Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 – Chương 33 Phần 1
Chương 12
Sao vậy, đang khóc à?
Sao vậy, đã bắt đầu khóc rồi sao?
Vẫn còn sớm mà, thật sự còn sớm mà.
Gió thu vẫn chưa về, đừng nên vội vàng rơi lệ.
Đồng ruộng hoang vu đâu phải là hình tượng bi tráng nhất, bão tuyết sắp kéo về, sẽ khiến tất cả thêm tuyệt vọng, một vùng bao la vô tận không thấy bến bờ, một sự hỗn mang mênh mông bát ngát, cuối cùng vẫn có một cơn bão lửa, thiêu rụi tất cả thành tro thành bụi.
Thực ra bóng hình của tử thần có đủ muôn hình vạn trạng. Các tòa nhà như Phương Đông Minh Châu, cao ốc Kim Mậu, trung tâm tài chính Hoàn Cầu Thượng Hải, Hằng Long Plaza … ngày ngày hắt bóng xuống thành phố này, thực ra đó đều là hình dáng của thần chết, khi mặt trời xoay chuyển đến một góc độ nào đó, những bóng râm này sẽ hợp thành một chỉnh thể anh hùng, giơ cao lưỡi hái.
***
Khi tôi và Giản Khê về đến nhà, bọn Cố Ly cũng về đến nơi. Mùi thức ăn ngào ngạt tỏa ra từ trong nhà bếp, khỏi cần phải nói, Lucy đang bận rộn đến toát mồ hôi, mỗi khi cô ấy bận rộn sẽ luôn lẩm bẩm trong miệng một vài câu bằng tiếng Philippin, tuy chúng tôi nghe chẳng hiểu gì, nhưng tôi và Nam Tương luôn tin rằng cô ấy đang chửi Cố Ly – nếu người nào có thể ở cùng Cố Ly một thời gian mà không bị điên, thì quá trình tu luyện của người đó ắt đã đạt đến cảnh giới đắc đạo, chỉ cần ngồi một chỗ có thể lập địa thành Phật, sánh ngang thần tiên.
Cố Ly vừa nhìn sang tôi và Giản Khê, vừa hong khô mười đầu móng tay mới sơn trong khi xem chương trình “Bản tin kinh tế tài chính” trên tivi (đúng vậy, nó xòe tay duỗi thẳng về trước, mười đầu ngón tay xòe rộng kéo căng hết cỡ, giống như thằng đàn ông thô tục đang chuẩn bị tập kích bất ngờ vào bộ ngực của thiếu nữ, từng có lần Nam Tương và nó áp sát vào nhau nói chuyện, kết quả là hai đứa nó ghét bỏ nhau), vừa chẳng thèm quay đầu lại hỏi tôi: “Cậu với Giản Khê cùng về đấy à?”
“Ừ”, tôi đặt túi xuống, mở tủ bên cạnh cửa chính thay giày, rồi trêu Giản Khê: “Anh ấy đến công ty tìm tớ, cứ như một con ruồi không đầu tìm đến bộ phận quảng cáo, may là đồng nghiệp trong công ty nói có anh chàng bảnh trai đang tìm tớ, tớ rất đỗi vui mừng, cử tưởng anh chàng đẹp trai nào, ai ngờ lại gặp phải anh ấy.”
“Còn chưa ngạc nhiên à? Khi đó anh đang mặc ba lỗ bó sát người. Những múi cơ ngực và cánh tay đều lộ rõ, mồ hôi ướt đẫm nửa áo, như ẩn như hiện, vác thêm một thùng nước tinh khiết nữa thì có thể diễn trong phim AV của Nhật Bản rồi…” Giản Khê ôm tôi từ phía sau, mồ hôi ướt dính khắp người tôi, tôi kêu the thé, cố giãy không thoát được, tôi đành để anh ôm, mùi hương trên cơ thể anh giống như chiếc chăn bọc lấy tôi. Từ nhỏ đến lớn anh luôn sạch sẽ và gọn gàng nhất trong đám con trai, ngay cả mồ hôi cũng tỏa ra mùi thơm như dầu tắm hương chanh, cảm giác như vừa tắm xong vậy.
