Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 101


Đọc truyện Tiểu Thiếp Không Dễ Làm – Chương 101

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tin khiến nàng phải tận lực giấu diếm, sợ nương đang có thai khi biết lại bị động thai khí, gây tổn thương cho thân thể; tin khiến nàng gặp nhiều khổ sở, không người tâm sự, không người lắng nghe, thậm chí còn vì nó mà hoài nghi phẩm tính của cha mình, lại không phải là bí mật?

Lâm Thục nhìn Lâm phu nhân, vẫn lắc đầu, “Không, không phải, sao ngài có thể biết được. Có… có phải là sau khi Tiêu Duệ tới phủ, cha mới nói cho ngài biết không?”

“Không phải.” Lâm phu nhân bộ dáng của con gái, than thở: “Xem ra đúng là lỗi của ta rồi. Sớm biết như vậy, trước đây ta sẽ không kêu cha con đi nói cho con mà ta phải tự mình nói mới đúng.”

Việc này đúng là phải trách bà thật. Bà biết Định Quốc Công vẫn luôn thấy thua thiệt cho bà trong chuyện này nên bà mới không muốn quản nhiều, mới để cho Định Quốc Công đi nói. Ai dè, hình như Thục Tỷ Nhi lại vì tin này nên mới làm như vậy với Minh Nguyệt?

Nhưng mà, tại sao lại vậy?

Nói như vậy, nương đã sớm biết rồi!

Vậy mình, mình vẫn luôn bị lừa sao? Lâm Thục đột nhiên hỏi: “Nguyên Ca Nhi, Nguyên Ca Nhi đệ ấy có biết?”

“Nó không biết.” Lâm phu nhân nói, nhổm dậy kéo Lâm Thục ngồi xuống, “Con nghe nương nói, việc này không quan trọng, việc quan trọng nhất hiện nay là phải nghĩ xem sau này sẽ làm gì.”

Lâm phu nhân biết thái độ của Tiêu Duệ từ chỗ Định Quốc Công, gấp đến cả đêm không ngủ được, một mực suy nghĩ cách giúp con gái vượt qua cửa ải khó khăn này.


Lâm Thục lại căn bản không nghe lọt lời Lâm phu nhân nói, vội vàng chất vấn: “Nương biết từ lúc nào? Nương không tức giận sao? Minh Nguyệt còn lớn hơn con đến một tuổi, đây là chuyện cha làm ra ngay trước khi thành thân với ngài. Phẩm hạnh của ông ta kém cỏi như vậy, là người không biết phụ trách, nương không để ý sao? Ông ta luôn miệng nói yêu ngài, nhưng thực chất thì sao, thực chất thì ông ta lại ra ngoài xằng bậy, có người đàn bà khác thì không nói, còn sinh ra con gái! Hơn nữa, ông ta còn nghĩ cách mang con riêng của ông ta vào phủ, còn đặt ngay bên cạnh con, cả ngày lẫn đêm làm con ghê tởm, làm ngài ghê tởm! Một người đàn ông hèn hạ dối trá như vậy, nương còn cam lòng…”

Chát–

Lâm phu nhân tát Lâm Thục một cái thật mạnh, cắt đứt lời của Lâm Thục.

Lâm Thục bụm mặt, trợn to mắt nhìn bà, “Nương!”

Khuôn mặt của Lâm phu nhân vốn rất tốt, sắc mặt hồng hào, thế nhưng bây giờ, bà tức đến xanh mét mặt mày. Tay bà không thả xuống mà là chỉ vào Lâm Thục, run run không ngừng.

“Con…” Bà tức đến không thốt nên lời.

Nước mắt Lâm Thục không ngừng rơi xuống, nhưng nàng vẫn cứng đầu nhìn Lâm phu nhân, không tỏ ra mềm yếu, không có nhận sai, vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Lâm phu nhân bỗng nhiên mệt mỏi rũ tay xuống. Nhìn con gái, lòng bà dâng lên từng cơn bất lực nồng đậm. Bà cắn chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân lại rồi mới chậm rãi nói: “Thục Tỷ Nhi, bất kì ai cũng có tư cách chỉ trích cha con, bao gồm cả Minh Nguyệt. Thế nhưng, con không có. Đứa con gái được ông ấy nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ như con không có tư cách đó!”

