Bạn đang đọc Tiểu thời đại 3.0 – Chương 11 phần 2
Đài phát thanh trên xe buýt liên tục đưa tin cảnh báo cơn bão “Compa” sắp đổ bộ vào đất liền. Cả thành phố bao trùm trong bầu không khí thê lương hoảng sợ như ngày tận thế chuẩn bị ập xuống, giọng nữ phát thanh viên rành rọt như ma ám phát đi phát lại những thông tin khiến người dân thành phố nghe mà rụng rời: “Biển Hoa Đông sóng lớn dâng cao 9m!”; “Toàn bộ các trường trung học và tiểu học của Thượng Hải nghỉ học lánh nạn!” Kiểu dự báo bắn tiếng đe dọa từ chiếc loa trên xe buýt cứ chọc nhói vào màng nhĩ. Chiếc xe chở người đang lừng lững tiến về phía trước trong ánh hoàng hôn với không khí trầm lặng, vẻ xa hoa trụy lạc phủ khắp con phố bên ngoài cửa sổ xe, ánh lên mặt mọi người đang tỏ ra uể oải.
Nam Tương tựa đầu lên cửa sổ xe, khép mắt lại. Hàng mi trên đen láy dính sát hàng mi bên dưới, giống như mấy chiếc lông vũ màu đen bị ướt sũng.
Vừa mở cửa chính căn nhà, còn chưa vào đến phòng khách, Nam Tương đã nghe thấy giọng ra vẻ kia của Đường Uyển Như – đúng, chính là cái giọng mà lần nào nó gặp được anh chàng đẹp trai nào cũng sẽ khởi động theo bản năng ấy. Cố Ly hình dung giọng của nó vô cùng chuẩn xác: “Đem xốt cà ri bôi khắp người Lâm Chí Linh, rồi đặt vào lò vi sóng quay trong vòng 3 phút, tiếng rít chói tai phát ra từ trong lò, chẳng khác nào giọng của cậu lúc này.”
Nam Tương thay dép lê, đặt túi xách lên chiếc tủ chỗ cửa ra vào, bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Cố Hoài trong bộ quần tây đen và áo sơ mi trắng phẳng phiu. Cậu ta vốn được xem là tay vô công rồi nghề, nhưng lại ăn mặc chẳng khác nào thương nhân. Lúc này, cậu ta đang đứng đối diện Đường Uyển Như, mỗi tay Đường Uyển Như cầm một tấm ảnh giơ lên trước mặt cậu ta, còn Cố Hoài đang đứng khoanh tay, như đang trầm tư điều gì. Nam Tương liếc nhìn cặp mông tròn lẳn mà chắc nịch được bọc trong chất liệu ka–ki mỏng manh mà cậu ta mặc, rồi thở một hơi dài, nó rất hiểu tâm trạng kích động lúc này của Đường Uyển Như, chỉ cần bóng lưng này thôi cũng đủ khiến gò má nóng ran còn hormone thì đang không ngừng tiết xuất, huống hồ Đường Uyên Như lúc này đang đứng trực tiếp với gương mặt tinh tế sắc lẹm kia. Nam Tương ngước mắt nhìn Đường Uyển Như, mà thấy con tim đau nhói.
Như Như lúc này đang giơ cao hai tấm ảnh, có ý đồ hấp dẫn ánh mắt của Cố Hoài sang phía mình, nên nó ưỡn ngực ra, thỉnh thoảng còn hất mái tóc, từ bên vai trái, soạt một cái hất qua vai phải, quất mạnh lên mặt mình, sau mấy giây, lại dụng sức quật trở lại, trông còn bi tráng hơn các nữ liệt sĩ khảng khái trượng nghĩa dưới ống kính quay chậm trong các bộ phim điện ảnh cách mạng. Trên môi nó dính mấy sợi tóc đen, chắc chắn lúc này nó tự thấy mình quyến rũ lạ thường.
