoạn video đó là giả. Bi bước vào lớp, lên tiếng
– C..hị chị 2, sao chị lại ở đây. LiLi và LaLa nhì Bi tỏ vẻ ngạc nhiên, xen lẫn run sợ.
Mặc kệ phạn ứng của 2 người đó, Bi tiếp tục
– thời gian đó, Kyo đang ở cùng với tôi, làm sao cô ấy có thể ăn trộm được
-Vả lại mọi người nhìn xem, cô gái trong đoạn video đeo đồng hồ khác hẳn với chiếc Kyo vẫn hay đeo. Jun tiếp lời- mà mọi người thấy đó, Kyo chỉ đeo 1 cái đồng hồ duy nhất từ trước đến nay.
– Có…có thể cô ta thích thay đổi thì sao . LiLi lắp bắp nói.
– Hoặc là các cô không thể tìm thấy chiếc thứ 2 trên thị trường giống chiếc của Kyo. Zan cũng tiếp lời, đồng hồ đó là Zan tự thiết kế và tự làm để tặng sinh nhật nó mà, làm sao có cái thứ 2. Vả lại nó luôn ở trên tay Kyo, không bao giờ rời.
– chị Hai, thứ chị cần đây ạ. Một học sinh nam từ đâu đi đến, mồ hôi nhễ nhại, cúi người đưa một chiếc đĩa cho Bi. Bi nhận lấy rồi phẩy tay cho hắn ta lui
– mọi người có muốn xem mặt của kẻ trộm không. Bi lên tiếng, rồi tiến đến chỗ máy tính, đút đĩa vào ổ, sau đó một đoạn video nữa lại phát ra. Trong video này đang quay cảnh một cô gái mái tóc bạch kim đang hướng về lớp nó, nhưng góc mà camera quay được có thể nhìn thấy mặt của kẻ trộm. Bi dừng video lại rồi zoom khuôn mặt kẻ trộm lên. Cả lớp hướng hết ánh mắt đầy kinh gạc về phía LiLi. Người trong kia không phải là LiLi sao. LiLi và ông hiệu trưởng tối sầm mặt mũi, ả không ngờ hành lang có những 2 camera.
– thư chị, đây là đồ mà bọn em tìm thấy trong tủ đồ của cô ta. Một học sinh nữa vào, rồi vứt lên bàn một đống đồ đó là một bộ tóc giả màu trắng và một bộ quần áo giống hệt đồ nó mặc ngày hôm qua
Kyo thấy vậy liền nhếch mép cười khinh.
– Hiệu trưởng.
– dạ .dạ tiểu thư. Ht
– vậy người ăn trộm là con gái ông, khổng phải tôi. Giờ ông tính sao. Nó dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn lão.
– Dạ.. Xin tiểi thư tha lỗi, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện người lớn, xin tiểu thư thứ lỗi
Cả lớp kinh ngạc, một ông hiệu trưởng nghiêm ngắc như ông đang cúi người trước nó, kể cả Jun ông cũng chưa bao giờ làm như vậy
– Con gái ông bằng tuổi tôi mà, vậy người lớn ở đây ông ám chỉ ai. Nó cười khinh.
– Dạ, tôi ..tôi. Tôi làm cha mà không biết dạy con, xin tiểu thư thứ lỗi
– Ông mau nộp đơn thôi việc cho tôi, đừng để chúng tôi nhìn thấy mặt 2 cha con nhà ông. Jun tức giận chửi
– Không cần thiết phải như thế, cứ đúng luật mà làm, tôi nhớ là nội quy trường này là ăn trộm sẽ dọn nhà vệ sinh một năm, đổ tội cho người khác thì dọn cỏ trong trường 1 tháng. Cứ thế mà là. Còn tòng phạm thì cũng phải làm như trên. Nó nói,đưa ánh mắt nhìn lala đang định trốn khỏi lớp kia.