“Không có ai là hoàn mỹ. Trước khi thành thân ông ấy có làm sai một ít chuyện, thế nhưng sau đó ông ấy có sửa lại, thật lòng muốn sống chung với ta thật tốt, vậy tại sao ta phải đi so đo chuyện trước kia làm gì? Dù cho là Minh Nguyệt hay mẹ của nó, ông ấy không mang người đàn bà kia vào nhà, không cho Minh Nguyệt một cái thân phận, như vậy còn chưa đủ hay sao? Ta còn muốn ông ấy phải làm sao nữa chứ? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta cũng đã gả đến đây, thậm chí còn đã có con, nếu ta nổi giận với ông ấy, không để ý đến ông ấy, con phải làm sao đây? Em trai con phải làm sao đây? Mà ta cũng phải làm sao đây?”


“Ông ấy thì sao, ông ấy có thể làm gì giờ? Ông ấy có thể quay về quá khứ, không để cho bản thân làm ra chuyện như vậy sao? Còn nữa, không nói đến bên ngoài, chỉ nói nhà chúng ta, Nhị thúc Tam thúc của con, thậm chí tổ phụ đã qua đời của con, người nào mà chẳng có di nương hay thông phòng, người nào không có thứ tử thứ nữ? Dù cha con có người đàn bà khác thì đó cũng là chuyện trước khi gặp ta. Từ khi ta gả đến đây, ông ấy có tìm qua người nào khác chưa?”

“Sao con có thể, sao con có thể nói ta…”

Mấy từ cam lòng đê hèn, đến cùng thì Lâm phu nhân vẫn không nói nên lời. Mắt bà đỏ bừng, một nửa trong đó là tức giận, một nửa khác là đau xót chán chường.

Bà đương nhiên biết, nguyên nhân Định Quốc Công không mang người đàn bà kia về, không cho Minh Nguyệt một thân phận chính thức ngoại trừ bởi vì thích bà ra, còn bởi vì nhà mẹ đẻ của bà, cũng bởi vì ông ấy không muốn danh tiếng của mình bị dơ.

Nhưng vậy thì thế nào?

Bà đã gả cho người ta, thậm chí đứa nhỏ cũng đã sinh ra. Định Quốc Công thẳng thắn nói ra sự thật, lại hoàn toàn đối xử tốt với bà, cũng không có chút lòng dạ nào với người đàn bà bên ngoài kia, nếu bà vẫn cứ níu lấy lỗi sai trước khi cưới mà không chịu nhả ra, vậy chẳng phải khiến mình sống không tốt sao?

Đúng là có chán ghét, đúng là có ghê tởm, nhưng thấy ông ấy đã để một đứa con gái khác làm nha hoàn cho con gái của mình, từ nhỏ đã theo hầu cạnh con gái mình, mọi sự căm phẫn của bà cũng không còn nữa.

Ông ấy là vì muốn thứ nữ của mình không bị chịu nhiều khổ, lại còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng bà, sao lại không làm cơ chứ?

Lời Lâm phu nhân trong mắt Lâm Thục chỉ là lời nói xạo. Một nữ nhân không hạnh phúc mà cứ muốn nói mình vẫn hạnh phúc. Một nữ nhân tìm một nam nhân có phẩm hạnh không tốt, hành vi bẩn thỉu để làm chồng nhưng vẫn luôn miệng khen nam nhân kia quân tử như ngọc.


Nhưng nàng biết làm sao được, đó là mẹ nàng, là cha nàng!

Nàng khiến mẹ tức đến như vậy, mẹ vẫn còn đang ở cữ nữa. Nàng đành phải cúi đầu, làm ra dáng vẻ như thành khẩn nhận sai.

Lâm phu nhân là mẹ nàng, làm sao không hiểu con gái mình được. Bà biết Lâm Thục căn bản không nghe lọt tai những lời của bà. Bà có chút khó chịu, quay đầu nói: “Nếu con đã không thích Minh Nguyệt như vậy, cảm thấy Minh Nguyệt khiến con ghê tởm, vậy vì sao con còn muốn đưa nó cho Tiêu Duệ? Chẳng lẽ con hào phóng đến mức cả nam nhân của mình cũng cho được?”

Nhắc đến Tiêu Duệ, Lâm Thục không có gì muốn nói. Nàng cười lạnh: “Hào phóng? Đương nhiên là phải hào phóng rồi. Còn chưa thành thân mà hắn đã có ba nữ nhân, lại còn yêu một người trong số đó đến chết đi sống lại, dù bị cắm sừng cũng không tức giận nữa chứ. Nam nhân như vậy làm sao có thể xứng với giường của con. Dù thế giới này chỉ còn mỗi hắn là nam nhân thì con cũng không thèm lên giường với hắn ta!”

Lâm phu nhân tức đến nghẹn lời, không nói được gì.

