Bạn đang đọc Tiểu thời đại 3.0 – Chương 2 phần 2
“Giao dịch hủy rồi.” Neil dẩu môi.
“Đối phương coi thường cậu à?” Đôi mắt Cố Ly ánh lên vẻ châm chọc.
“Không hẳn là thế. Quả thực anh ta rất trẻ, rất điển trai, vả lại cũng rất giống Jude Law – giống Jude Law lúc mới cắt tóc. Nhưng sau khi trở về em mới phát hiện, người mua nhà không phải anh ta, mà là bạn gái của anh ta.” Neil so vai dưới ánh mặt trời, rồi uống một ngụm Latte, sau đó thè đầu lưỡi ra liếm nhẹ váng sữa còn dính lại trên môi. Tôi và Nam Tương cùng nhìn động tác đó, cả hai đều nuốt nước miếng ừng ực. Thứ báu vật đáng chết này dù làm động tác nào, đều chẳng khác nào cảnh quay chậm trong phim. Nếu búp bê Barbie dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ hận hắn đến chết, chắc chắn nó sẽ vò đầu bức tai mà tháo giày cao gót ra nện cho hắn một trận, đồng thời còn điên dại thét thẳng mặt Neil rằng: “Đừng hòng tranh cướp đàn ông với tôi, đồ đê tiện!”
“Hum… I am sorry.” Ngữ khí của Cố Ly vô cùng chân thành, giống như xuất phát từ tâm can vậy, nhưng biểu hiện trên gương mặt lại cười vẻ khoái trá y chang một bà mẹ đang làm ăn phát đạt.
“I am sorry too!” Neil di chuyển ánh nhìn lên từng người, rồi dùng vẻ mặt khoa trương cùng ngữ khí từ hồi học tiểu học ở nước ngoài nói, “Khi bạn gái anh ta vừa xuất hiện trước mặt em, em đã thân thiết nắm chặt tay cô ta mà rằng: ‘Chắc bà là bà nội của Luc nhỉ?’ ‘Ồ không, hoàn toàn không phải’, đối phương nhã nhặn trả lời, ‘còn nữa, giao dịch hủy nhé, chúng ta đến đây thôi.”
“Ồ…”, từng đứa bọn tôi phát ra tiếng thở dài mang hàm ý sâu xa.
“Cậu nói Luc toan tính gì đó à? Tục ngữ nói rất đúng, ‘Phụ nữ quá lứa, dù có đẹp cũng là xơ mướp’, đêm nào cũng phải ôm xơ mướp to xụ mà ngủ, còn toan tính gì được chứ?” Đường Uyển Như hiên ngang hào sảng chõ miệng vào.
“Thôi, dẹp đi, dẹp đi, không nói chuyện người ta nữa, ngay cả chúng ta cũng phải cảnh giác, chớ đòi hỏi bản thân cao quá. Xơ mướp thì xơ mướp, hồi trước tớ ngủ cùng cậu, chẳng phải cũng thường nửa đêm gào thét giật mình tỉnh giấc đó sao, lúc ấy tớ còn tưởng mình đang ôm cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không, nhà nào cũng có cái khó riêng, tha được thì tha cho người ta đi, ngoan!” Cố Ly vô cùng thành khẩn, thân thiết kéo cánh tay săn chắc rắn rỏi của Uyển Như, vuốt ve sờ soạng, tỏ vẻ “nhà nào cũng có cái khó riêng” trên mặt.
“…” Đôi mắt Đường Uyển Như chợt trở nên vô hồn, giống như đã hóa đá ngay tại chỗ.
“Uống cà phê đậm thơm, nghe mùi hương cỏ dịu, tụ tập cùng bạn bè, tắm mình trong nắng vàng rực rỡ, mới gọi là sống.” Cố Ly vừa đeo chiếc mặt nạ phòng độc của nó vừa như đang tự tình, xem chừng cảm xúc dâng trào lắm, nó nói xong liền đưa tay ra nhận tách cà phê Cố Hoài đưa cho, sau đó dè dặt thận trọng dịch chiếc mặt nạ hàn điện trên mặt qua một bên chỉ để lộ bên khóe miệng rồi uống một hớp thật nhiều, sau đó lại vội vã đeo mặt nạ lại.
