Đọc truyện Tiểu Thê Bảo – Chương 34: Huệ Phi Bị Biếm Thành Huệ Tần
Huệ phi kinh hãi, chột dạ nói: “Thần thiếp không bao giờ dám nghĩ như vậy!”
Tấn Nguyên Đế híp mắt nói: “Nhưng trẫm tại sao lại nhìn ra ngươi hoàn toàn là như vậy?”
Cho dù Huệ phi mơ ước vị trí hoàng hậu đã lâu, dã tâm cũng nhiều, nhưng nàng vốn chỉ là con gái của một tiểu quan trong đình, từ khi tiến cung tới nay thân phận vẫn không thay đổi, Huệ phi vẫn luôn biết rõ sở dĩ năm đó bản thân có thể bò đến vị trí này, hoàn toàn là dựa vào sủng ái của Tấn Nguyên Đế đối với mình.
Nhưng bây giờ Tấn Nguyên Đế giống như đối với mình dấy lên hoài nghi, dưới đáy lòng Huệ phi thầm mắng Bùi gia hơn chục lần, không chịu được mà chột dạ.
Huệ phi rũ mắt, che mặt mà khóc nói: “Bệ hạ hiểu lầm thần thiếp, thần thiếp sở dĩ rất coi trọng tới hôn sự của Tĩnh Vương điện hạ, bởi vì Thục quý phi nương nương khi còn trên đời đối xử với thần thiếp như tỷ muội ruột, Tĩnh Vương điện hạ là con của cố nhân, thần thiếp tự nhiên mới để bụng nhiều như vậy.”
“Ồ?” Tấn Nguyên Đế khẽ cười một tiếng.
Huệ phi cắn cắn môi mỏng, đôi tay nhẹ đặt ở trên đùi Tấn Nguyên Đế, mười ngón tay như bạch ngọc xanh mượt không dính chút nước xuân nào, tinh tế vuốt qua long bào Tấn Nguyên Đế, ngữ khí sâu kín: “Bệ hạ nếu hoài nghi tâm tư thần thiếp không trong sạch, không bằng thần thiếp đâm đầu vào trụ cung chết cho xong chuyện.”
Dứt lời, nàng liền khóc sướt mướt làm bộ đứng dậy.
Cung nhân chung quanh bị doạ cho rớt gan ra ngoài, Bích Ngọc càng ghê hơn, sợ hãi kêu lên tiến tới ngăn Huệ phi lại, trong miệng liên tiếp kêu “Nương nương không cần.”
“Tại sao lại đột nhiên cáu kỉnh vậy.” Tấn Nguyên Đế nhìn Huệ phi bị cung nhân đè ở bên chân, khom lưng sờ sờ búi tóc tinh xảo gắn trâm cài đẹp đẽ của nàng, trong giọng nghe không ra hỉ nộ, chầm chậm nói: “Trẫm chỉ là từ ý cùng ái phi nói chuyện phiếm thôi, ái phi làm gì phải ủy khuất đến thế?”
Huệ phi không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nức nở.
Vũ Lâm Cung trở nên im lặng, ai cũng không dám lên tiếng.
Đại khái là qua nửa canh giờ, Tấn Nguyên Đế đột nhiên khẽ cười một tiếng.
“Trẫm vốn là nghe nói cung nhân bảo ngươi không thoải mái, mới đến nhìn ngươi, ngươi lại lật ngược, thế mà lại giở tính tình với trẫm.” Tấn Nguyên Đế nói như vậy, tự mình nâng Huệ phi ngồi ở bên người mình nói, “Quả là do trẫm sủng ngươi quá rồi.”
“Bệ hạ, thần thiếp là thật sự nghĩ tốt cho tỷ tỷ Thục quý phi, mới dám đối với Tĩnh Vương điện hạ quan tam nhiều như vậy.” Huệ phi dùng khăn xoa xoa khóe mắt, thật cẩn thận nói.
Tấn Nguyên Đế sắc mặt nhàn nhạt: “Trẫm đã biết, ái phi không cần giải thích.”
