Tiểu Thê Bảo

Chương 88: Nghỉ Hè Tại Hành Cung


Đọc truyện Tiểu Thê Bảo – Chương 88: Nghỉ Hè Tại Hành Cung


Bạch Quả nghe vậy ngẩn ra, ma ma bên cạnh cẩn thận coi chừng tiểu hoàng tôn lại kinh hỉ bật cười, ở bên cạnh Bạch Quả cười nói: “Tĩnh Vương phi đại hỉ.”
“Ma ma, chuyện gì đại hỉ vậy, nói cho chúng ta cùng nghe xem.” Văn Tố Thư cùng Trương quý quân nói chuyện, ánh mắt vẫn không xê dịch dừng ở trên người tiểu hoàng tôn, sợ cung nhân coi chừng không chu toàn đụng phải vật nhọn, khi tiểu hoàng tôn kề ở trước mặt Bạch Quả nói chuyện thì thanh âm không lớn, hắn không có nghe được rõ ràng, nhưng thấy nét vui mừng trên mặt ma ma, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Tiểu hoàng tôn chớp chớp mắt, chạy đến bên người Văn Tố Thư chỉ chỉ Bát hoàng tử còn mang tã lót, lại che đôi mắt nhìn về phía Bạch Quả, thẹn thùng lại ngượng ngùng nói: “Đệ đệ đó, có đệ đệ.”
Ngày thường Văn Tố Thư chiếu cố tiểu hoàng tôn, tiểu hài tử nói lung tung rối loạn đầy trời hắn đều có thể đoán được đại khái, lúc này hắn cũng đã hiểu tiểu hoàng tôn đang nói cái gì, lại phá lệ dở khóc dở cười: “Hạc Nhi cũng thật lợi hại, thế mà có thể nhìn thấy trong bụng Tĩnh Vương phi có bảo bảo?”
Tiểu hoàng tôn sửa đúng: “Là đệ đệ.”
Mấy nương nương trong điện nghe vậy đều cười rộ lên, Trương quý quân cũng bị đứa nhỏ này làm cười liên tục, nháo đến nỗi mặt Bạch Quả đỏ bừng, đứng ngồi không yên mà cúi đầu nhìn bụng mình, trên mặt biểu tình rất là không biết làm sao.
Nếu trường hợp này để Tần Vương phi nhìn thấy, bảo đảm là sẽ trêu ghẹo Bạch Quả vài câu, nhưng tính tình Trương quý quân ôn hòa, tính tình Văn Tố Thư cũng đơn giản nhưng có chút lạnh lùng, dù sao cũng không có ai trêu ghẹo Bạch Quả, chỉ chuyển đề tài nói chuyện hai ngày qua Tấn Nguyên Đế muốn đi hành cung tránh nóng.
Chuyện này trước đó Bạch Quả có nghe Tạ Lâm nhắc tới, Dự Vương cùng Từ trắc phi đi đến Giang Châu mấy tháng chưa về, nghe nói là ở Giang Châu đụng phải vụ án khó giải quyết, bị Tấn Nguyên Đế kêu lưu lại ở bên kia giám sát phá án, về phần Tần Vương đi Tây Bắc cứu tế, Tần Vương phi lại chạy về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, như vậy hoàng tử đã thành niên có thể cùng đi Tấn Nguyên Đế đến hành cung cũng chỉ có hai người Thái Tử và Tạ Lâm.
“Kiên Nhi chỉ cần vừa đủ tháng, bổn cung sẽ đi tới chỗ bệ hạ.” Trương quý quân là người cái gì cũng muốn tự mình làm, ý cười trên mặt không giảm, chỉ nói, “Theo thánh giá ra ngoài rất vất vả, hai người các ngươi phải cố gắng chiếu tốt bản thân”
Bạch Quả cười nói: “Quý quân yên tâm.”
Văn Tố Thư cũng gật gật đầu.
Về phần tiểu hoàng tôn lại ăn vạ trong lòng hắn tò mò hỏi: “Cái gì là theo thánh giá?”
Văn Tố Thư ôm nhóc, cười dạy nhóc: “Đó là cùng hoàng gia gia của Hạc Nhi ra ngoài cung.”
Ánh mắt tiểu hoàng tôn sáng lên: “Ra ngoài cung, đi chơi sao! Hạc Nhi thích!”
Văn Tố Thư cọ cọ mũi nhỏ của nhóc, nhóc con cười khanh khách đến vui vẻ.
Sắp đến buổi chiều Tạ Lâm phân phó cung nhân tới gọi Bạch Quả cùng ra cung, Văn Tố Thư cũng tự nhiên cùng Trương quý quân nói lời cáo từ.

Tiểu hoàng tôn lúc này đúng là tính tình hiếu động, thời điểm trở về Đông Cung một mực không cho bồng, chỉ “Lộc cộc” chạy loạn trên đường lát sỏi.
Cung nữ bên người Văn Tố Thư đi theo cạnh tiểu hoàng tôn, ma ma già đi theo bên cạnh Văn Tố Thư, muốn nói lại thôi.
Văn Tố Thư cười nhạt nói: “Ma ma hình như có chuyện gì đó nghẹn hồi lâu, muốn nói cái gì sao?”
Ma ma già là người sau đó được Thái Tử điều tới chỗ Văn Tố Thư, là lão ma ma trung thực hàm hậu, tâm tư cũng tinh tế, bà hiểu được tuy tính tình Văn Tố Thư có chút thanh lãnh, nhưng lại là chủ tử bình dị gần gũi đáy lòng mềm mại hiếm thấy, nghe được Tố Thư hỏi, ma ma già không ngại liền cười nói: “Ở quê nhà của nô tỳ trước khi tiến cung từng có cách nói như này, đôi mắt trong trẻo nhất chính là đôi mắt của trẻ con, chính là đôi mắt linh có thể nhìn thấu nhân gian, có thể nhìn trước được việc mà người lớn không thể nhìn thấy.

