Bạn đang đọc Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ – Chương 162
Vì sau khi kết hôn, phần lớn thời gian Hiên Viên Hạo và Nhược Vi đều ở Liễu gia thôn nên đồ cười của Nhược Vi cũng không cần đem đến kinh thành làm gì. Chỉ cần gửi bảng kê lên đó là được, khỏi mắc công phiền toái.
Gía y của Nhược Vi đều do nàng thiết kế và tự tay may.
Lễ phục của Hiên Viên Hạo cũng do Nhược Vi thiết kế và may. Trang phục của hai người là trang phục “tình nhân” nên sau lễ cưới của Nhược Vi, kiểu trang phục này đã gây nên làn sóng không nhỏ làm Nhược Vi kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ Thụy Ca vẫn còn nhỏ, trước tiên cứ đi theo học hỏi mấy lão sư dạy học, chờ sau này đủ năng lực thì có thể đứng ra giảng dạy.
Mặc dù nói hôn lễ của hai người là vào tháng mười, nhưng Nhược Vi muốn tự mình chuẩn bị đồ cưới, tự mình may y phục, còn muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đệ đệ nên nàng rất bận.
Mà Hiên Viên Hạo cũng trải qua cuộc sống bận rộn như Nhược Vi.
Nhược Vi oán trách Quái lão đầu mang theo cả đám người đến kinh thành để dự lễ cưới.
Đến Kinh Thành, đoàn người Nhược Vi ở trong một biệt viện mới mua, đám người Xuân Phân vẫn đi theo Nhược Vi, Thụy Ca và Đào Đào vẫn sống chung với Nhược Vi sau khi nàng thành thân.
Sau khi Liễu gia sắp xếp xong mọi chuyện thì người của Hiên Viên gia lập tức tới thỉnh an. Vì sắp tới hôn lễ rồi, hai vợ chồng Cố Thanh Liên rất xem trọng chuyện này, lão thái thái cũng phái người đi tìm Nhược Vi, điều này chứng tỏ Nhược Vi rất được mọi người xem trọng.
Người làm của Hiên Viên gia cũng không dám xem thường Tôn thiếu nãi nãi sắp vào cửa. Dù sao sau lưng Nhược Vi cũng có hai ngọn núi lớn che chở .
Lúc đoàn người Nhược Vi đến kinh thành thì chỉ còn cách ngày thành hôn ba ngày. Nhược Vi nằm trong căn phòng mới, nhìn trần nhà xa lạ thì có chút không quen.
Chưa tới ba ngày nữa nàng sẽ làm vợ người ta rồi, Nhược Vi không biết mình có thể thích ứng với thân phận mới này không nhưng nàng sẽ hết sức làm tròn bổn phận của mình. Nguyên tắc làm người của Nhược Vi là không bao giờ chèn ép kẻ khác.
Nhưng khi có người chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, mặc kệ là ai, nàng cũng sẽ xuống tay không chút lưu tình.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, vào ngày mùng sáu tháng mười, Toàn Phúc phu nhân – người được mời đến chải tóc cho tân nương là người do Hiên Viên gia mời tới. Toàn Phúc phu nhân này là Kinh Thành nhị phẩm phu nhân – vợ của Phương tướng quân.
Toàn Phúc phu nhân này quả đúng là Toàn Phúc phu nhân. Phương tướng quân chỉ có một mình bà là vợ, bà lại sinh được cho nhà chồng ba trai, hai gái. Phu quân của mẹ chồng Nhược Vi mặc dù chỉ có mình bà nhưng bà chỉ sinh được một người con là Hiên Viên Hạo.
Trước tiên, Phương phu nhân se long mặt cho Nhược Vi xe lông mặt, bà lấy hai sợi chỉ hồng xoắn lại với nhau, miệng nói lời chúc mừng rồi dùng dây tờ hồng chà lên mặt Nhược Vi nhiều lần, đến mức một sợi tóc gáy cũng không còn.
Nhược Vi chịu đựng nỗi đau trên mặt, thật vất vả xoắn xong. Nhược Vi cảm thấy trán nàng toát cả mồ hôi hột. Sau đó Phương phu nhân không vội trang điểm cho nàng mà trét lên mặt nàng một lớp quỳnh cào thơm phức. Đợi quỳnh cao thẩm thấu vào da, mặt Nhược Vi càng trở nên trơn bóng hơn.
Bọn Xuân Phân phục vụ Nhược Vi thay giá y đỏ thẩm. Mọi người nhìn Nhược Vi mà hai mắt sáng rực lên, Nhược Vi xinh đẹp cứ như là tiên nữ giáng trần.
Phương phu nhân không biết phải trang điểm cho Nhược Vi như thế nào vì nàng quá đẹp. Có tô thêm son phấn thì cũng không có tác dụng gì.
Nhưng là ngày đại hỉ mà không trang điểm là điềm xấu nên Phương phu nhân trang điểm nhẹ cho Nhược Vi.
Sauk hi trang điểm xong thì tới phần chải tóc. Phương phu nhân cầm cây lược cười tủm tỉm đứng sau lưng Nhược Vi. Bà nói: “Một chải chải tới già, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn…”
Chải tóc xong, Hạ Chí đội mũ phượng cho Nhược Vi, chỉ thấy trong nháy mắt cả phòng im văng vắt. Mũ phượng càng làm cho Nhược Vi trở nên kiều diễm.