Nghe có tiếng người bước vào, Cố Hoài quay đầu lại, trông thấy Nam Tương, liền nhẹ nhàng khoát tay, khóe miệng nhếch nhếch, hàm răng trắng muốt ngay ngắn như cặp vỏ sò nhỏ, cất tiếng: “Ô, về rồi à.” Cổ áo sơ mi của cậu ta bật ra hai nút, để lộ khoảng ngực màu tiểu mạch chắc nịch. Nam Tương thở một hơi dài, cậu ta cũng như chị gái Cố Ly, đều là vật cưng của Thượng đế. Ai nói Thượng đế công bằng? Xếp Cố Ly, Cung Minh, Cố Nguyên vào chung một đội, thì có thể khiến mọi người đều phải ngậm miệng (sau đó ném cà chua vào họ).
“Hai người làm gì vậy?” Nam Tương lấy một chiếc ly trong tủ, khom người trước bình đun nước sôi rót một ly, ngồi trên ghế sofa, nhìn Đường Uyển Như đang tóc tai bù xù, mặt mũi đỏ ửng, rồi lại nhìn Cố Hoài vẻ mặt háo hức, rồi hỏi.
“Em đang nghiên cứu, hai bức tranh này, bức nào đẹp hơn.” Cố Hoài nói đến đây, chợt nhớ điều gì đó, quay đầu sang nhìn Nam Tương, trong mắt phản chiếu ánh đèn treo trên trần nhà, lộng lẫy vô cùng, “Ơ, em quên mất chị là dân chuyên ngành mỹ thuật, chị chọn giúp em nhé.”
“Chọn làm gì?” Nam Tương đứng lên, bước đến phía Cố Hoài, ánh mắt rơi lên hai tờ giấy in kia, trên cơ thể Cố Hoài đứng bên cạnh đang tỏa ra hương vị khỏe khoắn của chàng trai trẻ, không phải mùi nước hoa kiểu phụ nữ, mà là thứ mùi nguyên thủy nhất trên da thịt.
“Ở hành lang số 3 toà cao ốc Ngoại Than đang triển lãm những bức họa của họa sĩ này, trong đó có một vài bức là bán công khai, hai bức này nằm trong số đó mà em thích, có điều chưa quyết định mua bức nào.” Giọng của Cố Hoài nghe như thứ kim loại lạnh lùng, nhưng lại tỏa ra vẻ nhiệt thành mà bình tĩnh.
“Tác giả là Hoàng Thừa Viễn nhỉ? Khi bọn chị còn đi học đã xem triển lãm tranh sơn dầu của ông ấy rồi. Hai năm gần đây lại bắt đầu sốt lên.” Nam Tương vừa uống nước vừa nhìn hai bức tranh nói: “Theo quan điểm của mọi người, thì bức bên trái là tiêu biểu nhất, vì phần lớn tranh của Hoàng Thừa Viễn đều vẽ tĩnh vật bên bờ nước như vậy. Nhưng những bức vẽ kiểu này rất nhiều, không hiếm, khả năng tăng giá cũng nhỏ. Ngược lại, bức bên phải, thoạt nhìn thì không giống phong cách của ông ấy lắm, tranh của ông ấy ít khi thấy nhân vật nghịch hướng ánh sáng như vậy, nhưng chính vì thế, khả năng tăng giá lại nhiều hơn.”
“Cool!” Cố Hoài hấp háy đôi chân mày rậm, huýt một tiếng sáo về phía Nam Tương, ngược lại Nam Tương lại tỏ vẻ ngạc nhiên, thường ngày như một thần chết trẻ tuổi sẵn sàng đem linh hồn người ta đi bất cứ lúc nào, thế mà lúc này lại mang cảm giác mỉa mai ngoan cố của một thiếu niên. Nụ cười của cậu ta như đã từng quen biết, chỉ là chưa thể nhớ là đã gặp ở đâu.
“Vậy chị có thể đi cùng em đến triển lãm không? Đúng lúc em chỉ có một mình, chưa có bạn đi cùng. Lát nữa em mới đi.” Cố Hoài thọc tay vào túi áo, đứng với tư thế vừa thoải mái lại ưa nhìn.
