Bạn đang đọc Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ – Chương 195
Đại kết cục
Từ khi tin tức Thụy Ca và Đào Đào đậu tiến sĩ truyền tới trấn Vĩnh An thì về sau cánh cửa của Liễu gia đã sắp bị bà mai giẫm hư, từ bốn phương tám hướng mọi người đều tới Liễu gia cầu hôn.
Lúc mới bắt đầu Nhược Vi còn có thể nhẫn nại nói chuyện với những bà mai kia hai ba câu, sau người càng tới càng nhiều, Nhược Vi dứt khoát không để ý đến người ngoài vào Liễu gia trang, đối bên ngoài nói hôn sự của Thụy Ca và Đào Đào không vội, lại nói còn phải đợi hai năm, huống chi tuổi của Thụy Ca và Đào Đào chờ hai năm hoàn toàn chờ được nổi, chính là ba năm bốn năm cũng chờ được nổi .
Danh tiếng của thư viện Nhược Thủy so với hai năm trước hơn quả thật vang danh xa, kết quả thi hội sau khi truyền ra ngoài, ngoài sáng và trong tối hỏi thăm chuyện thư viện Nhược Thủy biết dùng người cũng càng ngày càng hơn nhiều.
Lần này kết quả thi hội so với lần trước tốt hơn, lần trước thi hội thư viện Nhược Thủy không thể nắm được Trạng Nguyên, lần này Trạng Nguyên và Thám Hoa đều là đệ tử của thư viện Nhược Thủy.
Hơn nữa tấm biển ngự tứ cũng đã đưa đến thư viện, giờ đây thư viện Nhược Thủy cấp bậc lại lên một tầng, vị trí trên ca ngợi cũng không phải là ai cũng có thể được.
Thành tích thư viện đạt được cộng thêm việc thừa nhận của các vị ở bên trên thì thư viện Nhược Thủy về sau chỉ cần không phạm chuyện gì, thì có thể truyền đến thiên thu muôn đời.
Thụy Ca và Đào Đào đều đỗ tiến sĩ, Nhược Vi nhất định tổ chức ăn mừng cho hai huynh đệ này, Liễu gia lại có thật nhiều năm không có chuyện vui lớn, Thụy Ca và Đào Đào cùng nhau thi đậu tiến sĩ đối với Liễu gia mà nói là chuyện đại hỉ sự.
Nhược Vi quyết định tổ chức bữa tiệc lớn cho hai huynh đệ ăn mừng, Thụy Ca và Đào Đào có thể thi đậu Tiến Sĩ đối với cả Liễu gia thôn mà nói đều là chuyện đại hỉ sự.
Nhược Vi có thai, đối với chuyện tổ chức tiệc chỉ có thể nắm giữ đại cục, những chuyện khác cũng giao cho quản gia làm, dĩ nhiên bữa tiệc này nhất định là tổ chức ở Liễu gia, và dĩ nhiên là cùng với tiệc đầy tháng của Đậu Đậu và Cầu Cầu ý nghĩa không giống nhau.
Tiệc đầy tháng của Đậu Đậu và Cầu Cầu đối với Liễu gia và Hiên Viên gia mà nói cũng là chuyện vui lớn, nhà mẹ và nhà chồng Nhược Vi cũng có thể đãi yến tiệc, nhưng chuyện Thụy Ca và Đào Đào trúng cử đối với Liễu gia mà nói ý nghĩa cũng không giống nhau, Hiên Viên gia cũng đều vì chuyện này vui mừng, dù sao hai nhà là thân gia, nhưng Thụy Ca và Đào Đào trúng cử đối với Liễu gia mà nói mới đặc biệt.
Tiệc vào ngày kia, Nhược Vi chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng Nhược Vi lại vui mừng cả ngày, thôn dân trong Liễu gia thôn cũng thay Liễu gia vui mừng, đồng thời cũng vì Liễu gia cảm thấy kiêu ngạo, dù sao Liễu gia cũng là một thành viên của Liễu gia thôn.
Tiệc rượu của Thụy Ca và Đào Đào ngày này nhận được nhiều khen ngợi, còn gặp phải một chút người muốn cùng Liễu gia thiết lập quan hệ, đều mang theo cảm xúc ước ao ghen tị, chỉ là tâm tính Thụy Ca và Đào Đào vẫn không dao động.
Từ nay về sau, Liễu gia không còn là người quê mùa trong mắt những người quyền quý kia, mặc dù nói ở phương diện khác Liễu gia vừa mới nổi lên, nhưng Nhược Vi tin rằng một ngày nào đó Liễu gia sẽ đứng vị trí cao hơn.
