Đọc truyện Tiểu Thiếp Lật Bàn Đấu Lật Vương Gia Phúc – Chương 89: Trong Vòng Ba Ngày Tới Tìm Ta
Edit: tuyền xù
Bốn con ngựa cao to lôi kéo một chiếc xe ngựa khổng lồ, làm con đường vốn cũng không quá mức rộng rãi trước cửa càng lộ vẻ chật chội.
Vách xe sơn màu vàng kim, các chuỗi Lưu Tô bảo thạch đủ loại màu sắc từ trên mui xe rũ xuống, rất khí phách, ánh mặt trời chiếu xuống, bảo thạch sáng lấp lánh.
Nàng ta chưa hề quen biết bất luận kẻ nào của Mộ Dung phủ.
Hạ Lâm nghi ngờ nghĩ.
Đứng trước cửa là một nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh, thấy Hạ Lâm ra ngoài, kính cẩn gật đầu, hỏi: “Xin hỏi nơi này là phủ Hạ cô nương sao?”
Hạ Lâm sững sờ, hắn hỏi chính là mình sao? Nhưng nàng ta cũng không quen biết hắn.
“Ta, là họ Hạ, xin hỏi ngươi là?” Hạ Lâm không hiểu, nghi ngờ hỏi.
Lúc này, màn xe trên chiếc xe ngựa kia được vén ra một góc, một giọng nam trầm ổn vang lên: “Chính là nàng ta!”
Nam tử áo xanh cúi người bái về phía xe ngựa, chuyển sang Hạ Lâm: “Mạo muội tới đây, là được người nhờ vả, nghe nói chuyện của Hạ cô nương, chủ nhân nhà ta rất thương tiếc, nguyện giúp cô nương một tay.”
“Các ngươi là ai?” Hạ Lâm lui về sau nửa bước, nhạy bén quan sát hắn, làm sao bọn họ biết mình gặp phải khó khăn?
Chiếc xe ngựa này là Mộ Dung phủ, mặc dù nàng ta chưa từng thấy qua, nhưng trừ Mộ Dung phủ ra, nhà khác há có thể dùng bảng hiệu Mộ Dung phủ đi rêu rao khắp nơi chứ? Chỉ là, vì sao bọn họ muốn giúp nàng ta?
“Hạ cô nương không nên đa nghi, chúng ta không có ác ý, ngồi trong xe là Đại công tử nhà chúng ta.” Nam tử áo xanh thấy nàng ta đề phòng như thế, giải thích.
Hạ Lâm kinh ngạc không thôi, Mộ Dung Đại công tử đích thân tới? Tại sao hắn lại tự hạ mình tới đây, đạp lên cửa nhà nghèo như bọn họ.
Nàng ta im lặng không nói lời nào một lúc lâu, nam tử áo xanh rõ ràng đã có chút không vui, đang muốn phát tác, liền nghe trong nhà lại truyền tới tiếng nói của Bùi Chi Thường.
“Hài tử chết tiệt kia, ngươi đứng ở cửa làm gì, còn không mau ăn cơm, người Long phủ cũng nhanh đến rồi!” Bùi Chi Thường hùng hùng hổ hổ đi ra, chợt thấy ở cửa có người, bỗng nhiên giận tái mặt, khinh thường nhìn nam tử áo xanh.
“Đây chính là tên tú tài nghèo kia? Chững chạc như vậy, làm cha ngươi cũng không sai biệt lắm, ngươi còn dính lấy không bỏ được đấy.
.
.
.
.
.”
“Nương!” Hạ Lâm khẽ gọi, kéo Bùi Chi Thường qua một bên, nhỏ giọng nói: “Vị này là người Mộ Dung gia, ngài đây là nói gì vậy chứ?”
Nàng ta muốn đẩy Bùi Chi Thường vào trong nhà, tiếc rằng sức lực của Bùi Chi Thường lớn hơn nàng ta nhiều, thoáng chốc liền nhào ra cửa, không chớp mắt nhìn nam tử áo xanh, rõ ràng không thể tin: “Ngươi là người Mộ Dung gia? Tìm nữ nhi của ta làm gì?”
