Tiểu thời đại 3.0

Chương 22 phần 3


Bạn đang đọc Tiểu thời đại 3.0 – Chương 22 phần 3

Những cảm xúc tiêu cực của tôi đối với Nam Tương vừa mới dịu xuống, giờ lại như thủy triều cuộn trào ập vào bờ Thượng Hải. Vô số xương trắng, xác chết, rác rưởi, toàn bộ đều mắc cạn trở lại trên bờ biển, phơi mình trần trụi dưới ánh trăng.
“Nam Tương à? Nó và Vệ Hải đã chia tay rồi, nên chẳng phải làm sao cả.” Cố Ly lạnh lùng bật nắp chai rượu đỏ, trong nhà tràn ngập một luồng hương trái cây.
Tôi và Vệ Hải, Đường Uyển Như cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tuy nguyên nhân ngạc nhiên của bọn tôi khác nhau, nhưng lời thoát ra khỏi miệng lại trùng khớp đến bất ngờ: “Sao cậu biết?”
“Khi bước ra khỏi nhà hàng sau bữa tối, tớ đến trước quầy đổi hóa đơn, nên đến muộn một chút, kết quả là vừa ra đến cửa, lập tức nhìn thấy Nam Tương bước lên xe của Cố Hoài, lúc này hai người họ chắc đang ở cùng nhau rồi.” Cố Ly rót đầy một ly, rồi uống một hơi thật lớn.
“Lên xe cũng đâu có nghĩa là ở cùng nhau, tớ đã ngồi xe của Neil đấy thôi!” Đường Uyển Như phản đối, trong lòng vẫn nuôi hy vọng. Neil bên cạnh nghe thấy mà nổi cả da gà.
“Thế khi cậu ngồi trên xe của Neil có ôm cậu ấy hôn đắm hôn đuối ba mươi giây không?” Cố Ly trợn tròn mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh khỉnh, để lộ bộ răng nanh sắc lẹm.

Mọi người đều thinh lặng. Trong bầu không khí ấy, Đường Uyển Như không kìm nén được đã khẽ thút tha thút thít.
“Không sao, tôi sẽ thường xuyên về thăm các bạn.” Vệ Hải ngẩng đầu lên, vừa cười vừa cầm chai rượu, rồi rót ình một ly, anh ta đã say rồi, tôi nghĩ anh ta chỉ muốn tự chuốc ình say mèm mà thôi, “Hơn nữa thời nay mạng internet, di động, tin nhắn, email phát triển như vậy, còn cả một đống thứ như Miliao, Weixin, Facetime gì đó mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi.”
“Cạn ly nào.” Sùng Quang từ ghế sofa đối diện nhổm dậy, loạng choạng nâng ly rượu lên.
Đêm đó tất cả chúng tôi đều đã say. Cố Ly hi hi ha ha xông vào phòng ngủ, đem chiếc máy đĩa hát của nó chuyển đến phòng khách, rồi thay cái đĩa than màu đen cực lớn trông như đồ cổ, thế là trong tiếng máy rè rè, giọng ca quen thuộc của Phụng Phi Phi lại ôm riết lấy chúng tôi.
Để tuổi thanh xuân thổi bay mái tóc dài của em, để nó dẫn lối cho giấc mộng của em.
Lịch sử của thế giới vô tình này đã khắc ghi nụ cười của em.
Trời xanh xanh trong trái tim hồng hào, là sự khởi đầu của cuộc sống.
Âm nhạc của thời đó nghe thật êm ái, giọng hát thuần khiết biết bao. Cái thời xa xôi ấy, chẳng có những đám mây điện tử bùng nổ liên tục, chẳng có sóng điện từ lặng thầm xuyên thấu tầng không, chúng tôi ngồi bên bàn làm việc với ánh đèn đơn độc, rất nhiều đêm như thế, nhật ký chúng tôi viết, giấy viết thư chúng tôi dùng, đã ngủ say trong dòng thời gian đằng đẵng.
Thời ấy chẳng có những đêm diễn ồn ào hỗn loạn, chẳng có quầy bar, KTV, trong những đêm tối cô đơn đều lôi những cuốn tiểu thuyết đầy mùi mực, trong nước mắt và nụ cười, đổ bóng cuộc đời mình trong những câu chuyện xa lạ. Vẻ tĩnh mịch ngoài cửa sổ khiến con tim nhạy cảm mà trẻ trung căng tràn sức sống của bọn tôi, có thể chộp được những âm thanh tinh tế nhất, tiếng mưa dằng dặc và tiếng vẫy gọi của bạn bè, đều rõ ràng thanh khiết giữa đêm khuya.
Còn giờ đây, đêm này nối đêm khác, chúng tôi lại ở chốn phố xá người xe như nước hoặc trong quầy bar đinh tai nhức óc, hoặc gào thét điên cuồng vào điện thoại nhưng lại chẳng hề nghe thấy tiếng của đối phương.