Hôm nay tiểu hoàng tôn chỉ vào Tĩnh Vương phi rất chắc chắn nói trong bụng Vương phi có đệ đệ, nô tỳ liền nhất thời nghĩ tới, suy nghĩ có lẽ hiện giờ trong bụng Tĩnh Vương phi…..”
“Ma ma lại vẫn nghĩ lời nói đó là thật? Chỉ là trẻ con nghịch ngợm, nói bậy thôi.” Văn Tố Thư nhìn tiểu hoàng tôn, lại là lắc đầu không tin, “Trước đó vài ngày ngươi sinh bệnh không ở bên cạnh chiếu cố Hạc Nhi, nên không biết Thái Tử sợ nó nhàm chán cố ý đưa cho nó một con mèo mà nước láng giềng cống nạp, kết quả nó thấy con mèo kia, liền chỉ vào con mèo, nói con mèo là đồ tồi, bổn cung hỏi nó vì sao nói như vậy, ma ma đoán được Hạc Nhi nói như thế nào không?”
“Ngôn ngữ của tiểu hoàng tôn, nô tỳ đoán không ra.”
Văn Tố Thư bất đắc dĩ mà tiếp tục nói: “Nó nói, con mèo kia là đồ tồi, hôm trước còn ở trong viện chơi vui vẻ với mấy con chim tước, hôm sau liền không để ý tới chim tước đi thân thiết với chim anh vũ bên ngoài thư phòng của điện hạ, chờ mấy ngày nữa, mấy con chim tước kia lại bay vào xin ăn, Hạc Nhi liền chỉ vào mấy con chim tước nhỏ mới tới khóc lên, nói là bé tước đã có bảo bảo của mèo tồi kia, tại sao mèo tồi còn có thể đi chơi với anh vũ được chứ?”
Tiểu hoàng tôn là đứa nhỏ khờ dại, Văn Tố Thư cũng không giải thích được cho nhóc là mèo và chim tước không thể có bảo bảo, chỉ có thể kêu Thái Tử nhanh chóng tiễn còn mèo hư đó đi, lúc này mới được mấy ngày an bình.
“Chung quy cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi thôi, nhóc có thẻ biết cái gì chứ.” Văn Tố Thư nói.
Ma ma già nghe vậy, cũng nở nụ cười, chỉ cảm thấy mình là suy nghĩ nhiều.
……
Qua hai ngày đó là ngày Tấn Nguyên Đế muốn khởi hành đi hành cung tránh nóng, không biết tâm tư của hoàng đế ra sao, cung phi đi theo hầu hạ tổng cộng bốn người, ngoại trừ tân hậu Ninh An Dung, Bảo phi được sủng ải nhất, thì đó là Vạn Ấu Lam không biết từ khi nào thăng hạng lên làm lương nghi và một tiệp dư trẻ tuổi trong đám tú nữ mới được sủng ái.
Khi Bạch Quả ở trong vương phủ nhìn hạ nhân thu thập rương đi hành cung ngẫu nhiên nghe người hầu bên cạnh nói một câu như này, hơi kinh ngạc một chút: “Vị Vạn mỹ nhân kia, sao được thăng làm lương nghi rồi?”
Người hầu nói: “Trong cung thả tin tức, hẳn là không sai được.”
Vạn mỹ nhân so với Bảo phi ở trong cung không được coi là sủng ái, Bạch Quả ấn tượng với nàng vẫn là bởi vì lúc trước trong tiệc hoa đào của Trương quý quân, nàng cùng một vị lương nghi khác náo loạn trước mặt Tấn Nguyên Đế.

Nhớ rõ lúc ấy Tấn Nguyên Đế chỉ không mặn không nhạt đem việc này cho qua, cũng không có trách phạt gì với hai người, lại không nghĩ lúc này mới trôi qua một hai tháng, vị Vạn mỹ nhân kia lại vô thanh vô tức thăng làm lương nghi.
Bạch Quả nghĩ như vậy, rương quần áo và hành lý đã được bọn thị vệ vương phủ dọn lên xe ngựa, Tạ Lâm lúc đó đang ở trong thư phòng nói chuyện cùng mấy tâm phúc mới chạy tới kinh đô, nghe nói Dự Vương ở Giang Châu đang sứt đầu mẻ trán vì vụ án tri phủ Giang Châu bị diệt môn, vẫn như cũ không rảnh về kinh, không khỏi lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Điện hạ?” Bạch Quả ở ngoài thư phòng gõ cửa.
Tạ Lâm lấy lại tinh thần, tiến lên mở cửa, vài vị tâm phúc vội vàng lui qua một bên.
“Đồ vật đều đã sửa soạn xong, tới hỏi điện hạ một chút khi nào xuất phát?” Bạch Quả thấy mấy gương mặt xa lạ trong phòng, có chút thẹn thùng câu nệ nói.
Tạ Lâm dắt tay cậu đi ra ngoài: “Lúc nào cũng có thể.”
Bạch Quả nhịn không được quay đầu lại nói: “Điện hạ, trong phòng còn có mấy vị tiên sinh……”
Tạ Lâm nghiêng người xoa bóp chóp mũi cậu: “Nhìn ta, đừng nhìn bọn họ, nhé?”
Sắc mặt Bạch Quả đỏ lên, nhìn nhìn hạ nhân chung quanh đều rũ mắt xuống, nâng lên đôi mắt, nho nhỏ trừng mắt Tạ Lâm một chút: “Điện hạ!”
Tạ Lâm khẽ cười một tiếng, lắc đầu nắm tay cậu đi ra vương phủ.
Thiên tử ra cung, cấm vệ quân đi theo, oai vệ kinh người.

Đỉnh kiệu màu vàng dẫn đầu đoàn người, theo sau đó là loan xe của mấy vị cung phi nương nương.


Bạch Quả không quen biết mấy vị cung phi kia cho lắm, chỉ ngay ngốc ở trong cỗ kiệu nhà mình, ăn bánh uống trà lảo đảo lắc lư đi theo đội ngũ phía trước.
Đường tới hành cung rất xa xôi, cần đi bảy ngày mới có thể tới.