“Số 3 tòa cao ốc Ngoại Than? Chị không đi đâu. Giờ chị không tìm được chiếc váy ngắn nào để có thể bước vào tòa nhà đó một cách thuận lợi mà không bị bảo vệ chặn lại. Số 3 đường Thất Phố thì có thể.” Nam Tương đổ uỵch xuống sofa, đi lại cả ngày khiến nó cũng mệt mỏi lắm rồi, nó cuộn tròn trên ghế sofa, xõa tung búi tóc buộc sau gáy, mái tóc dài dày đen mượt, giống như đang xõa xuống cuộn xoắn bồng bềnh tựa rong tảo. Làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa được mái tóc đen tôn thêm, lộ ra sự đối sánh đen trắng rõ ràng.
“Tủ quần áo của Cố Ly đang mở kìa, chị chỉ cần tùy chọn lấy một cái váy ngắn đã cắt nhãn hiệu là được, chị ấy chưa kịp mặc hết số quần áo mới mua về thì mùa hè cũng qua rồi. Tin em đi.” Cố Hoài bước tới trước sofa, khom lưng xuống, gương mặt anh tuấn kia dưới luồng sáng ngược chỉ còn lại một vài đường nét cao cao thấp thấp. “Giúp em đi.”
“Không vấn đề!” Đường Uyển Như bật dậy khỏi ghế sofa.
Cố Hoài hít một hơi lạnh, còn chưa kịp nói gì, Đường Uyển Như đã như cơn gió xoáy, cuốn vào phòng quần áo của Cố Ly. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Cố Hoài tái xanh tái mét, đôi mắt dài hẹp mê người long lanh lộng lẫy trước đó, lúc này đang trừng lên tròn ve, ướt rườn rượt, giống như con nai đang sợ hãi, cậu ta chỉ vào Nam Tương nói: “Nếu chị để một mình Đường Uyển Như đưa em đi, em sẽ lập tức dùng cà vạt treo cổ lên chiếc đèn chùm trong phòng này đấy.”
Nam Tương thở một hơi dài, rồi ngồi nhón lên ghế sofa, vừa búi mái tóc rối bù lại, vừa nói: “Chị đi cũng được, nhưng chị không muốn trang điểm, mệt lắm, cậu đừng chê chị làm mất mặt đấy.”
“Chị không trang điểm đã đẹp lắm rồi.” Cố Hoài đứng thẳng người, ánh nắng trong khoảnh khắc soi sáng vóc dáng cậu ta, nụ cười của cậu ta giống như áng mây quyến rũ.
Cố Hoài vừa ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, vừa nghe đủ thứ âm thanh leng keng phát ra từ nhà tắm, nếu chỉ dựa theo âm thanh mà phán đoán, thì hoặc là đang trang điểm, hoặc là đang nhảy sạp với bảy tám quý bà trong đó. Nhưng trên thực tế, Cố Hoài biết, đó chỉ là Đường Uyển Như đang trang điểm. Có lần Cố Hoài đẩy cửa phòng vệ sinh ra, liền thấy Đường Uyển Như đang ở tư thế giống như tam giác chổng ngược hoảng sợ đứng sững trên máy giặt, Cố Hoài giật bắn cả người, còn cho rằng Đường Uyển Như nhìn thấy gián nên sợ quá lập tức nhảy lên máy giặt, nhưng kết quả chỉ là…
“À, chị đang đánh phấn nền.”
“Phải trèo lên máy giặt đánh?”
“Ừ mà, ở đó sáng. Nhìn từ góc độ này sẽ thấy thêm đường nét.”
“…”
Luồng sáng chiếu lên trang tạp chí bị che đi một nửa, Cố Hoài ngẩng đầu lên, thấy Nam Tương đang đứng trước mặt mình. Nó đã chọn lấy chiếc váy ống cúp ngực đuôi xòe bằng sa đen, mái tóc thắt thành búi buông bồng bềnh sau gáy, khuôn mặt không đánh phấn, để lộ ra vẻ tươi mát sau cơn mưa lớn, như cánh hoa ngọc lan trắng vừa bung nở, chiếc váy rất ngắn, cặp đùi thon dài trắng nõn kia của nó đủ để thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông, khiến ánh nhìn đó căng phồng lên – có lẽ thứ căng phồng lên không chỉ có ánh nhìn. Cổ nó đeo sợi dây chuyền bạc tinh tế, trên dây chuyền có gắn viên đá màu hồng phấn, vừa khớp nằm ở vị trí rãnh ngực đang phập phồng lên xuống.