Nam Tương ngồi đối diện với tôi, cười ngặt nghẽo, nó vừa nghe chuyện phiếm của một đám tâm thần, vừa không ngơi tay đem tuýp kem chống nắng hiệu Armani trộm được từ tủ hóa trang của Cố Ly, bôi bôi trát trát lên trên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nó, động tác nhẹ nhàng tao nhã mà vô cùng quyến rũ, trông như đang phủ một lớp men trắng ngần lên đồ gốm vậy.
Còn Đường Uyển Như ngồi cạnh Nam Tương, lúc này cũng nối gót theo sau bắt đầu bôi gì đó, theo suy luận logic đó phải là thứ dạng như kem chống nắng (…), nhưng nhìn bao bì bên ngoài, thông thường kem chống nắng sẽ không to như thế, tôi ngờ rằng nó đã lấy nhầm hộp. Động tác của nó cũng tao nhã mà quyến rũ chẳng kém, trông giống đang trát vữa lên bức tường gạch vậy.
Neil nhìn mấy đứa chúng tôi đang bận bịu, liền tỏ vẻ hoài nghi: “Phụ nữ các cô có đúng là sợ bị nắng cháy như vậy không? Tôi còn thích phơi nắng là đằng khác.”
“Em là đồ quỷ tây dương, toàn thân khoác lớp da giống như mắc bệnh bạch biến, làm sao so với bọn chị được, định dọa ai hả, sao không đi khiêu chiến với công chúa Bạch Tuyết ấy! Em thật sự đã nắng hóa dưới ánh mặt trời rồi, chỉ có điều hóa thành sữa tươi Deluxe nguyên chất mà thôi, còn chị và Nam Tương sẽ hóa thành một cốc trà xanh, Lâm Tiêu sẽ hóa thành một tách Capuchino, còn như Đường Uyển Như, thì chính là một thùng nhựa đường.” Cố Ly nói ồm ồm từ phía sau chiếc mặt nạ.
“Em không phải quỷ tây dương, mà cũng thích phơi nắng đấy thôi.” Cố Hoài ngồi bên cạnh, cười ủng hộ Neil. Không biết tại sao, nụ cười của cậu ta luôn khiến tôi thấy khó chịu, dù nét cười đó vừa tinh tế vừa hững hờ, toát lên vẻ điềm đạm của trong gia đình gia giáo nghiêm khắc, nhưng nó luôn khẽ vương lại trên mặt mà không đi vào sâu nơi đáy mắt. Con ngươi trông như hai viên kim cương đen bị băng đá bao bọc. Lạnh giá vô cùng không tan chảy được. Thực tình, tôi vẫn không thích cậu ta lắm, lẩn khuất phía sau vẻ không thích, thực ra có chút sợ hãi.
“Nhưng theo chị, em đừng phơi nhiều quá”, Cố Ly nhìn gương mặt tinh tế răng trắng môi hồng của Cố Hoài, mà liên tục phun nọc độc ra từ phía sau mặt nạ, “Chị sợ chút nữa bọn chị tán chuyện đến mức cao trào, thì em ngồi bên cạnh đã lặng lẽ hóa thành làn khói trắng sau mấy tiếng xèo xèo rồi.” Rõ ràng dạo gần đây, Cố Ly xem quá nhiều phim ma cà rồng.
“Chả trách chị lại đeo mặt nạ như vậy, té ra là sợ hóa thành làn khói trắng, em hiểu rồi.” Cố Hoài ngồi uống cà phê, đôi mắt trông về nơi xa xăm nào đó, chẳng nhìn Cố Ly mà phản công với giọng điệu mỉa mai, ngưng lại giây lát, cậu ta nhếch đôi chân mày rậm rạp được cắt tỉa gọn gàng một cái, rồi bồi thêm một nhát, “thảo nào chị lại sợ chiếc máy hút bụi trong nhà bếp đến thế.”
