Đọc truyện Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng FULL – Chương 5
Trong khi quay, Tiểu thiếu gia liên tục sang thăm ban, mỗi lần cậu đều tới âm thầm, không mang đến rắc rối gì cho Tiểu thần tượng.
Tiểu thần tượng nhìn trong mắt, ghi trong lòng, cảm xúc anh ngày càng vi diệu.
Hôm nay Tiểu thiếu gia lại rảnh rỗi tới thăm ban, cậu len lén vào studio với đồ làm ấm tay mua cho Tiểu thần tượng.
Trùng hợp là hôm nay Tiểu thần tượng đóng máy, anh vừa kết thúc cảnh cuối cùng của mình.
Theo thường lệ, nhân viên công tác chúc mừng Tiểu thần tượng hơ khô thẻ tre thuận lợi, đạo diễn đi tới vỗ vai Tiểu thần tượng, lời nói thấm thía mang vài phần khen ngợi thật lòng: “Người trẻ tuổi có nền tảng không tồi, cứ diễn tốt thế nhé”.
Tiểu thần tượng cúi người chào, nói chuyện với đạo diễn vài câu rồi ra khỏi chỗ quay phim.
Tiểu thiếu gia không biết hôm nay Tiểu thần tượng quay cảnh cuối cùng, cậu xách một đống đồ đứng một góc có vẻ hồi hộp và lúng túng, cảm giác như cậu vô duyên vô cớ gây phiền cho Tiểu thần tượng.
“Tôi..
Để tôi vứt nó đi, tôi không biết hôm nay anh đóng máy” – Tiểu thiếu gia lúng túng, ngón tay siết lấy túi làm thành vết đỏ thật sâu.
Tiểu thần tượng nhìn dáng vẻ này của cậu, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đáp: “Mang nó tới nhà tôi đi, chắc cậu chưa ăn cơm nhỉ? Vừa lúc chúng ta cùng ăn cơm luôn.”
Vì vậy một lần nữa, Tiểu thần tượng trông thấy những ngôi sao lọt vào mắt Tiểu thiếu gia, bây giờ còn sáng rỡ hơn cả lần trước.
Nhà của Tiểu thần tượng là nhà thuê, ở đường vành đai thứ 2 Bắc kinh, rộng 80 mét vuông, một người ở khá rộng rãi, hai người vào có vẻ hơi chen chúc.
Tiểu thần tượng dọn dẹp nhà sạch sẽ, trang trí theo phong cách đơn giản, ngọn đèn vàng ấm làm căn nhà trở nên nhẹ dịu.
“Có món gì cậu không ăn được không?”- Tiểu Thần Tượng đặt một đôi dép lê mới đến trước mặt Tiểu thiếu gia, rồi đứng thẳng dậy hỏi thăm cậu với chất giọng dịu dàng.
Tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm đôi dép gấu trúc, cậu vui muốn nổi bong bóng.
Cậu thích gấu trúc nhất, không ngờ Tiểu thần tượng có dép lê gấu trúc.
“Tôi không ăn được rau thơm”- Tiểu thiếu gia nhấp nháy mắt, xấu hổ trả lời anh.
Tiểu thần tượng cười: “Được”.
Tiểu thiếu gia lưỡng lự như muốn nói gì đó, Tiểu thần tượng thấy vậy bèn thân thiết hỏi han: “Còn gì không ăn được sao?”.
Tiểu thiếu gia lập tức ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu xuống, đôi tai ửng đỏ: “Tôi không ăn được ớt xanh, cũng không ăn cà rốt”.
Khi nói hết câu, cả người cậu như muốn bốc khói, cậu thận trọng hỏi anh: “Được chứ?”.
Tiểu thần tượng không kiềm lòng được mà xoa đầu cậu.
Động tác anh hơi dừng lại khi chạm vào mái tóc mềm mại, khi rút tay về, dường như cảm giác kì diệu ấy vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay, anh khẽ ho khan: “Đương nhiên là được”.
Tiểu thiếu gia hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Nam Nam mới sờ đầu cậu ư?
Hai giây sau, Tiểu thiếu gia đỏ từ đầu đến chân.
Từ bé Tiểu thần tượng đã học nấu ăn với mẹ, hẳn anh có tài năng trời cho, anh làm ra những món ăn ngon từ nhỏ.
Mới đầu Tiểu thiếu gia định tỏ vẻ rụt rè một tí, nhưng sau đó cậu chẳng quan tâm gì nữa, cậu ăn sạch đồ ăn, còn ăn thêm hai bát cơm.
Cậu tựa lưng vào ghế: nấc.
Đôi mắt Tiểu thần tượng đong đầy niềm vui, Tiểu thiếu gia lật đật che miệng lại: “Tôi không cố ý, nấc”.
“Không sao đâu, cậu thích là tốt rồi”- Tiểu thần tượng vốn nghĩ sẽ khó nói ra những lời như vậy, không ngờ anh tự nhiên thốt ra, khiến anh phần nào nhẹ nhõm, và cả vui sướng.
Tiểu thiếu gia ăn cơm xong, đã đến lúc về nhà, nhưng không ngờ trời bỗng mưa to, còn nổi gió lớn, cậu vừa mở cửa đã bị gió thổi muốn lung lay.
Tiểu thần tượng thấy thế bèn vội vàng kéo cậu lại, che chở cho cậu rồi đóng cửa kĩ càng.
“Tối nay cậu ở lại đây đi, bây giờ trời xấu không tiện về”- Tiểu thần tượng cúi đầu nhìn Tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia ngơ ngác: “Ở…Ở đây hả?”
“Ừm”.
Tiểu thiếu gia cau mày suy tư, rồi len lén quan sát vẻ mặt của Tiểu thần tượng, thấy anh không có vẻ không vui, cậu mới an tâm đáp: “Vậy..
Đêm nay làm phiền anh nhé”.
Tiểu thần tượng quay người lấy bộ drap trải giường mới: “Nhưng mà nhà tôi không có phòng cho khách, sợ là đêm nay cậu phải ngủ với tôi thôi”.