Tiểu thời đại 2.0

Chương 7 Phần 1


Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 – Chương 7 Phần 1

Chương 3
Từ xưa đến nay, nam thanh nữ tú trẻ tuổi đứng bên nhau, luôn là một bức tranh tuyệt đẹp hấp dẫn người ta.
Nhưng cũng có khả năng, là một cảnh tượng đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc.
Chẳng hạn như Cố Ly và Cố Hoài đang đứng trong hành lang, hai khuôn mặt tựa như nhau, nổi bật giữa sự giao thoa ánh sáng và bóng tối, hiện lên vừa sáng đẹp, lại vừa u ám. Con bạch xà đơn độc rong chơi trong đồng cỏ xưa kia, cuối cùng đã tìm được một con khác, con bọ cạp có thể đủ tư cách đứng bên.
Mỹ nhân rắn độc.
***
Năm mới đã qua, nhưng mùa đông Thượng Hải lại chẳng theo đó mà dần dần tiêu tan. Kể từ khi vào đông, trời đất lúc nào cũng như có người cầm một cỗ máy làm lạnh dung tích cực lớn, ra sức thổi gió giữa bầu trời của Thượng Hải khắp khu rừng xi măng sắt thép này. Vậy nên, khi mấy đứa chúng tôi xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi cửa chính chuẩn bị đi ăn “bữa sáng” (vì tối hôm trước cả lũ đã cạn sạch năm chai rượu vang trắng cao cấp người ta tặng Cố Ly, đến khi tỉnh giấc ra khỏi giường đã là 3 giờ chiều), bọn tôi đều bị hồ nước màu xanh đã đóng băng trước cửa biệt thự làm cho kinh ngạc.
Cố Ly dán mắt vào mặt hồ đã đóng băng đó, đưa tay vuốt vuốt mái tóc được chăm sóc bởi nhà tạo mẫu tóc hàng đầu nước ngoài đến Thượng Hải giảng dạy mà nó vừa tìm được, ánh mắt tinh tế rất có thần, tỉnh táo vô cùng. Tất nhiên, câu đằng sau đó là nó đã uy hiếp tôi và Kitty, lợi dụng khi “M.E” phỏng vấn chuyên gia tạo mẫu tên là Jason kia, ngụy trang nó thành một thiếu nữ tri thức xinh đẹp thuần khiết, đẩy đến trước mặt Jason sau đó để anh ta sử dụng làm mẫu. Nếu không thì, cho dù là đại tỉ Cố Ly của chúng tôi, cũng chẳng cách nào hẹn trước Jason giúp nó cắt tóc được. Đặc biệt là sau khi nó biết Jason vừa đem theo hai va li cực lớn (Bên trong có khoảng 150 cây kéo sáng loáng, giống như một tên biến thái giết người hàng loạt mắc chứng bệnh sạch quá mức và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế) đến nhà Cung Minh giúp anh ta thiết kế một kiểu tóc mới, nó đã tức điên, một tay túm lấy cổ áo tôi và Kitty, rồi nói với bọn tôi bằng ánh mắt hung hãn chỉ có ở một nữ đặc vụ: “Nếu các cậu không có cách lén nhét tớ vào hiện trường phỏng vấn để anh ta cắt tóc cho tớ, tớ sẽ khiến hai cậu phải đóng thuế hơn một trăm phần trăm trên hoá đơn tài vụ!” Khi tôi bị nó túm lấy cổ sắp nghẹt thở đến nơi, liền nghe thấy tiếng rít chói tai của Kitty: “Cố Ly, buông tôi ra… thật là… xin cô đừng dùng sức túm như vậy, trang phục tôi mặc hôm nay vô cùng đắt đấy!” (…)
Hôm sau khi Cố Ly diễu võ dương oai đi đến “M.E” cùng Cung Minh kiểm tra đối chiếu dự toán quý sau, kể từ phút đầu tiên bước vào đại sảnh công ty, cho đến khi nó đứng trước bàn làm việc Cung Minh, suốt cả quá trình nó đều biểu hiện giống như đang đi lại trong tầm ngắm của máy chụp ảnh tốc độ cao và dưới ánh đèn chói mắt vậy – đồng thời dưới chân là thảm đỏ mềm mại. Điệu bộ trông bên nọ ngó bên kia của nó hoàn toàn chẳng khác việc sau khi đi hết con đường thảm đỏ để thể hiện bản thân mình đến được đoạn cuối kia, tôi không nghi ngờ gì nó sẽ mỉm cười lấy từ trong chiếc túi Hermes ra một tấm thẻ viết giá cắt tóc dán lên trước ngực mình.