Sau khi bước vào nhà, tôi liền phóng đến phòng vệ sinh tắm. Cố Ly trong đó kêu lên oai oái: “Sao vừa về đã tắm rồi hả, cậu qua đây trước, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Tớ tắm qua một chút, năm phút thôi, nếu không lát nữa mồ hôi của Giản Khê trên người tớ sau khi gặp điều hòa không khí sẽ rơi từng mảng từng mảng xuống mất.” Tôi vừa nói, vừa vặn vòi nước, khóa cửa lại.
***
Giản Khê ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vẫn chưa kết thúc đề tài tranh luận vừa rồi, anh quay đầu về phía Cố Nguyên, nói với anh ta bằng vẻ khiêu khích: “Khi ấy tôi có thể thấy, các cô gái trong phòng làm việc đều đỏ mặt thẹn thùng, tất nhiên, cả những chàng trai trẻ giống như Neil ở bộ phận thuộc công ty anh.” Giản Khê quay đầu lại, hất hàm về phía Neil.
Neil mặc quần soóc rộng, vốn đang nằm nghiêng trên ghế sofa, lập tức duỗi chân đạp vào đùi Giản Khê.
“Cậu mà còn đá tôi thì hàng của cậu sẽ bị lộ đấy,” Giản Khê cầm một chiếc đệm đặt ra sau lưng, rồi thư thái nằm xuống, “từ chỗ tôi đây có thể nhìn thấy ‘cậu bé’ Neil”.
Cố Ly nghe đến đây, quay đầu lại chau mày, nét mặt tỏ vẻ khó chịu, “Cậu em lại không mặc đồ lót hả?”
“Em vừa tắm xong!” Neil mặc quần soóc rộng nằm trên sofa, lơ đãng nói.
Nam Tương ngồi ở đầu kia đột nhiên phun nguyên ngụm trà trong miệng ra, tuy từ nhỏ Cố Ly và Neil đã lớn lên cùng nhau, chẳng có vướng mắc gì về tình dục, cho dù Neil có cởi trần đứng trước mặt Cố Ly, Cố Ly cũng sẽ thản nhiên mà hỏi một câu: “Cậu bị ăn cướp à?” Nhưng với phụ nữ bình thường mà nói, chẳng hạn như tôi, như Nam Tương, trong mắt bọn tôi Neil vẫn là một anh chàng con lai bảnh trai khỏe mạnh và quyến rũ, cho nên, Nam Tương chỉ thoáng liên tưởng theo mạch câu chuyện của Giản Khê và Cố Ly, đã lập tức nóng bừng mặt lên rồi.
Nam Tương đặt tách trà trong tay xuống, nói với Giản Khê: “Tôi vẫn luôn thấy anh là người vô cùng trong sáng, sao giờ lại nói năng dâm đãng vậy?”
“Anh ta vẫn luôn dâm đãng thế mà.” Cố Nguyên vừa gửi tin nhắn, vừa nhìn Giản Khê, cười nói, “Trước mặt các cô anh ta làm ra vẻ như cậu bé ngoan hiền chưa cai sữa, chứ trước mặt tôi thì cũng đa tình lắm.”
Giản Khê: “…”
Nghe đến câu này, Cố Ly đột nhiên chuyển ánh nhìn khỏi kênh Tài chính – Kinh tế, cặp mắt rực sáng tinh tường, thấp thoáng nhìn Cố Nguyên, hỏi: “Sao anh ta phải đa tình trước mặt anh hả, nói đi, có phải anh ta thường xuyên lén lút lôi kéo anh không?” Vừa nói, vừa đứng lên đi quanh quẩn bên cạnh Nam Tương, hai chị em tốt vai kề vai ngồi đối diện với họ.
Giản Khê nhìn Cố Ly và Nam Tương hai mắt đang đỏ ngầu, biết rằng chiếc ra đa trong não họ với đại diện là hình tượng bã đậu hũ bắt đầu khởi động rồi. Anh hạ giọng thở dài một cái, rồi nhịp nhàng nâng người lên, bước đến ngồi xuống sofa bên Cố Nguyên, dựa lưng vào Cố Nguyên, nói: “Bóp vai giúp tôi chút đi, hôm nay phải vác một túi sách, nặng chết đi được.”