Tôi thấy Cố Ly hít một hơi thật sâu sau chiếc mặt nạ, rồi vươn bộ móng ra dùng lực véo một cái lên ngực Cố Hoài: “Muốn chết hả em trai!”
Nói đến chuyện chống nắng, mấy đứa bọn tôi, kể cả Đường Uyển Như đều chu đáo và cẩn thận như thế, cũng chẳng phải là chuyện vô lý gì. Thái độ tới mức cực đoan của bọn tôi như vậy, đều bắt nguồn từ sự ám ảnh mà Cố Ly từng để lại cho chúng tôi hồi còn học cấp ba.
Hồi ấy có một dạo, làn da “bánh mật” của tên quỷ tha ma bắt gì đó mà Cố Ly từng theo đuổi như bị ma xui quỷ khiến đã biến thành “người đẹp chocolate”, vì thế nó đã bao chúng tôi mấy vé và toàn bộ tiền khách sạn trong kỳ nghỉ hè, rồi dùng đủ cách dụ dỗ để tập hợp chúng tôi rồi kéo nhau đến bãi biển Tam Á, sau đó bốn chúng tôi đã nằm thườn thượt trên bãi biển phơi nắng suốt bảy ngày trông chẳng khác nào mấy thi thể đang bất động, nếu nói như Cố Ly, đây là truyền thuyết tuyệt đẹp về “hai mỹ nhân ngư (nó và Nam Tương) và một cô gái mò trai (tôi) cùng một con hải sâm lớn (Đường Uyển Như)” – còn việc người khác có hiểu như thế hay không, thì đó là một câu đố, dạo ấy cũng còn vì chúng tôi nằm phơi nắng quá lâu, nên đã khiến một phụ nữ qua đường sợ chết khiếp suýt chút nữa đã hét lên báo cảnh sát. Bận đó, chúng tôi còn trẻ người non dạ đâu hiểu gì về thứ kem chống nắng này, còn Cố Ly vô nhân tính ấy lại chỉ nhớ bôi ình, mà quên béng chuyện nhắc ba chúng tôi. Kết cục là sau khi tôi và Nam Tương về trường, chưa đầy nửa ngày sau đã đẻ ra thêm hai cái biệt hiệu mới, tuy hai biệt hiệu đó đều nhằm vào làn da đen nhẻm của chúng tôi, nhưng Nam Tương nhờ có khuôn mặt đẹp nên ít nhiều biệt hiệu còn dễ nghe hơn chút, là “Công chúa Hắc Tuyết”, còn tôi vì sắc vóc khiêm tốn so với Nam Tương nên mang biệt hiệu: “Gà ác.”
Vô sỉ nhất là Cố Ly, nhờ sự hỗ trợ của các loại kem chống nắng mà nó đã tầng tầng lớp lớp bôi bôi trát trát lên mặt, nên da nó chỉ hơi xạm một chút, vừa đạt tới màu chocolate mà nó mong muốn, lại vừa khỏe khoắn mà hài hòa. Khi thấy tôi và Nam Tương đen thui vì phơi nắng, nó khom lưng xuống mà cười nắc nẻ suốt ba phút, cười đến mức cúc áo ở ngực cũng bật tung ra. Cười thỏa thuê rồi, nó bắt đầu chống nạnh, rồi giở nét mặt ra chiều thông cảm mà lại ấm ức nói với bọn tôi: “Thượng đế thật bất công, người muốn phơi nắng cho đen nhất là tớ, kết quả da lại chỉ hơi đổi màu chút xíu, còn hai cậu lại kiếm được khoản hời lớn, các cậu xem xem, hai cậu đen đến mức chẳng khác gì hai quả cà tím già.”
May mà tôi tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu không khốn kiếp, chắc tôi tắt thở từ lâu rồi.