Huệ phi tự cho là Tấn Nguyên Đế không hề so đo với mình nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại thuận thế ủy ủy khuất khuất mà dựa vào trong ngực Tấn Nguyên Đế, hơi hờn dỗi nói, “Thần thiếp có thể có được vinh sủng như hôm nay, còn không phải đều là bệ hạ cho sao? Bệ hạ hiện giờ ngược lại còn trách thần thiếp tính tình kiêu căng, thần thiếp không nhận.
”
Tấn Nguyên Đế nghe vậy, cười cười, mặt mày sâu thẳm: “Ái phi nói phải, là trẫm kỳ cục.”
Công việc trong triều rất bận rộn, Tấn Nguyên Đế buổi trưa ở Vũ Lâm Cung dùng xong cơm trưa, nghỉ ngơi chút mới bãi giá rời đi.
Mà ước chừng mới ra khỏi chính điện Vũ Lâm Cung không xa, nụ cười trên mặt Tấn Nguyên Đế liền biến mất, ai cũng có thể nhìn ra ông đang không cao hứng.
“Triệu Lâm, ngươi nói Huệ phi xem, tâm có thật sự không lớn?” Tấn Nguyên Đế chậm rãi đi ở trên đường sỏi đá, giống như không chút để ý mà nói.
Triệu Lâm là lão nhân hầu hạ bên người Tấn Nguyên Đế, sao còn có thể không hiểu tính tình Tấn Nguyên Đế được.
Châm chước một chút, hắn rũ mắt, ở bên người Tấn Nguyên Đế cười làm lành nói: “Tâm tư của nương nương nô tài không thể hiểu hết được, nhưng mà theo suy nghĩ của nô tài, các nương nương ở trong cung ai lại không muốn gần với bệ hạ hơn một chút chứ?”
Tấn Nguyên Đế nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười nhạo một tiếng, không nói chuyện nữa.
Nhưng mà vào lúc này, ở cửa chính Vũ Lâm Cung có một tiểu cung nữ rũ mắt xuống đứng một mình, tiểu cung nữ kia có vẻ lá gan không lớn, khi Tấn Nguyên Đế đi đến cách nàng một khoảng không xa lắm, tiểu cung nữ đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.
Triệu Lâm nhíu mày, đang muốn mở miệng nói, nhưng Tấn Nguyên Đế lại bị dung mạo của tiểu cung nữ hấp dẫn ánh nhìn, dừng ở trên khuôn mặt ửng đỏ kiều diễm của nàng.
Bước chân Tấn Nguyên Đế dừng một chút, đi đến bên cạnh cung nữ, lệnh cung hầu nâng cằm nàng lên: “Ngươi là cung nữ ở đây?”
Tiểu cung nữ nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Tấn Nguyên Đế híp mắt: “Mặt tại sao lại hồng như vậy, do bôi son phấn?”
Cung nữ cấp thấp không thể tô son điểm phấn là quy củ bất thành văn trong cung, tiểu cung nữ bị Tấn Nguyên Đế hỏi mà run cầm cập, hai mắt đẫm lệ lắc đầu nói: “Nô tỳ không có, nô tỳ……!Nô tỳ lúc sáng hầu hạ Huệ phi nương nương không cẩn thận nói sai, chọc nương nương không vui, bị thưởng mấy cái bạt tay trách phạt mới thành ra như vậy.”
Tấn Nguyên Đế khẽ cau mày, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu cung nữ co rúm lại nói: “Nô tỳ tên là Bảo Hạnh.”
“Là cái tên hay.”
Khuôn mặt Tấn Nguyên Đế trầm xuống, lệnh cung hầu buông tiểu cung nữ ra, không lại nói lời khác, liền lại nâng bước rời đi.
Tâm tư Đế vương không thể đoán được, tuy là Triệu Lâm lúc này vẫn không nghĩ ra Tấn Nguyên Đế hỏi cung nữ kia mấy câu, rốt cuộc là do xuất phát từ hứng thú nên thuận miệng hỏi vài câu, hay là có ý vị khác ở trong đó.