Đôi mắt của Cố Hoài nhìn chằm chằm vào Nam Tương, chẳng nói năng gì.
“Cậu cũng quá không tôn trọng người khác rồi đấy!”
Nam Tương trợn mắt nhìn Cố Hoài đang dán vào phần ngực của mình, rồi đưa ngón tay chỉ vào mặt mình. “Mắt tôi ở đây.”
“Viên đá trên sợ dây chuyền kia của chị đặt ngay chỗ ấy, không phải là để chỉ dẫn người ta nhìn vào đó sao? Chẳng khác gì bảng chỉ dẫn, khác nhau chẳng qua là trên viên đá có khắc ba chữ ‘nhìn ở đây’.” Cố Hoài đưa hai tay lên vòng ra sau người, khẽ so vai (động tác này cậu ta thực hiện rất ư quyến rũ), “Huống hồ em ngồi đây, mắt vừa khít độ cao này, chị muốn đứng trước mặt để dùng ngực cản trở ánh mắt của em, thì có khác gì Hoàng Kế Quang lấp lỗ châu mai. Em chính là lỗ châu mai ấy, lỗ châu mai có thể nói gì đây, cũng chỉ có thể im lặng để bị lấp thôi.”
Nam Tương: “…”
Ba phút sau, Đường Uyển Như cũng đã xong. Nó mở cửa phòng vệ sinh đánh cạch một tiếng, Nam Tương cảm nhận rõ rệt luồng khí xoáy đang cuồn cuộn, giống như đoàn tàu đang tông thẳng về phía mình vậy.
Đường Uyển Như đứng trước mặt Cố Hoài, dùng lực hất mái tóc rối tung từ vai trái qua vai phải, tạo nên vẻ đẹp rối loạn giữa làn gió.
Con ngươi của Cố Hoài hơi hơi run rẩy, nói một cách nghiêm chỉnh là: “Rất đẹp!”
“Cậu cũng quá coi thường người ta rồi đấy!” Đường Uyển Như hờn mát một câu với Cố Hoài đang dán mắt nhìn mình, rồi đưa tay ra chỉ chỉ vào ngực. “Chị chỉnh cả nửa ngày đấy!”
Nam Tương: “…”
Cố Hoài thở dài một hơi, “… Em phải đi tìm một sợi dây để thắt cổ.”
Nam Tương: “Cậu định treo cổ trên đèn chùm sao?”
Cố Hoài: “…”
Cố Hoài lục được chiếc cà vạt nhung hiệu DOLCE & GABBANA màu xanh sapphire của Cố Nguyên, rồi thắt lên trên ve cổ áo. “Chắc em không cần cổ tay áo đâu.” Vừa nói vừa cầm cổ tay áo tùy tiện xắn lên một đoạn, để lộ cánh tay với những đường cơ rõ nét. Cả người toát lên vẻ hiện đại, nhưng lại không gây cảm giác quá kiểu cách.
Khi ba người vừa định ra cửa, chuông cửa vang lên.
Nam Tương bước đến mở cửa, một bàn tay cầm bức thư chuyển phát nhanh đưa lên trước mặt nó.
Nam Tương xé bì thư ra, liền thấy một xấp văn bản đánh máy, vừa xem qua mấy dòng, nó đã hít ngược một hơi khí lạnh.