Còn Đường Uyển Như, nó là đứa thảm nhất. Vì mỗi khi có mấy chàng trai cơ bắp cuồn cuộn trẻ trung mặc quần bơi bó sát người bước qua chỗ bọn tôi đang nằm, ngay tức khắc nó bay vèo ra khỏi khu vực có dù che nắng, đuổi theo những cơ thể đang tỏa mùi hoóc môn nam tính để rít lấy rít để, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra, đầu lắc lư điên đảo, còn miệng thì nhỏ dãi ròng ròng, như để đang đánh dấu lãnh thổ – nó chẳng khác gì việc rắc vụn bánh mì dọc đường vào rừng sâu để tìm được lối về lúc trở ra vậy. Nhưng nói thực, nhìn kỹ lại trông như con chó Labrador sung sức đang thỏa sức chạy tung tăng trên bãi cát thì đúng hơn.
Vì Đường Uyển Như chạy nhảy tự do, giải phóng dục tính trên bãi biển Tam Á nên sau khi về đến Thượng Hải thì da nứt thịt rạn, cơ thể đen nhẻm giống như trong truyện Truyền kỳ tân Bạch nương tử. Nó nằm trên giường tứ chi giãy đạp điên cuồng, miệng há hốc đỏ ngầu rồi không ngừng kêu la, tiếng gào thét vừa khan khản lại vừa lảnh lót, tần suất cũng khá ổn định, vả lại cũng bởi răng của nó cực to và cực ngay ngắn dày dặn, khiến trong khoảnh khắc thảng thốt tôi có cảm giác như nó là một con… ngựa đang lâm bồn.
Tôi đang tự hào về ví dụ cực kỳ chuẩn xác mà mình đưa ra, Cố Ly đã ngay tức khắc đánh bại tôi bằng một câu nói bâng quơ. Nó chỉ vào mảng da bong tróc trắng hếu trước ngực Đường Uyển Như, rồi nói: “Trông giống hai hạt ‘đường’ ‘sữa’ ‘ư ư’ vừa lột ra mà chưa xé bỏ áo chưa kìa?”
Nam Tương ngồi đối diện tỏ vẻ nghiêm trang rồi đưa ngón tay cái lên.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý rạng rỡ ánh hào quang của Cố Ly, cảm thấy trên đầu nó như đang bao trùm vầng Phật quang, tôi chợt nghĩ, hồi Newton bị quả táo rơi trúng đầu, chắc cũng giống thế này?
Tôi tỉnh lại khỏi một mớ ký ức, đám người trẻ trung trước mặt, nét mặt ai cũng tươi tỉnh, quý phái sang trọng, tôi đột nhiên cảm thấy thoáng mơ hồ. Bầu không khí bất giác bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi làm cho khẽ lay động, giờ là năm 2009, hay là năm 2010? Tôi đột nhiên không rõ nữa.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn cảm thấy thời gian vận động hỗn loạn và trôi qua dị thường. Còn hồi đang học, có vô số khoảnh khắc để chúng tôi trải nghiệm thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày nào cũng có thời khóa biểu nhắc nhở, ngày nào cũng được phân chia thành từng khúc đoạn bốn mươi lắm phút, rồi tổng hợp thành các học kỳ khác nhau, năm học khác nhau, thế là chúng tôi học lớp khác nhau, có nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ tết mừng thành lập trường vân vân và vân vân, để nhắc chúng tôi rằng thời gian đang không ngừng trôi qua.
Sau khi tốt nghiệp, hình như từng ngày từng ngày vẫn không khác gì so với quá khứ, nhưng dường như lại chẳng có ngày nào giống trước đây.
Sự hỗn loạn của thời gian tạo thành màn bóng sáng mong manh giữa một bức ảnh không hề có tiêu điểm, dán lên trên mặt mỗi người.
Khép mắt lại, tôi nhớ lại mình của mấy tháng trước.