Cùng lúc đó, trước Ngự Thư Phòng, Tạ Lâm cùng quan viên kiểm tài sản thay Vệ gia mới rời khỏi phủ Xương Bình Bá không hẹn mà gặp.
“Vương đại nhân, Tô đại nhân, và vài vị đại nhân lâu ngày không gặp.” Tạ Lâm một tay giơ lên, thần sắc nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân quả nhiên là minh nguyệt sáng trong, tư thái ngọc thụ lâm phong lịch sự trang nhã.
Vài vị quan xưa nay nghe nói tính cách Tĩnh Vương Tạ Lâm vốn thô bạo, vui giận không đoán được, bọn họ nhìn nhau vài cái, Vương đại nhân cầm đầu cẩn thận cung kính mà chắp tay nói: “Thần thỉnh an Tĩnh Vương điện hạ.”
Tạ Lâm cười khẽ, tùy ý nói: “Các vị đại nhân không cần giữ lễ tiết như thế, bổn vương không biết các vị đại nhân cùng tiến cung là là chuyện gì sao?”
Nếu là lời này là do các Vương gia khác hỏi, Vương đại nhân còn châm chuốc do dự một chút, nhưng hỏi chuyện chính là Tĩnh Vương, liên quan đến thân phận của chuẩn Vương phi là con vợ cả không được sủng ái ở phủ Xương Bình Bá, nhưng lại là cháu ngoại ruột của Vệ tướng quân, liền không khỏi lộ ra cười nói: “Thần cùng mấy người phụng lệnh hoàng thượng đi đến phủ Xương Bình Bá kiểm kê gia tài Vệ gia,bây giờ chuẩn bị tiến cung báo cáo.”
“Các vị đại nhân vất vả.” Tạ Lâm thu lại mặt mày, đạm đạm cười, “Không biết các vị đại nhân ở phủ Xương Bình Bá kiểm kê có thuận lợi không?”
Vương đại nhân nghe vậy, đầu tiên là thở dài, lại lắc đầu cười khổ nói: “Vương gia có điều không biết, Xương Bình Bá hôm qua tuy ở trước mặt bệ hạ nói rất hùng hồn là thay Vệ gia bảo quản gia tài, nhưng gia tài Vệ gia cùng tư khố phủ Xương Bình Bá đã trộn lẫn với nhau mười mấy năm, tiền bạc không biết đã hao hụt hết bao nhiêu, chỉ mới đối xứng kiểm tra thôi, nhưng ước chừng thiếu hơn 40 vạn hoàng kim!”
Tạ Lâm phối hợp mà nhăn mi: “Nghiêm trọng thật.”
Vương đại nhân nói: “Không chỉ có như thế, châu báu đồ chơi quý giá vốn thuộc về Vệ gia, cũng ước chừng biến mất hơn phân nửa, mà nơi ở trong phủ Xương Bình Bá chỉ tìm được số ít trân bảo của Vệ gia, Vương gia đoán xem là ở phòng nào?”
Tạ Lâm lắc đầu cười cười: “Bổn vương đoán không ra.”
Vương đại nhân hạ giọng nhỏ giọng nói: “Đừng nói Vương gia đoán không ra, ban đầu mấy người bản quan cũng là trăm triệu không nghĩ tới, Xương Bình Bá kia cùng phu nhân Xương Bình Bá dám không kiêng nể gì mà đem những trân bảo thuộc về Vệ gia ngang nhiên đặt trong phòng mình, trong đó cũng có số ít đồ vật bị bọn họ lấy làm ban thưởng, thưởng cho thiếp thất hay là nô tài lập công trong phủ.”
Tạ Lâm đã sớm biết hai người Xương Bình Bá cùng Hà thị là cái loại người gì, trong lòng lạnh nhạt rất nhiều, nhưng trên mặt lại đối với lời Vương đại nhân nói biểu hiện mười phần khiếp sợ, cũng nhíu mày trầm giọng nói: “Xương Bình Bá cùng với phu nhân đây là chiếm đoạt gia tài Vệ gia cho riêng mình nhưng không thành?”
