Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 333: Ép Chân Giúp Bùi Hi Mính


Đọc truyện Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh – Chương 333: Ép Chân Giúp Bùi Hi Mính


Sau khi cúp máy, Triệu Đại Vĩ đến dinh thự nhà họ Bùi.

Bùi Hi Mính đang tập thể dục, mà hình như là tập yoga.

Vì không thể vận động quá mạnh nên Bùi Hi Mính chỉ có thể tập yoga, aerobic đơn giản như luyện thái cực quyền.

Thấy Triệu Đại Vĩ vào, Bùi Hi Mính cũng không dừng động tác của mình mà chỉ nói: “Đóng cửa lại đi.


Vị trí phòng luyện tập của Bùi Hi Mính vẫn giống lần trước, đây là nơi Bùi Hi Mính độc chiếm, thường chỉ có cô ta đến đây luyện tập.

“Hả?”
Đầu tiên Triệu Đại Vĩ thoáng sững sờ, sau đó quay người đóng cửa lại.

Lúc này anh chú ý đến váy tơ ôm sát người Bùi Hi Mính đang mặc, váy tơ này trông giống như trang phục của diễn viên múa ba lê lại không có vành váy tròn trên eo.

Nói đơn giản là bộ đồ này ôm sát cơ thể, có thể thấy rõ đường cong trên người Bùi Hi Mính.

Quan trọng hơn là vì quá ôm sát cơ thể, nên có thể nói là hấp dẫn chí mạng đối với đàn ông.

Bùi Hi Mính cười nói: “Triệu tổng, giúp tôi một chút.


“Giúp thế nào?” Triệu Đại Vĩ tiến lên phía trước, hơi ngượng ngùng nhìn cô ta.

Chỉ thấy Bùi Hi Mính nằm trên đất, giơ chân phải của mình lên cao, sau đó dùng hai tay kéo chân phải, ép chân phải lên vai mình.

Nhưng động tác này làm một mình hơi mệt.

Nếu ở phòng gym có rất nhiều học viên giúp nhau ép chân.

Bùi Hi Mính cười nói: “Giúp tôi ép chân, ép chân lên vai tôi.


“Được.



Triệu Đại Vĩ đứng bên cạnh giúp Bùi Hi Mính ép chân, nhưng anh cảm thấy tư thế này không ép được, ép được cũng hơi mệt.

Tư thế này rất kỳ cục, rất không thoải mái.

Phì phì!
Bùi Hi Mính cười nói: “Triệu tổng, cậu cứ đè lên người tôi, dựa vào cơ thể ép xuống sẽ không mệt.


“Đè lên người chị?”
Thấy Bùi Hi Mính mặc váy tơ bó sát người, Triệu Đại Vĩ im lặng nhìn vóc người cao ngất phía trước cô ta, chợt thấy làm vậy hơi khó xử.

Nhưng một mình Bùi Hi Mính ép chân đến nỗi tay cũng đang run lên, hơn nữa cô ta lại nhìn anh, thế là anh cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Con gái nhà người ta không để ý, một tên đực rựa như anh để ý làm quái gì!
Thế là Triệu Đại Vĩ đè lên người Bùi Hi Mính, giúp cô ta ép chân.

Nhưng sau khi thật sự làm, Triệu Đại Vĩ lại ngượng ngùng.

Vì anh phát hiện tư thế này không lịch sự lắm, với lại, động tác này giống như đang xâm phạm Bùi Hi Mính, thậm chí vì cơ thể Bùi Hi Mính quá mềm mại, khiến trong lòng Triệu Đại Vĩ thật sự có vài suy nghĩ.

Trên mặt Bùi Hi Mính thoáng nét cười nhạt: “Tôi nghĩ Triệu tổng thông suốt, nào ngờ Triệu tổng lại không phải thế.


Triệu Đại Vĩ đỏ mặt, ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.

“Được rồi, không làm khó cậu nữa, với lại nếu để cậu tiếp tục ép chân giúp tôi, tôi e cậu sẽ vào…” Bùi Hi Mính đỏ mặt nói, dù sao thì cô ta với Triệu Đại Vĩ quá gần, anh có rục rịch gì, cô ta rất rõ.

Triệu Đại Vĩ nghe xong muốn hộc máu.

Anh vội vàng đứng lên, nói với giọng điệu oán trách: “Thật ngại quá, hình như tôi không qua bài kiểm tra của chị Mính rồi?”
Bùi Hi Mính đứng lên.

Lúc này, vóc dáng đường cong duyên dáng lung linh như hiện ra trước mắt.


Cô ta cười lắc đầu, nói: “Đó chứng tỏ cậu là đàn ông bình thường, nếu cậu không có cảm giác gì thật thì tôi có thể nói cậu không ổn rồi.


Triệu Đại Vĩ cạn lời.

Anh hít một hơi, sau đó nhìn trái ngó phải, muốn đổi chủ đề, bèn nói: “Chị Mính nói đi, chị tìm tôi đến làm gì vậy, muốn tôi giúp chị kiểm tra sức khỏe sao? Tôi thấy sắc mặt chị ổn lắm, chắc hẳn không phải bệnh rồi.


Bùi Hi Mính nở nụ cười tươi xinh: “Không gì qua mắt được Triệu tổng.


“Hôm nay tôi bảo Triệu tổng sang đây quả thật có hai mục đích, một là hy vọng Triệu tổng giúp tôi xem xét tình hình sức khỏe của tôi bây giờ, mục đích còn lại lát nữa cậu sẽ biết.


