Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 330: Cha Mẹ Của Cô Ta Sống Chết Ra Sao Thì Liên Quan Gì Tới Tôi


Bạn đang đọc Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh – Chương 330: Cha Mẹ Của Cô Ta Sống Chết Ra Sao Thì Liên Quan Gì Tới Tôi


Trương Thu Hương nhanh chóng thu xếp cho Tô Chấn Nghiệp bí mật đi vào khách sạn Vân Nam.

Cô ta cũng do dự có nên tạo ra một chút sai sót để khiến người của Tưởng Tử Phi chú ý đến, như vậy có lẽ có thể gián tiếp thông báo cho Triệu Đại Vĩ rằng cô ta xảy ra chuyện.

Nhưng cô ta không dám lấy tính mạng của chính cha mẹ mình ra đùa giỡn.

Hợp tác với Tô Chấn Nghiệp nhiều năm như vậy, cô ta đã quá hiểu con người ông ta.

Cuối cùng, Tô Chấn Nghiệp nghênh ngang, không kiêng nể gì mà đi vào khách sạn Vân Nam, hơn nữa dưới sự sắp xếp của Trương Thu Hương nên không khiến cho người của Tưởng Tử Phi phát hiện.

Dù sao đây cũng là khách sạn của Trương Thu Hương và Tô Chấn Nghiệp, mà người của Tưởng Tử Phi là từ bên ngoài đến nên có rất nhiều lỗ hổng, cho nên cũng dễ thu xếp.

Do đó, hai anh em Trương Nghĩa và Trương Thu Hương ở trong phòng một mình, tiến hành đàm phán với Tô Chấn Nghiệp.

Tô Chấn Nghiệp nói: “Vẫn là cái giá trước kia, tao cũng không ép giá nữa, sáu nghìn vạn, mua tám phần trăm cổ phần của khách sạn Vân Nam trong tay chúng mày.


“Đồng ý thì ký tên, không đồng ý…”
“Mẹ mày sẽ biến mất.


Tô Chấn Nghiệp cười, không để tâm chút nào mà uy hiếp hai người Trương Thu Hương.

Ông ta biết rõ, vào thời điểm này chỉ có ra chiêu hiểm độc mới đánh bại được kẻ thù và giành chiến thắng!
Trương Thu Hương nói: “Thật sự sẽ thả cha mẹ của tôi ra sao? Lỡ như ông…”
“Không có lỡ như.

” Tô Chấn Nghiệp nói: “Nói một cách đơn giản, tin tao thì mày ký, không tin tao thì tao cũng hết cách.

Mày phải hiểu rằng nếu tao muốn thất hứa, mày bắt tao cam đoan như thế nào cũng vô dụng.


Trương Thu Hương và Trương Nghĩa đều im lặng.


Quả thực bọn họ không thể ngăn chặn thủ đoạn của Tô Chấn Nghiệp.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng hai người bọn họ vẫn ký tên mình lên tờ giấy thỏa thuận mà Tô Chấn Nghiệp đã chuẩn bị.

Sau khi ký tên, Tô Chấn Nghiệp nở nụ cười hài lòng.

“Chúng tôi đi được chưa?” Trương Thu Hương hỏi.

“Được rồi.

” Tô Chấn Nghiệp bày ra tư thế mời.

Trương Thu Hương và Trương Nghĩa xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi hai người rời đi trong nháy mắt, thuộc hạ của Tô Chấn Nghiệp ấn Trương Nghĩa xuống mặt đất.

Trương Thu Hương cũng bị khống chế.

Cô ta quýnh quáng lên: “Ông muốn làm gì?”
Tô Chấn Nghiệp cười nói: “Đừng nghĩ là tao sẽ bỏ qua chuyện mày bắt tay với Triệu Đại Vĩ.


“Nói cách khác, buổi tối hôm nay mày phải đi theo tao!”
“Trước kia tao coi chúng mày là chủ khách sạn, hơn nữa chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy nên tao chưa hề đụng đến mày.


“Thế mà mày lại không biết điều, tao cũng chỉ có thể dạy dỗ mày một chút.


Tô Chấn Nghiệp nói: “Nâng Trương Nghĩa dậy, để nó nhìn thật rõ em gái của mình được tao yêu thương như thế nào!”
“Ông đúng là súc vật!” Trương Thu Hương nói.

Tô Chấn Nghiệp xuỵt một tiếng.


“Đừng nói lung tung, nếu mày nói nhảm, tao không dám chắc tính mạng của cha mẹ mày đâu.

Mạng của anh mày, tao cũng khá khó xử.

Mày xem, sao không ngoan ngoãn một chút đi?”
Tay của Tô Chấn Nghiệp đặt ở trên vai Trương Thu Hương, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Trương Thu Hương đẩy tay của Tô Chấn Nghiệp ra.

Bốp!
Tô Chấn Nghiệp tát một cái: “Còn nghĩ mình là ngọc nữ à!”
“Mày mà từ chối một lần, tao sẽ cho người đá anh mày một cái, cho đến khi mày đồng ý mới thôi!”
Trương Thu Hương rất tức giận.

Trương Nghĩa điên cuồng giãy dụa, muốn nói ra tiếng nhưng miệng bị bịt lại, không thể nào phát ra tiếng cầu cứu.

“Đứng im tại chỗ, đừng có cử động.


Tô Chấn Nghiệp ra lệnh.

Trương Thu Hương thấy Tô Chấn Nghiệp đi tới, vẫn nhịn không được mà nhúc nhích, đúng lúc này tiếng bịch vang lên, là âm thanh Trương Nghĩa bị người ta đá xuống mặt đất, hơn nữa người đó còn dùng chân dẫm lên mặt của anh ta.

