Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 70: Thay y phục cho vi phu


Đọc truyện Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc – Chương 70: Thay y phục cho vi phu

“Yến phu nhân, sao ngài lại tới đây nữa hả?” Lộng Nguyệt nhìn thấy Yến Vũ Nhi khí thế hung hăng xông vào trong sân, ngăn cản nàng, giọng nói có chút không tốt.

“Tránh ra, ta muốn gặp Vương gia!” Yến Vũ Nhi ý chí chiến đấu sục sôi, nàng xin thề, hôm nay nhất định phải gặp được hắn, thu phục hắn.

Lộng Nguyệt cũng không nhường đường, ngược lại quan sát nàng một phen: “Phu nhân, có lẽ ngài đã quên rồi. Hôm qua, ngài làm Vương gia giận đến mức ngay cả bữa tối cũng không dùng, ngài còn tới đây sao?”

“Cái gì? Hắn chưa ăn cơm?” Yến Vũ Nhi không hiểu, rõ ràng là lỗi của hắn đó, lại còn muốn tức giận!

“Nô tỳ đưa cơm nhiều lần, Vương gia không động chút nào cả,” nhìn Vương gia như vậy, Lộng Nguyệt cực kỳ đau lòng, “Hôm qua chỉ có người tới đây, không phải là người chọc giận Vương gia thì còn có thể là ai?”


Mặc dù chuyện của bọn họ xảy ra ở thư phòng ngoại viện, nhưng lúc trở lại Vương gia liền hầm hầm tức giận, bữa tối cũng không dùng đã đi ngủ, lúc này vẫn còn chưa ngủ dậy đó.

Lúc này Yến Vũ Nhi mới nhìn Lộng Nguyệt nhiều hơn một chút, mùi thuốc súng của nha đầu này nồng đậm như vậy, sáng sớm đã bắn pháo về phía nàng, hóa ra đau lòng cho Vương gia nhà nàng ấy?

Trong đầu nàng chợt nảy ra một kế sách, thay đổi thành một bộ dáng tươi cười nói: “Lộng Nguyệt, ngươi cũng là có ý tốt, ta không tính toán với ngươi, chẳng qua, ta đã có bản lĩnh để cho hắn tức giận, thì cũng có bản lĩnh để cho hắn ăn cơm, ngươi có tin không?”

Lộng Nguyệt suy nghĩ một chút, chủ động nhường đường: “Yến phu nhân, Vương gia còn ở trong phòng, ngài khuyên nhủ ngài ấy thật tốt một chút đi!”

Trừ Yến Vũ Nhi ra, Lộng Nguyệt chưa bao giờ thấy Vương gia từng tức giận vì những người khác, cũng có lẽ nàng nói rất đúng.

Yến Vũ Nhi dùng tay ra dấu OK, cũng không quản Lộng Nguyệt có hiểu hay không, đi thẳng vào phòng.

Trên bàn ở phòng ngoài bày một cái hộp đựng thức ăn, Yến Vũ Nhi mở ra nhìn, lại vẫn chưa từng nhúc nhích. Phòng trong, màn tơ và màn giường buông xuống, không nhìn thấy rõ có người trên giường hay không, thế nhưng, chắc là hắn vẫn đang ngủ đi, không phải mới vừa rồi Lộng Nguyệt cực kỳ nôn nóng vì chuyện này đó sao?

Nàng nghĩ, vào lúc này chính là một thời cơ tốt, hôm nay, nàng nhất định phải ôn nhu như nước, để cho Lý Thư đáp ứng nàng.


“Vương gia, mời dùng bữa!” Nàng học theo bộ dáng của nha hoàn, hai tay bưng hộp đựng thức lên hướng về phía trước, rồi tay lại rụt trở về.

“Vương gia ngài không đói bụng sao? Thiếp thân đút cho ngài ăn được không?” Như vậy đủ ôn nhu rồi chứ? Hắn nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nàng đúng không? Nàng hưng phấn suy nghĩ, đến lúc đó nhất định phải biểu hiện thật tốt.

“Được!” Sau lưng vang lên một giọng nói có vẻ trầm thấp đè nén, Yến Vũ Nhi dồn sức xoay người lại, đã thấy nam nhân một thân trung y màu trắng đứng ở trong đó, khóe miệng chứa đựng một nụ cười, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi, lúc nào thì ngươi thức dậy?” Rõ ràng là mới vừa rồi nàng đã vén màn lên nhìn, trong nội thất cũng không có ai.

“Bổn vương mới vừa từ tịnh phòng ra đây, liền nghe được người nào đó lầm bầm lầu bầu.” Lý Thư đi về phía nàng, vui vẻ trong mắt càng lúc càng nhiều hơn, nữ nhân này thật sự là thú vị.


Bi thương thúc giục, trong lòng Yến Vũ Nhi lớn tiếng la lên, “Ngươi đã thức dậy, không biết gọi người sao?”

Nếu là hắn gọi một tiếng, nàng cũng biết hắn đã dậy rồi, cũng sẽ không mất thể diện như vậy, thế mà lại bị hắn bắt được, mình đang luyện tập dụ dỗ hắn như thế nào, a a a, trên đất có khe hở nào hay không, mau để cho nàng chui vào đi.

“Ha ha, bổn vương còn không biết, sớm như vậy Vũ Nhi đã chờ ở chỗ này để hầu hạ bổn vương đó!”

“Ách, việc đó, ta không có ý tứ này, ta là nói, ngươi thức dậy, cũng nên gọi nha hoàn vào hầu hạ đó!” Nàng ngu ngốc sao, mới sẽ không hầu hạ hắn đâu.

“Xin lỗi, hôm nay nha hoàn đều không ở đây, Vũ Nhi tới thay y phục cho vi phu sao? Thật là hiểu chuyện!” Hắn vươn tay vuốt ve mặt nàng, Yến Vũ Nhi một trận ác hàn, rất muốn đưa tay đẩy móng vuốt sói của hắn ra, nhưng lại nhớ tới lần này mình tới đây giảng hòa, mà không phải là tới gây gổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.