Cố Nguyên đặt di động xuống, tỏ vẻ bực bội nhưng vẫn rất mực nghe lời bóp vai giúp Giản Khê, vừa bóp vai, vừa bình luận: “Dạo gần đây anh tập thể dục mang lại hiệu quả tốt đấy, cơ bắp vai săn chắc hơn rất nhiều… anh đợi chút rồi cũng đi tắm đi, mồ hôi đầm đìa thế này, bẩn chết đi được, làm cả tay tôi cũng đã…”
Nam Tương yên lặng bấy giờ, không chịu đựng thêm nổi nữa, cao giọng hét lớn về phía phòng tắm: “Lâm Tiêu, mau ra mà xem phim cấp ba này!”
Khi ăn tối đã là hơn tám giờ rồi.
Mấy đứa chúng tôi theo thường lệ lại ngồi túm tụm trên sofa tán gẫu.
Hằng ngày cứ vào lúc này, luôn là thời điểm mà tôi thấy ngọt ngào nhất và thoải mái nhất. Tuy nhiên chỉ cần lơ là chút xíu sẽ bị Cố Ly chanh chua cay nghiệt phun nọc độc khắp người, thời khắc này luôn khiến người ta cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp. Tôi cuộn mình trên sofa, nhìn nam thanh nữ tú bên cạnh, chợt nhận thấy vẻ đẹp của họ dường như càng trở nên mờ ảo dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm đắt đỏ treo trên trần nhà. Đúng thế, con mắt của các đạo diễn phim truyền hình Trung Quốc chắc chắn đều đã mù hết rồi, nếu không đã phải sớm mời họ làm diễn viên ột bộ phim, nam nữ lục đục, yêu hận đến trời long đất lở đan xen, nhất định họ sẽ hốt bạc.
Đang ngồi tán gẫu, điện thoại của Cố Ly đột nhiên đổ chuông, là Kitty gọi, Cố Ly bật máy lên, nói được vài câu, hai mắt nó lại như dựng ngược lên, tôi biết, chiến dịch nhằm quy cách hóa ổ cứng đối phương của hai chiếc máy tính này lại bắt đầu rồi. Mấy phút sau, Cố Ly phải hứng chịu một đòn chí mạng, nó trợn trắng mắt rồi rít vào điện thoại vẻ kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Địa điểm không đặt ở Tĩnh An? Đặt ở Hồng Khẩu? Tóm lại là đặt ở Hồng Khẩu? Không nhầm chứ!”
“Hồng Khẩu thì sao? Nhà tôi ở Hồng Khẩu đây!” Giản Khê ngồi bên cạnh, đang ôm tôi, bỗng gằn giọng hét về phía Cố Ly!
Cố Ly nhìn Giản Khê, rồi tiếp tục hét vào điện thoại vẻ tán đồng: “Cô nghe thấy chưa? Cô nghĩ tiệc sinh nhật của tôi có thể tổ chức ở khu Hồng Khẩu đó hả? Nhà của Giản Khê ở đó đấy!”
Giản Khê: “…”
Cố Nguyên ngồi đối diện nhìn Giản Khê với ánh mắt đồng tình, sau đó quay đầu lại, nhìn Cố Ly lúc này mặt lạnh như tiền chua ngoa cay nghiệt, vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, “Không hổ là nàng dâu nhà anh…” Chưa đợi Cố Nguyên nói hết, Giản Khê đã giật mấy chiếc đệm kê lưng trên sofa ném vù vù về phía Cố Ly. Cố Ly cứ như có mắt sau gáy vậy, nhẹ nhàng vung tay bắt lấy chính xác từng cái từng cái một, hơn nữa còn uyển chuyển quăng từng chiếc từng chiếc về phía Neil. (…) Chiếc cuối cùng được nó chặn lại, sau đó khẽ khàng đặt xuống bên mình, đồng thời đưa tay ra vuốt ve, giống như người mẹ hiền đang âu yếm đứa con yêu dấu của mình vậy – chiếc đệm cuối cùng ấy là của hãng Fendi. (…)
Tôi và Nam Tương không hề bất ngờ. Hồi ở trường, chúng tôi đã được thưởng thức thứ võ nghệ cao siêu này của nó, bất kể là cháo gạo đen từ sau bay tới hay là bánh gạo nếp từ trên thang gác ném xuống, đều không thể xâm phạm đến nó – nói thực, nếu Cố Ly không có bí kíp võ công như vậy, nó cũng chẳng thể hoành hành bá đạo trong trường được, vì người muốn cầm đồ ném vào nó quả thực là nhiều vô số.