Ai nói không phải đâu?
Vương đại nhân đang muốn tiếp tục cảm thán, cách mấy người không xa, thánh thượng giá lâm.
Tấn Nguyên Đế mới từ chỗ Huệ phi hứng thú đã không cao, lại nhìn thấy bên ngoài Ngự Thư Phòng không ít người, liền mệt mỏi xoa xoa thái dương, tuyên mấy người cùng vào trong ngự thư phòng.
Tĩnh Vương có phẩm cấp trong người, đi vào Ngự Thư Phòng liền có nô tài lấy ghế bưng trà.
Trước khi để Vương đại nhân mở miệng, Tạ Lâm hướng Tấn Nguyên Đế thỉnh an, đạm thanh nói: “Chuyện nhi thần muốn cùng ngài nói không vội lắm, không bằng phụ hoàng nghe các vị đại nhân nói trước đi.”
Tấn Nguyên Đế nhìn mấy người Vương đại nhân mấy cái, trong lòng có vài phần suy nghĩ, cũng không kiêng dè Tạ Lâm, kêu Vương đại nhân tiến lên nói chuyện, trong tay cầm lấy quyển tấu chương đọc câu được câu không.
Mở đầu, Vương đại nhân tường thuật ở phủ Xương Bình Bá kiểm kê được bao nhiêu gia tài Vệ gia, Tấn Nguyên Đế còn không có cảm giác gì, đến lúc sau nghe phủ Xương Bình Bá nuốt hơn 40 lượng hoàng kim cùng toàn bộ phận trân bảo của Vệ gia cũng biến mất, lại làm Tấn Nguyên Đế không thể không nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Tra ra được những kim lượng cùng trân bảo đi đâu không?”
Vương đại nhân rũ mắt: “Hồi bẩm bệ hạ, thần tra thì tra được, nhưng hướng đi của kim lượng cùng trân bảo của Vệ gia lại có chút, có chút……”
Hắn do dự vài phần ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Lâm.
Tạ Lâm ngồi ở trên ghế phẩm trà, thấy thế cười nói: “Ý của Vương đại nhân là kêu bổn vương tạm thời lảng tránh đi chỗ khác sao?”
Vương đại nhân có chút xấu hổ mà cười cười.
Tấn Nguyên Đế lại không cho là đúng, cười như không cười nói: “Không có việc gì, Xương Bình Bá là người tầm thường, cho dù cho hắn trăm ngàn cái lá gan, hắn có thể lấy tiền bạc đi nuôi quân lính tạo phản sao? Vương khanh chớ có ấp a ấp úng, mau nói những tiền tài đó bị Xương Bình Bá mang đi đâu?”
Vương đại nhân nuốt nước miếng một cái, cùng Tô đại nhân bên cạnh liếc nhìn nhau, Tô đại nhân từ trong cổ tay áo chậm rãi móc ra một quyển sổ sách, trình lên.
Lão thái giám Triệu Lâm tiếp nhận quyển sách, sau khi kiểm tra không có vấn đề, đưa cho Tấn Nguyên Đế, Tấn Nguyên Đế mở ra sổ sách, Vương đại nhân khẩn trương nói tiếp: “Sổ sách là đám người vi thần ở trong phòng phu nhân Xương Bình Bá Hà thị phát hiện ra, trong sổ sách này ghi lại tỉ mỉ trong mười mấy năm qua, Hà thị đưa bao nhiêu tiền tài vào trong phủ Hà gia, trong cung cùng với……!trong phủ của Tần Vương điện hạ.”
Triều thần cùng nhiều vương công quý tộc có kết đảng kéo phái cũng không hiếm lạ, nhưng chuyện này chỉ cần không thọc đến trước mắt Tấn Nguyên Đế liền không có việc gì, một khi đưa đến trước mắt, đó chính là một thọc một lỗ bự chảng.