Trong mắt bà ta lóe lên ánh sáng tính toán, nam tử áo xanh chán ghét liếc bà ta một cái, giọng điệu bất thiện nói: “Ngươi chính là mẫu thân của Hạ cô nương? Nào có mẫu thân như ngươi chứ, thế nhưng thời thời khắc khắc muốn đẩy nữ nhi vào hố lửa?”
Bùi Chi Thường nổi giận, đây là chuyện nhà của bà ta.
“Nàng là nữ nhi của ta, cho dù các ngươi là Mộ Dung gia cũng nhúng tay vào không được!”
Bà ta đã một bó tuổi, trừ Ngô thị ra, còn chưa từng có ai không để bà ta ở trong mắt.
Nhớ năm đó, bà ta cũng là Nhất Chi Hoa tiếng tăm lừng lẫy Kinh Thành, bao nhiêu quan lại quyền quý quỳ dưới váy màu thạch lựu của bà ta, bà ta hững hờ mắt cũng không chớp một cái.
Nam tử áo xanh còn chưa nói chuyện, người trong xe ngựa làm như chờ đến không kiên nhẫn được nữa, vén rèm lên bước xuống thúc giục:
“Nói lời vô dụng làm gì? Còn không mau đi?” Bước xuống chính là Mộ Dung Hoài, một thân mãng bào màu đen tơ vàng, đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác như khí thế thái sơn áp đỉnh, mặc dù Bùi Chi Thường thường xuyên đi lại với quý nhân cũng không ít, vào lúc này cũng không thể không bị khí thế kia đè lại.
Hạ Lâm cũng ngây người một chút, nàng ta vẫn cho rằng dáng dấp Nhuận Minh của nàng ta đã rất xuất sắc, nhưng lúc này mới biết, hắn ta chỉ là một mảnh bùn đất dưới chân của vị nam tử trước mắt này, hắn hoàn mỹ như thế, hào phóng tôn quý phát ra tự nhiên từ trong ra ngoài, một đôi mắt đào hoa có chút hẹp dài lơ đãng nhìn lướt qua mình, trong khoảnh khắc lòng của Hạ Lâm như rơi vào trong mây.
“Hạ cô nương, nghe nói ngươi là người trong lòng của Tần Nhuận Minh, cũng nghe được tình huống của ngươi, ta vốn muốn giúp ngươi một lần, chẳng ngờ ngươi lại không biết điều như thế.”
Giọng nói của hắn không cao không thấp, có chút lười biếng, lại không ai dám bỏ qua.
Hạ Lâm thay đổi đề phòng trước đó, vội vàng gấp gáp bước mấy bước đi tới trước mặt Mộ Dung Hoài, nhẹ nhàng bái nói: “Mộ Dung công tử bớt giận, tiểu nữ tử có mắt như mù, kính xin công tử tha lỗi!”.
Bùi Chi Thường bị chen đến phía sau cũng phản ứng kịp, luôn miệng lấy lòng Mộ Dung Hoài, sắc mặt Mộ Dung Hoài hòa hoãn mấy phần, nhưng cũng không để ý tới hai người, xoay người đi tới xe ngựa, lạnh lùng ném lại một câu: “Xem ở phân thượng Tần Nhuận Minh đắc lực, nếu Hạ cô nương không muốn vào Long phủ, ba ngày sau liền tới tửu lâu Vạn Khách Long tại đường lớn Đông Môn, tìm Thanh chưởng quỹ này là được!”
Nói xong không dừng lại nữa, lên xe ngựa, phu xe quát một tiếng, giơ roi vung, đi mất.
Hai mẹ con đứng ở cửa lớn một hồi lâu mới từ trong sự kích động phục hồi tinh thần lại, Bùi Chi Thường đưa tay kéo Hạ Lâm qua, nói: “Nữ nhi chết tiệt này, lúc nào thì đáp lên Mộ Dung công tử rồi hả? Thế nhưng không nói cho ta?”
Bả vai Hạ Lâm bị đau, lên tiếng nói: “Nương, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!”