Đầu giờ ngọ ngày hôm sau Tạ Lâm được kêu đến ngự tiền theo hầu, Bạch Quả ngủ trong chốc lát, liền có người hầu tiến vào nhỏ giọng nói trắc phi Thái Tử tới.
“Mau mời tiến vào.” Bạch Quả vội nói.
Hôm nay Bạch Quả mặc một áo ngoài màu xanh nhạt, góc áo thêu hoa văn rất giống cây trúc thật, cậu thấy Văn Tố Thư tiến vào, không khỏi cười nói: “Thật là vừa vặn.”
Văn Tố Thư ngẩng đầu nhìn lại, thấy quần áo trên người hai người lại có bảy tám phần tương tự, cũng nhướng mày.
Bạch Quả rót cho hắn một ly trà quả giải khát, ngạc nhiên nói: “Khó có khi tiểu hoàng tôn không đi theo bên cạnh cậu.”
Văn Tố Thư chậm rãi uống một hớp trà, cười nhạt nói: “Bệ hạ hiếm lạ cháu đích tôn, kêu Hạc Nhi ở tại ngự liễn chơi đùa.”
Bạch Quả nói: “Tiểu hoàng tôn có thể được bệ hạ yêu thích đó là điều không thể tốt hơn.”
Văn Tố Thư cười gật gật đầu, dựa trên gối dựa ở sau lưng: “Khó có được rảnh rỗi, nghe nói Tĩnh Vương cũng đi ngự tiền, ta liền tới tìm cậu nói chuyện một chút.”
“Trên đường có nhàm chán chút, hôm nay mới là ngày thứ nhất.” Bạch Quả nói, từ trong ngăn kéo ẩn lấy ra mấy đĩa điểm tâm đặt ở trên bàn nhỏ, “Nếm thử xem?”
Văn Tố Thư thấy cậu lấy đồ trong ngăn kéo ẩn như lấy ra từ trong túi bách bảo nên sợ ngây người một lát, sau khi hoàn hồn hắn cầm khối điểm tâm ăn: “Hương vị rất ngon.”
Bạch Quả liền cười nói: “Đều là ta cố ý sai người chuẩn bị điểm tâm để ăn trên đường, so với mẻ điểm tâm mới làm trong phủ vẫn là kém chút.”
Văn Tố Thư liền nói: “Cậu thật đúng là kỳ quái, người khác nghe nói đi xa, đều là phân phó phía dưới mang nhiều thoại bản truyện ký một chút để giết thời gian, cậu lại ngược lại…..!Chỉ tham ăn uống.”
Bạch Quả chưa nói mình cũng mang theo thoại bản, chỉ cười nói: “Vậy Văn trắc phi chúng ta cũng mang theo cái gì?”
Văn Tố Thư nghe vậy thở dài: “Chỉ cần có tiểu hoàng tôn ở trên xe, ta không cần mang theo cái gì cũng đủ náo nhiệt rồi, tiểu hài tử tràn đầy tinh lực thật sự, làm cái gì cũng không dừng được, khó có lúc nào nó có thể an tỉnh nghỉ ngơi chốc lát, cũng có thể khiến người khác nhẹ nhàng một lát.”
Bạch Quả chưa từng chăm sóc hài tử, nhưng cũng có thể tưởng tượng được đứa trẻ kia ầm ĩ đến cỡ nào, chỉ cười nói cùng Văn Tố Thư, mau mau ở chỗ cậu nghỉ ngơi một chút, ăn điểm tâm bồi bổ thân thể.
Văn Tố Thư nghe thấy thiếu chút nữa tưởng cậu bị ma nhập.
Hai người nói chuyện, không biết câu chuyện làm sao lại rơi xuống trên người mấy cung phi đi theo Tấn Nguyên Đế.
Đế giá cùng phượng giá tách ra, bắt đầu từ khi đội ngũ nhổ trại, người ở phượng giá an tĩnh giống như không hề tồn tại, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng có người thấy qua hình bóng của tân hậu.

Về phần Bảo phi ở bên kia lại rất náo nhiệt, bởi vì là đang được sủng ái, Bảo phi sai người ở trên xe giá cắm một cái diều, xe giá đi bao lâu, diều kia liền bay cao bấy lâu, lúc ngẫu nhiên gặp lúc không có gió, diều rơi xuống, đều khiến mọi người ở chỗ Bảo phi kinh hô, ngay cả mấy vị tướng lãnh trẻ tuổi đi theo cũng nhịn không được đem ánh mắt đặt ở trên chiếc diều kia.
Nghe tiếng ồn ào vui đùa ầm ĩ bên ngoài xe, Văn Tố Thư đẩy mành xe ra, hơi hơi nhíu mày nói: “Bảo phi nương nương cũng không thèm kiêng nể gì.”
Bạch Quả lắc đầu nói: “So với Hà Huệ tần trước kia, Bảo phi còn chưa đủ.”
Văn Tố Thư là tú tử được tuyển tú, sau đó được đưa tới chỗ Thái Tử, nên không quen thuộc với Hà Huệ tần lắm, chỉ biết đối phương từng là sủng phi của Tấn Nguyên Đế, nhưng hồng nhan bạc mệnh, hiện giờ không chỉ không có quyền lợi tự nuôi nấng con đẻ của mình, thậm chí sủng ái cũng không hề có, sau đó tẩm cung của Huệ tần càng giống như lãnh cung lạnh giá.
Hắn thấy, Tấn Nguyên Đế thật là một người tàn nhẫn, sủng phi sủng ái mười mấy năm nói bỏ liền bỏ, thật sự là đế vương máu lạnh vô tình.
Nhưng đối với Bạch Quả mà nói, mười mấy năm trước tuy là cậu bị Hà thị nhốt ở hậu viện, nhưng vẫn có thể nghe được tin tức của vị Hà Huệ tần nương nương kia ở trong cung từ trong phủ Xương Bình Bá, chung quy thân thế của Hà thị đều là nhờ vị Hà Huệ tần vào cung được sủng ái nên mới phất lên, hơn nữa Hà Huệ tần càng được sủng ái, Hà thị ở trong hậu viện liền càng đắc ý ương ngạnh, ngay cả bản thân Xương Bình Bá cũng ngại với Hà Huệ tần trong cung, lúc đối diện với Hà thị cũng phải tươi cười bảy phần.
Nhưng dù vậy, Hà thị kiêu ngạo ương ngạch trong phủ Xương Bình Bá, nói một không hai, so với chị ruột trong cung cũng còn kém xa lắm.

Bạch Quả nhớ nhất một chuyện đó là Hà Huệ tần ở trong cung nghe cung nữ nói đến một loại trái cây nơi quê nhà ở phương nam, nghe có chút tò mò, nàng liền dâng lên tâm tư muốn tự mình nếm thử, lúc ấy Hà Huệ tần đang được sủng, liền cầu Tấn Nguyên Đế ở bên cạnh, Tấn Nguyên Đế vì dỗ dành sủng phi của mình, cố ý sai người đánh roi thúc ngựa đi tới phía nam mang trái cây vào kinh, trái cây kia sau khi hái xuống không tiện gửi, trên đường chạy đã chết ba bốn con ngựa, lúc này mới được người đưa vào trong cung.

Sau đó Hà Huệ tần thật ra đã từng ăn Quả Tử, nhưng Quả Tử kia ở trong kí ức khi còn bé của cung nữ được tô vẽ quá đẹp, cũng không có chua ngọt ngon miệng như trong lời hình dung của đối phương, trong lòng Hà Huệ tần tức giận, không nói hai lời liền đem cung nữ kia trục xuất tới phường giặt quần áo thấp kém nhất, không tới mấy tháng tiểu cung nữ kia liền lao lực mà chết ở bên cạnh giếng.
Hà Huệ tần không đánh chết người, nhưng người chết gián tiếp trên tay nàng thì đếm không xuể, lúc đó Hà thị ở trong phủ Xương Bình Bá rất tốt đẹp, ngày thường nói chuyện với Bạch Quả cũng không nghi kỵ gì, đa số thời điểm nàng chỉ biết nhắc tới Huệ tần sống sung sướng như thế nào, Tấn Nguyên Đế sủng ái Huệ tần như thế nào, hâm mộ nhiều, cũng sẽ có vài câu châm chọc đố kỵ buột miệng thốt ra.
Bạch Quả chỉ nghĩ qua thời gian tốt đẹp của Hà Huệ tần, lại đối lập Bảo phi hiện giờ, thật ra lại cảm thấy nữ tử này là người lý trí mà rất bình tĩnh.

