Bạn đang đọc Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ – Chương 34: Lão Đầu Kỳ Quái (Bốn)
Buổi tối, vẫn là Nhược Vi giúp Long Phách Thiên ăn cơm, hiện tại ông đang bị thương, không biết nên kiêng ăn như thế nào, cho nên làm đều là món ăn thanh đạm.
Long Phách Thiên càng cảm thấy mình muốn trôi qua cuộc sống như vậy, trong lúc nhất thời đem mình trước kia tất cả đều đẩy ngã.
Đem nước nóng cho Long Phách Thiên lau mặt, rửa sạch vết thương, đã so với hôm qua muốn tốt rất nhiều rồi, sức lực cũng không tệ lắm, nhìn hắn ngủ mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đào Đào cùng Thụy Ca chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, đã về phòng trước nghỉ ngơi rồi, đi tới nửa đường lại đi xem bọn họ ngủ thế nào, nửa thân thể nhỏ bé của Đào Đào lộ ra bên ngoài, đắp kín chăn cho hai đứa, mỗi người hôn một cái, mới đứng dậy trở về phòng của mình.
Thụy Ca giữa lúc mơ mơ màng màng thấy là tỷ tỷ vội tới đắp chăn ình và đệ đệ, trong lòng ngọt ngào, nằm mơ khóe miệng cũng mang theo nụ cười hạnh phúc…
Tối hôm đó tất cả mọi người ngủ rất ngon, trong mộng cũng nằm mơ thấy vật mình cần tìm…
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhược Vi rời giường rất sớm, nghĩ đến tối ngày hôm qua nằm mơ thấy người khác, mặt đỏ lên, làm sao lại đột nhiên nằm mơ thấy hắn đâu rồi, suy nghĩ một chút Hiên Viên Hạo đi cũng đã hai tháng, nghĩ tới những chuyện này động tác trên tay lại chậm lại, không biết hắn lúc nào thì mới có thể trở lại…
Thở dài, ai! Muốn những thứ này có hay không đều được làm gì, vẫn là làm chuyện quan trọng…
Đi phòng bếp nấu nước ấm, đến lúc đó cho Quái lão đầu lau mặt, vết thương cũng không nên gặp mặt nước lạnh, đến lúc đó bị lạnh sẽ không tốt.
Làm xong những thứ này, trời đã sáng rồi, lúc này Đào Đào cùng Thụy Ca đã rời giường, trường tư thục trong thôn, thôn trưởng mời người chọn ngày thật tốt, mùng sáu tháng sáu là một ngày tốt lành, liền định tại ngày đó chính thức bắt đầu giảng bài, trong thôn rất nhiều đứa bé cũng đi ghi danh.
Cùng như thường ngày, tỷ đệ mấy người ở trong sân chạy bước, rèn luyện thân thể, ở bên ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút, mới đi phòng khách nhìn Quái lão đầu thế nào.
Lúc này Long Phách Thiên đã sớm tỉnh, ông là người luyện võ, động tĩnh bên ngoài đã sớm nghe đến rất rõ ràng, tỷ đệ mấy người đối thoại cũng sớm nghe tiếng rõ ràng, nghe được Đào Đào nói để tỷ tỷ cho hắn thêm cháo nấu ngày hôm qua, nhìn hắn ngày hôm qua rất thích ăn cháo này, Long Phách Thiên cảm giác thật ấm áp…
Nhưng mà khi tỷ đệ bọn họ trong lúc nói chuyện với nhau, không nghe thấy chuyện bề trên nhà bọn họ, trong lòng càng thêm tò mò.
Lúc này Nhược Vi đã mang theo hai Bánh bao nhỏ vào nhà, mở cửa nhìn thấy Long Phách Thiên đã tỉnh rồi, Đào Đào vội chạy đến trước giường hỏi cái này hỏi cái kia.
Đào Đào cũng không biết thế nào, đặc biệt quan tâm Long Phách Thiên, thường ngày cũng không còn thấy hắn như người xa lạ mới quen vậy, Nhược Vi có chút ghen tỵ…
Nhìn thấy Long Phách Thiên tinh thần không tệ nằm ở trên giường, cũng yên tâm đỡ lo lắng, tinh thần tốt liền chứng minh khôi phục cũng không tệ lắm.
Long Phách Thiên nhìn thấy trong mắt mấy đứa bé này là sự lo lắng dành ình, trong lòng thật vui mừng, vui mừng phát ra từ nội tâm, hắn không biết hắn đã có bao nhiêu năm không có hạnh phúc qua như thế.
“Lão gia gia, đói bụng sao? Đói bụng thì ta đi nấu cháo cho ngài.” Mặc dù Nhược Vi là một người sợ phiền toái, nhưng nàng cũng còn là một người thiện lương.
“Bây giờ còn không đói.” Chính là nhớ tới đi vòng một chút, hắn đi nhà cầu đều là Thụy Ca cùng Đào Đào giúp đi.
“Bây giờ còn không có thể xuống giường, lão gia gia chờ thân mình hơn thì hãy xuống giường.” Nhược Vi chắc là sẽ không đồng ý.
“Ai! Nghe tiểu cô nương.”
“Lão gia gia ta tên là Nhược Vi, đây là hai người đệ đệ của ta, Đại đệ gọi Thụy Ca, tiểu đệ gọi Đào Đào, lão gia gia cũng xưng hô như vậy với chúng ta là được.” Nhược Vi nghe được xưng hô là tiểu cô nương mới nhớ tới dường như còn chưa có nói cho người ta tên của mình.
“Được, ta liền cứ gọi như vậy được rồi, lão già ta họ Long, các ngươi liền kêu ta Long gia gia đi! Đa tạ một nhà các ngươi đã cứu ta lão già một cái mạng, không biết lúc nào thì ta có thể gặp cha mẹ các ngươi, ta cũng muốn cám ơn ơn cứu mạng thật tốt.”
“Long gia gia, gia phụ, gia mẫu đã qua đời rồi, là ta cùng hai người đệ đệ đi chợ về phát hiện ngài té xỉu ở cửa nhà ta, lúc này mới đỡ ngài đi vào.”
Long Phách Thiên lúng túng, không ngờ cứu mình chính là này ba đứa con nít, hơn nữa mình còn nhắc đến chuyện đau long của người ta, ai! Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì…
“Nhược Vi, thật sự là xin lỗi, lão già ta đây…”
“Không có chuyện gì, Long gia gia.” Nhược Vi rất hiểu ông ta tại sao nghĩ như vậy, nên cũng không trách ông ta rồi, như vậy Long Phách Thiên ngược lại càng thêm áy náy.