Khi Cố Ly đứng trước mặt Cung Minh, Cung Minh ngẩng đầu lên, sau khi quét qua khuôn mặt nó hai lượt, mới thờ ơ nói: “Nice new look.” Còn lúc này, lòng chuộng hư vinh của Cố Ly đã bộc phát đến đỉnh cao, nó lại một lần nữa vuốt vuốt bộ tóc kiểu đáng giá ngàn vàng đang nằm trên đầu kia, rồi làm như chẳng thèm để ý nói: “I got a haircut.” Tiếp đó, nó lại vuốt vuốt chân tóc lần nữa, “by Jason”.
Có điều, tiểu thư Cố Ly thân ái của chúng ta đã quên mất, Bạch Tố Trinh dù hung hăng càn quấy hơn nữa, nhưng đứng trước mặt Pháp Hải cay nghiệt hà khắc, vẫn chỉ là một con Tiểu Bạch Xà cuộn tới cuộn lui đang rít lên “Đừng bắt tôi”. Câu nói tiếp sau của Cung Minh đã khiến nó như chết lặng tại chỗ, cảm giác giống như bị kim bát của Pháp Hải chụp lên đầu đau đến mức sống không bằng chết.
Cung Minh ngẩng đầu đầy mệt mỏi, rồi dùng bộ lạnh tanh như từ giấy trắng ngàn năm không đổi kia, chăm chú suy tư một lát, rồi sau nói: “Jason là?”

Cố Ly: “…”
Khi mấy người chúng tôi đứng trước cửa nhà, mắt dán về phía chiếc hồ nhân tạo đã bị kết băng một cách lầm lỳ khó hiểu giữa mùa đông rét mướt (của Thượng Hải) trước mặt khoảng ba phút, anh thiếu niên người Mỹ Neil đã phá tan sự im lặng.
“Oh, my God.” Neil quầng mắt ửng đỏ, ánh mắt hững hờ từ tốn quét đi quét lại như không mục đích giữa bầu không khí này, “I hate Beijing!”
“Gọi điện thoại bảo Lam Quyết đặt vé về Thượng Hải sớm nhất giúp tôi, tôi không thể chờ đợi ở Bắc Kinh nữa, lâu nay tôi vẫn hoài nghi việc tại sao người Bắc Kinh có thể sống được, xem sự sắp đặt của Thượng đế, họ có một thứ gọi là quần mùa thu…” Cố Ly tự ình sáng suốt khi móc trong túi ra một bình phun sương giữ ẩm, rồi phun vài cái lên mặt, để chống lại gió đông vừa khô vừa lạnh. Kết quả sau ba phút nó lập tức phát hiện đây là một hành động vô cùng ấu trĩ, đành lúng túng dùng móng tay gảy lớp màng mỏng đang nhanh chóng kết lại trên da mặt của mình, rồi gỡ từng mảnh ấy ra khỏi mặt mà vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi đứng trong gió rét, day day huyệt thái dương, trong lòng chợt âu sầu mà nói cho hai người kia biết: “Này, này, hai cô nương, các cậu tỉnh lại đi, đây là Thượng Hải, không phải Bắc Kinh, mà cũng chẳng phải chỉ có hồ ở Bắc Kinh mới biết đóng băng. Đây là nhà của chúng ta.”
Cố Ly cười lạnh một tiếng, hai mắt đỏ lừ quét về phía tôi, gương mặt của nó chẳng khác nào bộ mặt vừa mới tỉnh rượu bước ra từ toilet sau khi ói xong vậy, mang vẻ mặt chanh chua ngoa ngoắt thường thấy, nó nói với tôi: “Đừng đùa nữa, nhà chúng ta sao có thể xuất hiện mấy tên chuyển hàng nhanh trong này được.”
