Tiểu Thê Bảo

Chương 70: Bình Thê


Đọc truyện Tiểu Thê Bảo – Chương 70: Bình Thê


Vạn Ấu Lam nói mình nằm mơ, trong mơ nàng vẫn là đứa ngốc không biết chuyện gì, Vạn gia dựa lưng Tần Vương điện hạ, nở mày nở mặt được mấy năm, đáng tiếc Tần Vương lại là Vương gia bao cỏ, vào năm ba mươi tuổi bị bắt gian tại trận tư thông với phi tần hậu cung, trở thành một năm bê bối bị gièm pha của hoàng thất, Tấn Nguyên Đế không chỉ có đánh chết phi tử vụng trộm, còn đem Tần Vương nhốt ở trong phủ, cả đời không được tự do.

Tần Vương một khi suy tàn, những gia tộc âm thầm duy trì hắn cũng sôi nổi bị Dự Vương cùng An Vương lôi đầu lên, mà Vạn gia chính là một trong số đó.

Vạn Ấu Lam nói: “Nam tử trong dòng họ Vạn gia đều bị sung quân lưu đày, nữ quyến không phải không chịu nổi thắt cổ tự sát thì cũng bị coi là những kẻ hèn hạ bước vào lầu xanh, đó là cảnh tượng trong mơ nữ nhi nhìn thấy, mới hoàn toàn bừng tỉnh, lại trợn mắt, mới phát hiện đó chỉ là giấc mộng.”
Vạn đại nhân nghe vậy, đầy mặt kinh hãi, lại rất là không tin: “Không có nữ nhi nào có thể nói ra những lời quái đản như vậy, ngươi hồ ngôn loạn ngữ như vậy, có phải là muốn che đậy nghiệp chướng ngươi gây ra mà đi nói dối không!”
Vạn Ấu Lam không phục: “Phụ thân nếu không tin, không bằng nữ nhi nói vài chuyện xưa nhìn thấy trong mộng cho phụ thân biết, thỉnh phụ thân chứng thực.”
Chuyện xưa ai mà không bịa được?
Huống hồ Vạn Ấu Lam biết rõ đoạn lịch sử này, tùy tùy tiện tiện phun ra vài câu trong bí văn hoàng thất, liền hù Vạn đại nhân sửng sốt.

Vạn đại nhân đang ngây ngốc, Vạn Phùng thị càng bị kinh hách không thở nổi, hốc mắt đỏ lên lo lắng hãi hùng nói: “Lão gia, nếu những lời Lam nhi nói đều là những chuyện sắp xảy ra, hiện giờ chúng ta phải làm sao cho phải?!”
Vạn đại nhân liếc nhìn cánh cửa sổ đang mở rộng, bước lên đóng chặt chúng lại.

Ông nhíu chặt mày, nhìn vẻ mặt trấn định của Vạn Ấu Lam, đột nhiên nói: “Người lên ngôi hoàng đế trong tương lai, lại chính là Tĩnh Vương?”
Vạn Ấu Lam thầm nghĩ người cha này cũng không tính là ngốc, giả vờ kinh ngạc nói: “Cha, ngài làm sao biết đến đó?”
Vạn đại nhân ngồi trên ghế được khắc hoa lê tinh xảo, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, nhìn về phía Vạn Ấu Lam: “Lam Nhi, cha hỏi ngươi, bay giờ phủ Vạn gia chúng ta đứng sai thuyền, ngươi có ý tưởng gì?”
Nội tâm Vạn Ấu Lam ngo ngoe rục rịch: “Tất nhiên là từ bỏ Tần Vương!”
Vạn đại nhân thở dài một tiếng: “Vậy những nỗ lực trước kia của Vạn gia đều uổng phí, huống hồ ngươi cũng nói, ngươi năm mơ biết được tương lai, tiếp theo Tần Vương sẽ không còn bao nhiêu ngày lành.”