Sổ sách rất dày, Tấn Nguyên Đế lật sơ sơ qua vài tờ liền giận tím người mà đem sổ sách ném lên trên án, sắc mặt cũng trầm xuống, cười nói: “Hay cho một Hà gia, hay cho một Tần Vương, hay cho một Huệ phi!”
Tạ Lâm đứng dậy nói: “Phụ hoàng bớt giận.”
Tấn Nguyên Đế xem xong sổ sách kia bụng đầy lựa giận, làm sao có thể vì một câu nói bớt giận của Tần Vương mà hạ hỏa? Ước chừng hơn ba mươi vạn hoàng kim đều bị phủ Xương Bình Bá đưa cho Tần Vương, mà Tần Vương tự dưng lại cần nhiều bạc như vậy để làm gì? Lúc trước Tấn Nguyên Đế còn cười nhạo Xương Bình Bá là người bình thường, cho dù nuôi binh lính cũng không thể lật đổ thành công, nhưng lúc này ngân lượng đều ở trong người Tần Vương, Tấn Nguyên Đế đã lập tức ngồi không yên.
Ông làm hoàng đế nhiều năm, bệnh đa nghi rất nặng, sau khi các hoàng tử thành niên phong vương, chỉ ban tước vị vương gia không nhắc đến chút gì về đất phong, đó là lúc Tấn Nguyên Đế bắt đầu kiêng kị suy nghĩ trong lòng.
Mà hiện giờ Tần Vương Tạ Thành cùng phủ Xương Bình Bá, hoặc là nói cùng Hà gia cấu kết, lui tới hàng vạn ngân lượng, đã chạm đến giá trị chịu đựng cực hạn của trong lòng của Tấn Nguyên Đế, chạm vào vảy ngược, Tấn Nguyên Đế liền càng không thể nào che giấu tức giận của mình.
Vương đại nhân thấy Tấn Nguyên Đế lên cơn thịnh nộ, nhất thời quỳ xuống cùng Tạ Lâm thỉnh thánh thượng bớt giận.
Tấn Nguyên Đế là hận không thể ngay lập tức kêu Tần Vương tiến cung mắng cho một trận, nhân tiện tra rõ □□, nhưng trước mắt việc này cũng có liên hệ đến trong cung, ông không thể không trước áp xuống tính tình, lệnh Triệu Lâm cầm sổ sách giao cho Vệ gia đi đối chiếu sổ sách, lập tức thanh toán Huệ phi trong Vũ Lâm Cung một phen.
Quả là ái phi “tốt” của ông, trong mười mấy năm, từ tay phu nhân Xương Bình Bá-muội muội ruột thịt của mình nhận không ít đồ tốt nhỉ?
Mà trong Vũ Lâm Cung, Huệ phi không biết tai vạ của mình sắp tới, lại còn đang tính toán hoàn thiện mộng làm Hoàng Hậu của nàng.
Trong ngự thư phòng, Tấn Nguyên Đế nhắm hai mắt ngồi ở trước ngự án, chờ cung nhân trở về bẩm báo.
Mà trong Vũ Lâm Cung đột nhiên bị giáng xuống đạo thánh chỉ tra rõ làm cung nhân cùng Huệ phi đều hoảng sợ, tự nhiên là đã trở thành khung cảnh không thể dùng dăm ba câu gà bay chó sủa để hình dung được nữa.
Cung phi có chút phẩm cấp trong cung nghe nói việc này, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, ngay cả chỗ Triệu thái hậu cũng bị kinh động, phái ma ma bên người tới hỏi Tấn Nguyên Đế là có chuyện gì xảy ra, sau lại biết được Huệ phi cùng quan triều có quan hệ với nhau, liền không hề hỏi nữa.
Lão thái giám Triệu Lâm mang theo cung nhân cơ hồ đem Vũ Lâm Cung dọn sạch, thực sự tra ra không ít tài vật được ghi trong sổ sách của Vệ gia, làm các cung nhân liếu lưỡi rất nhiều, Huệ phi nhìn đã sắp điên đến nơi.
