Đọc truyện Tiểu Thiên Thần Của Công Tước Quỷ – Chương 23: Hình Phạt Của William
Bởi vì hôm nay đã gây lên không ít chuyện, suốt cả quãng đường về dinh thự Eirlys ngoan ngoãn chẳng khác nào một chút mèo nhỏ.
Ánh mắt lúc nào cũng chỉ dừng trên hắn, không một chút hành động nhìn ngó xung quanh đầy bát nháo như lúc mới khởi hành.
Đại công tước rất hài lòng về điều này, thi thoảng khóe miệng sẽ nhếch lên một chút.
Đương nhiên cảnh tượng bất thường này nào qua nổi những cặp mắt cú của hai con người đi ở phía trước.
– Alex , có phải hay không cậu cũng cảm thấy tiểu thiên thần nhỏ của chúng ta đang bị đại công tước bắt nạt không.
– William vẻ mặt đầy nghi hoặc nhỏ giọng hỏi, nào đâu biết được sẽ lọt nổi vào tai thính của vị khó tính nào đó đang đi ở phía sau bọn họ hẳn một đoạn….
– Khụ..
Khụ …ngài William chắn nhìn nhầm rồi, đại công tước đâu phải loại người thích bắt nạt phụ nữ đâu, tiểu thư chỉ là đang mệt mỏi sau một chuyến đi dài mà thôi ha ha….!- Alex điệu bộ đầy giả tạo giải thích với cậu, cộng thêm cả cái điệu cười gượng gạo đầy nhạt nhẽo kia đúng là chẳng thể nào khiến người ta tin tưởng được.
– Alex, cậu cứ bao che cho tội ác cấp trên bằng cái giọng điệu đầy giả tạo đó đi, rồi cả hai người các cậu đều sẽ sớm ngày bị trời phạt.
– William vẻ mặt đầy gian manh nhắc nhở cái tên bạn đã không biết diễn còn thích diễn trước mắt mình.
Bản thân vẫn còn ngờ nghệch không một chút cảm nhận được về bầu không khí lạnh lẽo đầy bất thường đang tỏa ra từ một người nào đó.
Alex tuy không quay đầu lại, không hiểu sao lại cảm tưởng được khuôn mặt đằng đằng sát khí của đại công tước đang cười lạnh đầy u ám ở phía sau bọn họ mà thoáng chốc nổi da gà.
Ở lâu bên cạnh vị sát thần này Alex đương nhiên nhạy bén hơn rất nhiều so với William ,vội khẽ lên tiếng nhắc nhở người bạn tốt này một chút, bằng không đêm nay cậu ta có thảm thế nào cũng đừng bảo cậu vô tình không báo trước .
– William cầu xin cậu im lặng cho đến lúc trở về dinh thự được không, tôi mệt mỏi đến mức sắp chịu không nổi rồi.
– Đồ Alex mọt sách chán ngát, không thèm nói với cậu nữa…
————————————————————————————————–
Trước khí trời chợp tối thì cả đám người bọn họ đều đã về đến dinh thự, đại công tước vẫn luôn tĩnh lặng từ lúc trờ về cho đến khi bế nàng vào tận cửa khiến Eirlys có chút thất vọng.
Hình phạt dành cho nàng chẳng nhẽ ngài ấy còn quyết định chưa xong sao.
Đại công tước cứ lạnh nhạt như vậy khiến nàng cảm tưởng như đang trở lại lúc ban đầu khi cả hai người mới gặp nhau lần đầu trong tòa tháp đen vậy, chẳng mấy chút dễ chịu, tuy hành động của ngài ấy đối với nàng vẫn rất luôn ân cần.
– Đại công tước, tiểu thư, hai người đã trở về.
– Maria cùng Gwin quản gia đã sớm chờ họ ở cửa chào đón bọn họ.
– Maria đưa nàng ấy chờ về phòng trước rồi cho người chuẩn bị nước ấm đi.
– Hắn lạnh nhạt dặn dò, đương nhiên lúc này cũng không thể cứ bế mãi nàng trên tay nữa , liền buông người xuống.
Đến lúc này nàng lại níu kéo vạt áo hắn, bộ dạng đầy thấp thỏm không muốn rời đi, còn biết làm nũng với hắn.
Nhưng chỉ tiếc nó quá cứng nhắc và gượng gạo khiến người khác nhìn vào không khỏi có chút buồn cười lẫn tội nghiệp.
Eirlys quả nhiên là càng ngày càng bị bọn thị nữ dạy hư, ngay đến cả bộ dạng đáng thương lấy lòng người khác cũng học được luôn rồi, quả nhiên không tách ra không được.
– Nàng lại muốn không nghe lời nữa à.
Nàng lắc đầu nhưng cũng không tỏ ý muốn buông tay, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng bị ánh mắt cương nghị cứng rắn kia thuyết phục trở mà về trước.
Cách này vô dụng rồi, lát nữa nàng có nên đi tham khảo một vài cánh khác từ đám thị nữ nữa không nhỉ,theo như lý thuyết thường thì nó vẫn hữu hiệu mà.
Eirlys vẫn còn ngây thơ hồn nhiên nghĩ cách chống đối lại hình phạt của đại công tước , nào đâu ngờ đến hắn đã sớm biết tỏng mấy thủ đoạn ngu ngơ nàng học được từ đám thị nữ ngốc nghếch kia rồi.
Bản thân hắn cũng đã sớm miễn nhiễm chứ đừng nói đến một chút cảm giác ngạc nhiên như ban đầu khí nàng dám dùng sắc dụ dỗ hắn nữa rồi.