Khi ấy, ngoài đi học ra, ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng. Tôi thấy vô cùng chán nản và cực kỳ thất vọng khi ngắm nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, trong phòng điều hòa phả hơi nóng hừng hực khiến mặt kính cửa sổ như bị che phủ một màn sương mờ, trong khoảnh khắc từng cánh tuyết đập vào mặt kình rồi nhanh chóng tan thành nước, sau đó hỗn loạn lăn xuống men theo cửa sổ.
Khi đó, bên ngoài là màn tuyết xơ xác tiêu điều, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Giống như thế giới này đã bị thủng một lỗ lớn, tuyết từ trong lỗ thủng ấy phun ra cuồn cuộn, trong chớp mắt thổi ngập cả thế giới, từng cơn gió vừa buốt lạnh vừa mạnh mẽ thổi thốc vào ngực người ta, chẳng tốn chút sức lực nào cũng đã thổi cho trái tim vừa nặng trịch vừa ấm áp dễ chịu vỡ vụn.
Ngày qua ngày, tôi thẫn thờ tựa mình trước khung cửa sổ, khi nước mắt lưng tròng, khi mặt mày ráo hoảnh, nhưng trong đáy mắt lúc nào cũng nhói lên như có mạt sắt rắc vào, đôi khi tôi còn cảm thấy thời gian dừng lại ở cái ngày mà Giản Khê trở về, có điều hôm đó anh ấy trở về không phải là để nối lại duyên xưa với tôi. Anh ấy trở về là để thu dọn đồ đạc, để hoàn toàn rời xa tôi.
Khi đó, cứ đêm nào không ngủ được, khoảnh khắc cầm chắc ly nước nóng trong tay ngơ ngẩn ngồi cuộn mình trong chăn trước cửa chớp ban công, tôi luôn mơ hồ cảm thấy Giản Khê vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, là những cuốn truyện ký nhân vật lịch sử châu Âu vừa khô khan vừa dày cộp mà anh ấy thích đọc, là những chiếc đĩa CD mà anh ấy mua về để chuẩn bị nghe cùng tôi, là những chiếc áo len lông cừu có kiểu dáng hầu như mười cái như một nhưng màu sắc lại cực kỳ đa dạng, là đồ lót màu trắng và chiếc quần bò. Anh ấy thong thả ung dung nhưng lại cực kỳ kiên định sắp xếp hành lý để rời khỏi nơi này, thi thoảng anh ấy dừng lại uống nước, sau đó lại tiếp tục. Tôi tựa người bên cửa sổ hỏi anh có cần giúp gì không, động tác của anh vẫn không dừng lại, lưng quay về phía tôi mà cất tiếng: “Không sao, có ít đồ mà.” Giọng nhỏ nhẹ và ấm áp mang hương vị như mùi cơ thể anh, giống như một nắm cát đã được rang nóng. Thậm chí đến phút cuối cùng trước lúc ra đi, anh ấy còn bình thản ôm tôi một lát. Cánh tay ấy vẫn theo thói quen vòng thành hình vòng cung hơi chếch lên, để bàn tay rộng dài của anh ấy vừa đủ ôm lấy xương bướm của tôi. Lồng ngực của anh ấy vẫn nóng bỏng, ngập tràn mùi vị mà tôi quen thuộc.
Khi đó, đường Nam Kinh Tây treo đầy đèn lồng đỏ. Từng chiếc từng chiếc đỏ lựng lắc lư giữa gió tuyết hòa với những gương mặt đỏ gay căng cứng của người đi đường. Năm mới đến, xem chừng các mặt hàng đều đầy đủ, trái ngược với cảnh tượng này là vẻ bực dọc u ám trên mặt từng người vẫn bận bịu trước Tết, họ mang vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, vội vã cầm dù bước đi trong gió tuyết mịt mùng, lao về phía khoản tiền thưởng cuối năm ở chỗ không xa trước mặt.