“Huệ phi nương nương, sớm biết có ngày hôm nay sao ngày lại làm vậy?” Triệu Lâm nhéo giọng bên trong lại có chút thương hại nói.
Huệ phi lắc đầu, kim thoa trên đầu lay động kịch liệt: “Bổn cung không biết! Mấy đồ vật này là do muội muội của bổn cung ở ngoài cung đưa vào, bổn cung làm sao có thể biết mấy thứ này vốn thuộc về Vệ gia!”
Hà phủ là gia cảnh gì, phủ Xương Bình Bá phủ là gia cảnh gì? Đám trân bảo quý hiếm này, thời điểm Huệ phi nhận từ trong tay muội muội mình, trong lòng không lẽ không nghi ngờ lai lịch của nó sao?
Triệu Lâm thở dài mà lắc đầu: “Những lời này của nương nương, vẫn là đợi gặp bệ hạ rồi nói.”
Triệu Lâm chân cẳng chậm chạp, ở trong Vũ Lâm Cung kiểm kê xong, nên để tiểu thái giám nhỏ tuổi trở về Ngự thư phòng báo cáo.
Tiểu thái giám đem tình hình trong Vũ Lâm Cung nói cho Tấn Nguyên Đế, Tấn Nguyên Đế trầm mặc một lúc lâu, nói: “Trẫm đang nghĩ, biếm Huệ phi thành Huệ tần, các khanh thấy như thế nào.”
Các vị đại nhân ở phía trước án liếc nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Huệ phi là cung phi, nếu phạm phải việc tày trời, đâu phải nơi để thần tử như bọn họ khua môi múa mép?
Nhưng mà Tấn Nguyên Đế cũng không thật sự trông cậy đám thần tử này sẽ nói được câu ra hồn nào, chỉ qua loa viết tốt thánh chỉ, giao cho tiểu thái giám lúc nãy tới, kêu hắn giao tơi Vũ Lâm Cung tuyên đọc.
Một chuyến đi về này hết thảy chỉ đến một nén nhang, mà tin tức trong cung xưa nay vốn linh thông, bên trong Vũ Lâm Cung Huệ phi còn chưa bị biếm vì đạo thánh chỉ, liền đã có mấy quý nhân trong cung biết được.
Trương quý quân hãy còn đang bệnh, đối với chuyện phi tần trong cung thăng hay bị biếm cũng không để ý, hắn nghe người hầu nói Huệ phi bị biếm, chỉ nhíu mày hỏi một câu liền không hề quan tâm.
Mà người vui sướng nhất chính là Vinh phi, nói thẳng là được sủng ái như Huệ phi cũng có thể có hôm nay, thật là ông trời mở mắt.
Đến nỗi mẹ đẻ Lệ tần của Tần Vương Tạ Thành bây giờ cũng chưa biết nhi tử của mình cũng dây vào chuyện này, nghe Huệ phi biếm thành tần, nụ cười trên mặt còn tươi hơn hoa.
“Hừ, để xem tỷ tỷ Huệ tần của chúng ta ngày sau còn dám diễu võ dương oai với bổn cung không.”
Lệ tần nói như thế.
Kiểm gia tài Vệ gia ở trong Vũ Lâm Vung vẫn còn phải đưa về Vệ gia, Tấn Nguyên Đế xoa thái dương ở trong Ngự Thư Phòng cùng Vương đại nhân nói chuyện một chút, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng Tấn Nguyên Đế hỏi Tần Vương Tạ Thành đâu, Tạ Lâm lại đột nhiên nói một câu, khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.
“Nhi thần nhớ mang máng, cái bình phong trong Ngự Thư Phòng hình như là tặng lễ của Huệ tần nương nương đưa cho phụ hoàng hôm sinh thần?”
Tấn Nguyên Đế nhướng mày, nhìn về phía cái bình phong trong phòng.