Trong Vạn Ấu Lam biết cái người cha tiện nghi này sẽ không buông bỏ lợi ích ngay trước mắt, huống hồ có nàng nằm mơ đoán trước, trong tương lai mười mấy năm sau Tần Vương chính là một con dê béo chờ được làm thịt, bám vào cây này, còn không biết có thể ôm bao nhiêu chỗ tốt, về phần Tĩnh Vương……!
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Nàng hơi hơi mỉm cười, ánh mắt hơi lóe nói: “Nữ nhi hiểu được……!Tuy rằng tâm trí của nữ nhi không rõ, nhưng lại có cao tăng từng tính cho nữ nhi, mệnh của nữ nhi là mệnh vượng phu trăm năm có một, bây giờ Tĩnh Vương điện hạ đột nhiên gặp đại kiếp nạn, nữ nhi cam tâm tình nguyện chung thân, chỉ mong có thể đổi về một mạng cho điện hạ.”
Vạn đại nhân vỗ tay nói: “Như thế rất tốt.”
Vạn Phùng thị lại kinh nghi bất định: “Lam Nhi, con làm sao biết được, mệnh cách của con từng được cao tăng tính qua?”
Lời này vừa nói ra, Vạn đại nhân cùng Vạn Ấu Lam cùng nhau nhìn về phía Vạn Phùng thị, Vạn Phùng thị bất đắc dĩ, liền thẳng thắn đem những lời nói bậy năm đó của cao tăng kia nói cho hai cha con nghe, thỉnh thoảng không thể tin tưởng mà nhắc mãi một câu: “Chẳng lẽ con ta thật sự có phượng mệnh?”
Ánh mắt Vạn đại nhân nóng cháy, trách cứ Vạn Phùng thị nói: “Lam Nhi đã có mệnh tốt như thế, ngươi sao không báo sớm cho ta!”
Vạn Phùng thị ủy khuất thực: “Lam Nhi sớm đã không tỉnh táo, ai có thể tưởng tượng đến……” Một đứa ngốc lại có phượng mệnh chứ?
Vạn đại nhân liền không hề rối rắm, âm thầm trầm ngâm một lát, liền nói với hai mẹ con Vạn Ấu Lam: “Ngay hôm nay ta sẽ cho người ở kinh thành thả tin tức, có lẽ không lâu sau sẽ được người bên trên chú ý, đến lúc đó……”
Vạn Ấu Lam vội thêm một câu: “Phụ thân, nữ nhi phải làm chính thê.”
Vạn đại nhân chỉ trong một giây đã nghĩ kỹ một loạt biện pháp, trấn an Vạn Ấu Lam nói: “Đừng vội, việc này không khó.”
Việc này, Bạch Quả ở trong phủ tướng quân chuẩn bị gả không hề hay biết âm mưu của hai cha con Vạn gia.

Như thế chỉ không quá một ngày, trong kinh thành liền xuất hiện sự tích của nữ nhi Vạn gia, nghe nói nữ nhi Vạn gia khi sinh ra đã có một hồn hai phách, mơ mơ màng màng mười mấy năm làm một kẻ ngốc khờ dại, nhưng ai ngờ trước đó bị phong hàn vài ngày, ông trời lại đột nhiên triệu hồi hồn phách của nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.

Người Vạn gia vui mừng khóc, đi chùa Hàn Sơn bên ngoài kinh xin săm bói quẻ, không ngờ vô tình gặp một tăng nhân, bói cho Vạn Ấu Lam một quẻ, chỉ nói kiếp trước nàng là người tốt tái sinh, kiếp này còn được trời cho mệnh vượng phu, nếu có nữ nhi Vạn gia, chắc chắn có thể gặp dữ hoá lành, cho dù nỗi lo về tánh mạng, cũng có thể hóa giải trong một lần.

Mọi người truyền nhau bay lả tả trong kinh, đều là bán tín bán nghi.


Tiếng gió rất nhanh truyền đến lỗ tai của Tấn Nguyên Đế trong cung.

Tấn Nguyên Đế đã nhiều ngày nát tâm vì Tạ Lâm, chợt nghe Vạn gia có nữ nhi vượng phu, trong lòng không khỏi chú ý một chút.

Thẳng đến ban đêm ngày đó, có cung phi đem lời đồn đãi này nói cho ông nghe, lại làm như lơ đãng nhắc tới Tĩnh Vương nếu có thê tử mệnh tốt như vậy, cũng sẽ không đến mức giống như bây giờ sống chết không rõ, tâm tư Tấn Nguyên Đế khẽ nhúc nhích, ít ngày nữa liền triệu Vạn đại nhân vào kinh.

Vạn đại nhân: “Bái kiến Thánh Thượng.”
Tấn Nguyên Đế tuyên ông lên, tinh tế hỏi chuyện Vạn Ấu Lam.