Hãy liếc nhìn em đi, chớ để hồng nhan ôm gối chiếc.
Tuổi thanh xuân chẳng hề hối tiếc, hỡi người yêu mãi mãi bất tử.
Hồi đó, khi nhớ đối phương, thì dù là đêm đông cũng sẽ mang găng tay, đạp xe đạp, chạy đến thăm anh ấy. Đứng dưới nhà, vừa khóc vừa cười, ôm chầm lấy anh ấy, cảm giác như dù ôm thế nào cũng chưa hề đủ. Giống như nếu không ôm anh hòa vào lồng ngực mình được, thì trái tim của mình chẳng có chỗ nương tựa vậy. Ngày ngày chúng tôi chờ trong phòng thu phát của trường, trèo lên bệ cửa sổ, căng mắt ra nhìn xem trên tấm bảng đen nhỏ nhắc nhở thư đến xem có viết tên mình hay không?
Còn hiện nay và cả trong tương lai xa vời nữa, có lẽ chúng tôi chỉ cần vào QQ hoặc hộp thoại MSN, lạnh lùng gõ dòng chữ “Anh online không?” Ba chữ này giống như ném một hòn đá xuống vực sâu không đáy, chẳng có bất cứ âm thanh vọng lại nào. Trên màn hình hiển thị lạnh ngắt, cũng chỉ có gương mặt ngây ra lạnh lùng của chính mình.
Đúng là tôi uống say rồi, nhưng lại không cảm thấy khó chịu, mà cảm giác giống vừa thoải mái lại vừa mệt mỏi như khi uống xong thuốc cảm, đầu óc trống rỗng, nhưng lại thấy vui vẻ, rồi đột nhiên lại thấy đau lòng.
Cố Ly uống đến tận cuối hiệp, thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, tôi bước vào theo, áp mặt mình sát vòi nước, nó chẳng thèm đoái hoài việc tôi đang ở đó vẫn hiên ngang cởi quần ngồi lên bồn cầu, nó thực sự chẳng còn ngại gì tôi nữa. Nó đứng lên khỏi bồn cầu rồi tức tốc ấn nước xả, nhưng tôi bất chợt liếc mắt nhìn, vệt máu lưu lại chưa đầy mấy giây trong bồn cầu, đã ngay lập tức biến mất theo dòng nước.
Tôi kéo tủ kính, lấy một miếng băng vệ sinh ra ném cho nó.
Ký ức sau cùng của tôi, là tôi nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Sùng Quang. Anh ấy cúi người, nhìn tôi ở khoảng cách rất gần, rồi hôn tôi.

Trong mắt anh ấy lại lần nữa đong đầy thứ nước mật vừa ngọt ngậy lại vừa bi thương, vừa nóng bỏng lại vừa nồng nhiệt. Ánh mắt ấy nhìn tôi như chiếc bàn chải dính đầy sáp nóng, chậm rãi lướt trên mặt tôi, tôi bị ánh nhìn ấy làm cho vừa bỏng khát vừa mê loạn. Cuối cùng tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức, chìm đắm trong xúc cảm mãnh liệt của anh ấy.
Tôi không tài nào ý thức được tai họa của mình – đúng, chính là tai họa đã ủ mầm suốt năm năm, cuối cùng đã dần đâm chồi mà mọi người hằng trông đợi.
Ánh sáng của lưỡi lê, âm thanh của thương giáo, hòa cùng ánh mắt sốt ruột lo lắng mà cuồng nhiệt rực lửa của người xem đang thêu dệt nên cảnh tượng thèm khát rùng rợn đến hồn xiêu phách lạc.
Đúng rồi, đã đợi quá lâu rồi, cuối cùng cũng đến. Reo lên đi.
Chào đón bình minh hủy diệt của ngày mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.