Đọc truyện Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh – Chương 342: Bán Chạy
“Bán chạy! Bán chạy!” Mới sáng sớm Nương Giai Di đã vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, cô ta phấn khích thông báo: “Quần áo đang được bán rất chạy!”
“Hả?” Triệu Đại Vĩ mơ màng không nghe được rõ.
“Đơn đặt hàng Hán phục của chúng ta tăng chóng mặt!” Nương Giai Di hưng phấn: “Cũng không rõ mọi chuyện là vì đâu, mà từ tối hôm qua khách hàng điên cuồng chốt đơn, đặt mua Hán phục của nhà chúng ta.
Trước mắt, chúng ta đã bán được bốn đến năm trăm bộ Hán phục rồi đó!”
Một bộ Hán phục rẻ nhất cũng đã hai trăm tệ hơn, đắt hơn thì vượt qua mức sáu trăm tệ một bộ.
Vì thế đừng thấy bên ngoài chỉ bán được bốn năm trăm bộ quần áo, thật chất số tiền thu lại được đã vượt quá mười mấy vạn, thậm chí lên đến cả mấy chục vạn!
Hơn nữa, doanh số vẫn chưa ngừng lại tại đó.
Doanh thu vẫn liên tục tăng lên chóng mặt!
Cô ta phấn khích thông báo xong, để lộ ra một nụ cười thần bí nói tiếp: “Triệu tổng, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định là cậu đã bày trò gì đó.
Nói đi, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho doanh thu của tiệm Hán phục chúng ta tăng nhanh đến như vậy?”
Triệu Đại Vĩ cũng lười giấu diếm, anh giải thích: “Chắc là do Đàm Tuyết Lăng đã quảng cáo Hán phục giúp chúng ta.”
“Đàm Tuyết Lăng!”
Nương Giai Di ngạc nhiên thốt lên.
Đàm Tuyết Lăng chính là đại minh tinh hạng hai, mức độ nổi tiếng rất cao, người hâm mộ cũng rất nhiều.
Đặc biệt là người hâm mộ nhan sắc của Đàm Tuyết Lăng đặc biệt đông.
“Đúng vậy, tôi với Đàm Tuyết Lăng là bạn bè.
Chuyện này chị chưa được nghe chị Thục Quân nói qua sao?”
“Không có, cô ấy không kể chuyện này cho tôi nghe!” Nương Giai Di tức giận trả lời.
“Hiện tại tôi nói cho chị cũng giống như nhau thôi.
Dù sao thì chị chờ thu tiền về đi.” Triệu Đại Vĩ nói: “Hiệu quả của việc quảng cáo lần này chắc sẽ kéo dài thêm vài ngày nữa, cho nên có lẽ sẽ kiếm được mấy chục vạn.”
“Vậy cậu tốn bao nhiêu tiền để mời Đàm Tuyết Lăng quảng cáo cho chúng ta vậy?”
Nếu như chỉ kiếm được tầm mấy chục vạn, sợ rằng cũng không đủ hoàn lại tiền vốn phí mời Đàm Tuyết Lăng làm quảng cáo.
“Không tốn tiền.”
“Cái gì?”
Nương Giai Di sợ ngây người!
Cho dù có là bạn bè thì chuyện này cũng không thể nào hoàn toàn miễn phí chứ?
“Chuyện này, e rằng mối quan hệ giữa cậu và Đàm Tuyết Lăng cũng không đơn giản như lời cậu nói.
Nói thật đi, có phải giữa cậu và cô ấy có mập mờ gì đó, có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết được đúng không?” Nương Giai Di truy vấn.
“Chính chị cũng bảo là không thể nói cho người khác biết, vậy tại sao tôi lại nói cho chị chứ…”
Nương Giai Di: “…”
“Chị không phải là người khác?” Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Nếu như chị nói chị không phải là người khác thì tôi sẽ kể cho chị nghe bí mật không thể nói cho người khác biết.”
Thoáng chốc, Nương Giai Di bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Tất nhiên.
Chuyện này thật sự có bí mật không thể nói cho người khác biết, ví dụ như việc anh và Đàm Tuyết Lăng ngủ chung trên một giường, lại còn đắp chung một cái chăn nữa.
Chỉ là, lúc đó hai người chỉ đơn thuần nghỉ ngơi, Triệu Đại Vĩ không làm hành động gì khác người đối với Đàm Tuyết Lăng.
