Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 – Chương 26 Phần 1
Chương 9
Thượng đế nói, đừng nên nản lòng, đừng nên thất vọng, thế giới này có một thứ, gọi là “sinh nhật Cố Ly”, đây là món quà mà Thượng đế ban tặng cho trần gian dung tục tầm thường, vô vị nhạt nhẽo này.
Vì sự tồn tại của nó, mà cuộc sống của chúng tôi luôn tràn ngập kích thích đủ khiến người ta nhồi máu cơ tim mà chết.
Nếu bạn còn nhớ sinh nhật năm ngoái của nó, nhất định bạn sẽ biết, buổi tiệc đầu rơi máu chảy đó, đã sinh ra rất nhiều cảnh quay kịch tính đủ khiến các nhà biên kịch vĩ đại đều phải hổ thẹn mà tự vẫn.
Đến hẹn lại lên, sinh nhật Cố Ly luôn tràn ngập các màn quay chậm kinh hồn bạt vía, chia năm xẻ bảy, nếu đem tất cả hình ảnh sinh nhật những năm qua của nó được chụp lưu lại, chúng sẽ còn ngoạn mục hơn cả loạt phim “Final Destination.”
***
Từ xưa đến nay, người ta dùng muôn hình vạn trạng để miêu tả tình yêu. Cái trò vui hư ảo trên thực tế do hoóc-môn kích dục sinh ra này, được phết lên hết lớp phẩm màu rực rỡ này đến lớp phẩm màu rực rỡ khác, cuối cùng nó diễu võ dương oai, dát vàng nạm ngọc, như chiếc cầu vồng lớn tỏa sáng lấp lánh che phủ cả bầu trời trên đỉnh đầu mọi người.
Còn một thứ khác cũng do hoóc-môn kích dục sinh ra – đó là tình dục, lại bị bôi nhọ hết lớp này đến lớp khác. Thực ra trong mắt các nhà sinh vật học, suy cho cùng, tình yêu chỉ là một kênh, một cây cầu, một con đường ngắn nhất của sự phát tiết tình dục mà thôi, nếu đem các câu chuyện tình yêu lãng mạn đơn giản hóa, thì đó chính là một quá trình “lần đầu gặp mặt, trái tim thổn thức, sinh ra rung động, lên giường, chia tay, quen người tiếp theo”. Mỗi chúng ta đều như một con lừa đang tự bịt mắt mình rồi lừa mình dối người, cao giọng nói mình đang vung gót chu du khắp thế giới – thực ra chỉ là kéo cối xay lòng vòng hết vòng này đến vòng khác mà thôi – hơn nữa còn không dám thừa nhận.
Bọn chúng tôi, tất nhiên cũng không thoát khỏi vòng thế tục ấy. Chúng tôi cũng là thành viên trong đội quân khổng lồ đông nhung nhúc đang ca ngợi tình yêu kia.
Đối với Giản Khê và tôi, tình yêu chính là khi tôi và anh ấy chen chúc trong tàu điện ngầm, anh ấy sẽ kéo tôi đến một góc khuất, sau đó dùng đôi tay dài khoanh thành một khoảng trống xung quanh tôi, anh ấy vốn hòa nhã nhưng cũng luôn sẵn sàng dùng cặp mắt to dịu dàng tựa hổ phách của mình mà trừng lên hung dữ với những người chen lấn tôi, đe dọa bọn họ. Tôi gục đầu lên vầng ngực anh, mùi hương tỏa ra từ chiếc áo lông màu xám của anh ấy, với tôi mà nói, chính là tình yêu. Tôi nhớ mùi trong toa tàu điện ngầm bị điều hòa không khí thổi tới mức oi ngạt giữa mùa đông, tôi nhớ ánh sáng màu trắng xám trên đỉnh đầu, tôi nhớ cảm giác mấy cọng râu lún phún dưới cằm Giản Khê cọ vào trán tôi. Tôi và anh ấy cùng nhau xuyên qua thành phố ngày càng rộng lớn, ngày càng lạnh lẽo trên chuyến tàu dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời này, tôi cảm thấy, đó là yêu.