Bảo phi còn trẻ, phóng con diều ở trong mắt Tấn Nguyên Đế cũng chỉ là đứa nhỏ chưa lớn ngây thơ và khờ dại, ngày xưa ở trong cung gò bó, thật vất vả được ra cung một lần, có làm càn chút cũng không tổn hại gì.
Văn Tố Thư không nghĩ tới việc này, nghe Bạch Quả kể như vậy, không khỏi nói: “Theo như lời cậu nói, Bảo phi quả thực lợi hại hơn Hà Huệ tần rất nhiều.”
Lần này Tấn Nguyên Đế đi hành cung cũng mang lên vài vị cận thần tùy giá, có cận thần cố ý hướng hoàng đế cầu ân chuẩn, cùng gia quyến cùng đi tới hành cung, lúc này Bảo phi ở bên kia náo nhiệt, càng là hấp dẫn không ít thần tử nhi nữ tiến đến xe giá của Bảo phi bái kiến.
Mà so với chỗ Bảo phi náo nhiệt thì phượng giá lại trầm mặc an tĩnh, còn Vạn lương nghi và Khúc tiệp dư ở bên kia cũng có chút lúng ta lúng túng.
Khúc Hoa Yên là tú nữ cùng đợt với bọn Bạch Quả, được Tấn Nguyên Đế để lại thẻ bài ở trong cung ngây người non nửa năm, rốt cuộc được thụ phong thân phận tiệp dư, đáng tiếc lúc đó Bảo phi nổi bật đại thịnh, phân vị của Khúc Hoa Yên không cao không thấp càng không chói mắt, ước chừng lại đợi non nửa năm mới được Tấn Nguyên Đế lật thẻ bài, được sủng hạnh một hồi.

Lúc sủng hạnh vừa lúc trước mấy ngày trước khi tới hành cung tránh nóng, Tấn Nguyên Đế mới vừa ở với nàng nên còn hứng thú, còn mới mẻ, vì thế liền gặp may mắn được chọn làm cung phi đi theo.
Về phần Vạn Ấu Lam……!Nàng cũng không thể nghĩ đến mình thế mà sẽ được Tấn Nguyên Đế chọn làm cung phi đi theo.

Ngày ấy sau khi tiệc hoa đào của Trương quý quân kết thúc, ước chừng một tháng Vạn Ấu Lam cũng không chưa từng gặp lại Tấn Nguyên Đế, nàng vốn nghĩ mình mất sủng, ai ngờ đột nhiên vào sáng sớm, lại có lão thái giám bên người Tấn Nguyên Đế Triệu Lâm tới tuyên chỉ nói nàng được thăng làm lương nghi.
Một sớm liền nhảy lên tận mấy cấp, Vạn Ấu Lam chỉ cho rằng mình nằm mơ, còn nghĩ Tấn Nguyên Đế là người muộn tao đến cực điểm, cũng não bổ rất nhiều cốt truyện trong tiểu thuyết ngôn tình cổ trang kinh điển trước khi xuyên qua, ví dụ như thật ra trước đó Tấn Nguyên Đế từng ở chung với nàng, liền sinh ra tình cảm sâu đậm không thể ức chế, chỉ là ngại thân phận của hai người, Tấn Nguyên Đế mới che giấu phần cảm tình này, sủng ái với Bảo phi thật ra là giả, mục đích chân chính vẫn là vì âm thầm bảo hộ mình……
Vạn Ấu Lam càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình chính xác, bằng không vì sao một tháng không thấy, Tấn Nguyên Đế lại thăng mình lên làm lương nghi? Hơn nữa kẻ hèn mỹ nhân như nàng trực tiếp nhảy lên tới lương nghi thật sự cực kỳ chói mắt, nhưng từ sau khi nàng thụ phong làm lương nghi, không chỉ có không ai tới tìm nàng gây phiền toái, tẩm cung càng gió êm sóng lặng không giống như trong thâm cung.
Nghĩ như vậy, khi Vạn Ấu Lam gặp Khúc Hoa Yên có thân phận cao hơn mình, liền nhiều thêm vài phần cao cao tại thượng vi diệu.

Khúc Hoa Yên cũng nghe nói qua về Vạn Ấu Lam, hình như là nữ tử bình dân đến từ phương nam, không biết sao được tiến cung rồi được Tấn Nguyên Đế coi trọng, được sủng hạnh phong làm cung phi.

Hai người ở trong cung trình độ được sủng ái có thể nói là tám cân tám lượng, phân vị cũng đều không cao không thấp, được phân ở cùng một xe ngựa cũng là bình thường, nhưng Khúc Hoa Yên thấy trên người Vạn Ấu Lam lộ ra vẻ cao cao tại thượng thì cực kỳ khó hiểu, vì để không làm loạn khiến người khác chú ý, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà dựa vào gối xem chút thoại bản.
Vạn Ấu Lam nhàm chán, nàng không hiểu chữ phồn thể của người cổ đại, chỉ lật sơ sơ vài tờ, liền vén màn xe lên đi tới chỗ Bảo phi, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười lạnh mang chút hâm mộ ghen ghét.
Khúc Hoa Yên nhìn không thuận mắt nàng, mắt lạnh nhìn Vạn Ấu Lam vài lần, lại bị Vạn Ấu Lam bắt được nói: “Ngươi làm sao lại nhìn ta như vậy?”
Khúc Hoa Yên nhíu mày: “Ta nhìn ngươi làm sao?”
Vạn Ấu Lam nói: “Ngươi vừa mới nhìn ta thế nào, chính ngươi không biết sao?”
Khúc Hoa Yên bị nàng làm cho tức cười, phân vị của Vạn Ấu Lam thấp hơn so với nàng, quy củ trong cung là phải kính xưng với nàng, nhưng Vạn Ấu Lam trước mắt không chỉ có không kính xưng, còn dám chống đối nàng, thật đúng là lá gan lớn hơn quy củ.
Nhớ tới Vạn Ấu Lam cũng chỉ là cung tần vô sủng không có gia tộc che chở thôi, rốt cuộc là ai cho nàng lá gan vậy?
Nàng vô tri sao?
Khúc Hoa Yên nghĩ như vậy, Vạn Ấu Lam lại đột nhiên nói: “Ta xuống xe hít thở không khí.”
Không biết nữ nhân ngu xuẩn này lại muốn gây chuyện gì, Khúc Hoa Yên lười nhác mà liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng xuống xe ngựa, chạy tới phía trước.
Xe ngựa càng ở đằng trước thì thân phận người ngồi trong càng cao quý, Khúc Hoa Yên tò mò mà nhấc màn xe lên, liền thấy Vạn Ấu Lam đi tới chỗ ngự giá đứng đầu.
Tấn Nguyên Đế ngồi ở ngự giá ngồi mấy cái canh giờ, vòng eo thực sự có chút mệt nhọc cứng đờ.

Tiểu hoàng tôn là đứa nhỏ tăng động, nghiêm khắc không được, liền cầu cho được hoàng gia gia phải kêu cha Thái Tử dẫn nhóc ra bên ngoài cưỡi ngựa.

