Bạn đang đọc Tiểu thời đại 3.0 – Chương 34 phần 2
“Vùng đất này ít nhất cũng đáng giá không ít tiền nhỉ? Tuy không nằm ở khu Tĩnh An, nhưng tốt xấu gì cũng là thành phố Thượng Hải mà, nếu có thể đem ra giao dịch ở thị trường bất động sản ấy mà? Nói không chừng sẽ có kẻ thiểu năng nào đó đồng ý mua lại, rồi xây một khu văn phòng hoặc rạp chiếu bóng gì đó ở chốn thâm sơn cùng cốc này thì sao?”
“Cố Ly à, chẳng có ai muốn xây văn phòng ở cái đất này đâu, chị đừng quên là từ khu Tĩnh An đến đây chúng ta đã lái xe hết bốn tiếng đồng hồ, em cảm thấy nếu chạy thêm chút nữa thì có thể trông thấy Gia Dự Quan đấy. Hơn nữa chị đừng quên ở đoạn cuối chúng ta còn phải nhờ đến máy kéo của người giữ rừng mới có thể vượt qua được. Chẳng có kẻ thiểu năng nào mà thiểu năng đến mức muốn xây tòa nhà văn phòng ở đây? Vả lại, em không thể không nhắc nhở chị, thứ mà cha chị mua chỉ là quyền sử dụng của mảnh rừng này, mà trên phạm vi sử dụng có quy định rõ ràng mục đích sử dụng của mảnh đất này chỉ có thể dùng trồng cây làm giấy, đừng nói là xây cao ốc văn phòng, cho dù chị muốn dựng một cái nhà kính để trồng củ cải ở đây, cũng đã không được rồi!” Neil mồm miệng leo lẻo, nói đâu ra đấy, chẳng khác nào một tay luật sư chính hiệu, chỉ thiếu trên đầu không đội mũ luật sư nữa thôi.
“Vậy có khi nào cha chị thần thông quảng đại, đã nhìn ra bên dưới mảnh đất này có chứa khí đốt hoặc là dầu thô gì đó không nhỉ… thế thì chúng ta giàu to rồi! Chắc chắn là như vậy rồi! Chứ không lẽ một người vắt cổ chày ra nước như cha chị, thường ngày kêu ông ấy mua giúp chị một chiếc túi Hermes mà còn phải khóc lóc nài nỉ muốn chết với mẹ kế mới được, thì sao có thể tốn 70 triệu chỉ để mua những cây phí tiền này! Ngày mai mau chóng tìm một nhà thăm dò đến đây, bà đây một giây biến thành bà chủ cái chắc!” Đôi mắt Cố Ly đột nhiên sáng lên, trông dáng vẻ của nó, chắc là đã hồi sinh lại rồi.
“Chị đúng là đồ mù pháp luật! Pháp luật Trung Quốc quy định đất đai và tài nguyên khoáng sản hoặc di sản văn minh cổ đại, đều là sở hữu nhà nước. Nếu tư nhân tự ý khai thác khoáng sản thì tội chẳng khác gì cướp nhà băng, đều là ăn cắp tiền của nhà nước. Cho dù chị tìm ra mỏ kim cương mười tấn hay là đào được thi thể của Tần Thủy Hoàng trên mảnh đất này, thì cũng chẳng ích gì cho chị.” Neil lườm Cố Ly.
Cố Ly chống nạnh, bực tức: “Thế cậu gọi bọn chị đến chốn thâm sơn cùng cốc này làm gì! Đi dạo rừng thu chắc! Bác sĩ của chị nói, nếu chị đi ra đường vành đai ngoài, hoặc là đến khu vực có tín hiệu di động quá kém, thì tử cung của chị có thể trở mặt với chị bất cứ lúc nào đấy!”
Chúng tôi tốn hơn nửa ngày trong khu rừng này, nhưng nói thực, cũng chẳng giải quyết được việc gì, khoảnh rừng này quá rộng lớn, ba mặt giáp biển, một mặt nối liền với đảo Sùng Minh. Trước mặt không hàng sau lưng chẳng quán, trừ khi Cố Diên Thịnh nuôi gấu hoặc phượng hoàng lửa trong khu rừng này, hay là khắp nơi đây đều là linh chi ngàn năm, đá san hô vạn năm, còn nếu không thì chẳng tìm đâu ra 70 triệu.
