Đọc truyện Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ – Chương 73: Thế ngoại đào nguyên (một)
Nhược Vi càng đi vào trong thì càng cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng nàng tin Quái lão đầu sẽ không hại mình.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng mạnh hơn, Nhược Vi nghĩ thầm có khi nào cái động này có lối ra không?
Quái lão đầu thấy vẻ mặt thận trọng của Nhược Vi nhưng tiểu nha đầu này vẫn đi theo ông thì cảm thấy rất hài lòng.
Điều này cho thấy là Nhược Vi rất tin tưởng ông.
Quẹo mấy vòng, sau đó quái lão đầu giật một sợi dây leo, trong nháy mắt ánh sáng tràn vào.
Nhược Vi bị ánh sáng làm cho chói mắt nên không thể mở mắt ra được. Sau khi thích ứng được thì nàng phát hiện chỗ Quái lão đầu đứng bây giờ đã không còn ai.
Nàng đang trach ông ta không đợi nàng thì Quái lão đầu đã đi tới bên cạnh.
Nhược Vi đi tới cửa động nhìn, nàng hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Thật là tuyệt vời.
Đây hoàn toàn là một thế ngoại đào nguyên, hoa tươi ở khắp nơi, nước hồ trong suốt, bốn bề là núi bao quanh, vô cùng yên tĩnh.
Nhược Vi hoàn toàn ngây người, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thế ngoại đào nguyên. Khi nghĩ đến đây là nơi thuộc về mình thì càng kích động không thôi.
Nàng xuyên qua cửa động đi ra ngoài, nàng phát hiện ở đây còn có một thác nước. Tiếng động nho nhỏ truyền vào tai thật dễ chịu.
Nhược Vi lẳng lặng đứng đó, cảm nhận khoảng khắc ngàn năm có một. Nhược Vi cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều đang hấp thụ linh khí của đất trời.
Trên thực tế, hiện tại trên người Nhược Vi xuất hiện một hiện trượng vô cùng thần kỳ, toàn thân được bao phủ bởi một màn sương mông lung.
Nhược Vi thoải mái nhắm hai mắt lại cảm thụ, Quái lão đầu cũng chưa thấy hiện tượng như vậy bao giờ, nhìn thấy Nhược Vi thoải mái, biết là không có nguy hiểm nên lão ở một tò mò nhìn.
Nhược Vi cảm thấy huyết mạch toàn thân hưng phấn, giống như vừa gặp được người thân.
Nhược Vi không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại dự cảm được đây không phải là chuyện xấu, vì vậy cứ hưởng thụ khoảng khắc này.
Nhược Vi khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được một luồng khí nóng đang tụ lại ở bụng, nó giống như quả cầu từ từ lớn dần.
Cuối cùng, mọi thứ đều bình thường lại, cảm giác quái dị cũng biến mất. Nhược Vi chậm rãi mở hai mắt ra thì thấy quái lão đầu đang khiếp sợ nhìn mình.
Bởi vì tin tưởng Quái lão đầu nên nàng mới không đề phòng. Chứ với tình huống khi nãy thì cái mạng nhỏ của nàng đã đi tong rồi. Mặc dù Nhược Vi thường đối đầu với Quái lão đầu nhưng nàng thật lòng xem ông là người thân.
Lúc đầu Quái lão đầu cũng không biết là chuyện gì vừa xảy ra, nhưng từ từ ông lại nhớ đến chuyện vừa rồi giống như trong cổ thư Tổ sư gia từng nói đến.
Trên sách cổ có nói thế gian có đủ mọi chuyện lạ, phương thức luyện nội công cũng có nhiều cách khác nhau. Cách luyện vừa rồi của Nhược Vi là ngàn năm khó có một người.
Không biết tiểu nha đầu Nhược Vi làm sao biết được cách vận khí của Tổ Sư Gia. Quái lão đầu cảm khái, tại sao mình lại không có phúc khí học được cách thức này chứ.
Nhược Vi thấy quái lão đầu nhìn mình một cách kỳ lạ thì sởn cả tóc gáy.
“Quái lão đầu, nhìn cái gì vậy?” Nhược Vi cười nhạt.
“Nha đầu, ngươi thật tốt số, trăm năm mới có một người như ngươi.” Quái lão đầu nói.
Nhược Vi nghĩ, chuyện trăm năm khó gặp thường là chuyện phiền phức. Nhược Vi cũng không muốn có một ngày tai họa sẽ ập đến, bây giờ nàng chỉ muốn kiếm tiền.
Nhưng nàng thấy Quái lão đầu vui mừng như thế thì cũng không lập tức đập tan giấc mộng của ông.
“Quái lão đầu, cái gì mà trăm năm mới có một người, ông biết chuyện gì phải không?”
Nhược Vi nghiêm túc hỏi Quái lão đầu, nàng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.