Tấn Nguyên Đế bất đắc dĩ với đứa nhỏ, chỉ có thể kêu Thái Tử bồi nhi tử đi ra bên ngoài chơi, về phần Tạ Lâm ở trước mặt ông lại ít nói, cha con hai người càng không thể điều hòa một ít mâu thuẫn, cho nên Tấn Nguyên Đế dứt khoát vung lên bàn tay, kêu đội ngũ thả tốc độ xuống chậm nhất, cũng tự mình xuống ngự giá.
Diều của Bảo phi ở đầu kia bởi vì tốc độ xe ngựa chậm xuống mà rơi trên đỉnh xe, mấy cô nương công tử tuổi nhỏ sôi nổi xuống xe ngựa, thấy Tấn Nguyên Đế đi tới chỗ Bảo phi, vội sôi nổi hành lễ thối lui qua một bên.
Bảo phi cười tủm tỉm nhìn Tấn Nguyên Đế, trên mặt chỉ có duy nhất vài phần ngây thơ, làm nũng mà bắt lấy tay áo Tấn Nguyên Đế, nửa oán giận nói: “Bệ hạ, diều của thần thiếp rơi xuống rồi.”
Tấn Nguyên Đế chỉ cười nói: “Ngươi đúng là quỷ nghịch ngợm, tiểu hoàng tôn của trẫm còn trầm ổn hơn ngươi nhiều.”
Bảo phi hơi hơi trợn to mắt, lẩm bẩm nói: “Ý bệ hạ là thần thiếp còn không thành thục bằng đứa trẻ ba tuổi sao?”
Tấn Nguyên Đế nói: “Hai tuổi, không thể nhiều hơn.”
Bảo phi liền dùng nắm tay đánh ông một chút.
Tấn Nguyên Đế cười ha ha.
Vạn Ấu Lam vốn là vì Tấn Nguyên Đế mà tới, nàng nghĩ núi không đi tới chỗ ta, thì ta đi tới chỗ núi, lại không ngờ nhìn thấy một màn Bảo phi thân mật với Tấn Nguyên Đế, không khỏi dừng bước chân, trong lòng và trong mắt đều tràn ngập ghen ghét cùng chua chát.
Bảo phi ngước mắt liền nhìn thấy Vạn Ấu Lam.

Hiểu biết của nàng về Vạn Ấu Lam nhiều hơn Khúc Hoa Yên một ít, tuy không biết nàng ta làm sao được tiến cung rồi được Tấn Nguyên Đế sủng hạnh, nhưng hình như đối phương ở trong cung không có tiếng tăm gì, lại liên tiếp bị Tấn Nguyên Đế điệu thấp tấn phong, thực sự làm nàng không khỏi cảnh giác.
Bảo phi cực kỳ sợ mình sẽ bước lên vết xe đổ của Hà Huệ tần.
“Bệ hạ, thần thiếp ra cung được nửa ngày, lại có chút nhớ Lưu Nhi.” Bảo phi nhìn Vạn Ấu Lam đến gần, ánh mắt tối sầm lại, đáy mắt phiếm ra chút lo lắng, “Thân thể Lưu Nhi vẫn luôn có chút yếu ớt, cũng không biết sau khi thần thiếp rời cung, nửa đêm Lưu Nhi có khóc tỉnh hay không……”
Tấn Nguyên Đế có nhiều nhi tử, đối với hoàng tử ốm yếu bệnh tật thật ra cũng không lo lắng quá nhiều, chỉ nói: “Lưu Nhi có Từ mẫu hậu coi chừng, tất nhiên sẽ không có chuyện gì, ái phi chỉ cần lo giải sầu.”
Bảo phi gật gật đầu, nhu nhu nhược nhược mà nửa dựa vào trong lòng ngực Tấn Nguyên Đế.
Lúc này, Tấn Nguyên Đế mới nhìn thấy Vạn Ấu Lam đứng cách đó không xa.
Vạn Ấu Lam uốn gối hành lễ với hai người, thần sắc có chút ủy khuất không rõ: “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ, thỉnh an Bảo phi nương nương.”
Tấn Nguyên Đế khẽ nhíu mày: “Ái phi tại sao không ngồi yên ở trên xe ngựa?”
“Ở trên xe buồn, thần thiếp xuống dưới hít thở không khí.” Vạn Ấu Lam cẩm thận nâng tâm mắt, đôi mắt ẩn tình mà nhìn về phía Tấn Nguyên Đế.
Tấn Nguyên Đế nói: “Một lát nữa đội ngũ sẽ đẩy nhanh tốc độ, ái phi vẫn là đừng đi quá xa, để tránh không đuổi kịp tốc độ xe giá, chậm trễ canh giờ.”
Vạn Ấu Lam không nghĩ tới Tấn Nguyên Đế lại không có biểu tình gì mà căn dặn nàng, lại muốn nói cái gì đó, thì nghe Bảo phi ôn nhu nói: “Nếu là Vạn lương nghi muội muội cảm thấy đường xá nhàm chán, tới xe giá của bổn cung trò chuyện với bổn cung cũng được.”
Vạn Ấu Lam rũ mắt: “Thần thiếp đa tạ Bảo phi nương nương.”
Tấn Nguyên Đế cùng Bảo phi lại nói nói mấy câu, liền trở về ngự giá, tốc độ của đội ngũ tất nhiên lại nhanh hơn.
Lúc sau vào buổi tối, Tấn Nguyên Đế tuyên Khúc tiệp dư ở cùng xe với Vạn Ấu Lam đi qua hầu hạ.

Khúc Hoa Yên một đêm không về, ngày thứ hai khi trở lại xe ngựa vẻ mặt còn mang theo chút ý vị xuân sắc, tư thái mệt mỏi lười biếng kia, thực sự làm Vạn Ấu Lam tức đỏ mắt.
Nhưng Bảo phi và phượng giá đều phá lệ trầm ổn, nên náo nhiệt vẫn là vô cùng náo nhiệt, nên trầm mặc vẫn trầm mặc như cũ.
Suốt bảy ngày, Bạch Quả chỉ nằm ở trong lòng ngực Tạ Lâm nghe nam nhân cầm thoại bản đọc chuyện cho mình nghe.