Tô Chấn Nghiệp nói: “Mày động đậy.


“Nhớ kỹ, đừng coi lời của tao là lời nói đùa.


“Tiếp theo, mày nhớ kỹ đừng có mà động đậy đấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.

Tô Chấn Nghiệp đi đến bên cạnh Trương Thu Hương, sau đó nắm lấy áo sơ mi của cô ta, cởi hai cúc áo.

Xoạt!
Bỗng nhiên Tô Chấn Nghiệp giật chiếc áo sơ mi của Trương Thu Hương ra, sau đó ôm cô ta lên giường.

Ánh mắt của Trương Thu Hương tối sầm lại!
Cô ta biết mình xong đời rồi!
Hoàn toàn xong đời!
Mắt sắp thấy Tô Chấn Nghiệp sẽ đối xử với Trương Thu Hương không khác gì chuyện con heo, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Ai đó!”
Tô Chấn Nghiệp sợ tới mức không dám động đậy.

Thuộc hạ của ông ta cũng cảnh giác đi về phía cửa.

“Có mở cửa ra không ạ?” Thuộc hạ hỏi.

Nhưng Tô Chấn Nghiệp còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy cửa phát ra tiếng cạch, nó mở rồi!
Thì ra chìa khóa ở trong tay nhân viên gác cổng!
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng bước vào phòng, vọt tới trước mặt Tô Chấn Nghiệp và kéo ông ta ra!
Mà nhân viên phục vụ đã lấy máy ra chụp được cảnh tượng xấu hổ bên trong.

Triệu Đại Vĩ túm cổ áo của Tô Chấn Nghiệp, sau đó đá mạnh một cái khiến ông ta bay vào chân tường.

“Triệu Đại Vĩ!” Tô Chấn Nghiệp trợn mắt nhìn anh.

“Triệu tổng!” Trương Thu Hương không thể ngờ được rằng cuối cùng người cứu cô ta là Triệu tổng.

Nhưng cùng lúc đó, đầu cô ta lại ù ù.

Tiêu rồi!
Lúc này không phải là cô ta tiêu, mà là cha mẹ của cô ta tiêu rồi!
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Trương Thu Hương vô cùng xấu hổ, bởi vì quần áo của cô ta bị Tô Chấn Nghiệp xé hết, chỉ còn lại một ít mảnh vải cuối cùng che đi thân thể.

Triệu Đại Vĩ nói: “Mặc quần áo vào.


Sau đó, anh đi đến trước mặt Tô Chấn Nghiệp.


Thuộc hạ của Tô Chấn Nghiệp đang chuẩn bị chống lại, nhưng người của Tưởng Tử Phi đã đi vào từ lâu, khống chế được toàn bộ đám người này.

“Tất cả đều đi ra ngoài, ở đây chỉ có tôi, quản lý Trương Thu Hương và ông Tô.


“Vâng!” Nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Đại Vĩ, một đám người nhanh chóng đưa người của Tô Chấn Nghiệp đi ra ngoài, đồng thời dẫn theo cả Trương Nghĩa.

Triệu Đại Vĩ nhìn Tô Chấn Nghiệp, nói: “Lần này, ông muốn chạy trốn như thế nào?”
“Triệu tổng, không cần…” Trương Thu Hương tùy tiện quấn một chút quần áo ở trên người, sau đó cầu xin Triệu Đại Vĩ: “Cha mẹ tôi còn ở trên tay ông ta!”
“Đúng vậy, cha mẹ của Trương Thu Hương còn ở trên tay tao, nếu hôm nay mày để cho tao rời đi, tao chắc chắn bọn họ sẽ an toàn, nếu không để tao rời đi, thế thì cha mẹ của Trương tổng sẽ chết!”
Sắc mặt của Tô Chấn Nghiệp hung tợn, cười lạnh.

Nói xong, ông ta phủi bụi trên người rồi đứng lên.

Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ: “Đến lúc này rồi mà còn giả bộ ở trước mặt tôi, ông cũng thật đáng thương đấy, Tô Chấn Nghiệp.


“Ông Tô, cho tôi hỏi một câu.

” Triệu Đại Vĩ cười nhìn Tô Chấn Nghiệp.

Tô Chấn Nghiệp miễn cưỡng đứng lên, nói: “Mày nói đi.


“Hừm, tôi muốn hỏi là…” Triệu Đại Vĩ nói: “Cha mẹ của Trương Thu Hương ra sao thì liên quan gì tới tôi.

Ông có thể nói cho tôi biết có liên quan không?”
Tô Chấn Nghiệp: “…”
Ông ta kinh hoảng rồi!
Hình như đúng là không có liên quan gì cả!
Đột nhiên ông ta nhớ đến chuyện này ‘Đúng vậy, cha mẹ của Trương Thu Hương sống chết như thế nào thì có liên quan gì đến Triệu Đại Vĩ!’
Ông ta lấy cha mẹ của Trương Thu Hương để uy hiếp Triệu Đại Vĩ, chẳng phải nghe rất mắc cười sao?
“Từ từ!” Tô Chấn Nghiệp cố gắng tìm sự liên quan ở trong đó.

Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu, nói: “Ông ra tay luôn đi, nếu tôi chớp mắt một cái thì đến tôi cũng không tin!”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ còn lấy di động mở camera ra: “Ông ra lệnh đi, tôi sẽ chụp ảnh, lưu lại chứng cứ phạm tội dồn ông vào chỗ chết.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.