Bạn đang đọc Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh – Chương 2: Được Long Nữ Truyền Thừa
Lúc này.
Trong đầu Triệu Đại Vĩ lại vang lên câu nói ban nãy: “Anh sắp cảm nhận được đỉnh cao đời người rồi!”
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ đau lòng của chị dâu, anh cảm thấy câu nói này thật quá vô tình, quá buồn nôn!
“Đỉnh cao đời người cái quái gì chứ, tôi không muốn loại đỉnh cao này!” Với mấy chuyện như thế này, Triệu Đại Vĩ còn cứng đầu hơn cả lừa nữa!
Đối với anh, chị dâu có ơn cao như núi, anh trai lại càng có ơn nuôi dưỡng anh nên người, làm sao anh có thể làm chuyện có lỗi với anh trai được chứ!
“Tránh ra!”
Triệu Đại Vĩ hét to một tiếng, dùng hết sức lực kìm nén dục vọng của mình lại, dùng sức đẩy Tiền Mỹ Lâm đang đứng trước cửa ra.
Cảm giác khi động vào cơ thể của Tiền Mỹ Lâm đã giáng một đòn chí mạng vào tinh thần của Triệu Đại Vĩ, thế nhưng anh vẫn vượt qua được do dự trong lòng, lao ra ngoài cửa!
Ngoài cửa vang lên tiếng ếch kêu.
Triệu Đại Vĩ không dám chạy trên đường lớn, sợ bị người khác chặn lại nên chỉ đành quay đầu chạy về phía sau núi.
Trên đường ra sau núi.
Một chiếc Honda Civic dừng ở góc khuất của con đường.
Đèn xe Honda còn sáng.
Bên trong lờ mờ có bóng dáng của một nam một nữ, dường như đang làm chuyện gì đó không trong sáng.
Triệu Đại Vĩ ngẩn người, chẳng biết tại sao trong lòng lại tràn ngập cảm giác muốn tiến lên xem cho rõ ràng.
Nhưng anh vẫn còn giữ được một tia lý trí, trong lòng anh hiểu rất rõ rằng nếu như mình thật sự đến xem thì có thể tác dụng của thuốc sẽ nhanh chóng phát huy hết, đến lúc đó anh sẽ chết chắc!
Cơ thể vô cùng khó chịu, Triệu Đại Vĩ vẫn chưa muốn chết, vậy nên anh quay người chuẩn bị rời đi, nhưng trong nháy mắt, anh chợt thấy người đang ở trong xe giống như là Lý Vũ Trân, con dâu của trưởng làng!
“Xe này là của Triệu Long, tại sao Lý Vũ Trân lại ở trong xe của Triệu Long, chắc là…”
Chắc hẳn là xuất phát từ tâm lý muốn trả mối thù với trưởng làng, Triệu Đại Vĩ rón rén đến gần.
Sau đó, anh nghe thấy Triệu Long nói:
“Vũ Trân, muộn thế này rồi mà em còn đến, em không sợ trưởng thôn biết được sẽ giết chết em sao?”
Mặc dù ở trong làng Đại Long, Triệu Long cũng có chút thực lực nhưng so sánh với trưởng làng Đại Long thì vẫn còn kém rất xa, cho nên anh ta có hơi lo sợ chuyện này sẽ bị trưởng làng biết được.
Lý Vũ Trân dịu dàng nói: “Lão già trưởng thôn đó bây giờ đang gài ả đàn bà đê tiện Tiền Mỹ Lâm vào tròng.
Em đoán là hết đêm nay thì Tiền Mỹ Lâm sẽ trở thành thịt mỡ đưa đến trước miệng lão già, muốn làm thế nào cũng được.”
“Lợi hại đến vậy sao? Em biết chi tiết không?” Triệu Long tò mò hỏi bởi vì anh ta cũng rất có hứng thú với Tiền Mỹ Lâm.
Có thể nói, đàn ông trong làng Đại Long chẳng có mấy người chưa từng nảy sinh ảo tưởng với Tiền Mỹ Lâm cả.
“Anh xen vào việc của người khác làm gì? Anh mà không làm chuyện chính là người ta đi đấy!” Lý Vũ Trân hơi tức giận.
“Được, anh sai rồi, vào chuyện chính thôi nào!”
Nhìn thấy hai người Triệu Long và Lý Vũ Trân đang muốn làm loạn, Triệu Đại Vĩ lớn giọng hét lên: “Chuyện gì đang xảy ra vậy! Đây không phải là con dâu trưởng thôn, Lý Vũ Trân sao?”
Lý Vũ Trân nghe thấy có giọng đàn ông hét lên, hơn nữa mới nói một câu mà đã gọi thẳng tên của cô ta ra, thì lập tức sợ hãi đến hồn xiêu lạc phách, mặt mày trắng bệch.
Triệu Long cũng không kém là bao, sợ hãi đến mức suýt nữa thì đánh mất năng lực đàn ông.
“Ai vậy?”
Triệu Long và Lý Vũ Trân run rẩy mặc quần áo chỉnh tề, từ trong xe chạy ra, lúc này từ chỗ đó có thể nhìn được ra bên ngoài đang có bóng người.