Đối với Neil, có lẽ ca khúc xúc động lòng người của Nga kia, nghe ra chính là tình yêu. Tất nhiên, còn cả bộ trang phục lông vũ vừa dày vừa nặng lông lá tua tủa kia nữa. Trong thế giới của hắn, tình yêu cũng như luồng hơi ấm của người cùng giới thở ra, là tiếng kèn acmonica ngân vang trong trời đông tuyết phủ, là bức ảnh chụp chung kẹp trong tấm hộ chiếu Prada. Trong bức ảnh đó hắn trông cao lớn mạnh mẽ, còn người kia cũng giống như hắn, chân mày của hai người đều dày đậm sắc sảo, ngón tay đều thon dài cứng cáp. Neil nhớ quán cà phê ở đoạn rẽ trên phố 23, nhớ mùi bánh mì ngào ngạt bao phủ khắp con phố, nhớ chiếc áo măng tô lông cừu hiệu Dior màu xám mà bọn họ đều có, đám bồ câu trong công viên trung tâm luôn thích theo sau bước chân hai người họ và kêu gù gù vào mỗi buổi chiều rực rỡ ánh mặt trời. Cậu ta cảm thấy, đó là yêu.
Đối với Nam Tương của những năm tháng qua, Tịch Thành múa may quyền cước đánh nhau vì nó, vết thương còn lưu lại trên chân mày hắn ta chính là tình yêu. Mùi tanh từ vệt máu trên sống mũi hắn ta, chính là tình yêu. Sự thương hại mà họ dành cho nhau cũng là tình yêu. Sự tha thứ mà họ trao cho nhau cũng là tình yêu. Những cuộc tranh cãi và giằng co tưởng như vô cùng vô tận giữa họ đều là tình yêu. Còn đối với nó bây giờ, vừa bước ra khỏi phòng tranh của trường khi tối muộn, ngẩng đầu lên đã trông thấy Vệ Hải mặc áo may ô đường nét khỏe khoắn, cánh tay gợi cảm, đang đứng dưới tán cây um tùm, tay cầm một tách Latte lạnh chờ mình, người đàn ông môi đỏ răng trắng nở nụ cười hồn nhiên chất phác, thì đó chính là tình yêu. Nó nhớ anh ta vụng về vì không biết viết gì trên thiệp quà tặng, nên đã chạy đến thư viện tìm rất nhiều thơ tình của Beres Tov, nhớ trước khi nó đến ký túc xá của anh ta lấy đồ, anh ta đã đầm đìa mồ hôi mất hai tiếng mới thu dọn xong căn phòng bừa bộn của sinh viên nam. Khi nó đọc sách, anh ta nhoài người nằm ngủ trên chiếc bàn dài trong thư viện, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc của anh ta sóng sánh sáng lên như mặt hồ lấp lóa dưới ánh nắng xiên trong buổi chiều tà. Nó cảm thấy, đấy là yêu.
Đối với Cố Ly mà nói, ngay khi đang cúi đầu lấy thẻ ngân hàng trong túi ra để thanh toán cho chiếc váy viền hoa nhỏ màu trắng hiệu Chanel mà nó vừa ưng ý, nó đã nghe thấy âm thanh chạy giấy “ren rét ren rét” của chiếc máy POS, ngẩng đầu lên, đã thấy Cố Nguyên khôi ngô đang khoát tay ký lên tấm phiếu thu ngân, trong tiếng sột soạt của bút sắt, Cố Ly dường như cũng nghe thấy nhạc khúc của tình yêu.
***
Ở Thượng Hải, có lẽ thứ tình yêu này của Cố Ly và Cố Nguyên, là khá phù hợp với phong cách của thành phố – trao đổi ngang giá, mãi mãi không đổi.
Còn như Sùng Quang, tình yêu mà tôi cảm nhận được, là mùi máu tanh vừa nồng nặc vừa bi thương ở nơi sâu thẳm trong khoang miệng của anh ấy, giống như có thứ gì đó của ngày tận thế, chất chứa niềm hoan lạc trong tai họa diệt vong. Thứ tình yêu này ngoài sự cứu rỗi ra còn chất chứa sự hủy diệt, nghiêm trọng hơn nó đủ để nghiền nát Trung tâm tài chính Hoàn Cầu thành một đống kính vụn – lúc này, tôi cảm giác mình đang đứng trên đống kính vụn đó – với đôi chân trần.