Ba chúng tôi đã thật sự thất vọng.
Khi chuẩn bị rời đi, người giữ rừng nói muốn đưa chúng tôi đi thăm qua một chút cái căn nhà gỗ nhỏ mà Cố Diên Thịnh đã dựng trong rừng.
“Sao anh không nói sớm!” Tiếng thét của Cố Ly giống như pháo nổ bắn tung lên trời, tôi vội vã ghì cứng lấy nó, sợ nó bay lên trời nổ tung thành một đóa hoa khói xinh đẹp thì chết.
Ba chúng tôi giống như Lưu Tường chạy giành phần thưởng, vượt qua vô số cây dại đầy gai góc, lao nhanh về phía căn nhà gỗ ấy, bên tai chỉ toàn tiếng gió ù ù. Cố Ly ngơ ngẩn bên cạnh tôi, hoàn toàn không giống một người bị bệnh ung thư mà giống như một thổ phỉ rừng xanh, tôi cảm giác nước miếng của nó sắp bị gió thổi ngoắc đến mang tai rồi.
Sau khi chúng tôi đã gần như lục tung căn nhà này suốt nửa ngày giống như một bầy chó truy tìm tội phạm, chúng tôi đã thật sự tức giận. Chẳng có những thứ kiểu như két sắt, càng không có những thứ tựa như hợp đồng chi phiếu hay giấy chứng nhận bất động sản, khế ước đất đai, sổ tiết kiệm ngân hàng cũng chẳng có, mật thất hay mật đạo cũng không. Trong căn nhà trống huếch trống hoác, có kê một chiếc giường gỗ, một tủ sách lớn và ba chiếc ghế cũ, một cái bàn gỗ, chấm hết.
“Ông Cố thi thoảng cuối tuần có đến đây nghỉ ngơi, đọc sách, câu cá, ông ấy rất tốt, ông ấy còn nói khi ông ấy không ở đây, tôi cũng có thể ở trong căn nhà gỗ này, vì dù sao cái chòi canh rừng kia của tôi, đến mùa đông thực sự rất lạnh. Căn nhà gỗ này có lò sưởi, có thể nhóm lửa.” Người giữa rừng lại bồi thêm một phát đạn nữa vào đầu Cố Ly – đúng rồi, nếu bạn bỏ 70 triệu trong nhà, khi bạn không có ở nhà, bạn có tùy tiện gọi bảo vệ dưới nhà đến nhà bạn uống trà, đốt lửa gì đó không?
Khi mặt trời lặn xuống núi, ba chúng tôi đành chán chường bỏ đi.
Sau hôm đó, Cố Ly và Neil vẫn bận rộn với một công trình dự án gọi là “tìm 70 triệu trong đống văn kiện”. Tôi thì thiếu tự tin khi đối mặt với Cung Minh ở công ty, còn khi về đến nhà thì thiếu tự tin khi đối mặt với Sùng Quang.
… Tôi chỉ cần nghĩ đến cuộc đời đã được dày công sắp đặt, bước nào bước nấy đều là cạm bẫy ấy, thì trái tim tôi đều đập loạn lên, đập đến mức khiến tôi phát hoảng. Cung Huân luôn là thần Hades chốn âm phủ trong lòng tôi, điều này không nhầm, nhưng đến giờ tôi mới thấy rõ, thì ra Cung Minh và Sùng Quang, chính là thần chết và thần giấc ngủ luôn đứng bên ông ta.