“Triệu Long, con mẹ nó chứ, nếu chuyện xảy ra hôm nay bị truyền ra ngoài, tôi gặp xui xẻo thì anh cũng đừng hòng được lợi gì!”
Tim Lý Vũ Trân đập thình thịch, trong lòng cũng sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Anh đi xem xem vừa nãy là tên nào! Nhất định anh sẽ bắt anh ta phải ngậm miệng!” Triệu Long cau mày nói: “Ai lại lên núi vào tối muộn thế này cơ chứ?”
Triệu Long cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Triệu Đại Vĩ hét lên một tiếng xong thì lao về phía đập chứa nước.
Phụt!
Triệu Đại Vĩ nhảy xuống nước bằng tốc độ nhanh nhất.
Vốn đang chuẩn bị dùng nhiệt độ của nước để khiến cơ thể đỡ khó chịu, nhưng sau khi nhảy xuống nước, anh cảm giác chân mình như đang bị thứ gì đó cuốn lấy.
“Chết tiệt, xong đời!”
Triệu Đại Vĩ nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh mình sẽ chết oan uống như thế này.
Cái này đâu giống đỉnh cao đời người chút nào đâu!
“Không, không thể chết, mình chết rồi thì chị dâu phải làm sao đây!”
Trong cái khó Triệu Đại Vĩ lại ló cái khôn, lập tức lặn xuống nước.
“Đây là cái gì?”
Triệu Đại Vĩ chỉ nhìn thấy trong nước có đồ vật đang phát sáng lấp lánh, ngay sau đó, món đồ phát sáng lập tức bay về phía anh.
“Chết tiệt, vẫn phải chết sao?”
Triệu Đại Vĩ dựa vào chút sức lực cuối cùng, giãy dụa trèo được lên bờ, sau đó ngã xuống.
Trong mơ hồ, dường như anh nghe được truyền thừa của Long Nữ gì đó, cái gì mà “Long Vương điển”, có sức mạnh hô mưa gọi gió, có thể uy hiếp muôn loài, thậm chí bên trong còn có phương pháp chữa bệnh cứu người.
Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Triệu Đại Vĩ chỉ có thể hâm mộ nói: “Loại đỉnh cao đời người này vậy mà lại muốn là có được.
Nếu mình mà có “Long Vương điển” này thì chị dâu cũng không cần phải chịu khổ, bị liên lụy, cũng sẽ không bị trưởng làng tính kế nữa.”
……!
“Đại Vĩ! Đại Vĩ! Chú sao rồi?”
Triệu Đại Vĩ chỉ cảm thấy cả người đang không ngừng lắc lư, đồng thời cũng giống như đang có bóng dáng mờ ảo của Long Nữ đang bảo vệ anh!
“Địa Ngục sập xuống rồi sao?” Sau khi trong đầu lóe lên ý nghĩ này, chính bản thân Triệu Đại Vĩ cũng giật mình kêu lên.
Tại sao địa ngục lại sập xuống!
Địa Ngục mà sập xuống thì ác quỷ ở trong đó không phải sẽ chạy hết ra ngoài sao? Không thể sập xuống được!
Quá sốt ruột, Triệu Đại Vĩ tỉnh dậy ngay lập tức, bóng dáng mờ ảo của Long Nữ cũng biến mất, nhưng “Long Vương điển” lại được in sâu đến kì lạ trong tâm trí anh.
“Là mơ sao?”
Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Đại Vĩ mở to mắt, sau đó chỉ nhìn thấy dưới ánh đèn yếu ớt, một người phụ nữ mang vẻ đẹp thanh lệ tinh xảo đang ra sức lắc người anh.
“A, chị dâu, tôi sắp rã ra rồi…” Mặc dù bị đôi tay dịu dàng của Tiền Mỹ Lâm lắc lắc nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, đỏ mặt kêu lên.
“Đại Vĩ, chú dọa chết chị rồi!”
Phát hiện ra Triệu Đại Vĩ vẫn chưa chết, còn sống, Tiền Mỹ Lâm vui vẻ ra mặt, kích động ôm chặt Triệu Đại Vĩ vào trong ngực!
“Thơm quá!”
Từ trước đến nay anh đều không nghĩ đến chuyện tiếp xúc với Tiền Mỹ Lâm ở khoảng cách gần như vậy, lần này ở gần đến thế, trái tim non trẻ của Triệu Đại Vĩ đang đập loạn lên.
Giống như có cánh cửa nào đó đột nhiên bị mở ra, Triệu Đại Vĩ chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể anh sẽ không nhịn được mà làm chuyện có lỗi với anh trai mình mất.
Mà chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Trong lúc đang muốn giãy dụa thoát ra khỏi ngực của Tiền Mỹ Lâm thì đột nhiên Triệu Đại Vĩ nghe thấy giọng nói tức giận của trưởng thôn Ngô Lương Đông: “Bại hoại! Bại hoại!”
“Tiền Mỹ Lâm, cô là chị dâu mà lại ôm em chồng như thế, tôi không nghĩ cô lại là loại phụ nữ không biết xấu hổ như thế đấy!”.