Vạn đại nhân đem lý do sớm chuẩn bị tốt nói cho Tấn Nguyên Đế nghe, cuối cùng tổng kết nói: “Chỉ là lời đồn đãi trên phố thôi, vi thần không ngờ lại truyền tới tai bệ hạ, thật là đáng sợ.”
Tấn Nguyên Đế nói: “Nếu là trẫm muốn cho phép nữ người vào hoàng thất, ái khanh có nguyện ý?”
Vạn đại nhân tỏ vẻ: “Bệ hạ, phúc phận của tiểu nữ nông cạn, sợ là gánh không nổi.”
Tấn Nguyên Đế: “Vậy nếu là Tĩnh Vương thì sao? Thanh danh của vi tam tử này của trẫm không tốt, nhưng cũng không phải là người ăn chơi trác táng, trong phủ ngoại trừ một vị chuẩn Vương phi, không có thân thích gì khác……!Trẫm nói thẳng với ái khanh, nhi tử của trẫm bây giờ gặp kiếp nạn sinh tử, mà nữ nhi nhà ngươi lại có mệnh vượng phu.”
Vạn đại nhân cáo tội nói: “Vậy…..!ý của bệ hạ là muốn tiểu nữ……”
Tấn Nguyên Đế nói: “Trẫm hứa cho nàng vị trí trắc phi của Tĩnh Vương, nếu là Tĩnh Vương thật sự xảy ra chuyện, không thể trở về, vậy trẫm liền hạ chỉ cho phép Vạn tiểu thư hợp ly với con trẫm, lại giúp nàng hứa hôn một người trong sạch, được không?”
Vạn đại nhân: “Vi thần không dám từ chối, chỉ là tiểu nữ không cam lòng làm thiếp, vi thần cả gan đánh cược cái mạng già này, muốn thay nó cầu vị trí bình thê*.”
*Có thể các chế chưa biết bình thê ngang hàng với chính thất:)))

Tấn Nguyên Đế nghe vậy, hai tròng mắt híp lại: “Ồ?”
Vạn đại nhân dập đầu nói: “Thỉnh bệ hạ nhân từ vì lòng yêu thương ái nữ của vi thần, vi thần chỉ có một đích nữ này, thật sự rất luyến tiếc!”
Tấn Nguyên Đế do dự một phen, nhắm mắt: “Bãi bãi bãi, trẫm chuẩn.”
Đáy lòng Vạn đại nhân đại hỉ: “Vi thần khấu tạ bệ hạ!”
Tin tức Tấn Nguyên Đế đồng thời lại hứa hẹn đại tiểu thư Vạn gia cùng gả với đại công tử phủ Xương Bình Bá vào phủ Tĩnh Vương, hơn nữa còn hứa là vị trí bình thê nhanh chóng lan truyền, tuy chưa hạ thánh chỉ, tiếng gió đã sớm lan truyền khắp kinh thành.

Vệ Tây Châu nghe vậy suốt đêm chạy vào hoàng cung, phát sinh tranh chấp kịch liệt với Tấn Nguyên Đế trong Ngự Thư Phòng, quân thần giương cung bạt kiếm.

Mà Vệ Lương Âm nghe vậy còn bị buộc cho đỏ mắt, hận không thể đi tới Vạn gia sinh xé nát vị tiểu thư Vạn gia kia.

Y còn lâu mới tin là Vạn gia không ủ mưu.

Vì sao cái vị đại tiểu thư Vạn gia kia sớm không khoẻ muộn không khoẻ, cố tình nhắm ngay lúc Tĩnh Vương xảy ra chuyện mà khôi phục thần trí, mà vì sao người Vạn gia chỉ đi một chuyến tới chùa Hàn Sơn, tin tức liền khắp kinh thành rằng mệnh của nữ nhi Vạn gia rất tốt?!
Trên đời này ngoài trừ có mưu kế, chứ làm sao có thể nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Chuyện này không khỏi quá mức hoang đường, mọi người trong phủ tướng quân đều không dám lên tiếng, chỉ thật cẩn thận mà hầu hạ Bạch Quả, không dám kể lời đồn đãi bên ngoài phủ cho cậu nghe.

Chẳng qua mọi người trong phủ giấu kỹ như thế nào, thì rốt cuộc cũng không thể gạt được khi có người lòng mang ác ý muốn làm người trong phủ ngột ngạt.