Cung Minh chẳng khác gì quá khứ, anh ta vẫn đi tới đi lui trên tấm thảm sàn màu trắng với đôi chân trần trong bầu không khí ngập tràn ấm áp. Cà phê của anh ta vẫn phải cho thêm hai viên đường khác lạ, anh ta còn bảo tôi đi đến cái tiệm giặt ủi dưới tòa nhà trả khoản phí giặt quần áo lên đến một vạn đồng, anh ta vẫn sợ cá, sau khi dùng chìa khóa, nhất định sẽ rửa tay nhiều lần. Anh ta ngày nào cũng ăn mặc giống như những nam người mẫu mặt không biểu cảm trên các trang bìa tạp chí ấy, gương mặt trắng bệch, thần sắc lạnh lùng, trong đôi mắt như hai hòn bi ve ấy bạn không thể đọc được bất cứ thông tin nào. Tôi vẫn sợ anh ta như trước đây, à không, phải nói là, tôi còn sợ anh ta hơn nhiều lần so với trước kia. Trước đây, tôi cho rằng anh ta là một con sư tử cô độc và kiêu ngạo, nếu đi quá gần, thì có thể sẽ bị anh ta xé nát chỉ bằng một tát bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ, tôi lại càng lúc càng cảm thấy anh ta giống như một con sói xám u ám dưới ánh trăng.
Sùng Quang cũng không khác gì so với trước đây, những ngày không đi làm, anh ấy vẫn ẩn mình trong nhà chơi games, cũng như sẽ nấu mì cho tôi ăn, những khi tôi thức khuya xử lý văn bản. Anh ấy vẫn thích mặc áo lông màu xám, vẫn thích ngồi tựa vào cạnh giường đọc tạp chí, uống cà phê trong những buổi chạng vạng mưa rơi. Vẫn thích gác chân qua người khi tôi ngủ. Hơi thở của anh vẫn mát rượi vô cùng, vẫn mang mùi vị của đại dương nồng nàn, cánh tay vẫn mạnh mẽ, cái ôm vẫn miên man, cơ thể vẫn nóng hổi. Nhưng tôi lại thường xuyên trong mộng, mơ thấy mình đang ngủ cùng một con mãng xà khổng lồ, nó quấn cái thân cực lớn phủ đầy vẩy lên người tôi, không ăn thịt tôi, cũng không muốn siết chết tôi, nó chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi.
Khi tôi nhìn Cố Ly vẫn có thể chăm chú ngồi họp cùng Cung Minh, thi thoảng còn có thể đùa giỡn vui vẻ hứng thú với anh ta, tôi không biết rốt cuộc sao nó có thể làm được như thế.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, ngày Cố Ly đã giao hẹn. Sùng Quang đã đồng ý đến, Đường Uyển Như cũng trả lời “OK”. Điều này thực ra tôi không ngạc nhiên lắm, điều khiến tôi ngạc nhiên là, Cố Ly nói cho tôi biết, Cố Hoài và Nam Tương cũng đồng ý đến, tôi chợt cảm thấy hơi sợ, không kìm được đã hỏi nó: “Cậu xác định không tìm sát thủ đi uy hiếp họ, cũng không tìm người đi thôi miên họ chứ?” Tôi cảm thấy Cố Ly nên tham gia vào cục tình báo, sau đó cùng tham gia diễn xuất Nhiệm vụ bất khả thi 5 với Tom Cruise.
Nhưng cùng với ngạc nhiên, trong lòng tôi cũng tràn đầy sự kỳ vọng, tôi muốn gặp họ. Tôi muốn giống như ngày xưa, nằm chung với Nam Tương, vừa xem Cố Ly sỉ nhục Đường Uyển Như, vừa thưởng ngoạn diện mạo quyến rũ mặc áo ba lỗ bó sát người của Neil.
Nhưng Cố Ly chẳng nhắc đến Cố Nguyên.
Tôi nghĩ anh ta thật lòng yêu Cố Ly, nếu không thì anh ta sẽ không đi mất tăm mất dạng như vậy.
Tôi đã tan ca trước mười lăm phút, sau đó chạy đến siêu thị ở lầu phụ của Times Square, tôi chuẩn bị mua một ít rượu và đồ ăn vặt đem qua đó. Cho dù Cố Ly nói nó sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn và rượu, nhưng tôi không muốn giống một người khách ngạo nghễ đến hưởng thụ bữa tiệc mà người chủ đã bận rộn chuẩn bị suốt cả ngày, sau đó thì phủi mông ra về. Ít nhất tôi cũng đã có thời gian hơn hai năm ở trong căn biệt thự đó, cho dù đây là bữa cơm cuối cùng, tôi cũng muốn để cho Cố Ly biết rằng, tôi vẫn luôn xem nơi đó như nhà mình.