Tôi nhìn theo ngón tay út như thể cánh hoa lan vểnh lên của Cố Ly, trông thấy Đường Uyển Như đang cuộn mình như chiếc bánh tét, đang hổn hà hổn hển, chạy qua trước mặt chúng tôi. (…)
Sau khi nói xong, nó và Neil, hai kẻ hèn hạ bèn tay cầm tay nhau đi ra phía cổng chính. Vừa đi tôi cũng có thể vừa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người đó:
“Lily bây giờ chúng ta có thể đi ăn sáng trước, em biết ở Bắc Kinh có một nơi cực cool, sữa đậu nành chỗ đó bán chín mươi bảy đồng một ly!”
“Thế thì đúng là chỗ tốt! Neil, bây giờ chúng ta có thể bảo Lam Quyết đặt vé máy bay giúp, như vậy ăn xong có thể bay thẳng về Thượng Hải rồi!”
“Bảo Lam Quyết nhất định phải đặt vé hạng first class (nhất) đấy! Economy class kills me! It feels like travelling on a train! (Tôi không thể chịu nổi khoang hạng hai đâu! Nó chả khác gì tàu hỏa!)”
“Ha ha, thôi đi cậu em, đừng đùa nữa, từ lúc sinh ra đến giờ cậu còn chưa từng ngồi tàu hỏa nữa là.”

“No, but I watch movies! (Không, nhưng tôi xem nó trên phim rồi!)”

***
Trông bóng lưng (giống bệnh tâm thần) của hai người họ đang cuộn mình trong bộ áo khoác dài kiểu tình nhân của Burberry, tôi cảm nhận sâu sắc rằng nếu không có quan hệ huyết thống, hai ngươi họ quả đúng là một đôi (tiện nhân) trời tạc đất nặn, đứa con trai họ sinh ra chắc chắn có thể trực tiếp đi tranh cử tổng thống Mỹ, dù có đến ba ông Obama cũng chẳng phải là đối thủ. Nhưng không thể không thừa nhận, cái gương mặt tiêu chuẩn sắc sảo giống như từ tạp chí mà ra kia của Cố Ly (cho dù bây giờ đã uống say rồi) và phong cách thời thượng của dòng máu lai bẩm sinh toát ra từ Neil (dù anh ta học tập tại Mỹ), thực là khiến người ta thấy vui tai vui mắt. Nhất là kết hợp với kiến trúc tạo hình thuyền của hai chiếc thuyền buồm siêu cao cấp Hằng Long I và Hằng Long II cao vút ở phía xa xa sau họ, trông giống như là một tấm băng rôn quảng cáo lớn vừa chụp xong trên tạp thí thời trang.
Một giây sau, Đường Uyển Như thở hổn hển chống nạnh đứng trước mặt tôi, tay chỉ vào ngực mình, vừa thở vừa ngượng ngùng nói: “Lâm Tiêu, cậu đến mà nghe nhịp tim của tớ xem, cảm giác như là vũ khúc điện tử của Rihanna…” Tôi nhìn gương mặt mộc mạc ửng hồng của nó, thoáng chốc như tỉnh lại từ trong mộng ảo quảng cáo thời trang vậy.
Đường Uyển Như mặt mày hớn hở nhìn tôi, nói: “Lâm Tiêu, mọi người đều nói chạy bộ có thể làm tiêu hao được nhiều năng lượng, mà chạy bộ vào mùa đông cũng khiến nhiều calories tiêu hao hơn đấy. Thế nào, cậu thấy tớ đã gầy đi chưa?” Nó nâng cánh tay ngoắc về phía sau gáy, như tư thế của một người mẫu đang tạo dáng, nhưng tôi cứ cảm thấy điệu bộ này mình đã từng gặp ở đâu đó, sau mấy giây nhớ lại, đó đích thị là động tác thường làm của mấy cô gái quảng cáo cách trị liệu hôi nách trên tivi.