Khi tôi về đến nhà, Cố Ly và Cố Nguyên, Nam Tương và Vệ Hải cùng Neil, đang ngồi trên sofa. Ánh mắt năm người họ nhìn tôi vừa chất chứa gì đó xa xôi vô định, vừa ẩn giấu niềm sâu sắc vô biên, sắc thái trên năm gương mặt tinh tế xinh đẹp ấy đan xen phức tạp như có điều gì muốn nói rồi lại thôi, trông như năm bộ tiểu thuyết trinh thám của Seishi Yomizo. Tôi nhìn họ, đầu vụt chốc đau nhói.
Chiếm trọn tâm trí tôi lúc này là gương mặt hoàn toàn xa lạ của Sùng Quang, nhưng chỉ cần một giây cũng lập tức nhận ra được. Đột nhiên tôi cảm thấy cụm từ “gặp ma giữa ban ngày” trong tiếng Trung sao mà chính xác, tinh tế đến vậy, người nghĩ ra từ này, chắc chắn đã từng gặp ma.
“Giản Khê đâu?” Tôi ném phịch túi xách rồi uể oải đổ vật xuống sofa. Móc di động ra thuận tay quăng luôn lên sofa – tôi chẳng còn sức để đi tìm cái sạc điện nữa. Tôi cảm giác mình như một bao gạo bị trút sạch trơn, trống rỗng không cách nào đứng được.
“Đi tìm cậu rồi, vẫn chưa thấy về. Tớ đã nói với anh ấy là không cần tốn sức đâu, tiểu khu chỗ Cung Minh ấy, cậu còn không biết sao, dù là con ruồi muốn bay vào, cũng phải dùng đôi chân nhỏ xíu lôi từ trong cánh ra một tấm thẻ ra vào, nếu không, bảo vệ sẽ cầm bình xịt mà xịt chết. Các khu cao cấp ở Thượng Hải này đều như vậy, nếu chính sách quốc gia cho phép, thì mấy tay bảo vệ đứng trước cửa tòa nhà chắc chắn sẽ còn đeo súng bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra “pằng pằng” hai phát bắn chết người ngay trước cửa. Ở chỗ tiểu khu của Cố Nguyên cũng biến thái y chang như vậy.” Cố Ly điềm nhiên tĩnh tại uống hồng trà trong chiếc ly sứ hiệu Hermes, hoàn toàn chẳng để ý đến Cố Nguyên ngồi bên cạnh đang trợn mắt về phía nó, cũng như hoàn toàn quên mất chính bản thân mình đang ở trong một tiểu khu như vậy, hơn nữa chính anh ta cũng từng viết đủ ba tờ đơn khiếu nại lên bộ phận bảo vệ, lên án kịch liệt việc bảo vệ tự tiện để người giao hàng vào ra tiểu khu.
***
Đầu tôi lúc này là một mớ hỗn độn, giống như nồi sủi cảo đã nấu suốt buổi chiều vậy, dính sền sệt. Thật sự tôi chẳng còn đủ trí tuệ để đấu trí đấu dũng với Cố Ly nữa. Tôi không muốn nói chuyện với nó, bởi chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi sẽ để lộ ra điểm yếu và nhanh như cắt nó sẽ chộp ngay. Hiện tại tôi cũng không muốn thảo luận với nó chuyện liên quan đến Sùng Quang, ít nhất, trước hết tôi phải tự mình đi làm rõ rốt cuộc vở kịch này từ đâu mà ra, cho dù đây có là phim “Ông xã ma” cũng không thể diễn như vậy được. Vậy nên tôi quay đầu lại, nhìn Nam Tương và Vệ Hải đang ngồi ở đầu khuất kia của sofa, hỏi Nam Tương: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Nam Tương gật đầu với tôi, “Tớ không sao.” Nó đứng dậy cầm bình trà trên bàn, rót một ly hồng trà nóng, nhét vào tay tôi. Rồi nó nắm lấy tay tôi, nói: “Cậu mới từ ngoài về, thời tiết bên ngoài hầm hập, sao tay cậu lại lạnh toát thế này?”