Gã sai vặt mang theo của hồi môn từ phủ Xương Bình Hầu theo lệnh của Hà thị, đặc biệt thừa dịp mọi người bận rộn mà tiến tới trước mặt Bạch Quả ra vẻ thở dài nói: “Đại công tử ngài đúng là số khổ, phu nhân cố ý kêu tiểu nhân dặn dò ngài một câu, ngày sau gả cùng vào phủ Tĩnh Vương, những ngày sau đó ngài cùng Vạn tiểu thư cùng ăn cùng ngồi, lời nói ngàn vạn phải nhịn, chớ có có giống như ở trong phủ nói chuyện không câu nệ, không lại vô duyên vô cớ đắc tội người ta.”
Bạch Quả đang cùng quản sự kiểm kê của hồi môn, quản sự nghe vậy kinh hãi, không kịp đẩy gã sai vặt kia ra bên ngoài, Bạch Quả liền gọi đem người vô lại, mặt vô biểu tình nói: “Ngươi nói cái gì? Tiểu thư Vạn gia là người nào, nói cái gì mà……!Ta phải cùng nàng ta cùng ăn cùng ngồi.”
Gã sai vặt kia lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Đại công tử ngài còn không biết sao? Mệnh của Vạn gia tiểu thư tốt, có thể vượng phu, là bệ hạ tự mình đưa cho Tĩnh Vương bình thê, muốn cùng ngày với ngài vào phủ.”

Bạch Quả nghiêng đầu nhìn về phía quản sự: “Đây là chuyện mà mấy ngày nay các ngươi gạt ta?”
Quản sự luống cuống muốn chết, hung hăng nhìn về phía gã sai vặt tới từ bá phủ, kêu người buộc gã lại giao cho vệ binh trong phủ xử lý.

Gã sai vặt kia la to: “Ta là người sai vặt của bá phủ, các ngươi dựa vào cái gì mà làm vậy với ta, đây là lạm dụng tư hình!”
Vệ Lương Âm vội vàng tới, nhắm ngay ngực gã đạp một cái: “Đồ chó chết!”
Gã sai vặt kia bị y đá văng ra xa, nửa cái mạng nhìn là không còn.

Bạch Quả yên lặng nhìn đối phương, Vệ Lương Âm lo lắng tiến lên nói: “Vạn gia kia không biết đang ủ mưu gì, cố ý tung tin đại tiểu thư Vạn gia có mệnh cách vượng phu, khiến hoàng đế tự mình chỉ hôn……!Cha vì chuyện này mà vào cung……”
“Đừng để cữu cữu cùng bệ hạ cãi nhau!” Bạch Quả bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Vì ta mà phá hư tình nghĩa quân thần, không đáng giá.”
Vệ Lương Âm cắn răng nói: “Thời điểm hoàng đế chỉ hôn có bao giờ nghĩ đến tình nghĩa với phủ tướng quân chưa? Ông ta bất nhân trước đây, mà còn muốn thần tử mang ơn?!”
Mặt Bạch Quả tái nhợt cười khổ một tiếng: “Bệ hạ……!Bệ hạ là sốt ruột cho ái tử, ít nhất, ông ta cũng quan tâm tới Tĩnh Vương điện hạ.”
“Ông ta quan tâm Tĩnh Vương, liền phải dùng một đại tiểu thư Vạn gia tới làm uất ức ngươi?” Vệ Lương Âm nắm chặt bả vai Bạch Quả, thần sắc phức tạp nói, “Nhóc Quả, bây giờ nếu ngươi nói một câu không chịu gả, ca liền mang ngươi tiến cung đi cầu bệ hạ hủy bỏ hôn sự này, dù gì có Vạn đại tiểu thư, hoàng đế sẽ nhớ đến phụ thân, có lẽ sẽ không không đồng ý.”
Bạch Quả ngơ ngẩn mà lắc đầu: “Không……!Không được……!Ta……”
Trên mặt cậu tràn đây lo sợ nghi hoặc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vệ Lương Âm, từng giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt, tràn đầy bi thương.

Cùng lúc đó, Vạn gia.

Vạn Ấu Lam thử áo cưới, ở trên gương đồng thưởng thức nhan sắc tuyệt đẹp của mình, giống như đang nói chuyện với không khí: “Công tử họ Bạch kia thế mà lại không kêu cữu cữu của mình từ bỏ mối hôn sự này đi, ai, thật là, trong lịch sử cậu không có duyên với Tuy An Đế, cần gì phải cưỡng cầu?”
Ngoại trừ nàng không có người thứ hai trong phòng, rất nhanh liền vang lên một âm thanh ồm ồm, giống như là máy phát điện không nhận được tín hiệu: “Liên quan đến luật bảo vệ quyền riêng tư của tinh tế, hệ thống vô pháp trả lời…!Tít…!Tít…”
Tiếng tít tít hỗn loạn vang bên tai, Vạn Ấu Lam bực bội che lại lỗ tai: “Mẹ nó, cái hệ thống rách nát này mà bán với giá mười vạn tinh tệ, lừa đảo người khác hả?! Một chút việc nhỏ cũng làm không xong, xúi quẩy muốn chết!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.