Dù là thư của Harry Potter ở Học viện Hogwarts dùng bút lông ngỗng viết, cũng chẳng thể dọa người ta chết khiếp ngay tắp lự như thế. Nam Tương nhìn bức thư của nhà xuất bản tạp chí “M.E” trong tay, lướt đến nội dung trên đó, chợt thấy choáng váng. Nó xem đi xem lại hai lượt, mới tin đó thực sự là thông báo tuyển dụng liên quan đến mình do bộ phận thiết kế gửi đến. Nó đọc nội dung ở dòng cuối cùng đượcviết bằng tay trên bức thư: “Nam Tương, chào cô, nhận được thư này, hãy gọi vào điện thoại của tôi, tôi là Diệp Thiến ở bộ phận thiết kế thuộc ‘M.E’.”
Nam Tương lôi di động ra, rồi gọi vào số điện thoại lưu trên bức thư. Sau hai tiếng tu tu, điện thoại đã kết nối.
“Xin chào, tôi là Nam Tương, tôi vừa nhận được thư, nhưng tôi không hiểu…”
“Ồ, Nam Tương à, chào cô, chào cô. Là thế này, trước đây giám đốc Cố, tức là Cố Ly bạn thân cô, nhờ tôi tìm một việc trong bộ phận thiết kế giúp cô, tuần trước cô ấy đã gửi cho tôi bản lý lịch của cô, rất kỹ càng tỉ mỉ, sự chuyên nghiệp và năng lực của cô chúng tôi đều rất thích. Cô ấy vốn dĩ muốn sắp xếp cô vào bộ phận của cô ấy, hoặc là trong dự án do cô ấy phụ trách. Nhưng sau này cô ấy thấy sẽ tạo ra dị nghị của người khác, không tốt với cô, cho nên, cô ấy bảo tôi sắp xếp, vì bộ phận của tôi và cô ấy chẳng liên quan gì đến nhau, như vậy người khác cũng sẽ không cho cô vào công ty bằng cửa sau. Tôi và Cố Ly ấy à, là bạn học cùng lớp thời đại học, cô chắc cũng học cùng trường với chúng tôi, ha ha, vì chuyện này mà cô ấy tìm tôi tới ba lần đấy…”
Cố Hoài nhìn Nam Tương cầm di động đứng lặng thinh trước mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta sốt ruột vỗ vỗ vai nó: “Chị sao thế?”
Phòng họp sau khi mọi người tản đi hết càng thêm rộng thênh thang. Tôi nhìn căn phòng trống trải, không thể tưởng tượng được nơi đây sẽ biến thành phòng làm việc chỉ để ột người sử dụng. Nó quá rộng, lớn đến mức có thể lấy làm địa điểm phóng tàu Thần Châu 5.
Cố Nguyên, Cố Ly, Cung Minh, Kitty, tôi, chỉ còn lại năm người chúng tôi, vẫn ngồi đó trong thinh lặng, chẳng ai nói với ai tiếng nào, nhịp thở dài ngắn nghe rất rõ rệt.
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã sa xuống đường chân trời giao thoa với hiên nhà, bóng đêm tựa triều dâng từ ngoài cửa sổ kính tràn vào, mấy người chúng tôi lặng lẽ im ắng tựa như đang say ngủ ngồi đó trong biển bóng đêm, không biết qua bao lâu, Kitty đứng dậy, bật đèn trong phòng họp. Ánh đèn trắng bệch lóe lên mấy cái, rồi bật sáng xé nát bóng đêm và sự tĩnh lặng nơi đây.
Ánh mắt tôi quét qua mặt từng người từng người, sau đó lại quét vào căn phòng. Tôi lại bắt đầu tưởng tượng trong vô thức, từ sau ngày hôm nay, nơi đây sẽ biến thành phòng làm việc của Diệp Truyền Bình. Bàn làm việc của bà ta, sofa bà ta tiếp khách, tủ lạnh, tủ quần áo của bà ta… ba năm trước, khi chúng tôi còn ngồi trên giảng đường đại học, tôi và Cố Ly từng dùng giọng điệu tựa như mẹ kế bàn luận về công chúa Bạch Tuyết, để nói về bà ta như thể cùng chung kẻ thù, hồi đó, hai chúng tôi vẫn là thiếu nữ thanh xuân không sợ trời chẳng sợ đất, dù lý do không sợ trời chẳng sợ đất của hai chúng tôi có khác nhau, tôi đơn giản là vì không biết, còn nó đơn giản vì là người kế thừa thế hệ thứ hai của một gia đình giàu có. Vậy mà trong nháy mắt, chúng tôi đã ngồi trong phòng họp lạnh tanh trầm lặng này, mẹ kế trước kia của công chúa Bạch Tuyết, giờ đã biến thành công chúa Bạch Tuyết. Còn tôi và nó, đã biến thành gì? Tôi không tìm được đáp án.