“Cố Ly ấy mà, cứ thích mở điều hòa hết cỡ, nó đúng là Bạch Tố Trinh, một năm bốn mùa đều thích trong nhà rét như dao cắt.” Tôi thầm ngạc nhiên trước khả năng nhìn mặt đoán ý của Nam Tương, nhưng vẫn không hề biến sắc, thậm chí tôi còn vận dụng chút trí tuệ còn lại để nở nụ cười đùa, tôi không muốn bọn họ biết chuyện của Sùng Quang – đối mặt với đám người này, tôi sớm đã sợ rồi, không cần phải nghi ngờ gì nữa, mỗi người trong căn phòng này, đều có một thứ bẩm sinh trời cho, đó là bất cứ chuyện bình thường nào được đặt lên người họ, thì họ đều có thể nhẹ nhàng mà nhanh chóng khiến chuyện ấy phát triển đến mức không thể cứu vãn.
***
Tôi vừa nhấp một ngụm trà, cánh cửa đã bật mở, Cố Ly vẻ mặt thoáng giận nói với tôi: “Vừa rồi cậu lại quên khóa cửa, lần sau khi chúng tớ không ở nhà, cậu mà còn thế, thì chẳng khác nào (mời) người giao hàng (vào nhà) cưỡng bức cậu đấy.”
Tôi quay đầu lại, còn chưa thấy bóng người bước vào, đã nghe văng vẳng giọng nói dịu dàng mà quyến rũ: “Lâm Tiêu về chưa? Tôi chẳng tìm thấy cô ấy.”
Giản Khê khom lưng cúi xuống cởi giày, cởi xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi đang ngồi trên sofa. Tôi nở nụ cười hoàn mỹ về phía anh ấy, nụ cười mà tôi đã phải dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để duy trì, tôi tin, cho dù Cố Ly là người hiểu tôi nhất, cũng không thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Quả nhiên, Giản Khê bước qua, ngồi xuống sofa, rồi kéo tôi ngồi vào giữa đôi chân thon dài cơ bắp chắc nịch của anh ấy, nói: “Em sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong giây lát tôi đã bị câu nói này quật ngã, tan tác không còn manh giáp. Mắt tôi ửng đỏ, nỗi hổ thẹn trào dâng như nước lũ tràn bờ.
Giản Khê chớp chớp đôi mắt to tròn với cặp chân mày rậm rịt, kéo sát tôi vào lòng, tôi tựa đầu lên ngực anh, nghe giọng nói vang ù ù trong lồng ngực phóng khoáng, giống như một chiếc loa tông trầm, “Có phải quần áo không đưa đến đúng giờ, Cung Minh đã mắng em?”
Tôi thuận theo lối đó mà thoát ra, khẽ gật đầu.
“Anh đoán đúng mà. Vừa nãy anh đi tìm em, tiểu khu đó căn bản là không vào được. Di động của em lại hết pin, chắc chắn cũng không có cách gọi điện nói cho anh ta biết.” Anh ấy ngẩng đầu lên, dùng ngón tay nóng ấm vuốt mái tóc rủ xuống trước trán tôi về phía sau, rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi nghe thấy Cố Ly và Cố Nguyên đang ngồi đối diện cùng lúc phát ra tiếng nôn ọe. Về điểm này tôi hiểu quá rõ mà.
Hồi đó, tại sảnh giữa cao vút rộng thênh thang màu trắng toát của tòa nhà Hằng Long, khi Cố Ly cầm chiếc túi giấy Dior màu trắng đựng một bộ vest trị giá ba vạn tệ đưa cho Cố Nguyên, Cố Nguyên cũng đồng thời cầm một chiếc túi giấy Cartier màu hồng tươi đưa cho Cố Ly, hai người nhìn nhau rồi cười nói “I love you”, tôi và Giản Khê cũng phát ra tiếng nôn ọe cùng lúc như thế.