Sau bữa tiệc rượu, Thụy Ca và Đào Đào bắt đầu chuẩn bị tiến vào thư viện dạy học sinh, mấy năm này, Thụy Ca và Đào Đào thường lưu lại ở thư viện, đối với một cảnh một vật ở thư viện cũng rất quen thuộc, đối với tình huống từng học sinh trong thư viện cũng rất hiểu rõ.
Hiện tại thư viện lại làm lớn ra gấp đôi, tòa núi xây thư viện hiện tại cũng bị Nhược Vi tận dụng hợp lý, trên núi cảnh sắc cũng càng ngày càng mê người, giống như thư viện được xây ở thế ngoại đào nguyên .
Nhược Vi kết hợp từng cảnh vật trên núi vẽ một bản thiết kế, ở chân núi xây rất nhiều công trình có lợi cho thư viện, thư viện đang từng bước từng bước hoàn thiện cũng từng bước từng bước phát triển lên.
Mấy năm này học sinh đi ra từ thư viện, mọi người đều gánh vác trách nhiệm đỉnh thiên lập địa, những học sinh này sau khi từ thư viện đi ra, nếu không đi vào con đường làm quan thì chính là buôn bán hoặc làm những thứ khác. Từ Thụy đến Đào.
Mặc kệ những học sinh này sau khi rời đi thư viện làm cái gì, cũng không có bôi đen thư viện, mà là giành đến vinh dự cho thư viện.
Lúc thư viện mới vừa thành lập thì đã phân ban, hơn nữa thư viện dạy những thứ chuẩn bị cho thi khoa cử, còn có rất nhiều kiến thức khác, học sinh ở thư viện Nhược Thủy học được đều có thể hưởng thụ cả đời.
Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng đã học vỡ lòng rồi, hiện tại hai tiểu tử này mỗi ngày đều muốn đến thư viện đọc sách, lúc ở thư viện Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng rất nghe lời thầy giáo.
Mỗi ngày từ thư viện trở về đều ở cùng Nhược Vi, đi theo sau lưng Nhược Vi, ríu rít hỏi đứa nhỏ trong bụng Nhược Vi khi nào mới ra ngoài cùng bọn họ chơi.
Đậu Đậu và Cầu Cầu kể từ khi biết trong bụng Nhược Vi có tiểu bảo bảo thì liền thay đổi hiểu biết nhiều chuyện hơn, có cái gì tốt ăn xong thường nhớ chừa một chút cho Nhược Vi nói là cho để cho đệ đệ muội muội trong bụng Nhược Vi ăn, luôn khiến Nhược Vi dở khóc dở cười.
Trong nhà không có trẻ nhỏ cùng tuổi với Đậu Đậu và Cầu Cầu, Đậu Đậu và Cầu Cầu vẫn luôn là đứa nhỏ nhất trong nhà, hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng gì có một đứa so với bọn hắn nhỏ tuổi hơn làm cho hai tiểu tử kia rất chờ mong!
Ở thời điểm Nhược Vi nôn nghén, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng rất lo lắng, còn thường sai người làm đi hỏi thăm có cái gì có thể ăn không, hai tiểu tử kia còn nhỏ tuổi cũng biết quan tâm mẫu thân làm cho Nhược Vi biết trong lòng ấm áp.
Mặc dù Đậu Đậu và Cầu Cầu mới bốn tuổi, nhưng đã nhận biết rất nhiều chữ, Nhược Vi từ khi sinh Đậu Đậu và Cầu Cầu, thì đã ở trên tường trong phòng của Đậu Đậu và Cầu Cầu dán bức tranh, bình thường chơi đồ chơi trẻ em, đều là cùng chữ có liên quan, từ nhỏ Đậu Đậu và Cầu Cầu đã bắt đầu tiếp xúc những thứ này.
Ở trong thư viện, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng là học sinh nhỏ tuổi nhất, những học sinh khác nhỏ tuổi nhất cũng là năm tuổi trở lên, hơn nữa Đậu Đậu và Cầu Cầu so với cùng lứa đã thông minh một chút, cùng bạn cùng lứa tuổi không chơi đùa nhiều, Đậu Đậu và Cầu Cầu bình thường đều không thích chơi với bạn cùng lúa, ngược lại thích đi theo sau lưng hai cậu nhỏ.