Hơn nữa tôi biết cái loại đường bông vải nhập khẩu từ Nhật Bản mà Đường Uyển Như thích ăn nhất, chỉ ở trung tâm mua sắm này mới có. Rượu sake Nhật Bản hương cam mà Nam Tương và tôi đều thích uống nhất, loại uống ngon nhất trong chai mờ màu lam có bán ở đây. Ở đây còn có món sashimi cá hồi mà Cố Ly thích ăn, thịt cá của trung tâm mua sắm này luôn tươi nhất. Còn có măng sậy hữu cơ Sùng Quang thích ăn, cũng như champagne hương hoa quả Neil thích uống. Tôi đẩy xe mua hàng, mà trong đầu chất đầy những ký ức của quá khứ.
Cũng vì cuối tuần, cho nên người xếp hàng tính tiền rất đông, tôi móc di động ra, nhắn tin cho Cố Ly: “Tớ mua chút đồ rồi qua, chắc đến hơi muộn chút.”
Tôi xách hai chiếc túi chứa đầy đồ, bước ra khỏi trung tâm mua sắm Times Square, taxi chạy đầy trên phố, nhưng chẳng có chiếc nào trống. Tôi và một nhóm dân trí thức đứng đợi bên đường trong sự sốt ruột, cố đưa mắt tìm một chiếc taxi còn hai chữ “xe trống” bật sáng trong dòng xe như nước.
Lát sau, trời bắt đầu đổ mưa.
Taxi mỗi lúc một thưa thớt.
Tôi đành phải trôi theo dòng người, cùng bước về phía trạm tàu điện ngầm ở đường Thiểm Tây Nam. Vào thời điểm này, lại thêm trời đổ mưa, cho dù có đứng bên đường hóa thành bức tượng kỷ niệm anh hùng, thì cũng chẳng thể nào gọi được xe.
Trong tàu điện ngầm chật ních vẫn là thứ mùi quen thuộc ấy – mùi bốc lên từ da người, mùi của nước hoa, mùi phát ra từ những đôi giày khác nhau, mùi của thức ăn, mùi kim loại của vỏ tàu điện. Đã bao lâu rồi tôi chưa ngồi tàu điện ngầm? Từ sau khi vào “M.E”, bất kể đi đâu cũng đều có chế độ gọi xe báo thanh toán, một thời gian đã biến tôi thành một người không muốn đi bộ dù chỉ một quãng đường năm trăm mét.
Toa tàu lao về phía trước một cách ngột ngạt dưới lòng đất không ánh mặt trời, mỗi trạm đều có vô số người chen chúc leo lên, còn người xuống tàu thì chẳng mấy ai. Hiện tại tàu đang từ Lư Loan chạy về Tĩnh An, người có thể ở được hai khu này, về căn bản không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm. Tôi tin có quá nửa số người trên tàu đều là những người cần ra khu vành đai ngoài. Trước ngực sau lưng tôi đều là người, tôi có lúc cảm thấy mình sắp sốc đến nơi, nhưng vẫn phải cố mà đứng vững, cho dù tàu có thắng gấp tôi cũng sẽ không ngã nhào.
Đợi đến khi tôi ra khỏi tàu điện ngầm ở phố Nam Kinh Tây thì trời đã đổ mưa to hơn. Tôi chẳng đem theo dù, cho dù có che hai cái túi giấy to vật trên đầu cũng chẳng được tích sự gì, trên áo khoác của tôi đã thấm đẫm nước mưa, chiếc áo như đã mọc đầy những chòm lông mịn màu trắng dày nặng. Tôi vừa bước đi, vừa móc di động ra, Cố Ly vẫn chưa phản hồi lại tin nhắn của tôi. Tôi nghĩ nó lúc này chắc chắn cũng đã bận đến mức không để ý được đến tôi nữa. Tôi lại móc di động ra lần nữa gửi tin nhắn cho Sùng Quang, hỏi anh ấy đến hay chưa. Sau đó tôi bỏ di động vào trong giỏ, rồi tăng tốc lao về phía căn biệt thự ấy.