Phương phu nhân lấy lại tinh thần trước tiên, bà than nhẹ tán thưởng một câu, Nhược Vi còn chưa trả lời thì đã có người đập cửa, nha hoàn ngoài cửa nói: “Tiểu thư, cô gia đến lớn cửa rồi!”.
Phương phu nhân nghe lời nha hoàn nói thì cười bảo: “Tên tiểu tử A Hạo này thật là không đợi được nữa.”
Nhược Vi nghe Phương phu nhân nói vậy thì trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc. Lúc này Hiên Viên Hạo đã mặc lễ phục đỏ chót đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng nở nụ cười ấm áp. Tiếng pháo nổ đùng đùng đinh tai nhức óa, người hầu của Hiên Viên gia đi theo phía sau không ngừng phát bao lì xì ọi người.
Nhưng khi Hiên Viên Hạo thấy cửa lớn đóng chặt lại thì mặt hắn cứng ngắt. Hắn nhìn thấy Nhạc lão sư và Quái lão đầu đang cười cười nhìn hắn, còn có hai cậu em vợ nữa chứ. Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ tiến lên cung kính nói: “Xin chào Quái Lão gia, Nhạc tiên sinh và hai vị Tiểu Cữu Tử.”
Mọi người nghe Hiên Viên Hạo gọi như vậy thì gật đầu một cái, ngay sau đó Quái lão đầu hướng về phía Hiên Viên Hạo nói: “Hiên Viên Hạo, mặc dù Hiên Viên gia rất có thế lực nhưng ngươi đã là cháu rể ta thì không thể không đối xử tốt với cháu gái ta. Nếu ta biết ngươi dám làm tổn thương Nhược Vi thì cho dù là nguyên nhân gì ta cũng không tha cho ngươi.”
Hiên Viên Hạo nghe Quái lão đầu uy hiếp thì chỉ cười nói: “Con xin cam đoan tuyệt đối sẽ không tam thê tứ thiếp làm Nhược Vi đau lòng.”
Mấy cô gái trong chính điện nghe Hiên Viên Hạo nói thế thì hâm mộ không thôi, ba kiếp cũng không tìm được người chồng nào như vậy.
Quái lão đầu hài lòng, né sang một bên cho Hiên Viên Hạo đi. Hiên Viên Hạo không nghĩ là Thụy Ca sẽ đột nhiên đứng chắn đường, cậu bé nói: “Tỷ phu, đệ nghe nói người từng đậu Cử nhân, không biết người có thể làm một bài thơ không? Còn nếu không làm được thì đệ sẽ không nhường đường.”
Hiên Viên Hạo không ngờ mới qua một ải lại đụng phải một cửa, khóe miệng hắn giật giật, suy nghĩ một chút, bật thốt lên: “Họa Mi kiều diễm tình đưa tình, yêu ngữ ấm áp tính nồng đậm, đẹp đôi Thiên Thành duyên Diệu Diệu, người gặp chuyện tốt má lúm đồng tiền Hồng Hồng.”
Mọi người kinh ngạc nghe Hiên Viên Hạo nói, sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Thụy Ca nghiêng đầu nhìn Quái lão đầu, cậu bé thấy ông cười gật đầu một cái thì mới không cam lòng, chu mỏ đứng sang một bên.
Hiên Viên Hạo vội vàng mở cửa lớn, hắn sợ lại có người đứng ra ngăn cản.
Khi đi gần tới phòng Nhược Vi, Hiên Viên Hạo kích động, tay nắm thành quả đấm bước nhanh tới trước.
Khi hắn thấy Nhược Vi đầu đội khăn voan đỏ thì bắt đầu cười, mấy nam nhân đi theo phía sau thấy bộ dạng ngốc ngếch của Hiên Viên Hạo thì đẩy hắn một cái, sau đó buồn cười nói: “Còn không mau ôm tân nương lên, đừng làm trễ giờ lành.”
Hiên Viên Hạo nghe vậy thì lập tức lấy lại tin thần, hắn tiến lên, tay run rẩy ôm lấy Nhược Vi, thân thể Nhược Vi hơi cương cứng một chút vì động tác này.
Không chỉ là Nhược Vi, mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây ra. Ở nước này tân lang không bao giờ ôm tân nương từ nhà mẹ đẻ, hành động này của Hiên Viên Hạo quả là làm người ta khiếp sợ.
Mà Quái lão đầu nhìn thấy hành động của Hiên Viên Hạo cũng là bất đắc dĩ bĩu môi. Ông đang muốn lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã nói một câu: “Giờ lành sắp tới!” Nói xong, hắn sải bước lướt qua Quái lão đầu đi ra phía ngoài. Nếu hôm nay không phải là Ngày Đại Hỉ thì Quái lão đầu đã đánh với Hiên Viên Hạo một trận.
Mọi người thấy tân lang ôm tân nương bước ra ngoài thì trợn tròn cả mắt. Nhược Vi tức giận nhéo hắn hai cái thì hắn mới không lộn xộn nữa.