Nếu nàng ta biết Mộ Dung Hoài, nàng ta còn cần phải ti tiện thế này ở trước mặt bà ta sao? Nhuận Minh? Không ngờ hắn ta còn có bản lãnh bực này! Khóe miệng Hạ Lâm hơi cong lên, về sau nàng ta không sợ mẫu thân mình nữa rồi.
Tâm tình Bùi Chi Thường bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy chuyện không ổn, kêu lên: “Không được, ngươi không thể đi Vạn Khách Long, ngươi vẫn là vào Long phủ cùng ta đi!”
Vào lúc này, lòng của Hạ Lâm giống như lại bị đâm thủng thành một cái hố.
Tâm nương nàng ta quá lớn, vô luận Nhuận Minh làm trâu làm ngựa cũng không thỏa mãn được dã tâm của bà ta.
Nàng ta quật cường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Bùi Chi Thường: “Nương, ta không muốn đi! Ngài muốn đi liền tự mình đi đi, dù sao cũng không có ai dám chọc vào Mộ Dung phủ, bọn họ sẽ không làm khó ngươi!”
“Kẻ ngu si ngươi, đi nhà Mộ Dung có cái gì tốt? Ngươi cho rằng ngươi đi là có thể làm Thiếu nãi nãi à? Cũng chỉ là nô tài thấp hèn, đừng có nằm mộng!” Trong lòng Bùi Chi Thường khó chịu.
“Nương, ngài không có nghe Mộ Dung công tử nói sao? Hắn xem ở phân thượng của Nhuận Minh giúp ta, Nhuận Minh đi theo Mộ Dung công tử làm việc, về sau chúng ta nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, chúng ta sẽ hiếu kính ngài thật tốt!”
“Nói còn hay hơn hát! Ngươi đừng quên, mấy ngày trước ngươi cũng đáp ứng ta như vậy, nói sẽ cầu xin ca ca tốt của ngươi giúp chúng ta, kết quả đâu, ngay cả một bóng người cũng không thấy, Bùi Chi Thường ta nuôi nữ nhi này, thật là một chút chỗ tốt đều không có!” Bùi Chi Thường vừa mắng, vừa đi vào phòng, nước mắt của Hạ Lâm không tự chủ lăn xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, trong mắt bắn ra ánh sáng oán độc.
——— ————————
Yến Vũ Nhi nhàm chán nằm trên võng ở dưới tàng cây, luôn miệng thở dài vài cái.
“Chủ tử, ngài sao vậy?” Lộng Ngọc vui vẻ chạy tới, ân cần hỏi.
“Thật nhàm chán, các ngươi tới đây trò chuyện với ta!” Yến Vũ Nhi cau mày, kiếp trước bận rộn công việc, rảnh rỗi không ti vi thì máy tính, hứng thú lên còn có thể ra cửa du lịch.
Tới chỗ này, cái gì cũng không làm được, sắp làm nàng nghẹn hỏng rồi.
“Được được, nô tỳ nói cho ngài một vài chuyện lúc trước của Vương Gia có được không?” Lộng Ngọc cười cười nhìn nàng, mấy ngày nay Yến Vũ Nhi đi ra ngoài cũng không mang theo mình, nàng dần dần có cảm giác nguy cơ, phải biểu hiện thật tốt mới được.
“Được rồi, ngươi nói một chút đi!” Yến Vũ Nhi không nổi lên một chút hứng thú gì, nhưng nghe để biết, có chút ít còn hơn không.
Lộng Ngọc nghe xong trong lòng nở hoa, say sưa ngon lành nói: “Dáng dấp Vương Gia khi còn bé rất tuấn tú.
.
.
.
.
.” Lời còn chưa nói hết, Yến Vũ Nhi liền cắt ngang nàng: “Lộng Ngọc, ngươi gặp qua dáng dấp Vương Gia khi còn bé lúc nào vậy?”
Mặt Lộng Ngọc đỏ ửng, vội vàng sửa đúng: “Không phải, là mấy lão nhân trong phủ nói cho nô tỳ .”