Tôi móc chìa khóa ra, đẩy cửa bước vào, đem hai cái túi giấy to tướng màu lục sẫm trong tay đặt lên tủ, vừa giũ giũ nước mưa trên áo khoác: “Các cậu tin không, tớ ngồi tàu điện ngầm đến đấy! Vừa mới ở trên tàu điện ngầm…”
Tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện không đúng lúc.
Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không giống như đang tiến hành bất cứ cuộc tụ hội nào, cho dù là một bữa cơm tối với ánh nến của những đôi nam nữ đang say đắm trong tình yêu, cũng còn rôm rả hơn cảnh tượng trước mặt. Căn phòng đang sáng đèn, ánh đèn pha lê rực rỡ khiến mọi góc khuất đều tràn ngập ánh sáng, nhưng như vậy vẫn không làm thay đổi sự quạnh quẽ trong cả gian nhà lúc này.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Ly ngồi bên bàn ăn, nó khoanh tay, nhẹ nhàng nhìn tôi.
“Nam Tương và Cố Hoài đều không đến?” Tôi đứng ở cửa chính, cũng không biết có nên bước qua hay không, “Đường Uyển Như thì sao?”
Cố Ly chẳng nói chẳng rằng.
“Thế Sùng Quang cũng không đến à?” Tay tôi vừa rồi mải bê hai túi giấy, đã bị nước mưa thấm lạnh cóng.
Cố Ly lắc đầu.
“Vậy Neil chắc là phải đến rồi nhỉ?” Tôi không muốn tin cái cảnh trước mắt, tôi ngước nhìn lên lầu gọi lớn, “Neil!”
“Thôi khỏi gọi, nó không có ở nhà đâu.” Cố Ly đã chọc vỡ bọt xà phòng cuối cùng trong đầu tôi, nó đứng lên, nhẹ nhàng nghiêng người qua một chút, xem bộ chắc là đã ngồi rất lâu nên chân đã tê dại, nó ngẩng đầu trông về phía tôi, trên mặt rõ ràng có một chút sự vui vẻ và thỏa mãn, nó thậm chí còn có chút gì đó không tự nhiên khi lấy khăn ăn lau tay, trông như một phụ nữ bận dọn dẹp suốt ngày để đón năm mới vậy, trong ánh mắt mang niềm trông đợi. “Thôi hai đứa mình ăn đi, những món này đều còn đang nóng, chỉ cần cho xúp này vào nồi nấu lại chút là được.”
Từ đầu đến cuối, nó luôn duy trì cái bộ dạng vui vẻ này, cho dù bàn ăn chỉ có hai người, nhưng cũng sôi nổi ra trò.
Mãi đến sau khi hai chúng tôi ăn nát các món bày trên bàn, cũng như đã uống sạch ba chai rượu, ngật ngưỡng đập bể ba cái đĩa, và một ly uống rượu, nhưng cũng chẳng thấy bọn họ đến.
Sau này, mỗi khi nhớ lại ánh mắt, và nụ cười mỉm trên mặt khi đó của Cố Ly, tôi khó mà che giấu được sự khổ sở trong tim tựa như cảm giác căng buốt khi kim châm đến huyệt vị. Đêm đó, sau khi rời khỏi căn biệt thự ấy, về đến nhà bật điện thoại lên, tôi mới phát hiện phía sau dòng tin nhắn “tớ mua chút đồ rồi qua, đến hơi trễ chút” mà tôi gửi cho Cố Ly ấy, có một dấu chấm than màu đỏ, đó là dấu hiệu cho thấy tin nhắn đã không gửi đi được. Trong giây phút đó, tôi mới hiểu tại sao Cố Ly khi nhìn tôi, trên mặt lại tỏ ra vui mừng như thể trút bỏ được gánh nặng ấy, cũng như sự thỏa mãn vui sướng trong ánh mắt. Trước khi tôi đến, nó chắc chắn là đã ngồi một mình đợi suốt mấy tiếng đồng hồ trong phòng khách trống trải, chắc chắn lâu lâu lại nhìn cái bàn ăn chất đầy thịt cá, canh nóng rượu ngon nhưng lại không một bóng người ấy, nó chắc chắn cảm thấy bản thân đã bị mọi người vứt bỏ – nhưng cuối cùng tôi đã xuất hiện. Cho nên nó mới vui như thế, đón tiếp tôi rồi ngồi xuống như thể mừng năm mới, cùng nhau ăn tối. Nó đã vì sự xuất hiện chẳng có gì phải bàn cãi này, mà tỏ ra cảm kích đối với tôi.
