Tiểu Thê Bảo

Chương 42: Tĩnh Vương Là Người Nào


Đọc truyện Tiểu Thê Bảo – Chương 42: Tĩnh Vương Là Người Nào


Đang là tháng mười hai, thời tiết đã rất lạnh, sau khi Bạch Quả non nửa bao hạt dẻ rang thì Tạ Lâm không cho cậu ăn thêm miếng nào nữa.

“Phần còn lại đã nguội rồi, ăn vào trong bụng sợ là không tốt.” Tạ Lâm dùng giấy thấm dầu bao lại phần hạt dẻ rang rồi đưa cho người hầu bên cạnh, sau khi dùng khăn gấm lau sạch se chút dầu dính trên tay, mắt thấy vụn hạt dẻ dính trên khóe môi của Bạch Quả, liền duỗi tay dùng đầu ngón tay lau giúp cậu, cười khẽ nói, “Nếu thích, thì lần sau lại mua cho em ăn.”
Vào đông, một cơn gió cũng khiến người ta phải lạnh run, nhưng chỗ bị ngón tay Tĩnh Vương lướt qua lại nóng như đốt, Bạch Quả bị lời nói của Tạ Lâm làm cho e lệ, bắt đầu có chút ảo não với cái tính tham ăn của mình.

Cậu cũng đâu có đói bụng lắm đâu.

Nhưng mà làm sao lại cứ……!
Bạch Quả lén nhìn trộm Tạ Lâm, lại không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Tạ Lâm.

“……!Hửm?” Tạ Lâm cười cười, đẹp như tranh vẽ.

Bạch Quả nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu sau, cậu hình như có chút mơ hồ do lúc nãy còn đang bận kiếm lý do nào hợp tình hợp lý biện minh cho cái nết ham ăn của mình, bên này Tĩnh Vương hắn lại, hắn lại……!
Đẹp trai quá mức cho phép.

Tướng mạo của Tạ Lâm cực kỳ đẹp, ngoại trừ việc hắn là Tĩnh Vương đương triều cùng với tính tình ngang ngược của hắn ra, thì chỉ đơn giản một nụ cười nhẹ thôi, cũng đủ để rước lấy cơn bão đá lông nheo của các công tử tiểu thư trẻ tuổi vô tình lướt qua.

Mà ở giữa đường phố nhộn nhịp, nam nhân có vẻ đẹp động lòng người ấy lại dồn hết toàn bộ tâm tư vào một song nhi không rõ thân phận, dung mạo cũng không tính là quá xuất sắc, ngay lập tức có người nổi lên tâm tư đố kỵ, cái tâm tư muốn thay thế vị trí kia dâng lên.


“A, ngọc bội của ta!”
Một công tử trẻ tuổi mặc quần áo màu hải tùng sợ hãi kêu một tiếng, Bạch Quả liền cảm thấy giống như có cái gì đó đâm vào bả vai mình.

Cậu theo bản năng đong đưa cánh tay chạm vào cái đó, ngay sau đó Tạ Lâm vội duỗi tay ôm lấy cậu, cổ tay áo rớt ra một vật màu xanh biếc.

Ngay sau đó một cái khối ngọc bội trong suốt vỡ vụn nằm dưới đất.

“Ngươi……!Ngươi người này!” Công tử mặc quần áo màu hải tùng hốc mắt đỏ bừng chạy ra từ bên cạnh Bạch Quả, ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên ngộc bội đã vỡ tan tành, lại ngẩng đầu lên nước mắt lã chã cực kỳ ủy khuất, nhìn thập phần khiến người khác đau lòng.

Bên này Bạch Quả còn đang thất thần chưa biết chuyện gì đang xảy ra, công tử trẻ tuổi mặc quần áo màu hải tùng oán hận chỉ vào Tạ Lâm, thở không ra hơi nói, “Ngọc bội này là trước khi mất mẫu thân để lại cho ta, giữa thanh thiên bạch nhật sao ngươi lại dám ăn cắp……”
Cậu ta nói trong ủy khuất, càng nói sắc mặt càng sa sút, thậm chí khúc cuối còn mang theo giọng mũi.