Tôi đang định trả lời nó, cánh cửa phía sau đã bật mở. Nam Tương say bí tỉ chân nam đá chân chiêu lao vào, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn của nó vẫn mềm mại ôm sát gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, nó nhướng đôi mắt to như thể đang nằm mơ, trong màn sương sớm của mùa đông, giống như một con hươu sao dễ bảo, mang vẻ đẹp nhu mì khiến nam giới đập trống ngực thình thịch. Nó ngẩng đầu lên, ngắm tôi và Đường Uyển Như với ánh mắt vừa hỗn độn vừa tản mạn, rồi lại ngắm nghía mặt hồ nhân tạo đang đóng băng kia, sau khi ném ra một câu “Tớ ghét Cáp Nhĩ Tân”, rồi đuổi theo Cố Ly và Neil “ăn sáng”.
Tôi: “…”
***
Sau khi trông theo bóng dáng mảnh khảnh mà tuyệt mỹ của Nam Tương, sau rồi lại liếc sang Đường Uyển Như vừa cường tráng lại… tráng kiện đang đứng trước mặt, hít một hơi thật sâu, tôi đã kìm lòng để không nói cho nó biết rằng “ước chừng đợi đến cái ngày cậu chết, trước khi thi thể nằm trong quan tài chờ đẩy vào lò hỏa táng, thì cân nặng của cậu cũng còn hơn cả Nam Tương lúc mang thai đấy”, tôi không muốn nói ra như vậy, vì như thế xem ra tôi giống Cố Ly quá.
Tôi không phải là Cố Ly, tôi tốt xấu cũng là một cá thể riêng biệt.

***
Khi tìm được Cố Ly, Neil và Nam Tương đang ngồi uống trà chiều trong sảnh trà đối diện Hằng Long, lúc đó tôi cũng chẳng tỉnh táo lắm. Rượu vang trắng từ đêm qua cho đến bây giờ hình như vẫn còn chứa đầy trong bao tử, buổi sáng khi mở miệng soi gương, tôi tựa như lờ mờ nhìn thấy rượu vang trắng vẫn đang còn đầy ắp, đến mức sắp tràn vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Tôi vừa ngồi xuống mấy giây, Cố Ly đã tỏ vẻ thần bí lấy từ trong túi của nó một chai Champagne, tôi, Neil và Nam Tương cùng reo lên, hai người họ khoát tay reo mừng “Yeah”, còn tôi lại “ục…” lên một tiếng trong cổ họng.
Cố Ly lớn tiếng gọi phục vụ bàn, rồi thản nhiên khoát khoát tay, nói: “Lấy bốn cái ly ra đây.”
Phục vụ tỏ vẻ bối rối nói với Cố Ly: “Ở đây chúng tôi không cho phép đem rượu từ ngoài vào…”
Cố Ly vuốt vuốt mái tóc, ánh mắt vần đục nhưng tỏ vẻ nghiêm túc nói với phục vụ: “Cậu nói cái gì, đừng nhiều lời nữa, mau đi lấy đi.” Nó ngưng lại giây lát, rồi bồi thêm: “Nhớ là ly Champagne, đừng lấy nhầm đấy.”
Nam Tương và Neil hai người đã uống đến say xỉn, đều nhìn nhân viên phục vụ với nét mặt giống nhau, còn tôi ngồi trước mặt ba người, lúng túng cầm tờ báo lên che khuôn mặt lại.
Sau ba phút, ba người họ lại bắt đầu “ha ha ha ha ha” cầm Champagne trên tay hả hê cụng ly. (…)
***
Tôi ngồi đối diện với họ, ngắm ba người trước mặt đều mang dung mạo vượt trội hơn hẳn những con người ở đây, to nhỏ cười đùa, thi thoảng lại điêu ngoa cay nghiệt chọc ngoáy người khác, kèm theo gương mặt ửng hồng ngà ngà say, xem chừng giống như một vở kịch hay miêu tả về đời sống xã hội thượng lưu lan tỏa sự hấp dẫn chết người.