Không, đây không nên là Cố Ly. Nó không nên hèn hạ như vậy, nó không nên dễ dàng thỏa mãn như vậy, nó nên là trung tâm để mọi người xoay quanh, nó nên mãi mãi bắt bẻ chúng tôi, để chúng tôi luôn chiều theo quý bà đanh đá trong nó, nó nên vào những lúc chúng tôi chỉ đến muộn một phút, thì đã gầm thét trong di động với chúng tôi, đồng thời đánh gãy đùi chó của chúng tôi sau khi chúng tôi đến nơi.
Đây mới là nó.
Đây mới là con người kiêu ngạo kia của nó.
Tôi trốn trong chăn của mình, khóc đến xé gan xé ruột. Đó là lần tôi khóc thảm thương nhất trong cuộc đời mình, so với hồi Giản Khê rời xa tôi, khi tôi tham dự tang lễ của Sùng Quang, tôi cũng chẳng khóc đến mức ấy. Sau khi khóc xong, cả người tôi bắt đầu lên cơn ho, chẳng thể ngừng lại được. Lồng ngực tôi giống như một bức tường lỗ chỗ hang hốc, bão tố gào rít, thổi bay đi tất cả.
Đúng vậy, tôi không ở lại trong căn biệt thự ấy. Tôi để lại Cố Ly một mình lẻ loi nơi đó. Vì tôi không thể đối mặt với sự trống vắng ghê gớm của căn nhà ấy. Tôi sợ phải ngủ trong một căn biệt thự giống như một cái lăng mộ. Rõ ràng một tháng trước, ở đó còn là căn nhà ấm áp ngập mùi hương cà phê, luôn có tiếng của đủ hạng người đang trò chuyện, đang cãi nhau, đang nói chuyện yêu đương, đang phân bua ngã giá. Nhưng lúc này đây, nó lại giống như một cái xóm không bóng người, cô độc lẻ loi gội mình trong mưa lạnh mùa Thu.
Giống như tôi lúc này đang nằm trên giường mà cơ thể ướt sũng.
Trên đường trở về, tôi chẳng gọi xe, cũng chẳng có dù, tôi cuộn mình trong chiếc áo khoác rồi bước theo bản năng về phía chung cư bên bờ Tô Châu. Tôi cũng không biết đã đi bao lâu, suốt dọc đường, nước mưa lạnh toát mà không hề làm đầu óc của tôi tỉnh táo chút nào, tôi đã uống rượu, cả khuôn mặt đều nóng ran như phát sốt, còn nước mưa thấm ướt trên mặt như có thể phát ra tiếng sôi xèo xèo.
Vô số hồi ức của quá khứ mà giờ đây đang giống như những con kiến, xếp thành hàng, hô khẩu hiệu, nhịp bước đều đặn bò lên chỗ cao nhất của trái tim tôi, ở nơi mềm mại nhất ấy, chúng từng con một cắm những lá cờ nhỏ xíu trên tay, ở đây, ở đó, còn ở kia nữa, sau khi chúng đã cắm những ký hiệu li chi lít chít, thì bỏ đi không kèn không trống, chỉ còn lại mấy trăm lá cờ tung bay trong gió, vang lên phần phật, những lá cờ ấy đều là quá khứ của chúng tôi, sự từng trải của chúng tôi, ngày xưa của chúng tôi, năm tháng của chúng tôi.
Tiếng còi. Tiếng mưa. Tiếng chửi rủa của tài xế rít thẳng vào tai tôi.
Ánh đèn nê–ông. Ánh đèn xanh đỏ. Ánh đèn ô tô dội thẳng vào mắt khiến tôi đau đớn.
Tôi nhếch nhác vô cùng.
Về đến chung cư, ngay cả quần áo ướt sũng cũng chẳng kịp thay ra, tôi đã ngã vật ra giường chìm vào giấc ngủ.