Bạch Quả thấy thế, nhớ đến động tác Tạ Lâm bảo vệ mình, mím môi, không đợi Tạ Lâm mở miệng, cậu nhịn không được nhỏ giọng xin lỗi nói: “Xin, xin lỗi……!Hắn không phải cố ý.”
Là một đứa nói lắp?
Công tử trẻ tuổi buông mắt xuống che đi khinh bỉ chứa trong đôi mắt đang ủy khuất kia, lại nức nở nói: “Ngọc bội mẫu thân để lại cho ta lúc còn sống đã nát rồi, ngươi nói xin lỗi thì có ích lợi gì!”
Đáy lòng Bạch Quả càng thêm áy náy, cậu đột nhiên nhìn thấy túi tiền của mình, liền thật cẩn thận nói: “Ta, ta có thể bồi thường cho ngươi tiền……”
“Ngọc bội này tuy không phải là đồ tốt, nhưng nó trong lòng ta lại là độc nhất vô nhị, ngươi nói bồi thường tiền, nhưng ngươi có bồi thường vị trí của nó trong lòng ta không?” Công tử trẻ tuổi nhìn nhu nhược, nhưng ngoài miệng lại không có chút ý định nào muốn buông tha, “Công tử, có một vài đồ vật cho dù dùng tiền cũng khồn thể bù đắp được.”
Lúc nói ra lời này, công tử trẻ tuổi còn giả bộ lơ đãng mà ngã qua một bên, cắn môi ủy khuất mà u oán nhìn Tạ Lâm.


“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Vào lúc này Tạ Lâm mới nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt công tử trẻ tuổi sáng ngời, thần sắc vẫn như cũ, đáng thương vô cùng: “Ngọc bội này, là khi mẫu thân còn ở trên đời để lại cho ta, nói là sau này hãy đem vật ấy để lại cho phu quân……!Nhưng hiện giờ ngươi đã đập nát nó……!Ngươi, ngươi nhất định phải phụ trách!”
Tạ Lâm không hề gợn sóng mà liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Phụ trách? Phụ trách như thế nào?”
Sắc công tử trẻ tuổi ửng đỏ, cắn môi khó có thể mở miệng nói: “Muốn ngươi……!Cưới ta!”
Thanh âm của cậu ta không cao không thấp, nhưng đến tai của Bạch Quả lại như sấm rền gió dữ.

Theo bản năng nắm chặt đôi tay, Bạch Quả nhịn không được ngẩng đầu nhìn dung mạo thanh tú của công tử trước mắt, trong lòng đầy hoảng sợ, lo âu, nghi hoặc, bất an, còn không phát hiện sắc mặt của sau khi nghe thấy có chút tái đi.

Tĩnh Vương điện hạ……!Có đáp ứng hắn hay không?
Nhưng mà trong lúc Bạch Quả đang suy nghĩ miên man, Tạ Lâm đột nhiên nhàn nhạt nói: “Ồ, cưới ngươi?”
Công tử trẻ tuổi kia thấy sắc mặt khó coi của Bạch Quả, cực kỳ vừa lòng, cũng không quan tâm cái gì là rụt rè, “Ta chính là con trai trưởng của Đoạn gia đứng đầu trong thương nghiệp, bàn về thân phận, cũng không kém con cháu thế gia trong kinh, ngươi cưới ta không thiệt.”
“Con trai của thương nhân……” Tạ Lâm gật gật đầu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nhìn về phía tuỳ tùng của mình, không nhanh không chậm hỏi, “Nếu đem vào trong phủ, có thể cho cậu ta thân phận gì?”
Hắn nói với một giọng điệu thản nhiên ngạo mạn, giống như không phải đang nói về một người, mà là tại đàm luận về một con chó con mèo nào đó.

Người hầu đi theo là người kề cận với Tĩnh Vương, nghe vậy rũ mắt, cao giọng cười nịnh nói: “Chỉ là con trai của một thương nhân thấp kém, nếu điện hạ có ý định mang về làm kẻ hầu xách giày cho Vương phi cũng đáng.”
Tạ Lâm cười khẽ, hơi hơi cúi đầu ôn nhu nói: “Vậy đem hắn về làm kẻ xách giày cho Vương phi nhé?”
Bạch Quả ngay lập tức trợn to mắt, trố mắt mà hơi há mồm, lại nhịn không được lắc đầu nói: “……!Không, không cần.”

Tạ Lâm hỏi: “Không thích hắn à?”
Bạch Quả mím chặt môi, mặt mày có chút rũ xuống.

.

truyện tiên hiệp hay
“Xem ra Vương phi của bổn vương cũng không hoan nghênh ngươi tiến vào vương phủ.” Tạ Lâm tự như trấn an mà vuốt ve lưng của Bạch Quả, ngược lại nâng lên đôi mắt đen huyền nhìn đứa con trai của thương nhân bị hai câu của người hầu làm cho đỏ mặt, “Bổn vương vốn ngưỡng mộ Vương phi, nếu công tử vẫn khư khư cố chấp muốn bổn vương phụ trách, vậy bổn vương thu ngươi làm một kẻ thông phòng không danh không phận cũng được.”
“Ngươi……!Ngươi khinh người quá đáng!” Con trai của thương nhân đâu chịu nổi loại sỉ nhục này, sắc mặt đỏ lên nói.