Đúng lúc này Cố Nguyên hùng dũng đứng lên, nhảy bổ đến đè Giản Khê xuống. Có lẽ là vì muốn bảo vệ nàng dâu nhà anh ta, nhưng chúng tôi lại muốn tin anh ta vì ham muốn cá nhân hơn, bởi lúc này anh ta đang đè lên người Giản Khê, mặt hai người kề sát nhau, gần tới mức hơi thở cũng như đang cộng hưởng. Vả lại, Cố Ly có cần Cố Nguyên dũng cảm ra mặt không? Nó không gặm xương ăn thịt người ta đã là cảm tạ trời đất rồi. Vì thế chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Cố Nguyên đã nảy sinh ham muốn cá nhân. Tôi và Nam Tương nắm chặt tay nhau, căng thẳng chờ đợi. (…)
Neil nãy giờ luôn mặt mày ủ rũ tâm trạng ngán ngẩm, không chịu đựng nổi thêm nữa, lập tức chen vào: “Get a room!”
***
Tôi đã bị giọng của Neil phá tan đám mây hình nấm màu hồng phấn đang cuồn cuộn trọng đầu. Tôi quay đầu sang, nhìn Neil từ trước lúc ăn cơm đến giờ vẫn uể oải đang ngồi trên sofa đối diện, hắn trông giống như rau cải bị phơi nắng quá lâu, co quắp nhăn nhúm trên sofa, ánh mắt hút hồn người khác của anh chàng con lai bảnh trai ngự trị trên các trang tạp chí thời trang đã biến mất, lúc này, trông hắn như Tiểu Thẩm Dương mặt chau mày ủ trong đêm giao thừa vậy.
Nam Tương nhìn hắn, bản năng người mẹ dâng trào ngùn ngụt, rồi dịu dàng nói: “Nhóc con à, sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Neil ngẩng đầu lên, rồi gật gật đầu như con thú cưng ngoan hiền đáng yêu.
Cố Ly bên cạnh đột nhiên phán một câu: “Không sao đâu, có thể chỉ là do đến tháng thôi, sau mấy hôm nữa tớ cũng sẽ vô duyên vô cớ bức bối (như thế). Bình thường thôi.”
Nam Tương: “…”
Tôi: “…”
Cố Nguyên, Giản Khê: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha”.
Cố Ly tiếp tục vuốt ve chiếc nệm Fendi kia, giống như con báo mẹ đang liếm láp yêu thương đứa con nhỏ của mình. Thôi miễn bàn đến chuyện ấm áp ngọt ngào, nó nhìn chằm chằm Giản Khê và Cố Nguyên lúc này đang ôm nhau cười lăn lộn (…) nói: “… Cười gì chứ, con gái ở chung nhau đã lâu, ảnh hưởng hoóc-môn của nhau, chu kỳ sẽ dần trở nên điều hòa thống nhất, hai người sao không hiểu biết gì về tâm sinh lý thế?” Rồi tạm dừng, quay đầu nhìn tôi và Nam Tương, “Không tin cậu hỏi hai người họ, xem có phải họ cũng có mấy ngày này.”
Nam Tương: “…”
Tôi: “…”
Neil nhìn Cố Ly đang cuộn tròn trên sofa với tư thế của một con báo, nói: “Trông chị rất giống một con báo đấy.”
Cố Ly vuốt vuốt mái tóc, điềm nhiên nói: “Cậu đang nói loài báo của Cartier sao?”
Neil cũng điềm nhiên trả lời: “Không, cái con của Chu Đại Phúc ấy.”
Cố Ly: “…”
Neil tiếp tục tiến lên, “Từ nhỏ đến lớn, chị gái à, mỗi khi em suy sụp chán nản, chị đều dùng dịch độc màu đen phun ra không ngừng giữa kẽ răng nanh để sưởi ấm em, để an ủi tâm hồn em, để lại ấn tượng khó phai mờ, em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ quên – dù chị có lột da bao nhiêu lần, em đều sẽ nhận ra chị.”
Tôi và Nam Tương hoàn toàn sửng sốt, đây là lời của cậu nhóc nửa đời không biết tiếng Trung mới từ nước ngoài về, thì quả thật hắn có thể đi thi nghiên cứu sinh khoa văn học. Cố Ly nhìn hắn đầy cảnh giác, “Gần đây cậu đang đọc sách gì vậy?”
Neil: “Sách do một người tên Quách Kính Minh viết. Em mới phát hiện thì ra trên thế giới này còn có người nói năng giống hệt chị, em luôn cảm thấy chị là một cái hoa kỳ lạ cô độc nhất thiên hạ.”