Chất cồn thiêu đốt đầu óc và trái tim tôi đau nhói. Tôi muốn trở dậy rót một ly nước nhưng mọi sức lực đều chẳng còn. Trong cảnh lơ mơ có vô số tiếng mưa rơi gõ vào cửa sổ, giống như những hồi trống dồn dập hối thúc cái gì đó chờ đợi cái gì đó. Nghe như là tiếng trống khi có nhân vật quan trọng nào sắp sửa xuất hiện, hoặc là tiếng nhạc phối khi một vở kịch lớn chuẩn bị mở màn.
Tôi lên cơn sốt.
Ngủ li bì suốt hai ngày ở nhà.
Khi tôi tỉnh lại, trên màn hình di động của tôi là ba cuộc gọi nhỡ của Cố Ly, còn có một tin nhắn của Cố Ly gửi buổi sáng. Thậm chí còn có cuộc gọi nhỡ của Nam Tương và Đường Uyển Như.
Nhưng chẳng có tin tức của Sùng Quang.
Tôi nhìn di động, đã hai ngày trôi qua, Sùng Quang chưa về nhà. Cũng chẳng liên lạc với tôi. Anh ấy giống như biến mất khỏi thế giới này vậy. Tôi nhìn quanh một vòng, ánh nắng ngoài rèm cửa chắc là đã hoàng hôn, tôi vẫn mặc bộ quần áo đến nhà Cố Ly ăn cơm tối hôm đó, nước mưa đã được hơi nóng cơ thể sấy khô, lúc này đang tỏa ra một mùi hôi chua loét.
Tôi mở tin nhắn của Cố Ly ra xem, dán mắt vào màn hình, đọc đi đọc lại đến bốn năm lượt cái câu tin ngắn ngủn ấy, sau đó tôi lật mình khỏi giường, vơ đại lấy một bộ quần áo thay vào, rồi kéo lấy cái áo khoác bông dày trên giá quần áo, chân nam đá chân chiêu bổ nhào ra khỏi nhà. Đầu tôi vừa nóng vừa đau, khi ra khỏi thang máy, tôi đã cụng đánh rầm một cái vào cạnh cửa.
Tôi xoa xoa trán mà chẳng thèm để ý gì thêm, tôi xông ra giữa đường chặn một chiếc taxi. Cái tư thế chặn xe ấy thật khiến tài xế hiểu nhầm rằng tôi đang muốn tự sát.
Tôi ngồi trên ghế sau, nắm tay bóp chặt di động, không ngừng run rẩy.
Khi đó, tôi còn chưa biết, thì ra những câu nói xem chừng vừa khoa trương vừa hoa mỹ trong các tiểu thuyết kia đều là thật, chẳng hạn câu trong Hồng lâu mộng ấy, “một sớm tỉnh mộng, trời đất đã đổi thay.”
Tôi quay đầu qua nhìn Cung Minh, đôi mắt của anh ta trong ráng chiều rực rỡ, vẫn đang phủ trong một lớp bóng mờ tựa như một câu đố. Ánh mắt của anh ta đang buông xuống, trông như một thiên sứ thờ ơ trong tranh sơn dầu. Tôi trông thấy một nếp nhăn không dễ nhìn thấy nơi khóe mắt ấy. Mấy năm nay, anh ta cũng đã già. Tôi chợt cảm thấy, anh ta cô độc hơn bất kỳ ai.
Khi Cố Ly tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, nó mở to mắt, những người đầu tiên nó nhìn thấy, chính là tôi, Nam Tương, Đường Uyển Như đang đứng sánh vai trước giường bệnh của nó. Sau khi nhìn khắp chúng tôi một lượt, nó mới mở miệng, nói với chúng tôi câu đầu tiên: “Tớ muốn uống nước.”
Tôi đưa ly nước qua, cầm ống hút kê vào đôi môi khô nẻ của nó. Nó hút một cách khó khăn, trong khóe mắt trào ra một giọt lệ. Nhưng khóe miệng lại khẽ vểnh lên.
Tôi không tài nào quên được nụ cười ấy. Nó giống như đường cầu vồng to nhất giăng mắc giữa lưng trời, sau cơn mưa lớn đi qua.
Tất nhiên, đứng trước giường bệnh không chỉ có ba chúng tôi.
Còn có cả Cố Hoài và Cố Nguyên.