Bạn đang đọc Tiểu thời đại 3.0 – Chương 9 phần 2
Ánh sáng trước mắt đột nhiên bị che đi một nửa, bóng râm trùm xuống, cảm giác nóng bỏng từ cơ thể Sùng Quang phả thẳng tới, tôi còn chưa kịp khép đôi môi đang mở ra vì ngạc nhiên, thì hàm răng thẳng tắp mà trắng ngần của Sung Quang đã nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của tôi, giống như dòng điện truyền đến, chớp mắt đã lan ra phá hủy mọi xúc giác trên cơ thể tôi. Tâm tư trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, lan tỏa trong đại dương xanh ngắt mang chút vị mặn của anh ấy. Chỉ còn lại cảm giác rõ nét trên làn môi, anh ấy dịu dàng xâm chiếm, cắn nhè nhẹ trên môi tôi, bàn tay anh ấy vừa do dự nhưng lại rất kiên định đặt sau lưng tôi.
“Đừng tránh anh…” Giọng nói trầm thấp mà cuốn hút hòa cùng hơi thở nồng nàn, giọng nói khe khẽ như thủ thỉ bên tai vừa như muốn độc chiếm lại vừa như đang ra lệnh truyền vào miệng tôi.
Nhưng giống như cảnh quay trong các bộ phim truyền hình dài tập nhàm chán khác, đúng thời khắc quan trọng điện tại lại đổ chuông – tôi đột nhiên nhận ra kỳ thực những bộ phim truyền hình ấy àn toàn không chán đến thế, chúng đã tái hiện chân thực cuộc đời ang đường của bọn tôi.
Tôi đứng trước chiếc gương đặt trên máy pha cà phê sửa sang lại mái tóc như vừa bị sét đánh của mình, sau đó hít một hơi thật sâu để nét ửng đỏ trên mặt như thiếu nữ anh hùng trên thảo nguyên mau chóng tan đi, cùng lúc ấy, Sùng Quang ngồi xuống phía sau tôi, thông qua gương tôi có thể thấy được nụ cười như mếu trông rất hài hước của anh ấy.
Tôi vội bỏ anh ấy ở lại, chạy đến chỗ họp, lúc ra khỏi phòng vẫn còn bị giọng nói hút hồn và thơm mát tựa mùi cà phê dính sát theo tôi: “Tan ca anh đợi em dưới cao ốc, đừng quên đấy.”
Tôi bê một bình cà phê đầy bước vào phòng họp.
Hầu hết mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ có Cung Minh là chưa tới, Cố Ly và Cố Nguyên lặng lẽ ngồi đối mặt nhau phía gần cuối bàn họp. Cả hai đều đang cúi đầu gõ gõ gì đó vào laptop, trông có vẻ rất ăn ý. Hai người họ đều chẳng thèm để ý đến tôi, tất nhiên, tôi cũng sẽ không bận tâm đến họ. Trên mặt tôi vẫn còn in hai cánh cửa lớn mà họ đã đẩy sầm lúc trước.
Tôi rót cà phê vào ly của từng người, sau đó ngồi xuống chỗ của mình, chờ cuộc họp bắt đầu.
Tôi quan sát xung quanh, bàn họp bóng loáng, không có bất cứ tài liệu nào, điều này ít nhiều có vẻ bất thường.
Tôi ngẩng đầu lên, ngước ánh mắt thăm dò về phía Kitty, chị ta nhún nhún vai, trông điệu bộ cũng không biết gì.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Ly, đường nét trang điểm vẫn vô cùng tinh tế, hàng mi ánh mắt chẳng có bất cứ tì vết nào, giống như giây phút vừa ra khỏi nhà vào buổi sáng, tôi nhìn nó, cảm giác lạ lẫm chưa từng xuất hiện trước đây bất chợt ùa đến – có lẽ, nó vẫn luôn như vậy, chỉ là tôi không ý thức được sự khác nhau giữa nó với chúng tôi mà thôi. Ý nghĩ đó không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, giống như tảng băng khô gặp nước vậy, cuộn trào lên vô số bọt khí lửng lơ lạnh ngắt, tôi cảm thấy mình giống như chiếc tủ làm đá đang đặt trên mặt bàn họp.
Đúng lúc ấy, cửa chính phòng họp mở ra, Cung Minh bước vào.
Giống như bao cuộc họp khác, anh ta luôn chau mày, tiết kiệm nét biểu cảm của ánh mắt, vẫn trong bộ quần áo không một nếp nhăn như mới lấy về từ tiệm giặt ủi, cổ tay áo được xắn nhẹ lên trên cẳng tay, để lộ ra những múi cơ tuyệt đẹp, cà vạt thắt khít trên cổ, chiếc ghim cà vạt phát sáng giữ chặt cà vạt không hề nhúc nhích.
Tất nhiên khi Cung Minh chậm rãi ngồi xuống với vẻ mặt không chút cảm xúc, bầu không khí của phòng họp vụt chốc như bị hút sạch. Nhịp thở của từng người trong chớp mắt đều ngừng lại. Ánh mắt cùng đổ dồn về phía Cung Minh, con ngươi đen láy khẽ run rẩy.
Anh ta từ tốn ngồi xuống, không làm gì, cũng chẳng nói gì, nhưng lại như đã cẩn trọng đặt lên bàn họp một quả lựu đạn không biết khi nào sẽ phát nổ.
Dạ dày tôi như bị người ta nhét một con tê tê vào, lúc này nó đang cố sức quay ngang quay dọc để xé rách lồng ngực tôi.
Cung Minh ngồi ở ghế phía cuối cùng của bàn họp – không ngồi lên ghế chủ tịch, anh ta nhìn ghế chủ tịch trống không, rồi lại nhìn đám người đang bất động như thể tượng sáp trong phòng, rồi bắt đầu chậm rãi, từ tốn nói:
“Nội dung của cuộc họp hôm nay, chủ yếu là việc chuyển giao công việc tiếp sau đây, nhân tiện cũng chính thức tuyên bố với mọi người, tôi không còn là tổng biên tập của ‘M.E’ nữa, kể từ tháng này, tôi sẽ phụ trách công việc Giám đốc nghệ thuật của ‘M.E’, còn vị trí tổng biên tập sẽ do người mới lên thay.”
Lúc này, cửa chính phòng họp nhẹ nhàng mở ra.
Đôi giày cao gót đang gõ trên nền đá, thanh âm như một chuỗi tiếng phát tin điện báo: tổng biên tập mới đã đến.
Tôi trông thấy nét mặt như tro tàn của Cố Ly, ánh mắt nó lập lòe nỗi sợ hãi, còn khi nó quay sang nhìn Cố Nguyên, vụt chốc ánh mắt đã biến thành sự tức giận, rõ ràng vẻ mặt của Cố Nguyên nói c nó biết, anh ta đã sớm biết chuyện này.
Giây phút ấy, tôi đột nhiên trào dâng thứ kái cảm phụ thù mãnh liệt, à không, chưa đủ, hình ảnh Nam Tương cô đơn lủi thủi khuất sau cánh cửa xe buýt đang chập chờn vẩn vơ trong đầu tôi, khóe mắt ướt rượt, mái tóc bị mưa to giội cho ướt sũng, nguyện vọng bé tí tẹo không đáng nói của nó đã bị chà đạp, bị sỉ nhục, tất cả như một đội quân hùng hậu ùa vào não tôi.
Cố Ly, tớ biết làm thế nào để cậu có thể cảm nhận được tất cả điều này đây không phải là cơ hội tốt nhất mà trời đã ban c tớ sao?
Cậu đợi đấy.