Yến Vũ Nhi từ chối cho ý kiến gật đầu một cái, Lộng Ngọc lại hăng hái bừng bừng nói tiếp, bắt đầu nói từ lúc Lý Thư khi còn bé mang theo một đám gã sai vặt lên cây đào tổ chim, mãi cho đến không chịu vào tộc học bị lão gia phạt, sau lại làm những trò đùa quái đản trêu cợt tiểu nha hoàn trong sân lão phu nhân Ngô thị.
.
.
.
.
.
Tất cả nàng biết đều nói cho Yến Vũ Nhi nghe.
Yến Vũ Nhi nhắm mắt lại nghe, không ngờ hắn vẫn là một người thú vị, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh tinh nghịch nàng đã từng gặp, làm những trò đùa quái đản ư, nhưng tại sao bây giờ hắn không giống vậy chứ? Mặc dù có lúc hắn nói đùa với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy hắn như mê cung, làm cho người ta nhìn không thấu.
Lộng Ngọc cho rằng nàng ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng cầm quạt tròn lên quạt gió đuổi ruồi muỗi cho nàng.
Dung ma ma đi ra nhìn thấy, đưa tay kéo Lộng Ngọc đến một bên, khiển trách; “Ta dạy ngươi thế nào, thân phận hiện giờ của chủ tử, cũng không thể làm việc tùy tiện, làm sao ngươi không biết khuyên nhủ một chút, đến lúc đó bị người ta tóm được nhược điểm, ngươi sẽ biết tay đấy!”
Bà nói xong hung hăng bấm Lộng Ngọc một cái, Yến Vũ Nhi không nhìn nổi người khác vì nàng bị chửi, bước xuống cái võng nói: “Ma ma ngươi cũng đừng mắng nàng, tại sao nàng có thể khuyên giải được ta chứ?”
Dung ma ma thấy Yến Vũ Nhi tỉnh, vội vàng sai người thu thập tấm võng, trên mặt tươi cười nói: “Chủ tử đừng nóng giận, lão nô là nghĩ cho ngài, người khác thấy được có phải có thể bố trí sắp xếp hay không chứ.”
Bà nói một hồi, Yến Vũ Nhi duỗi lưng một cái, miễn cưỡng nói: “Ta biết rồi, còn không được sao?”
Thiệt là, đi một bước đều phải rụt rè, nghĩ ngủ một giấc tại viện của mình cũng không được, ngày khác trở về mình làm một ổ nhỏ đi, ngủ đến trời đất mù mịt.
Dung ma ma thấy Yến Vũ Nhi không nổi giận, thở phào nhẹ nhõm, bà dễ dàng sao? Trước đây bởi vì chuyện nổi mẫn đỏ trên mặt đã truyền khắp nơi còn bị người chèn ép, hiện giờ Quốc Sắc Thiên Hương, nhìn giống như tiên nữ, mỗi lời nói hành động của vị chủ nhân này lại không hề khác biệt một tên côn đồ, cái gì không nên làm nàng lại làm, không nên nói nàng lại nói, vì để nàng sửa lại một chút thói xấu này, bà mất bao nhiêu miệng lưỡi.
Thật may, nàng là một người thiện tâm, lúc trước tận tình khuyên bảo nàng không nghe, vừa nói đến nha hoàn bên cạnh phải bị phạt, nàng là người đầu tiên xuất hiện ngăn cản, cho nên hiện giờ bà nhìn tính tình đặc biệt này mà nói tới.
Trong lòng Yến Vũ Nhi kìm nén bực bội, đạp đạp đạp đi tới đình giữa hồ bên kia, lại thấy Lộng Ảnh quýnh quáng hoang mang rối loạn chạy tới, trong mắt có một tia hưng phấn.
“Chủ tử, bên Thúy Lan viện rất náo nhiệt, Hồ phu nhân giương oai, lão phu nhân quá tức giận, suýt nữa hôn mê bất tỉnh! Các vị chủ tử đều đang đi qua bên kia!”
Yến Vũ Nhi bỗng chốc trợn to mắt, Hồ Mi Nhi lại ồn ào, thật sự là một người không bớt phiền phức!.