Thanh âm của nam nhân phảng phất như tiếng vang của ngọc thạch khi va chạm, lạnh lùng lạnh lạnh, trong cái nóng của ngày mùa hè thì hết sức giải nhiệt, Bạch Quả nghe rất cao hứng, còn sẽ đặc biết đút một khối điểm tâm cho hắn, toàn bộ nói là khen thưởng.
Buổi trưa ngày thứ bảy, ngự giá cuối cùng cũng tới hành cung tránh nóng, quan viên phụ trách trông coi hành cung và nô tài sau khi ở bên ngoài hành cung quỳ lạy Tấn Nguyên Đế, liền phân tán ra, tiếp nhận các Vương gia và các đại thần với các thân phận khác nhau đi tới các tẩm điện.
Tĩnh Vương và Thái Tử được an bài ở bên trái chủ điện của hành cung, cung phi thì ở phía bên phải, còn thần tử thì được phân tới vài khoảng sân thanh u xa hơn một chút.
Sau khi an bài chỗ ở thỏa đáng, Bạch Quả nhìn hoàn cảnh mát lạnh chung quanh, nhỏ giọng cảm thán nói: “Trách không được……”
Tạ Lâm ôm lấy cậu ngồi ở trên ghế đá trong một cái đình hóng gió, cười hỏi: “Trách không được cái gì?”
“Trách không được cho dù phải chịu bảy ngày xóc nảy, phụ hoàng cũng kiên trì tới hành cung này ngây ngốc hai tháng.” Bạch Quả mím môi, cảm thụ được gió trong hồ sen thổi qua gò má, thích ý nói, “Thời tiết bên này thật sự rất thoải mái.”
Tạ Lâm cười nói: “Nếu thích, vậy sau này mỗi năm đều đến đây là được.”
Bạch Quả nói: “Vậy thỉnh điện hạ nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ mỗi năm đều được phụ hoàng khâm điểm cho điện hạ đi theo.”
Tạ Lâm nói được.
Hai người nói một lát liền trở về phòng, xóc nảy bảy ngày, tinh thần Bạch Quả tuy có rất nhiều tò mò với hành cung, nhưng thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm, Tạ Lâm dẫn cậu đến bể tắm nước nóng trong tẩm điện ngăm một lát, Bạch Quả liền nhịn không được nghiêng đầu dựa trên người Tạ Lâm ngủ say.
Tạ Lâm giúp Bạch Quả cẩn thận lau khô thân thể, hôn hôn thái dương cậu, ôm người vào trong tẩm điện, cứ như vậy ôm nhau ngủ.
Hành cung khi sớm có một cuộc họp triều đình nhỏ, tuy không bằng ở trong kinh đô chính thức, nhưng Tấn Nguyên Đế lại phải xử lý rất nhiều việc trong triều, cũng không nhẹ nhàng hơn nhiều so với trong cung.

Nhưng cung phi đi theo đến đây lại may mắn, quy củ trong hành cung khác với quy củ đa dạng trong hoàng cung, lại bởi vì tân hậu tuy tùy giá đi theo, nhưng ngày đầu tiên đã cáo bệnh, từ nay về sau liền đóng cửa không ra, như thế càng giải phóng ba cung phi khác.
Bảo phi là người không chịu ngồi yên, cả ngày mang theo mấy thần tử nhi nữ chơi đùa trong hành cung, tiếng cười trong hành cung cũng không bao giờ gián đoạn.
Bạch Quả và Văn Tố Thư cũng được Bảo phi mời qua vài lần, cũng chơi đến không tồi.
Ngày này, Tạ Lâm rảnh rỗi, kêu cung hầu chuẩn bị một con thuyền đánh cá nhỏ, cùng với hai cần câu.
Bạch Quả đi theo phía sau Tạ Lâm, chỉ để hắn nắm tay cậu đi về phía trước, tò mò hỏi: “Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Câu cá.” Tạ Lâm nhướng mày nói, “Tiệc tối hôm nay sẽ toàn là cá thôi, được không?”
Ánh mắt Bạch Quả sáng lên: “Được.”
Ở gần hành cung tránh nóng có một cái hồ, Tạ Lâm ở trên đường hái được mấy cọng cỏ mềm, đan thành một cái mũ rơm nhỏ màu xanh non, đội ở trên đầu Bạch Quả, đáng yêu lại nghịch ngợm nói không nên lời.
Bạch Quả thích thú đội, vuốt mũ rơm, vui vẻ hỏi: “Điện hạ học bện mũ rơm từ bao giờ vậy?”
Tạ Lâm xoa xoa đỉnh đầu cậu, đáy mắt tràn đầy ôn nhu mà cười cười, lại không trả lời cậu, mà nói: “Nhìn kìa, tới rồi.”
Hồ Bích Ba, dòng nước sóng sánh, cá dưới làn nước trong vắt chơi đùa bơi lội, làm Bạch Quả không nhịn được cúi người hứng một vốc nước.
“Nước thật lạnh.”
Bạch Quả nhịn không được cười cong mắt.
Tạ Lâm bình tĩnh nhìn đáy mắt xán lạn của Bạch Quả, một lúc lâu sau cười khẽ nói: “Lên thuyền ha?”
Bạch Quả gật đầu, cẩn thận đi theo phía sau Tạ Lâm dẫm lên thuyền gỗ nhỏ lung lay.
Hai người lên thuyền, không có mang theo hạ nhân, Tạ Lâm khởi động mái chèo, đưa thuyền ra giữa hồ rồi mới dừng lại.
Bạch Quả duỗi tay ở bên mạn thuyền hứng bọt nước, nhìn bốn phía mênh mông toàn là nước của Hồ Bích Ba, nhẹ giọng nói: “Nếu hiện tại thuyền lật, điện hạ và em cùng rơi xuống đáy hồ……”
Tạ Lâm ngước mắt nói: “Chúng ta sẽ ở dưới đáy nước, làm một đôi uyên ương số khổ.”
Bạch Quả mở to mắt, vành tai đỏ lên.
Sau giờ ngọ trời có chút nóng, Tạ Lâm phóng xong cần câu liền an tĩnh dựa vào mép thuyền, thần sắc nam nhân yên lặng an ổn, rút đi vẻ lạnh nhạt quái gở thường ngày, chỉ như một người câu cá bình thường, chuyên tâm cần câu trong tay.

Người bên cạnh hắn, thanh niên gầy ốm nghiêng đầu lệch qua bên người hắn, mũ cỏ trên đỉnh đầu che đi khuôn mặt tuấn tú kia, nhẹ nhàng nhắm mắt, mơ màng sắp ngủ.
Luôn có con cá ham mồi cắn câu, Tạ Lâm thuần thục câu lên mấy con, lại phóng sinh một ít, chờ đến khi mặt trời hạ xuống phía tây, mới nhẹ nhàng lay tỉnh người bên cạnh.
“Ưm……” Đáy mát Bạch Quả còn có chút mê mang, theo bản năng nở một nụ cười ngoan ngoãn với Tạ Lâm, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Tạ Lâm chọt chọt giữa mày cậu: “Em đó.”
“Buồn ngủ.”
Bạch Quả xoa xoa mắt, không biết vì sao, cậu đã nhiều ngày luôn dễ dàng mệt rã rời như vậy, thường thường sẽ dựa vào đâu đó ngủ đi.
Tạ Lâm bận công sự, ban ngày rất ít ở trong phủ, nên không có thể chú ý tới nguồn sức mạnh thích ngủ của Bạch Quả, nhưng hôm nay Bạch Quả ngủ một buổi trưa, lại làm hắn nhịn không được nhíu mày.
“Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Bạch Quả lắc đầu, khốn đốn nói: “Không có……”
Tạ Lâm nhíu mày nhìn cậu, thở dài: “Thôi, đi về trước.”
Hai người nắm tay nhau trở lại hành cung, đi nửa đường thì đụng phải Bảo phi cùng mấy nữ nhi khuê trung đứng dưới tàng cây chơi đánh ná.
Cây ná kia được chế đơn giản từ gỗ, Bảo phi khi còn bé lúc chưa bị bán vào cung từng được huynh trưởng trong nhà mang theo chơi, bây giờ đột nhiên nhớ tới, nổi lên thích thú, liền kêu cung nhân nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo* rồi làm mấy cái, hẹn mọi người cùng nhau vào trong rừng chơi đánh ná.
*Một câu thành ngữ có tính ẩn dụ
Ná là thứ mà nữ nhi nào có một chút thân phận thì sẽ không bao giờ chơi, nhưng ngại với Bảo phi đang được sủng, mấy khuê tú tuy coi trọng quy củ, nhưng vẫn miễn cưỡng phụ họa với Bảo phi.