“Chị Mính tôi sẽ không hại cậu.


“Đương nhiên, tôi tin chị.

” Triệu Đại Vĩ có thể cảm nhận được Bùi Hi Mính là một người phụ nữ hào sảng, làm việc dứt khoát sắc bén, không câu nệ tiểu tiết.

Anh tiến lên: “Để tôi bắt mạch cho chị.


Bùi Hi Mính giơ tay ra.

Tay của cô ta vô cùng mảnh mai như một con rắn nước, có vẻ từng học chút ít xà quyền hoặc quyền pháp nào đó kiểu lấy nhu khắc cương.

Sau khi bắt mạch, Triệu Đại Vĩ nói: “Tình trạng sức khỏe của chị không tệ, tổn thương lục phủ ngũ tạng đang hồi phục nhanh chóng.

Nhưng muốn khỏe mạnh hoàn toàn, chí ít phải một tháng.



Bùi Hi Mính thở phào.

Có lúc cô ta cảm thấy ngực khó chịu, nghĩ là nội tạng có vấn đề, nhưng Triệu Đại Vĩ nói không có vấn đề gì thì có thể là do tác dụng tâm lý của bản thân cô ta.

Bùi Hi Mính nói: “Triệu tổng, cậu vừa đến thì tôi đã nhờ cậu giúp, thật ngại quá.

Không thì bây giờ tôi đi thay đồ, Triệu tổng đợi tôi ở sảnh trước, tôi đến ngay.


“Ừm.


Nhìn Bùi Hi Mính rời đi, Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ ‘Trong lòng Bùi Hi Mính đang nghĩ gì vậy.


Có đôi khi phụ nữ thật khó hiểu.

Triệu Đại Vĩ đợi ở sảnh trước.

Không lâu sau, Bùi Hi Mính mặc một chiếc sườn xám màu trắng, xuất hiện trước mặt Triệu Đại Vĩ với vẻ đẹp động lòng người.

“Tôi nghĩ người ta sắp đến rồi.

” Bùi Hi Mính cười nói: “Triệu tổng, mục đích thứ hai tôi muốn cậu đến đây có thể tiết lộ sự thật rồi.


“Để tôi đi nghênh đón.


Bùi Hi Mính đích thân đến cửa biệt thự, sau đó, vào cùng một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, sắc mặt có vẻ kiên quyết, đi về phía sảnh trước.

Bùi Hi Mính giới thiệu: “Người này là cục trưởng trước đây của thành phố Khâu Dã chúng ta, Lạc Ứng Vinh, vì trừ gian diệt ác mà bị trả thù, bị trúng ba đao, nguy hiểm liên tục.


“Lạc cục nghe nói gần đây cậu dựa vào một mình có thể đánh bại Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp, trong lòng rất ngạc nhiên nên muốn gặp cậu.


“Ngoài ra, tôi cũng hy vọng Triệu tổng cậu có thể xem tình huống bản thân Lạc cục, xem có cách nào có thể khiến sức khỏe Lạc cục ổn hơn không.

Lúc Bùi Hi Mính giới thiệu, Triệu Đại Vĩ và Lạc Ứng Vinh đều đang đánh giá đối phương.

Nhưng người trẻ tuổi bên cạnh Lạc Ứng Vinh lại nói: “Triệu tổng trẻ như vậy có thể đánh bại Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp, còn không bị trả thù?”
Triệu Đại Vĩ cười: “May mắn thôi.


“Tôi thấy không phải may mắn mà là nói bậy nói bạ.

” Người trẻ tuổi nói: “Lúc chú tôi ở địa vị cao đều bị người ta báo thù, sao một mình ông chủ khách sạn như cậu có thể khống chế được hai người này mà vẫn yên ổn?”
Lạc Ứng Vinh khẽ quở trách: “Khúc Thần, đây không phải chuyện cháu nên nói.


Thì ra người trẻ tuổi này tên là Lạc Khúc Thần, là cháu của Lạc Ứng Vinh.

Lạc Khúc Thần vẫn luôn cảm thấy chú Lạc Ứng Vinh của mình lợi hại, nhưng bây giờ cậu ta thấy Triệu Đại Vĩ xấp xỉ tuổi mình lại đỉnh hơn chú mình, cậu ta cảm thấy chuyện này không thể tin được.

“Thật ngại quá, Triệu tổng, cháu tôi không hiểu chuyện.

” Lạc Ứng Vinh vừa xin lỗi vừa thở dài, cảm thấy Lạc Khúc Thần thật sự bị chiều hư rồi.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không sao, nghi ngờ tôi cũng bình thường thôi, tôi cũng không để ý.


“Với lại, thành thật mà nói, không cần biết ai đánh lui cái ác ở Khâu Dã, đó đều là chuyện tốt, vì thế có là tôi hay không thì cũng vậy.


Lạc Ứng Vinh nghe vậy thì mắt sáng lên!
Rất ít người trẻ có thể nhìn thoáng như vậy!
Huống chi còn là người trẻ tuổi tài giỏi thế này!
Quá nhiều người trẻ vì thành công rồi, sau đó ngông cuồng tự cao tự đại, nhưng kiểu kiêu ngạo tự mãn như vậy, ông ta không thấy trên người Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Bây giờ tôi là một bác sĩ.


“Lạc cục, tôi bắt mạch cho ông.

” Triệu Đại Vĩ rất nhẹ nhàng, tự nhiên nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.