“Cố Ly, đi, đi ăn cơm thôi, anh muốn nói chuyện với em.” Gương mặt Cố Nguyên dưới ánh đèn huỳnh quang trắng sáng choang, trông như một món hàng dễ vỡ.
“Vâng, anh hẹn thời gian với Lam Quyết đi.” Cố Ly ngồi đối diện, vẫn là nét mặt như khi vừa bắt đầu cuộc họp, nét mặt ấy có thể được hiểu bằng ngàn cách khác nhau.
Cố Nguyên chẳng nói gì, lặng lẽ kéo ghế ra đứng lên, xoay người bước rời khỏi văn phòng. Nhìn từ góc độ và ánh sáng này của tôi, bóng dáng anh ta trông như một bức tường màu xám, tôi tin rằng, rất nhiều thứ, bắt đầu từ lúc này, đã ngăn cách phía ngoài bức tường.
Lại ít đi một người.
Tôi nhìn Cung Minh, anh ta ngồi đúng trong một khoảng bóng râm, chẳng thấy rõ nét mặt. Bóng đen khiến thân thể anh ta trở nên mong manh, cũng trở nên lạnh giá. Gió lạnh thổi mạnh trên đỉnh đầu gần như sắp biến anh ta thành một khối băng.
“Lâm Tiêu, vừa rồi cậu có ý gì?” Cố Ly ngẩng đầu lên, nhìn tôi, dưới ánh đèn viền mắt nó ửng đỏ. Nhưng tôi biết, đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, sao nó buồn được chứ? Sao nó kích động được chứ? Sao viền mắt nó ửng đỏ được chứ? Đây đều là cảm xúc của nhân loại, làm sao nó có được chứ? Thứ vật chất màu tối đang trào dâng trong lòng, tấn công mãnh liệt vào não tôi, đem đến một thứ khoái cảm. Trong lòng tôi đang cuồn cuộn điên khùng, giống như cảm giác khi xé rách vết thương, pha trộn cảm giác đau đớn và khoái lạc, đó là cảm giác sảng khoái hay được nhắc đến.
“Tớ chẳng có ý gì. Chỉ là cuối cùng tớ đã hiểu, chúng tớ đều ở trên một gò núi nhỏ, còn cậu đang ở trên mây.” Tôi bình tĩnh mà lạnh lùng đáp. Tôi thầm hiểu lý trí của mình đã hoàn toàn biến mất, vì cấp trên của tôi cũng đang ngồi đây, tôi lại đang ở trong phòng họp của công ty, bất kể hiểu theo cách nào đi nữa, thì tình cảnh tiếp ngay sau đây đều là những việc cực kỳ nghiêm túc, nhưng tôi lại xem nó như chuyện xảy ra trong phòng khách nhà mình, việc giằng xé của tôi và Cố Ly.
Cố Ly từ từ đứng lên, tư thế và động tác của nó đều vô cùng chậm rãi, giống như vì ngồi lâu mà đôi chân đã mất hết cảm giác, nó rời khỏi bàn họp như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó. Nhưng nét mặt nó vẫn bình thản, chỉ là đôi mắt ướt đẫm kia, lại không tương xứng với dáng vẻ sắc sảo lạnh lùng ấy, nó đang thấy quá bẽ mặt.