Đây chính là đạo lý bất biến giống loài này chẳng thể hiểu được cách thức chào hỏi của giống loài khác. Có lẽ chúng ta gặp nhau, bắt tay mỉm cười, trong mắt của người hành tinh khác, hành động đó chẳng khác nào tát cho đối phương một cái nổ đom đóm mắt. Tôi nhớ có lần trên đoạn đường phía cửa sau trường học, khi trông thấy một con chó đực đang cưỡi lên lưng một con chó cái rồi không ngừng nhảy chồm lên (…), tôi và Nam Tương cùng lúc lộ vẻ bối rối và ngượng ngùng, còn Cố Ly lại tỏ ra bực bội, thậm chí nó còn đưa tay lên bịt mũi, giống như đã ngửi thấy mùi gì vậy… Trong khi đó, Đường Uyển Như vô cùng bình tĩnh, với thái độ vượt qua cả loài động vật bậc cao, khách quan phân tích vấn đề, “Ôi chao, các cậu làm gì thế, bối rối với chả ngượng ngùng, khi các cậu và bạn trai giao phối, nếu để một con chó bên cạnh cho nó xem, thì nó cũng bối rối giống như vậy thôi..,” Lời của nó còn chưa nói hết, Cố Ly đã đưa tay ra chặn được một chiếc taxi, chẳng nói câu nào, mặt mày hằm hằm bực tức bỏ đi. Nam Tương đỡ tay lên trán rồi nói với Đường Uyển Như: “Cậu không thể dùng từ ngữ nho nhã hơn một chút để hình dung… chuyện ấy sao? Cần gì phải nói đậm chất học thuật như vậy, ‘giao phối’? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được.” Đường Uyển Như ưỡn ngực, “Thế theo cậu nên dùng từ gì?” Nam Tương bị chặn họng, qua một lúc lâu, mới cẩn trọng nói: “Làm tình?” Đường Uyển Như hít một hơi thật sâu, làm lồng ngực như căng phồng, nó đưa tay lên ôm ngực, “Có biết xấu hổ không hả cô! Bỉ ổi!” Nói xong, nó sải chân, mặt hầm hầm tức tối rời đi. Bỏ lại tôi và Nam Tương hai người đứng thẫn thờ trên con đường ở cửa sau trường, đưa tay lên trán, chúng tôi đang suy tư nghĩ ngợi để rút kinh nghiệm xương máu xem cuộc đời bọn tôi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thế này.
***
Lúc ăn cơm, mọi người trên bàn ăn chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Có điều tôi cũng hiểu được, dẫu sao Nam Tương phía đối diện vừa mới thoát khỏi trại tạm giam, sự hoảng loạn chưa nguôi, nếu bạn muốn nó ngay tức khắc vui vẻ nghịch ngợm hay rạng rỡ quyến rũ như nó của ngày trước, e rằng đang làm khó người ta. Vệ Hải bên nó, trong cuộc sống của chúng tôi, xưa nay chính là một bức tượng “David” sống, ngoài thân xác nam tính đầy quyến rũ ra, chúng tôi chưa bao giờ nghe anh ta nói gì. (Hoặc có thể nói, chúng tôi chưa từng để ý anh ta nói gì. Nói như Cố Ly thì “Anh ấy chỉ cần đứng đó, sau đó vén vạt áo T-shirt của anh ta lên để lộ ra múi cơ bụng rắn chắc, thì chỉ trong nháy mắt anh ta hiện ra trước mặt bọn tôi giống như đã sở hữu học vị tiến sĩ kinh tế học”, đoạn nửa trước trong lời của Nam Tương cũng giống vậy, còn đoạn nửa sau chỉ thay đổi “thì trong chớp mắt giống như đã tốt nghiệp khoa Nghệ thuật của học viện San Martin trở về vậy”). Còn như Cố Nguyên và Cố Ly, những lời đối thoại của họ tôi chưa bao giờ hiểu được, hai người họ dùng thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh riêng có, chính là kiểu nói chuyện mà trong năm mươi chữ thì có đến hai mươi lăm chữ là các con số hoặc ký hiệu, hoặc công thức, hoặc thuật ngữ kinh tế học. Họ luôn dùng thứ ngôn ngữ như vậy để trao đổi, tán gẫu, mà hoàn toàn chẳng có bất cứ trở ngại nào.
Trái với một Giản Khê thường ngày hay tán gẫu với tôi, thì lúc này lại chẳng nói gì, chùm đèn gắn pha lê chói lóa trên đỉnh đầu tỏa chiếu những quầng sáng cầu vồng, dịu dàng bao trùm lên anh đang cúi đầu chăm chú dùng đũa gắp một miếng xương dăm trong cá ra, sau đó gắp bỏ vào bát của tôi. Anh ấy không giống như thường ngày hay kể những câu chuyện cười, hoặc tám những câu chuyện thú vị của anh ấy và Cố Nguyên. Lúc này khuôn mặt anh luôn duy trì sự dịu dàng ấm áp, ung dung bình thản.