Còn tôi, một trợ lý quèn đang mặc trang phục nhãn hiệu Zara (hơn nữa còn là hàng giảm giá), ngồi đối diện với họ, thanh thản bình yên, không gì phiền nhiễu, ngoài chuyện vừa mất đi người bạn trai đã yêu nhau nhiều năm và nguyện chết vì một chàng trai vừa mới bắt đầu quen, khiến cuộc sống của tôi thật sự rất tuyệt, chẳng có gì đáng để bận tâm.
Tôi có thể hồi phục nhanh như vậy cũng đều nhờ Cố Ly. Một tháng trước tôi vẫn luôn đắm mình trong nỗi bi thương. Mấy ngày đầu, Cố Ly và Nam Tương đều quan tâm chăm sóc tôi, dốc bầu tâm sự với tôi trong những khi tôi thấy tuyệt vọng nhất. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chưa được mấy hôm, Cố Ly đã không chịu nổi cái kiểu tâm trạng này của tôi. Đối với nó mà nói, việc đắm mình mãi trong thứ tình cảm bi thương không chút thiên hướng tích cực nào như vậy, là chuyện còn khó tha thứ hơn cả việc mua nhầm cổ phiếu hay đầu tư tài chính thất bại. Ai cũng biết nó có thể đứng dưới sân khấu thét lên “Phiêu diêu cái quái gì chứ sao không đi chết đi hả anh kia” với anh chàng đang ngân vang lời ca “Niềm khổ đau của ta như chiếc lá rơi phiêu diêu mãi mãi trong thu này” trên sân khấu, cho nên, chúng tôi có thể biết ngay, nó sẽ đối phó với tôi như thế nào. Tôi nghĩ trong đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên sự an ủi mà nó dành cho tôi. Nó kéo tay tôi, ngồi xuống ghế sofa, giống như người mẹ hiền vừa dịu dàng lại vừa thân thiết, rồi sỉ nhục tôi: “Lâm Tiêu à, nói thật đi, không phải là lại chết đứ đừ với anh chàng mới rồi đấy chứ? Có cần ngày nào cũng bắt bản thân mình giống như kẻ ung thư trực tràng vậy không? Khuôn mặt kia của cậu, người nào không biết, còn cho rằng cậu thiếu thẻ tín dụng nhiều quá nên bị khởi tố đấy. Thật là, chuyện này có gì nghiêm trọng chứ? Cậu không dâng hiến sự trinh trắng của cậu cho hắn, cũng chẳng mang thai con của hắn, hắn đã chết thì cho chết đi, cũng chỉ là một gã đàn ông thôi mà, sao cậu bắt bản thân mình giống như con gà ba tháng chưa đẻ, cần gì phải vậy?” Nó ngừng chốc lát, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi, hỏi: “Nhân tiện hỏi luôn, cậu chưa mang thai con của hắn chứ?”
“Tất nhiên là không.” Tôi đáp yếu ớt.

“Thế thì được rồi.” Cố Ly trợn mắt, thở phào một hơi, tiếp tục nói: “Đàn ông mà, đi kiếm người khác là được thôi. Cũng như cậu luôn thích đi thư viện đại học vậy, cậu chỉ cần dạo qua dạo lại khu vực tiểu thuyết tình cảm kia trông thấy anh chàng nào đó tướng mạo kha khá thì lao thẳng tới là được rồi. Phù hợp hơn với yêu cầu của cậu, lại còn trẻ trung, có tri thức, cũng mang dáng vẻ nghệ sĩ, có điều là mấy anh chàng đi lại ở khu tiểu thuyết tình cảm kia cũng là những cậu trai thích xem tiểu thuyết tình cảm như cậu, điểm này cậu phải chú ý…”
Tôi nhìn nó, trên gương mặt đang thao thao bất tuyệt của nó vừa mới bôi xong một thứ chất dịch tinh túy nghe nói là có hiệu quả làm săn chắc tế bào da, tim tôi bất giác như thắt lại. Tôi day nhẹ vào huyệt thái dương đang căng nhức của mình, thầm nghĩ, kiếp này đừng mong Cố Ly có thể an ủi mày, sự an ủi của nó chỉ như Chúa tể Voldemort đang nghiêm túc kể ày một câu chuyện ma quái, mà như thế sẽ thật khốn nạn vì chẳng khác nào như đang giày vò người ta. Tôi thà đi nghe buổi biểu diễn của Siêu Nữ hay xem Đường Uyển Như biểu diễn ca kịch, còn hơn ngồi xuống để nói với nó về đề tài linh hồn này.