– Anselm cậu không thể tỏ ra dịu dàng một chút với nàng ấy à, suốt ngày chỉ biết mặt than đe dọa.
Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.
– William một dạng càu nhàu lên giọng dạy đời với đại công tước
Vốn còn muốn tiến vào dinh thự đuôi theo Eirlys hỏi một số chuyện nữa, lúc đi qua còn không biết sống chết mà dành cho đại công tước một ánh mắt lườm nguýt đầy sắc sảo.
Cổ áo phẳng phiu đầy cao quý bất ngờ bị tóm lại, William cứ vậy bị đại công tước không chút nể nang túm lại lôi xềnh xệch ra ngoài.
Giờ thù mới hận cũ, Anselm mới tính toán một thể với cậu.
————————————————————————————————————————
– Anselm cậu tính làm gì vậy…!- William bị lôi đi bất chợt la toáng lên, chẳng mấy chốc cả người liền bị treo lơ lừng trên cành cây cao ngoài sân.
Khiến cậu có chút choáng váng, buồn nôn
– Anselm Creseent cậu ăn hiếp phụ nữ giờ còn muốn bắt nạt kẻ yếu, không đáng mặt đàn ông.
Cậu còn không thả tôi xuống aaaa…..
Anselm lạnh lùng đem lời oai oán của cậu bỏ ngoài tay, chẳng mấy chốc đã rút thánh kiếm bên hông ra chia thẳng vào mắt cậu chỉ cách đúng có một xăng ti mét.
Vẻ mặt cứng nhắc đó nào có một chút gì là đùa cợt, khiến William chết đứng ,tái xanh cả mặt, hoảng hồn mà lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng, xuống nước mà nài nỉ đại công tước .
– Quân tử đông khẩu không động thủ, đại công tước có bất mãn với ta ngài có thể nó trước một chút được không, thánh kiếm mà chém xuống là không đùa được…
– Ban nãy lúc ở trên núi cậu dám nói gì, cậu còn nhớ không ?
– Đại công tước của tôi ơi, tôi nói biết bao nhiêu lời sao biết nổi ngài muốn hỏi câu nào chứ.- Wiliiam vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói, cậu còn không rõ bản thân từ lúc nào đã động phải cái vảy ngược trên người tên ác ôn này chứ đừng nói đến mấy câu nói mà cậu ta đang hỏi.
Không nói rõ cậu giải thích được thế nào hả hu hu…
– Tiểu thiên thần của chúng ta ?
Đại công tước trầm giọng nhắc lại một lần cái câu nói mà hắn cảm thấy vô cùng chói tai của William.
Đừng tưởng hắn im lặng thế là không để ý cái gì , thực chất trong lòng đã sớm nổi bão bùng ,gió lớn, chỉ đợi một cơ hội mà bùng nổ đầy khủng bố mà thôi.
Với một kẻ có bản năng chiếm hữu mạnh mẽ như đại công tước, đừng nói đền sự thực dù chỉ là một lời bông đùa dám đả động đến quyền sở hữu của hắn, thì đừng hòng được phép tồn tại trên đời này.
William nên cảm thấy may mắn vì hiện tại chỉ ở mức độ này đi , đại công tước đã thực sự nể nàng cái bản mặt đáng ghét đó của cậu lắm rồi.
– Tôi làm gì nói câu đó, đại công tước ngài nghe nhầm rồi ha ha..
– William vội chối bay chối biến, bộ dạng tiểu nhân hèn nhát nở nụ cười nhạt nhẽo đầy giả tạo với Anselm, làm như bản thân chưa từng nghe qua câu nói nói đó bao giờ chứ đừng là thốt lên.
– Hỏi cậu lại một lần nữa, nàng ấy là của ai.
– Của ngài, tất cả đều của ngài, cho nên thưa đại công tước đáng kính, ngài có thể để tôi xuống được chưa hu hu..
William vẻ mặt đầy đau khổ ,muốn khóc mà không khóc được cầu xin hắn.
Trong lòng thầm mắng chửi hắn là tên độc tài, nhưng ngoài mặt lại hận không thể tâng bốc nịch bợ Anselm lên trời.
Đường đường là một đại thần nội các, cánh tay phải đầy đắc lực của nữ hoàng bệ hạ, William thật không nghĩ bản thân còn phải xuống nước với bộ dạng đầy thảm hại như vậy với một tên mặt sắt thô kệch không hiểu lý lẽ này.
” Ôi cậu thật đáng thương, tiểu thiên thần rơi vào tay Anselm cũng thật đáng thương mà hu hu…”
” Soạt !” Đại công tước đạt được ý nguyện vừa thu kiếm liền quay người bỏ đi, cái tên công tự bột William này dù hắn có nói bao nhiêu lần cũng không chừa nổi cái bản tính nhiều lời, thích chọc ngoáy vào việc riêng của người khác.
Lần này Anselm không muốn nhân từ nữa, hắn nhân từ mười mấy năm nay đủ lắm rồi,lần này xuống tay nặng một chút tránh cho cậu ta lại có ý muốn bén mảng đến Eirlys của hắn.
– Này đại công tước ngài không quên gì đấy chứ…Anselm tôi vẫn còn ở trên cây đấy, đừng kiểu tra khảo xong liền mắc xác người ta như vậy….!Anselm Creseent tôi thề với danh dự của dòng họ Green sẽ bẩm báo tội ác tàn khốc của cậu với nữ hoàng bệ hạ…!Đại công tước ngoài này lạnh lắm rồi cậu cho tôi xuống đi hu hu…