Tạ Lâm híp mắt: “Thật sự là do Đoạn công tử yêu cầu quá đáng, làm bổn vương cũng rất là khó xử.”
Đoạn công tử luôn khoác lác là đã gặp qua không ít vương công quý tộc, thứ tỷ là sủng thiếp của Tần Vương, chỉ cần sinh con nối dõi sẽ được nâng lên làm trắc phi, mà cô cô ruột của cậu ta chính là vợ cả của lão hai phủ Ninh Quốc Công, địa vị so với thế gia nhất đẳng trong kinh cũng không xa vời là mấy.

Có thể nói, Tần Vương có thể xem như là một nửa tỷ phu của cậu ta, mà ngay cả Thái Tử điện hạ đương triều, cũng phải miễn cưỡng kêu cậu ta một tiếng biểu đệ.

Đoạn tiểu công tử bị người sủng quá mức, lúc nãy cậu ta vị dung mạo của Tạ Lâm làm cho rung động, mà bây giờ bị thái độ không thèm quan tâm của Tạ Lâm cùng người hầu bên cạnh hắn bắt nạt càng làm cậu ta thêm tức điên, làm cậu ta bị mất mặt cùng khó xử, vì thế tức giận nói: “Ngươi là Vương gia nào? Có tin là ta kêu biểu ca Thái Tử của ta xử ngươi không!”
“Ngươi làm càn!” Tùy hầu đột nhiên ra tiếng, “Ngươi cùng lắm chỉ là con trai của một thương nhân thấp kém, lại dám bất kính với Tĩnh Vương, còn lại dám lấy Thái Tử điện hạ ra làm thân thích, thật là to gan!”
Đoạn tiểu công tử bỗng nhiên bị tiếng nói dọa sợ, nhưng mà nghe được hai chữ “Tĩnh Vương”, khi cậu ta nhìn về phía Tạ Lâm, hai chân liền bất giác có chút mềm.

“Ngươi……!Ngươi là Tĩnh Vương, Tĩnh Vương điện hạ?!”
Chính là người trong lời đồn giết người không chớp mắt, là thân vương mà chỉ cần bị hắn thu vào hậu cung thì ngay ngày hôm sau sẽ chết bất đắc kỳ tử?
Cả người câu ta rét run, nghĩ đến những lời đồn đãi khủng bố trong kinh, lại nhìn Tạ Lâm thêm một cái, mô hôi lạnh ở sau lưng chảy đầm đìa, âm thanh kinh sợ run run nói: “Ta! Ta lúc nãy là lừa ngươi! Khối ngọc bội kia chỉ là khối ngọc bội bình thường! Không, không cần Tĩnh Vương điện hạ ngài phụ trách!”

Âm thanh bén nhọn dồn dập của Đoạn tiểu công tử thu hút không ít dân chúng xung quanh vây lại.

“Ai, ngươi xem kìa đó không phải là công tử Đoạn gia sao?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi……!Ngươi không nghe thấy Tĩnh Vương điện hạ cũng ở đây sao?”
“Tĩnh……!Tĩnh Vương điện hạ?”
Lúc hai tiếng “Tĩnh Vương” vang lên, đám đông không khỏi hạ thấp giọng, ai nhát gan thì cái cổ run bần bật, lui ra ngoài không dám vây xem.

Phải biết rằng bên cạnh tin đồn về TĨnh Vương trong kinh thành, nhưng chỉ cần có chuyện gì mà dính tới tên hắn, chắc chắn là không có chuyện tốt.

Càng có lời đồn đãi rằng, tính tình Tĩnh Vương rất thất thường, nếu bá tánh trong kinh thành đi trên đường, ai không cẩn thận nhìn đối phương nhiều hơn một cái, sẽ có khả năng chết không biết lý do!
“Cho nên……!Tĩnh Vương rốt cuộc là người nào?” Một bá thánh lớn gan trốn sau đám đông hỏi.

“Là người kia!”
“Đâu, người nào?”
“Ai nha, là cái người kia kìa!”
“Có thể chỉ cẩn thận được không?”
“Ngươi ăn cái gì mà ngu vậy, chắc chắn là cái người có vẻ mặt như hung thần kia rồi!”
“……!Thì ra là thế!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Không vui T^T
………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.