Khi đó, cả thế giới đều chìm đắm trong bầu không khí lạnh lẽo trăm năm mới thấy. Tin tức của Bắc Kinh và Thượng Hải, cứ cách mấy ngày một lần, lại dự báo không khí lạnh mới đổ bộ. Trên bàn hội nghị Copenhagen, các nhà khoa học khí tượng với nét mặt buồn khổ, sôi nổi phát biểu tham luận, nói “hiệu ứng nhà kính” biến mất, trái đất lại tiến vào thời kỳ băng hà ngắn – bạn xem, mọi thứ trông giống như một trò hề, nhất là khi vị chuyên gia địa chất của Italia đột nhiên đỏ mặt tía tai nhảy lên bàn cầm microphone liên tục gõ vào đầu mình.
Còn hiện tại ư, rét mướt đã qua. Tất cả đều đã qua rồi. Thượng Hải lại trở về với nét kiều diễm duyên dáng trong tiết trời đầu xuân. Khu Ngoại Than bị những bức tường rào cao vút và vô số giàn giáo màu xanh lục bao quanh cách ly với thế giới suốt hơn hai năm qua, cuối cùng đã lộ ra diện mạo mới toanh, sắc màu mới xa hoa, kiều diễm, cổ điển, hiện đại, vừa bối rối lại cũng thật cao ngạo. Giống như nàng công chúa mặc trang phục lộng lẫy, nhẹ nhàng nằm xuống men theo dải sông Hoàng Phố, phần eo thon uốn khúc thành đường chân trời rung động lòng người của Ngoại Than, cặp đùi trắng như tuyết của cô ấy lay động vô số nhà tài phiệt, khóe môi, đuôi mắt, tóc da, thân thể cho đến linh hồn tên họ đều đang treo giá chờ đợi.
Nhưng bất kể thay đổi thế nào, bất kể cải tạo ra sao, bất kể khu Ngoại Than có mọc thêm những khách sạn bán đảo sừng sững chỉ hận không thể dát vàng lên tường hay không, bất kể tủ kính mới toanh trong các cửa hiệu tiên phong của Chanel và Prada có hút hồn phách của người ta hay không, bất kể Ngoại Than có đội đất mọc lên một trung tâm Milan quốc tế mới toanh hay không, khi ấy lãnh sự quán nước Anh sẽ được xây dựng lại thành câu lạc bộ các nhà tài phiệt, thì tất cả sự xa hoa đang lấp lánh hào quang này, đều chưa từng, cũng chưa có, và mãi mãi không bao giờ lấy đi sự thê lương, lạnh lùng, và hương vị của tương lai vốn không thể ngăn chặn vốn thuộc về Ngoại Than kia.
Đó là vẻ đẹp riêng sau khi bị gió sông cuồng bạo thổi suốt mấy trăm năm, lại bị nước mưa ăn mòn mấy trăm năm mới có được. Giống như chiếc huy hiệu gia tộc suy tàn đã gỉ sét trong pháo đài cổ đã sụp đổ, ghi lại vinh quang, và cũng ghi lại cả thời gian đã vô tình lướt qua.
Chúng tôi bây giờ, trông như lại trở về thời đại học. Sự trở về của Đường Uyển Như khiến chúng tôi lại biến thành bốn kẻ đồng hành, năm tháng hung bạo tàn nhẫn. Nói đến quá trình Uyển Như tái hòa nhập, thì thật khó mà nói ra thành lời được. Hỏi đến từng người bên cạnh, Nam Tương và tôi đều thấy khó nói nhưng lại hết lượt này đến lượt khác kể không biết mệt những gì người đó đã trải qua.