Nhưng thật ra Đàm Tuyết Lăng có ăn đậu hũ của Triệu Đại Vĩ.
Nương Giai Di thấy Triệu Đại Vĩ nói chuyện lưu loát như vậy, không thể nào nói lại anh được, cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem như cậu cao tay!”
Triệu Đại Vĩ cười: “Được rồi, chuẩn bị thôi nào, hai ngày này chúng ta sẽ tổ chức một sự kiện về Hán phục.”
“Hôm nay tạm thời bắt đầu ngay tại khách sạn đi.”
“Ngày mai, tôi muốn tìm một ít nữ sinh đến đây, tổ chức một sự kiện Hán phục tương đối lớn.”
Triệu Đại Vĩ nói ra ý tưởng của bản thân.
“Được rồi, tôi sẽ lập tức may thêm vài bộ Hán phục nữa.” Nương Giai Di rời đi làm việc với tâm tình kích động.
…
Tại khách sạn.
Triệu Đại Vĩ cảm thấy thời điểm hôm nay rất thích hợp, anh liền tìm Hứa Thục Quân nói: “Chị Thục Quân, phiền chị tập hợp những nữ phục vụ trẻ tuổi lại, đặc biệt là các nữ thu ngân và tiếp tân ở đại sảnh.”
“Đại Vĩ, cậu lại muốn làm gì…” Trong giọng Hứa Thục Quân phảng phất một chút ghen tuông.
“Tôi còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là bảo các nữ phục vụ mặc những bộ Hán phục của chúng ta.” Triệu Đại Vĩ cạn lời: “Hôm nay, sự kiện Hán phục của chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Xem như hôm nay là khởi động.”
“Ngày mai, chúng ta chính thức triển khai sự kiện Hán phục, tranh thủ thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía khách sạn Long Hồ của chúng ta.”
Trong lòng Hứa Thục Quân dao động!
“Cậu phải nói sớm để tôi kịp chuẩn bị chứ.”
“Hiện tại cũng chưa muộn mà.”
Triệu Đại Vĩ dựa vào thời gian Đàm Tuyết Lăng đăng bài quảng cáo, mới quyết định được thời gian diễn ra của sự kiện lần này.
Cho nên chính anh cũng không xác định được ngày nào sẽ bắt đầu sự kiện.
“Ừm.”
Hứa Thục Quân nhanh chóng tập trung những nữ phục vụ xinh đẹp trong khách sạn lại.
Tổng cộng được khoảng ba mươi bốn mươi nữ phục vụ xinh đẹp.
“Triệu tổng! Hứa tổng!”
Những nữ phục vụ xinh đẹp đứng cùng một chỗ, quả đúng là tranh kỳ khoe sắc.
Hai mắt Triệu Đại Vĩ sáng ngời.
Thì ra nữ phục vụ làm tại khách sạn Long Hồ lại chất lượng như vậy!
Trước đây anh chưa bao giờ chú ý đến!
Triệu Đại Vĩ nói: “Khách sạn của chúng ta phải tổ chức một sự kiện Hán phục.
Cho nên bây giờ mọi người đi thay Hán phục đi, nếu như cảm thấy kiểu trang điểm bây giờ không phù hợp với quần áo thì tôi có thể mời chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại cho các cô.”
Nhóm nữ phục vụ đưa mắt nhìn nhau.
Còn có sự kiện như thế sao?
Sau đó mọi người đưa mắt nhìn về phía những bộ Hán phục xinh đẹp trước mặt, trong lòng ngầm trở nên kích động.
Trong đó có một người ngạc nhiên thốt lên: “Đây không phải là những bộ Hán phục mà đại minh tinh Đàm Tuyết Lăng đã đăng lên tối hôm qua sao?”
“Chuyện gì vậy?” Mọi người hào hứng nhìn về nữ phục vụ đó.
Vì vậy nữ phục vụ mới giải thích cho mọi người hiểu: “Đêm hôm qua đại minh tinh Đàm Tuyết Lăng đã đăng một loạt ảnh chụp, tất cả đều mặc Hán phục.
Một vài bộ Hán phục trong bức ảnh giống hệt với những bộ Hán phục đang ở trước mắt chúng ta! Đúng vậy, nếu như tôi nhớ không nhầm.”
“Chuyện này là không thể nào.”
“Làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ?”