Mặc dù tuổi của Đậu Đậu và Cầu Cầu còn nhỏ, nhưng so bạn cùng lứa tuổi có chút trưởng thành một chút, hơn nữa lúc Nhược Vi đang cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu chung sống thì lấy thái độ ngang hàng đối đãi.
Thời gian rất nhanh đã đến tháng tám, bụng Nhược Vi đã rất lớn, cũng sắp đến thời cơ chín muồi nghênh đón một sinh mạng mới.
Hiên Viên Hạo dịu dàng săn sóc hầu bên cạnh Nhược Vi, Nhược Vi an tâm dựa vào người đàn ông này, hai người thành thân cũng nhiều năm rồi, Đậu Đậu và Cầu Cầu cũng đã bốn tuổi rồi nhưng tình cảm hai vợ chồng lại giống như trước kia, như keo như sơn, hận không được thời khắc đều dính vào nhau.
Sau khi thành thân, Nhược Vi cảm nhận được hạnh phúc và an tâm, hiện tại lần mang thai thứ hai này vừa sắp đến ngày sinh, mặc dù không có khẩn trương như lần đầu tiên nhưng Hiên Viên Hạo vẫn giống như như đối diện với cường địch, đi chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì người đàn ông này không cho phép thê tử của mình có một chút xảy ra ngoài ý muốn.
Nhược Vi luôn dịu dàng nhìn phu quân mình vì mình bận rộn, trong mắt tràn đầy nụ cười ấm áp, từ trên thân người nam nhân này làm cho Nhược Vi cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt.
Một buổi sáng sớm giữa tháng tám, Nhược Thủy Sơn Trang truyền ra một tiếng gầm lên giận dữ, “Nhanh lên một chút, mau gọi bà đỡ tới đây, thiếu phu nhân muốn sinh.” Hiên Viên Hạo vội vàng chạy ra ngoài phòng quát to với nha hoàn. Sau đó nha hoàn của Nhược Thủy Sơn Trang liền hành động rất nhanh, người đi nấu nước nóng, người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Nhược Vi, người thì chuẩn bị lúc sinh sản phải dùng những thứ gì đều hành động rất nhanh.
“A! Thật là đau, sao lần này lại đau như thế.” Nhược Vi nằm ở trên giường thở hổn hển nói, bà đỡ nói sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) vẫn chưa có mở ra hoàn toàn, còn phải đợi thêm chút nữa.
Ngoài phòng chờ mọi người nghe tiếng kêu thê thảm của Nhược Vi thì trái tim cũng nhéo lên, Hiên Viên Hạo nghe được tiếng Nhược Vi kêu đau nhất thời sắc mặt trở nên trắng như tuyết.
Cầu nguyện trong lòng Nhược Vi có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, trong miệng luôn lải nhải, “Về sau không bao giờ sinh nữa, không sinh nữa.” Hiên Viên Hạo nói năng không có mạch lạc.
Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt luống cuống nhìn người cha bình thường rất mạnh mẽ đi tới đi lui, lại nghe đến tiếng kêu đau đớn của mẫu thân trong nhà, sắc mặt hai huynh đệ cũng trở nên không tốt lắm.
Thụy Ca và Đào Đào cũng chờ ở bên ngoài, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai huynh đệ đợi tỷ tỷ sanh con, nhưng hai huynh đệ vẫn rất lo lắng tỷ tỷ có thể bị nguy hiểm hay không, dù sao nữ nhân sanh con chính là qua Quỷ Môn quan.
Lúc Nhược Vi sinh Đậu Đậu và Cầu Cầu, Nhược Vi cắn răng nhịn được không có la ra tiếng, lần này Nhược Vi nhịn không được, lần này còn đau hơn lần trước, hơn nữa Nhược Vi cũng không nghĩ đến mọi người còn có thể lo lắng hơn so với lần trước, dù sao đều nói lúc sinh thai thứ hai sẽ thuận lợi một chút, Nhược Vi cho là mọi người sẽ không có lo lắng đến như vậy.
Sau hai canh giờ, bên trong phòng sanh rốt cuộc truyền ra tiếng khóc của trẻ con, mọi người chờ ở phía ngoài mới buông lỏng xuống lo lắng trong lòng.
Hiên Viên Hạo càng thêm kích động hôn mê bất tỉnh, “Đông” một tiếng, thân hình Hiên Viên Hạo cao lớn té xuống làm mọi người sợ hết hồn, Đậu Đậu và Cầu Cầu càng thêm khóc đến đỏ cả vành mắt.