Nam Tương: “… là một đóa…”
Giản Khê đỏ mặt tía tai chấn chỉnh hắn, “Haiz… haiz… anh bạn, tốt nhất không được dùng ‘một cái’ để hình dung, nhất là khi cậu đã phát âm sai cái từ đa âm tiết ‘qi’ này, ở đây nó thật sự không nên phát âm là ji… Cố Ly dù từ góc độ sinh lý hay tâm lý, đều không thể là một cái như cậu nói được…”
Cố Ly: “…”
***
Tôi thò chân ra đá vào cẳng chân đầy lông của hắn, rồi hỏi: “Thế nào, ngay cả đồ lót cậu cũng quăng lại nhà người ta à, tắm cũng tắm rồi, còn có gì chưa hài lòng sao?”
Nói xong, tôi quay đầu lại đem chuyện của Lam Quyết ở công ty hôm nay nói với Cố Ly và Nam Tương.
Neil vẫn im lặng mặc cho tôi kể lể, sau khi nói xong, hắn còn thở dài một hơi vô cùng ăn ý. Ngay tức khắc bọn tôi đều quay sang nhìn, cảm thấy chắc chắn hắn còn muốn nói điều gì đó.
Quả thật, trước ánh mắt đầy trông đợi của chúng tôi, hắn bắt đầu kể: “Hôm đó Lam Quyết đến nhà chúng ta, tôi đã hẹn anh ta đi xem Robot đại chiến 2, mọi người còn nhớ không?”
“Nhớ, đó chẳng phải là chuyện hay sao? Thế nào, anh ta thất hẹn à?” Nam Tương hỏi.
“Đi chứ, hôm đó chúng tôi cùng nhau xem phim, trước khi vào rạp tôi còn đi mua bỏng ngô, mua hồng trà cho anh ta nữa mà.” Neil tiếp tục với vẻ chán chường.
“Thế chẳng phải rất tuyệt sao? Sao vậy, chẳng lẽ anh ta thích trà xanh?” Nam Tương không ngừng truy hỏi.
“… Đâu có, anh ta rất thích hồng trà. Hơn nữa phim cũng rất hay, hai chúng tôi đều la hét cực kỳ hứng chí. Thậm chí mỗi cảnh trong phim mà chúng tôi thích đều giống nhau, diễn viên ưa thích cũng như nhau. Chúng tôi đều thấy quyết định cùng nhau đi xem phim thực quá ổn.” Neil nói vẻ hoàn toàn chán chường.
“Cậu mà còn lải nhải thêm chút nữa chắc tôi sẽ lấy súng nước bắn cậu ngay lập tức!” Cố Nguyên ngồi đối diện không thể nghe tiếp được nữa, bực tức cắt ngang.
Rõ ràng, Neil chẳng nghe rõ lời Cố Nguyên lắm, nhất định hắn đang tập trung vào mấy chữ như “súng nước”, “bắn” trong lời của Cố Nguyên rồi bắt đầu suy diễn lung tung, vì trông mặt hắn chợt thoáng đỏ khi ngước nhìn khuôn mặt khôi ngô pha lẫn tức giận kia của Cố Nguyên.
Neil thu ánh mắt lại, thở dài một hơi, rồi nói: “Sau khi hết phim, đau thương đã đến…”
Nam Tương không chịu đựng thêm được nữa lập tức cắt ngang lời hắn: “Đủ rồi, cậu đừng có học kiểu ăn nói của Quách Kính Minh nữa đi, ‘đau thương đã đến’ cái gì chứ… cậu hãy vào chủ đề chính đi, trở lại như con người cậu trước đây đi, tôi thực sự sắp chịu hết nổi rồi đấy. Những câu nói hoa mỹ trong tiểu thuyết của Quách Kính Minh ấy, cậu đừng bao giờ cho là thật, cậu phải đi xem kiểu ăn nói của anh ta trên blog kia kìa, đó mới là bộ mặt thật của anh ta, không có chuyện gì thì đừng học theo cách nói của anh ta, anh ta không phải tấm gương tốt đẹp gì đâu.”
Neil gật gật đầu, tiếp đó, hắn kể cho chúng tôi biết sự đau thương đó.
Sau khi nghe xong, tất cả chúng tôi đều thinh lặng.
***