Cố Ly sau một hồi ba hoa với Cố Nguyên, nó bắt đầu chĩa mũi súng về phía Nam Tương, thi thoảng ném ra một vài câu không lạnh cũng chẳng nóng làm bộ như không cố ý, thờ ơ hờ hững, cảm giác dễ như trở bàn tay, điêu luyện thành thục, trên thực tế, những lời ấy nghe thật không sao lọt tai được, hoặc nói câu nào câu nấy như móc hàu móc họng người ta cũng chẳng có gì là khoa trương.
Nói tóm lại, nó không hài lòng việc Nam Tương đã giấu giếm bọn tôi trong thời gian dài như vậy. “Chuyện lớn như thế, mà cậu tùy tiện như là quên mua giúp bọn tớ một cốc trà sữa vậy, cậu giỏi thật đấy. Hồi đó sao cậu không đi thi khoa biểu diễn hả, tớ cảm thấy cậu chắc chắn sẽ thành công.”
Nam Tương chẳng hề để ý lời nó nói, vẫn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, mái tóc dài đen óng che kín khuôn mặt nó, khiến tôi cũng chẳng nhìn rõ rốt cuộc đó là nét mặt của sự hổ thẹn, hay thần sắc của sự tức giận. Cố Nguyên và Giản Khê cũng cúi đầu chăm chú ăn cơm, họ hoàn toàn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của mấy đứa con gái bọn tôi. Bởi với những bài học xương máu suốt nhiều năm qua của họ, mỗi lần có ý chen vào giữa để ngăn cản, cuối cùng đều sẽ phát hiện một giây trước bốn đứa chúng tôi còn đấu với nhau đến một mất một còn, máu tươi lênh láng, nhưng một giây sau đã nhanh chóng quây lại thành vòng, chĩa tất cả nòng súng thẳng vào hai người họ – cho nên họ đã học được cách ngoan ngoãn, đứng ngoài sự việc, coi đó không phải việc của mình. Trước khi sự việc trở nên không thể cứu vãn – chẳng hạn như khi Đường Uyển Như muốn đem canh dưa chua hắt lên chiếc túi LV của Cố Ly, hoặc Cố Ly muốn giội nước cà chua lên tiểu thuyết của Nam Tương – thì họ tuyệt đối không nhúng tay vào.
Duy chỉ Vệ Hải, ở bên cạnh Nam Tương mấy lần muốn nói giúp nó rồi lại thôi. Nhưng với trí tuệ của anh ta làm sao có thể là đối thủ của Cố Ly được, nên anh ta cũng chỉ có thể tỏ vẻ lo lắng, cổ đỏ nổi đầy gân rồi chẳng nói được gì, nhìn Nam Tương đang cúi đầu trầm lặng, sắc mặt hằn rõ sự đau lòng, giống như chứng loét dạ dày lại tái phát vậy.
Trong bầu không khí ngập ngụa bối rối này, tôi và Neil ngồi nhìn nhau, muốn khuấy động bầu không khí làm nó thoải mái hơn, nhưng mấy lần ngập ngừng đều chẳng có cơ hội chen vào. Nhân lúc khói lửa tạm ngừng, cậu ta đằng hắng mấy tiếng, rồi hỏi: “Mọi người có ai muốn đi xem Robot đại chiến 2 không?”
Cố Ly, Cố Nguyên, Giản Khê, Vệ Hải, Nam Tương, thậm chí ngay cả tôi, cũng nhất loạt trả lời: “Xem rồi.” Sau đó chủ đề câu chuyện bị cắt ngang ở đây. Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào trầm lặng.
Neil trợn tròn mắt với tôi, giống như trách tôi không hiểu ý, “OK, tôi kiệt sức rồi.”
Trong bầu không khí dồn nén như vậy, tôi thấy sắp không thở được nữa rồi. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Tôi bật dậy ra mở cửa, động tác nhanh đến mức như tháo chạy khỏi một tòa nhà đang bốc cháy. Tôi mở cửa ra thì thấy Lam Quyết đang ung dung đứng trước cửa. Anh ta khẽ nháy đôi chân mày rậm dày được cắt tỉa gọn gàng ra dấu chào tôi, trông như một anh chàng bảnh trai trên trang bìa của tạp chí Nhật Bản bước ra đời thực. Anh ta cởi mở nhưng vẫn giữ chừng mực chào hỏi tôi: “Hi, Lâm Tiêu.” Khắp người toát lên nét thư thái, cảm giác như một người đã được dạy dỗ tốt từ khi còn trong trứng.
***