Và ở đây cũng có công lao của Cung Minh. Ngày đầu đi làm sau Tết, tôi vốn vẫn đang đắm mình trong nỗi đau, ngay lập tức đã bị gọi đến phòng làm việc của anh ta, sau khi trông thấy gương mặt vẫn anh tuấn mà vô cùng tà khí kia, mặt không lộ cảm xúc, bình tĩnh và trôi chảy hỏi tôi: “Bây giờ cô đem các tài liệu cuộc họp lúc mười giờ đi photo thành mười ba bản, sau đó đến Tod’s đem mười hai đôi giày mẫu nam về đây, nhân tiện vòng qua hành lang triển lãm tranh trên lầu ba của tòa nhà Ngoại Than đem bức tranh sơn dầu mà tôi đã đặt mua về. Tiếp đó cô và Kitty đi sắp xếp mặt bằng cho buổi lễ công bố vào tuần tới, họ ra giá là ba vạn, các cô đi đàm phán xuống một vạn rưỡi. Còn bằng cách nào? À, thì đó là chuyện của các cô, lần trước hình như Kitty chỉ cần vén váy lên một cái đã giải quyết được… hôm nay phải lấy quần áo tôi mang đi giặt hôm trước về cũng như đặt trước một cuộc kiểm tra sức khỏe giúp con chó của tôi. À không, không phải tay bác sĩ lần trước đâu đấy. Từ sau khi anh ta cắt móng chân giúp con chó của tôi khiến nó bị chảy máu, tôi cũng chưa từng gặp lại anh ta, có thể đã chuyển nhà rời khỏi Thượng Hải rồi. Còn nữa, thảm trải sàn ở nhà tôi cần phải hẹn trước nhân viên để sát khuẩn triệt để, điều hòa trung tâm cần phải hút bụi đường ống… nhớ là không được tìm cái công ty vệ sinh thảm lần trước, thuốc họ dùng thật khó ngửi, suốt cả tháng tôi vẫn cứ thấy mình như đang ngâm trong formalin, tôi còn chưa muốn mình mãi không thối rữa đâu.”
Sau ba phút nói liên tục không ngừng nghỉ, anh ta ngước mặt lên, rung rung đôi chân mày thon dài của mình, bồi thêm một câu cuối: “Chỉ vậy thôi. Cô đi làm trước đi, còn chuyện gì khác nữa, Kitty sẽ trao đổi với cô.”
Tôi trở về chỗ ngồi, buông thõng hai chân xuống ghế. Trước khi buông chân xuống tôi tức tốc đổi status của mình trên MSN thành “Tôi là người xui xẻo nhất trên thế giới”.
Ba giây sau, Kitty lên MSN chát với tôi:
“Không, tớ mới đúng.”
“Lâm Tiêu, hôm nay phải đến chiều tớ mới về Thượng Hải được, bây giờ tớ đang ở một làng nhỏ của Quảng Đông.”
“Hôm trước Cung Minh không biết mua ở chỗ quái quỷ nào một cuốn bút ký cực kỳ biến thái, anh ta lần mò thế nào mà ra đồ quái quỷ này, sống chết bắt tớ phải hỏi cho bằng được nhà sản xuất loại giấy đó.”
“Tớ đang phải lần mò suốt dọc đường đi, nhìn từ xa xa thấy một lều cỏ đứng cao sừng sững trong ruộng hoang phủ đầy cỏ dại, tớ đoán là nơi sản xuất giấy…”
“Nếu tớ chết, nguyên nhân sẽ chính là bị cái mùi hôi thối kinh khủng trong cống nước thải này làm cho chết ngạt. Tớ nói cho cậu biết, thứ nước bẩn này có thể khiến cậu nôn đến tận ruột non.”
Một phút sau, tôi đổi status thành “Người ta phải biết thế nào là đủ”.
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.