Nhưng cho dù các nàng ra vẻ phụ họa, nhưng lúc chơi lại nhiều lần không bắn được, không phải là yếu đuối không kéo nổi dây ná, thì cũng là bắn liên tiếp lên trời, hoàn toàn không chính xác.
Bảo phi thấy thế, hứng thú hơi thấp chút, chỉ nghĩ không ai có thể bồi nàng chơi tận hứng, nhưng ai ngờ Vạn Ấu Lam hôm nay cũng theo lại đây.
Vạn Ấu Lam khác với những khuê tú đó, hoàn toàn không để bụng những cái quy củ đó, huống chi nàng tự cho là đúng là mình là chân ái của Tấn Nguyên Đế, mà Bảo phi chỉ là thế thân của nàng, vì thế Bảo phi được long sủng càng làm những người bên ngoài càng thêm ghen ghét.

Gặp phải Bảo phi muốn cùng người khác thi đấu đánh ná, lại chọc vào điểm hưng phấn của Vạn Ấu Lam, nàng chỉ nghĩ tại đây thi đấu một ván, dễ dàng giành lấy nổi bật của Bảo phi, để bản thân thoát khỏi tiếng xấu.
Bảo phi không nghĩ tới Vạn lương nghi lại là dân chơi ná, thế mà có thể chơi cùng mình đến nỗi không thể phân cao thấp, không khỏi cao hứng lên.

Mà mặt khác khuê tú miễn cưỡng cùng Bảo phi chơi thứ này, cũng cực kỳ thực lòng đứng một bên cổ vũ cho Bảo phi.

“Nương nương lợi hại.”
“Bảo phi nương nương mới vừa rồi bắn một quả ná cực kỳ chuẩn.”
“Vạn lương nghi đó còn kém xa.”
Rõ ràng Vạn Ấu Lam so với Bảo phi bắn chuẩn hơn một ít, nhưng những khuê tú đó chỉ là mù, nhìn không tới, một mặt nịnh Bảo phi, chọc Bảo phi không ngừng cười, cũng không cảm thấy mình bắn kém hơn Vạn lương nghi.
Vạn Ấu Lam rất tức giận, thì nhìn thấy phía trước có hai người đang đi trên con đường mòn lát sỏi đá ở xa xa phía sau hàng cây, liền nhất thời nheo mắt lại.
Tạ Lâm nhàn nhạt nhìn mấy người phía trước, tay nắm tay Bạch Quả chưa từng buông ra.
Lúc trước Vạn Ấu Lam ở trong cung còn chưa nhận ra Tạ Lâm chính là Tĩnh Vương-người đưa nàng vào cung, nhưng từ lúc đi theo Tấn Nguyên Đế tới hành cung tránh nóng, không cần hỏi thăm, nàng cũng đã là biết được nam nhân cách đó không xa chính là Tĩnh Vương.
Vạn Ấu Lam nghe nói Tĩnh Vương đưa nàng vào cung là người tính tình thô bạo, nhưng trong nháy mắt nàng nhìn thấy Tĩnh Vương Tạ Lâm, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt đạm mạc lạnh băng kia, nàng lại đột nhiên nổi lên nỗi sợ hãi dày đặc và hận thù từ trong trong xương cốt.

Vạn Ấu Lam không biết cổ cảm xúc này là từ đâu tới, nhưng vẫn luôn đem cảm thụ này quy kết thành cảm xúc trước kia của nguyên chủ lưu lại trong thân thể này, nhưng bây giờ khi nàng nhìn thấy Tạ Lâm đứng bên cạnh thanh niên xinh đẹp kia, ghen ghét đen tối dưới đáy lòng lại như là cỏ dại sinh trưởng, điên cuồng mọc lên.
“Vút –“
Cục đá bị ná bắn bay phát ra tiếng xé gió, đá lệch khỏi quỹ đạo vốn là phải bay đến chỗ người đứng trước cây liễu, ngay lập tức bay thẳng đến phía sau cây liễu.
“Cẩn thận.” Tạ Lâm nắm lấy tay Bạch Quả căng thẳng, đem người ôm vào trong lòng.
Bạch Quả mờ mịt không biết đã xảy ra cái gì, thì ngay lập tức kinh hoảng phát hiện một viên đá nhanh chóng bay sượt qua bên tai cậu, dừng ở trên đường mòn phát ra tiếng vang.
Nếu không có Tạ Lâm nhanh một bước kéo mình tránh đi, thì cục đá kia chắc chắn bay thẳng vào mặt cậu!
Bảo phi cùng các khuê tú đều thấy một màn như vậy, cũng kinh ngạc phát hiện hậu quả gì nếu Tĩnh Vương không kịp phản ứng, sau lưng nhanh chóng lạnh toát, ra một thân mồ hôi lạnh.
“Tĩnh Vương phi không có việc gì chứ?” Bảo phi tuy là sủng phi, nhưng đối với mấy vị hoàng tử thành niên được phong vương lại phá lệ kính trọng.
Tạ Lâm buông Bạch Quả ra, nhàn nhạt nhìn về phía sau Bảo phi.
Bảo phi phản ứng lại, nhíu mày vội nói: “Vạn lương nghi, còn không mau lại đây xin lỗi Tĩnh Vương phi!”
Vạn Ấu Lam yếu ớt tiến lên, trên mặt mang theo ủy khuất cùng nghĩ mà sợ, rũ mắt đứng ở trước mặt Bạch Quả nói: “Thiếp thân mới nãy trượt tay một chút, có quấy nhiễu đến thân thể của Tĩnh Vương phi thì thỉnh Vương phi thứ lỗi.”
Bạch Quả ngước mắt nhìn nàng, lại cảm nhận được hơi thở âm lãnh không thoải mái từ trên người Vạn Ấu Lam, nhưng cậu với Vạn Ấu Lam không thân, chỉ cảm thấy không hiểu được cổ địch ý từ trên người đối phương, chỉ lắc đầu nói: “Không có việc gì, Vạn lương nghi lần sau chơi ná vẫn là cẩn thận một chút.”
“Không có lần sau.” Bảo phi bị Vạn Ấu Lam dọa ra một thân lạnh, hoàn toàn không có hứng thú, che lại ngực oán giận nói, “Ná này quá nguy hiểm, bổn cung về sau cũng không muốn chơi nữa.”
Bạch Quả cười cười với Bảo phi, lại chưa từng nói cái gì.
Toàn bộ quá trình biểu tình Tạ Lâm đều lãnh đạm, ánh mắt xẹt qua trên người Vạn Ấu Lam một lát, liền đem ánh mắt trở lại Bạch Quả bên người.
Sau việc này, Bảo phi cùng mấy khuê tú khác đều cảm thấy Vạn Ấu Lam là người không ổn trọng, trong lòng bí mật hạ quyết định ngày sau ít lui tới với Vạn lương nghi mới được.