“Minh Nguyệt thì khác, nàng ta vốn là con riêng, là thứ hạ đẳng nhất, chẳng phải nàng ta và Tiêu Duệ càng giống trời sinh một đôi hơn sao.” Lâm Thục tiếp tục nói: “Lúc con xuất giá, cha nói con phải đối xử tử tế với Minh Nguyệt, nên con đưa nàng ta cho Tiêu Duệ. Nếu nàng ta sinh con trai, đứa bé đó sẽ được ôm đến chỗ con, chẳng lẽ con còn bạc đãi nàng ta được?”

Một đứa con riêng không được gia tộc thừa nhận, một đứa chỉ là con riêng của nha hoàn, nàng cho như vậy là đã tốt lắm rồi, nhưng đồ Minh Nguyệt chết tiệt lại không biết quý trọng chút nào cả!

Lâm phu nhân không dám tin tưởng, “Con, con thật không tính cùng Tiêu Duệ…”

Hai mắt Lâm Thục lộ vẻ chán ghét, nói: “Đương nhiên con không định có gì đó với hắn ta, nhưng lại không muốn con trai trưởng do hắn với nữ nhân khác sinh. Minh Nguyệt lại vừa đúng, chuyện con không muốn làm, nàng ta có thể làm, mà nàng ta đi làm, con sẽ không bạc đãi nàng ta, coi như chấp nhận lời dặn dò của cha.”

Lâm phu nhân hoàn toàn hiểu ra.

“Con, con hòa ly* ngay cho ta! Hòa ly về nhà, nương tìm mối hôn sự khác cho con. Tìm một sĩ tử hàn môn, dù cho ta và cha con có chết, người ta cũng phải nể mặt các cậu của con cả đời! Sao con phải như vậy cả đời chứ!” Lúc này Lâm phu nhân không muốn quan tâm con gái mình đúng hay sai, bà chỉ muốn khuyên con gái quay đầu.


*Hòa ly: ly hôn bình đẳng, khác với hưu thê là nhà trai bỏ nhà gái.

Lâm Thục lập tức lắc đầu, “Con không! Con không hòa ly!”

Không hòa ly, nàng chính là Thành Vương phi, một Thành Vương phi cao cao tại thượng.

Hòa ly, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Tái giá, cũng sẽ bị người khác cười nhạo. Mà nếu nghe lời nương tái giá cho một sĩ tử hàn môn thật, cả đời này nàng không thể ngóc đầu lên được.

Lâm phu nhân tức không nhịn được: “Vậy con muốn thế nào hả?”

Lâm Thục nói: “Minh Nguyệt không nhờ được, bên người con còn có Minh Hà, Minh Tâm, Minh Phương, thể nào con cũng không lo có đứa nhỏ để nuôi. Con đang ở phủ Thành Vương làm Vương phi của con, con và Tiêu Duệ là do thánh chỉ tứ hôn, hắn ta cũng không dám bỏ con!”

“Vương phi, làm con rối Vương phi sao? Không có nam nhân, không có con ruột, chỉ có một mình con, còn bị giam trong một tiểu viện với bốn bức tường?” Lâm phu nhân gần như muốn dập đầu cho con gái, “Thục Tỷ Nhi! Đây không phải chuyện ngày một ngày hai, đây là chuyện cả đời đấy! Cả đời đều phải sống một cuộc sống như vậy, con có thể nhịn được sao? Đến khi con già rồi, ta và cha con đều mất, Vương phủ cũng thay chủ nhân mới, con lại không có con ruột, lúc đó con phải làm thế nào? Con có nghĩ đến không?”

Đương nhiên Lâm Thục đã nghĩ đến, hơn nữa còn nghĩ vô cùng rõ ràng.

“Nương, ngài không cần lo lắng cho con. Có nam nhân thì sao chứ, không có nam nhân, lẽ nào con không sống nổi nữa?” Lâm Thục cười kiêu ngạo, nói: “Cha con là Định Quốc Công. Em ruột của con là Thế tử của Định Quốc Công. Ông ngoại của con, các cậu của con, thậm chí cả anh em họ, mỗi người đều có một chức quan nhỏ nhoi trong triều. Ngay cả con, con chính là Thành Vương phi, là Vương phi ngự tứ, còn có ai dám chèn ép con nữa?”

“Còn về người thừa kế Vương phủ sau này, dù nó không phải ruột thịt của con thì con có gì phải sợ. Nó không dám kính trọng mẹ cả là con sao? Nếu nó dám, con sẽ ngự cáo tiến cung, vị trí người thừa kế này của nó chỉ sợ sẽ phải nhường lại!”

“Nương, nhà mình không phải loại nhà thấp cổ bé họng gì. Con là con gái của Lâm gia. Thân phận của con cho con có tư cách này. Đã có tư cách thì phải sống cho có tôn nghiêm chút, sao con phải tự hạ thấp mình đi làm một người đê tiện để làm gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.