Tất nhiên những chuyện này chắc chắn đều xảy ra trong tiệc sinh nhật Cố Ly. Đúng vậy, mấy năm nay, hầu như năm nào, vào đúng ngày sinh nhật của Cố Ly, Thượng đế sẽ đóng vào sinh mạng của chúng tôi một dấu ấn không thể phai mờ, khiến chúng tôi khắc sâu trong lòng rằng vậy là một năm nữa đã lại qua, giống như đóng liên tiếp những chiếc cọc gỗ với khoảng cách đều tăm tắp vào vỏ não của chúng tôi vậy. Mỗi lần sinh nhật Cố Ly đều đánh dấu cuộc đời chúng tôi đã lật sang một chương mới: Hôm sinh nhật Cố Ly năm 2008, cha của Cố Ly đã dùng thi thể cứng đờ nặng trịch của ông ấy, dùng cái chết, kéo Cố Ly ra khỏi cuộc sống như thể vườn địa đàng ở trường đại học chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, rồi ném nó vào rừng rậm nhiệt đới đầy rắn độc và thú dữ để tự lần mò lăn lộn, theo đó, tôi, Nam Tương, Đường Uyển Như, ba đứa như ba bông hoa trong phòng điều hòa, từ nhỏ đã chung số mệnh, hít chung bầu không khí, cũng bị đồng loạt nhổ tận gốc khỏi mảnh đất của vườn địa đàng màu mỡ ấm áp, vứt lên mặt đường đầy dầu bị ánh mặt trời tàn bạo nung chín. Kể từ hôm đó, chúng tôi đều trưởng thành vượt quá tưởng tượng.
Năm nay, tiệc sinh nhật của Cố Ly đã xảy ra đủ thứ chuyện đáng được bàn tán, đồng thời những tiết mục đó đều đã trở thành tin tức lan truyền không ngớt tại bãi biển Thượng Hải một thời gian dài.
Chẳng hạn như cô ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhờ khuôn mặt hạt dưa bị công chúng gọi là hồ ly tinh cũng xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật. Tất nhiên, cô ta không quen biết Cố Ly, mà chỉ thuận đường ghé qua ngắm Cung Minh một lát, sự xuất hiện của cô ta khiến toàn bộ đèn chớp tắt hàng loạt như thể bị mất kiểm soát vậy.
Chẳng hạn như Neil thoải mái mặc chiếc quần bơi trễ lưng bó sát hình tam giác màu trắng, rồi nằm trong hồ bơi sauna ở trung tâm sân thượng giữa không trung, nét mặt cực kỳ dâm đãng đồng thời vô cùng quyến rũ, khiến động vật cái có mặt tại hiện trường đều ngắm nhìn đến ngây người, nếu không phải bọn tôi liều chết giữ chặt Đường Uyển Như, nhất định nó sẽ mặc nguyên cả trang phục dự tiệc nhảy bổ vào hồ ngay tắp lự để được ở chung một hồ với Neil.
Chẳng hạn như khi Lục Thiêu – người mẫu đang nổi đình nổi đám trong làng thời trang Thượng Hải hiện nay – xuất hiện, chẳng ai biết được anh ta từng là nhà văn Chu Sùng Quang danh tiếng chấn động cả nước – trừ tôi ra.
Lồng ngực như đang ẩn chứa một con quái thú răng nhọn vuốt sắc, tôi bị cảm giác căng thẳng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào kiên quyết bao trùm từ đầu đến chân. Mấy lần tranh thủ lúc không để ý, anh ta lén nhìn về chỗ tôi, trong mắt vẫn mơ hồ mà dữ dội vương mùi tanh của máu, ánh mắt nóng bỏng mà nhiệt thành ấy, giống như dòng suối sục sôi, khiến người khác trông thấy mà lồng ngực nhói đau.