Nó nhìn tôi, nói chính xác hơn là chỉ liếc mắt về phía tôi đang ngồi, không hề nhìn vào mắt, mà đang nhắm vào vị trí nào đó trên đầu gối hoặc cổ chân tôi, tóm lại là ở chỗ nào gần đó. Trong giọng nói của nó như đang bị nhét một sợi bông mềm mại: “Tớ từng cho rằng cậu hiểu được ở trên mây, có nghĩa là gì.” Nói xong, nó quay người đi. Rõ ràng, nó cũng là người thất bại. Nó cũng hoàn toàn quên bầu không khí làm việc tiếp sau đây, nó bộc lộ cảm tính của mình một cách trần trụi trong hơi lạnh của mùa hè, giống như một cái cây, phơi trần bộ rễ của mình trên mặt đất. Nó bước qua, đứng trước mặt tôi, rõ ràng đang kích động, thậm chí tôi còn lờ mờ cảm thấy nó sẽ mất kiểm soát – tôi ý thức được, như vậy là chuyện đáng buồn cười biết bao, nó là Cố Ly, làm sao có thể mất kiểm soát? Người có thể bình tĩnh ngồi xem di chúc ngay trong tang lễ của cha mình, làm sao có thể mất kiểm soát?
Lúc này di động của tôi nằm trên mặt bàn phòng họp lặng lẽ nhấp nháy đèn có người gọi đến, cái tên Nam Tương đang hiển thị trên màn hình, nhưng tôi đã tắt âm thanh, nên chẳng phát hiện thấy.
Cố Ly nhìn tôi, rồi nói thẳng: “Người ở trên gò núi nhỏ, trượt chân lăn xuống, sẽ chỉ bị cây cối cào xước, hoặc là ngã sưng mắt cá chân, nhưng bọn họ sẽ sống tiếp, sẽ khỏe trở lại, sẽ không cảm thấy sợ mà sẽ tiếp tục leo lên gò núi nhỏ. Nhưng người sống trên mây, ngã xuống rồi, thì chỉ có chết. Chẳng ai cho họ cơ hội sống lại lần nữa.”
Hai giọt lệ chảy xuống, không hề ấm áp, mà chớp mắt đã bị hơi lạnh thổi cho buốt giá. Ngực tôi như nước sôi bị đun lên sùng sục, vô số câu chữ hỗn độn trào lên cổ họng, cuối cùng vọt ra khỏi miệng tôi, chỉ có ba chữ nhẹ tênh: “Đáng đời cậu.”
Tôi cảm thấy nhất định mình bị điên rồi.
Sau khi tôi nói xong ba chữ này, Cố Ly chẳng nói nửa lời, quay người đẩy cửa không chút do dự, rồi một mình lặng lẽ rời khỏi phòng họp. Đèn trần hành lang chưa bật sáng, chỉ có đèn an toàn màu đỏ sẫm ở góc tường đang phát sáng, tràn lan một vạt màu đỏ tươi trên nền đá hoa cương, tựa như máu tươi đang tràn ra mặt đất. Đôi giày cao gót của nó dính đầy máu, rồi biến mất sau cánh cửa thang máy.
Tôi nhìn Cung Minh ngồi đối diện, anh ta đứng dậy mà mặt không cảm xúc, nhìn tôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, bỏ đi. Mặt anh ta lại lần nữa xuất hiện thần sắc trước đây, tôi nghĩ mình chẳng bao giờ quên được, thần sắc thương hại ấy, thần sắc đồng tình ấy, giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần bị cách ly qua kính cửa sổ vậy.
Kitty cũng xoay người rời phòng họp, trước khi đi chị ta quay đầu sang nói với tôi một câu: “Đồ dở hơi.”
… Nhiều năm sau, tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi nghe điện thoại của Nam Tương, thì mấy đứa chúng tôi có phải tiến đến cục diện như hiện nay không? Nếu lúc đó, tôi đuổi theo Cố Ly ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nó đang ngồi trên thang gác phòng thoát hiểm, tôi có bước đến gần nó, rồi lặng lẽ ngồi xuống ôm lấy nó hay không, giống như chúng tôi đã vô số lần ôm nhau trong những tháng ngày thanh xuân hay không.
… Nhưng Thượng đế sẽ chẳng bao giờ cho chúng tôi, cơ hội một lần “nếu như”.