Trong lúc mọi người đang vô cùng hoài nghi, Triệu Đại Vĩ lên tiếng: “Mọi chuyện không phải trùng hợp, là do tôi sắp xếp đó.”
“Vốn dĩ hôm nay có sự kiện này, chính là lợi dụng sự nổi tiếng từ những tấm ảnh mà Đàm Tuyết Lăng đăng hôm qua, nâng cao lực hấp dẫn của sự kiện này.”
“Mà những bộ quần áo Đàm Tuyết Lăng mặc chính là do tôi gửi đến.”
Triệu Đại Vĩ nói tiếp.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, mồm há to kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả quýt.
“Triệu tổng, anh chính là người gửi quần áo cho Đàm Tuyết Lăng sao?”
“Trời ơi, Triệu tổng đỉnh quá!”
“Triệu tổng, anh có thể cho chúng tôi xin chữ ký của Đàm Tuyết Lăng được hay không?”
Ánh mắt mọi người nhìn Triệu Đại Vĩ còn nóng hơn ánh mắt thường ngày nhìn anh.
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía các cô, khiến cho các cô không tự chủ đứng nghiêm người: “Nhanh chóng thay đồ đi, đừng có nhiều chuyện nữa.”
“Vâng, Triệu tổng!”
Một đám người hào hứng đi thay quần áo.
Khi đến phòng thay quần áo, một nhóm người vây quanh nữ phục vụ trước đó, hỏi Đàm Tuyết Lăng đã đăng gì lên Weibo.
Vì thế nên nữ phục vụ lấy điện thoại di động mở Weibo của Đàm Tuyết Lăng ra.
Quả nhiên, trên trang chủ Weibo của Đàm Tuyết Lăng có đăng sáu bức ảnh mặc Hán phục, mỗi một bức ảnh đều đẹp đến mức hút hồn.
“Thật sự rất đẹp!”
“Chúng ta mang những bộ quần áo này, nếu như có được một nửa xinh đẹp như Đàm Tuyết Lăng thì tốt rồi.”
“Đã đến lúc thể hiện sự khác nhau giữa người bán và người mua rồi!”
Trong lúc các nữ phục vụ trẻ xinh đẹp nói chuyện sôi nổi, bọn họ cũng thay gần xong quần áo.
Hứa Thục Quân liên hệ với chuyên viên trang điểm gần đó, đến giúp bổ trang và trang điểm lại giúp mọi người.
Bận rộn một khoảng thời gian, rốt cuộc mọi chuyện cũng hoàn thành.
Cũng may sáng sớm ít khách, cho nên mọi người mới có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Đến mười giờ ba mươi sáng, tất cả nữ phục vụ đều quay trở lại vị trí của mình.
Mà các khách hàng đến thời gian ăn cơm, cũng lần lượt đến cửa khách sạn.
“Hả?” Khi mọi người nhìn thấy phục vụ của khách sạn Long Hồ, ai ai cũng ăn mặc xinh đẹp, quyến rũ một cách khác lạ trong bộ Hán phục, khiến cho bọn họ kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy những người phục vụ, da thịt trắng như tuyết mặc trên người bộ Hán phục tơ lụa mềm mịn, toàn thân toát lên vẻ đẹp của mỹ nữ Giang Nam thời cổ đại, những nhóm khách hàng lập tức không chịu nổi.
“Thật xinh đẹp!”
“Mẹ ơi, từ lúc nào mà khách sạn Long Hồ có nhiều người đẹp đến như vậy chứ!”
“Tôi nhìn đến chết lặng!”
“Người đẹp, bộ quần áo của cô thật sự rất đặc biệt, tôi có thể chụp cô một bức được hay không?” Người gan dạ thì nhanh chóng đi đến xin chụp ảnh.
Kẻ nhát gan thì chỉ dám chụp lén rồi đăng lên mạng.
“Hôm nay trang phục của nữ phục vụ khách sạn Long Hồ thật xinh đẹp chết mất, rất phù hợp với thẩm mỹ của tôi!”
“Mọi người mau đến khách sạn Long Hồ ngắm các nữ phục vụ mặc Hán phục đi, thật sự rất đẹp đó!”
Trong nhóm bạn bè, một đám ham mê cái đẹp khi nhìn thấy ảnh chụp, vội vàng chạy đến khách sạn Long Hồ giả vờ ăn cơm, thật ra là muốn lén nhìn ngắm nhóm cô gái này..