Ai ngờ đến ngày thứ hai, Vạn Ấu Lam được Tấn Nguyên Đế tuyên đi thị tẩm, lúc đi tới thì bị Ngự Miêu* được nuôi thả trong hành cung cào rách mặt, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa cứ như vậy mà nát bét, có thể nói là thê thảm đến cực điểm.
*Ngự Miêu: mèo được nuôi trong cung
Tấn Nguyên Đế nghe nói việc này, tương đối không biết nói gì, ông sai người tìm Ngự Miêu kia, nhưng tính tình Ngự Miêu lại là cực kỳ lười nhác và ôn hòa, ngay cả móng vuốt cũng được cung nhân cẩn thận tỉa tót, bình thường dưới tình huống này tuyệt đối không thể nào có thể cào mặt người nở hoa đến mức độ như thế.

Cung nhân nuôi dưỡng đau lòng Ngự Miêu, chỉ nói mèo này nếu không phải là do người khác chọc nó nóng nảy chủ động đi thương tổn nó, thì nó tuyệt đối ngoan ngoãn.
Ngụ ý, còn không phải là do Vạn lương nghi định là làm cái gì đó khinh nhục Ngự Miêu, nên mới mặt mới bị cào cho nở hoa.
Tấn Nguyên Đế đối với cách nói này chỉ tin một nửa, theo lý thuyết cung phi bị mèo cào cho mặt nở hoa, Ngự Miêu kia chắc chắn là mất mạng, nhưng bất đắc dĩ ngoại hình của Ngự Miêu kia lại quý hiếm cực kỳ, bộ dáng tính tình càng hợp mắt Tấn Nguyên Đế, Tấn Nguyên Đế thực sự không đành lòng trách phạt với Ngự Miêu, cuối cùng chỉ biết đến trấn an Vạn Ấu Lam lại nâng phân vị cho nàng, hoàn toàn coi như đền bù.
Vạn lương nghi bị Ngự Miêu cào cho mặt nở hoa, phá tướng, không chỉ không mất đi sủng ái của đế vương, lại được thăng làm quý nhân, nhảy lên trên một bậc, không khỏi làm người khác kinh ngạc đến ngây người.
Lúc Văn Tố Thư tới tìm Bạch Quả nói đến cái này, cũng không biết là nên cảm thán Vạn Ấu Lam mệnh tốt hay là không tốt: “Nghe nói Vạn quý nhân đã tự nhốt mình trong phòng mấy ngày rồi vẫn chưa ra ngoài, ngoại trừ thái y ai cũng không gặp.”
Bạch Quả mím môi nói: “Ai biết sẽ gặp phải loại sự tình này?”
Văn Tố Thư thấp giọng nói: “Nhưng thật ra vận khí của nàng kém hơn một bậc.”
Hai người nói trong chốc lát, tiểu hoàng tôn lại khẩn cầu ma ma tới tìm Văn Tố Thư, nhất thời trong viện lại náo nhiệt lên.

Muộn một chút, Thái Tử cùng Tạ Lâm cũng tới trong viện, buổi tối chỉ nói lưu lại cùng nhau ăn tối.
Tiểu hoàng tôn muốn ăn đá bào, Văn Tố Thư chỉ cho phép nhóc ăn hai miếng, về phần Bạch Quả cũng tham lạnh giống như đứa nhóc, thừa dịp Tạ Lâm nói chuyện với Thái Tử không chú ý, cũng trộm ăn xong nửa chén.
“Không được ăn.” Tạ Lâm quay đầu lại nhìn thấy đá bào đã ít hơn phân nửa, nhịn không được che mu bàn tay Bạch Quả lại, gõ gõ mép chén, “Cẩn thận buổi tối bị tiêu chảy.”
Bạch Quả lầu bầu nói: “Sẽ không……!Mới một chút.”
Tạ Lâm vẫn không cho.
Tiểu hoàng tôn chớp đôi mắt nhìn hai người nói chuyện, bẹp bẹp miệng nói: “Tam thẩm thẩm! Bướng bỉnh!”
Văn Tố Thư vội vàng nén cười đi che miệng tiểu hoàng tôn.
Tiểu hoàng tôn ủy khuất, ô ô nức nở nói: “Hạc Nhi, ưm……!Ngoan.”
Thái Tử cũng nhịn không được gắp cho nhi tử nghịch ngợm của mình một khối thịt nhỏ, bỏ vào chén của nhóc: “Hạc Nhi, ăn không nói.”
Văn Tố Thư buông tay ra, kêu tiểu hoàng tôn tự mình cầm đũa ăn, lực chú ý của tiểu hoàng tôn bị miếng thịt hấp dẫn, rất nhanh liền không hề rối rắm với chuyện vừa rồi, tay nhỏ múp múp dùng chiếc đũa chọc cục thịt trong chén, thở hổn hển cắn ăn đến vui vẻ.
Mấy người sau khi dùng xong cơm tối, rời bàn, lại kêu cung nhân đưa lên mấy đĩa trái cây điểm tâm, ghé vào cùng nhau nói chuyện.
Văn Tố Thư ôm tiểu hoàng tôn cùng Thái Tử ngồi ở một chỗ, một nhà ba người không ai có thể chen vào được, lại lộ ra một cổ ôn nhu nhàn nhạt cho dù có người chen vào thì cũng chen không lọt.
Về phần Bạch Quả thì ngồi ở trên bàn thưởng thức ngọc bội bên hông Tạ Lâm, Tạ Lâm rũ mắt nhìn cậu, Bạch Quả chỉ cong đôi mắt, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe miệng.
Trăng lên đầu cành liễu, gió nhẹ lung lay.
Thái Tử nhìn sắc trời không còn sớm đưa ra lời cáo từ, Tạ Lâm và Bạch Quả cùng nhau đưa hai người đưa ra cửa viện, nhưng ai ngờ chưa tách ra, liền thấy có tiểu thái giám hoang mang rối loạn mà chạy như bay lại đây, trên mặt mang theo hoảng sợ nói: “Thái Tử điện hạ, Tĩnh Vương điện hạ, việc hệ trọng, việc hệ trọng! Hoàng Hậu nương nương, ở trong Vị Ương Điện treo cổ tự vẫn!!!”
………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.