Đương nhiên, xuất sắc nhất vẫn phải kể đến Cố Ly. Cả tuần nó chẳng có một giọt cháo nào vào bụng, chỉ dựa vào tác dụng quang hợp để duy trì tín hiệu sống của cơ thể, cuối cùng nó tự hào nhét mình vào chiếc váy đen ngắn do Victoria Beckham nổi tiếng thế giới thiết kế được công ty mượn về. Tất nhiên, suốt buổi tiệc sinh nhật, nó cười nói cực kỳ gượng gạo, thậm chí vừa khai tiệc nó đã uy hiếp chúng tôi: “Kể từ lúc này, tớ không thể cười, không thể khóc, không thể hít thở sâu, cũng không thể đong đưa, vì váy của tớ bó rất chặt, có thể toác ra bất cứ lúc nào. Nếu các cậu dám chọc tớ bật cười, hoặc dám chuẩn bị điều ngạc nhiên gì đó nhằm làm tớ kích động, nhất định tớ sẽ lột các cậu cho đến khi chỉ còn lại một chiếc quần lót sau đó treo ngược lên đỉnh của Trung tâm tài chính Hoàn Cầu đầy gió lộng đấy!” Khi nó nói mấy câu này, nét mặt trang nhã tươi mát, ánh mắt trầm ngâm sâu thẳm, cơ thể không hề nhúc nhích, cứ như một ni cô đã rơi vào hồi ức sâu thẳm – Tôi hoàn toàn tin nó có thể duy trì trạng thái tĩnh lặng như nước đọng này mãi cho đến khi kết thúc party sinh nhật, tôi có niềm tin về khả năng kiểm soát đầy biến thái của nó.
Thậm chí nó cũng đủ sức để kiểm soát bản thân có uống say hay không – trước giờ chẳng có ai biết lúc nào nó được xem là đã say, còn lúc nào vẫn đang tỉnh táo. Nên biết rằng, chỉ cần nó muốn, dù nó có uống đến mức suýt phải vào viện để rửa ruột đi chăng nữa, vẫn đủ sức duy trì dáng vẻ bình thản của ni cô và trò chuyện với bạn về giao dịch định kỳ và nguyên lý đòn bẩy.
Trong danh sách những người uống say đêm đó tất nhiên có cả Đường Uyển Như. Sự dũng cảm của nó chẳng biết từ đâu ra, giống như pho tượng Phật, thở phào một tiếng rồi ngồi xuống bên Cố Ly, sau đó hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Ly nói: “Cố Ly! Chả giấu gì cậu, một ngày không gặp như xa cách ba thu!” Nói xong, khoát tay cái xoẹt, thần thái trang nghiêm, móc chiếc bra từ trong ngực ra ngoài đánh soạt một cái, pạch pạch hai tiếng giòn tan, rồi quăng lên chiếc khay champagne trước mặt Cố Ly, trông như một món ăn đang bốc khói…
Cố Ly nhác thấy đã run lập cập, nó thực sự sốc, con ngươi đen láy run lên từng cơn như thể bị điện giật. Có điều, sau mấy giây, Cố Ly đã bình tĩnh trở lại, không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, nó quay người cầm miếng giấy gói còn bỏ lại sau khi đã bóc quà ở sau lưng, nhẹ nhàng cẩn thận, điềm nhiên gói chiếc bra lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả quá trình ấy, vô số người đi qua đi lại đều bị cảnh này làm cho ngạc nhiên, nhao nhao dò hỏi: “Đây là quà tặng?!” Tất nhiên, mỗi lần như thế Cố Ly đều ứng đối tự nhiên hơn nữa còn với nhiều kiểu khác nhau.
Khi Neil mặc quần bơi màu trắng ướt rườn rượt đi ngang qua, hắn hỏi đầy nghi hoặc: “Is that a gift?”
Cố Ly đáp: “Yes, for your grandma!”
Khi Nam Tương trang điểm lộng lẫy đã uống đến mức đỏ mặt tía tai đi ngang, e thẹn hỏi: “Đây là quà?”
Cố Ly đáp: “À không, đây là tang vật.”
Khi Lam Quyết vẫn tỉnh táo, ánh mắt nghiêm nghị bước qua tỏ ý giúp, anh ta thoáng bối rối hỏi: “Đây là… quà?”
Cố Ly đáp: “À không, đây là khí quản.”
Khi Cung Minh như một khối núi băng di động đi ngang qua, anh ta dùng ánh mắt thinh lặng dò hỏi: “Đây là quà?”
Cố Ly đáp: “Dạ không, đây là vũ khí.”