Người làm luống cuống tay chân đỡ Hiên Viên Hạo về phòng nằm, vừa đúng trong nhà có đại phu nên bảo đại phu chẩn mạch, đại phu nói nói: “Tinh thần và thể lực quá tập trung, thần kinh căng thẳng nay đột nhiên thả lỏng xuống mới có thể té xỉu.”
Biết Hiên Viên Hạo bởi vì quá lo lắng lại đột nhiên buông lỏng xuống mới té xỉu nên mọi người mới yên tâm, mà bà đỡ cũng ôm đứa bé ra ngoài báo tin mừng: “Chúc mừng các vị chủ tử, thiếu phu nhân lại sinh thêm một vị tiểu công tử.”
Lão thái thái cùng đám người chờ ở ngoài phòng sanh nghe được lại là bé trai, cũng rất vui mừng, thế hệ Hiên Viên gia mấy đời đều là nhất mạch đơn truyền, hiện tại, đến đời này Hiên Viên gia đã có ba bé trai, phá vỡ mấy đời con một.
Lão thái thái sai nha hoàn bên cạnh thưởng cho bà đỡ, bà đỡ lặng lẽ ước chừng hà bao trong tay, trọng lượng trong hà bao chính là đủ nặng làm trong lòng bà đỡ vui mừng.
Khi Nhược Vi tỉnh lại đã là buổi tối, đứa bé an tĩnh nằm ở bên cạnh mình, Nhược Vi dịu dàng cười một tiếng, tiểu bảo bảo như cảm ứng được, khóe môi cũng có một tia nho nhỏ đường cong, Nhược Vi không tin được nghĩ mình hoa mắt.
Không bao lâu thì ngoài cửa có động tĩnh, đi vào là Hiên Viên Hạo sau lưng còn có hai cái đuôi nhỏ đi theo, Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt tò mò đi theo sau lưng Hiên Viên Hạo.
Phụ tử ba người vào phòng sau đó phát hiện Nhược Vi đã tỉnh rồi, Đậu Đậu và Cầu Cầu vội chạy đến trước giường, “Mẫu thân, có thấy khá hơn chút nào không, còn đau nhức không.” Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm trước giường quan tâm hỏi.
“Mẫu thân không có việc gì, đã khiến Đậu Đậu và Cầu Cầu lo lắng.” Nhược Vi nhu hòa cười một tiếng, Đậu Đậu và Cầu Cầu sững sờ nhìn Nhược Vi, chỉ cảm thấy vừa rồi mẫu thân cười lên thật là đẹp.
Hiên Viên Hạo thâm tình ngưng mắt nhìn gương mặt Nhược Vi có chút mệt mỏi, Nhược Vi cảm nhận được tầm mắt cực nóng của Hiên Viên Hạo, ngẩng đầu nhìn nhau lẳng lặng, từng tia một tình ý chảy xuôi ở trong phòng làm cả phòng tràn ngập ấm áp.
Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm ở đầu giường nhìn tiểu bảo bảo trong tã lót đang ngủ say, tò mò đưa ngón tay chỉ vào gương mặt của tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo không thoải mái nhíu mày một cái làm Đậu Đậu và Cầu Cầu nhanh chóng thu hồi ngón tay của mình.
Từng ngày trôi qua, bọn nhỏ cũng từng ngày lớn lên, Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều tràn đầy tiếng cười vui của Đậu Đậu và Cầu Cầu, sau lại ra đời tiểu theo đuôi hai vị ca ca u oán, tóm lại Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều rất náo nhiệt.
Thụy Ca và Đào Đào cũng đã lấy vợ sinh con, Nhược Vi giao phần lớn sản nghiệp trong nhà cho Thụy Ca và Đào Đào quản lý, bản thân mình nắm đại cục, rút ra thời gian mang theo bọn nhỏ và Hiên Viên Hạo cùng nhau đi tuần tra sản nghiệp Liễu gia và Hiên Viên gia.
Hai vợ chồng mang theo đứa bé du sơn ngoạn thủy đến mỗi nơi đều dừng chân một đoạn thời gian, một phần thời gian tuần tra sản nghiệp, thời gian khác thì ở nơi này du ngoạn.
Người một nhà đi khắp Đại Giang Nam Bắc, tìm hiểu đến phong tục tập quán dân tộc các nơi, ăn lần thiên hạ mỹ thực, dấu chân đạp khắp thiên hạ.
Sau khi bọn nhỏ trưởng thành, Hiên Viên Hạo và Nhược Vi giao mọi chuyện trong nhà cho bọn nhỏ, hai vợ chồng chạy tới một trấn nhỏ, sống cuộc sống ẩn cư, từ đó không màng việc đời.