Tấm bình phong này ở trong Ngự Thư Phòng, cách bảy năm trong tiệc mừng thọ của Tấn Nguyên Đế, đó là món ông thích nhất, Huệ tần năm đó sở dĩ có thể nhảy lên trở thành một trong bốn vị phi, cũng có một phần là do tấm bình phong này làm Tấn Nguyên Đế quá mức yêu thích, mới khiến cho ông chú ý tới Huệ tần nhiều hơn.
Tấn Nguyên Đế hồi tưởng xong, sắc mặt đột nhiên xanh mét lạ thường.
Tô đại nhân đứng trước ngự án, do dự thật lâu sau, rốt cuộc nhịn không được ra tiếng nói: “Bệ hạ……!Thứ vi thần có chuyện muốn nói, bệ hạ, tấm bình phong này, quả thật là có ngoại hình cực kỳ ăn khớp với tấm bình phong tên là gỗ đàn điêu phúc lộc thọ lưu li được miêu tả trong sổ sách của Vệ gia, nếu Vệ đại nhân ở đây, có lẽ là chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra……!có phải cũng là vật thuộc Vệ gia hay không.”
“Tô ái khanh nói phải.” Tấn Nguyên Đế mặt đen như đít nồi, nghĩ đến Huệ phi mấy năm liên tục đều hiến trân bảo cho ông ngày mừng thọ, không khỏi hoài nghi lai lịch, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói, “Đợi trẫm tuyên Vệ khanh tiến cung, để Vệ khanh nhìn một chút.”
Thay Vệ gia thanh tra gia tài bị phủ Xương Bình Bá nuốt đi không ngờ lại tra tới tới tận trên người mình, tâm tình Tấn Nguyên Đế phi thường phức tạp, lại cùng Vương đại nhân nói chuyện vài câu, sau khi vẫy lui mấy người, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại mình Tĩnh Vương.
Tấn Nguyên Đế xoa cái trán, phiền muộn nói: “Còn con, con hôm nay tới tìm trẫm là có chuyện gì.”
Tạ Lâm cười nhạt nói: “Ngoại tổ của nhi thần cố ý kêu nhi thần vào cung cảm tạ phụ hoàng, thay Dương gia giành lại công đạo.”
Tấn Nguyên Đế hơi hơi giương mắt: “Trẫm không có thể tước mũ cánh chuồn của Bùi khanh, ngoại tổ con không oán trẫm?”
Tạ Lâm thu cười, sắc mặt nhàn nhạt: “Phụ hoàng cần cân bằng triều thần trên dưới, vị trí của Bùi đại nhân là mấu chốt, không thể tuỳ ý động đậy đến, đạo lý này nhi thần cùng ngoại tổ cùng một nhà đều hiểu.”
Tấn Nguyên Đế đột nhiên nói: “Con rất lâu rồi không cùng trẫm nói chuyện tâm bình khí hoà* như vậy.”
*: tâm bình tĩnh, lời nói hoà thuận
Tạ Lâm rũ mắt không nói, trong mắt tràn đầy đạm mạc.
Tấn Nguyên Đế không kiên nhẫn nhìn bộ dáng này của hắn, tính tình nổi lên không tránh được lại răn dạy Tạ Lâm vài câu, vì thế hai người phụ tử lại lần nữa tan rã trong không vui.
Đối với Tạ Lâm mà nói, tình cảm phụ tử lúc trước của hai người sớm đã hết từ đời trước, tuy đời này được trọng sinh lại, trong mắt Tấn Nguyên Đế đối với bản thân còn tồn tại chút tình cảm phụ tử, nhưng bây giờ tình thân giống như là sắp nứt toạc, đầy nguy cơ đứt đoạn, có lẽ chỉ cần một chuyện nhỏ bé không đáng để gió thổi cỏ lay nữa thôi, liền đủ để đem tình thân này tan tát không còn gì.
“Điện hạ, coi chừng gió.”
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Vương Hữu Toàn thay Tạ Lâm phủ thêm lớp áo choàng.
Tạ Lâm nhìn sắc trời, nhắm mắt nói: “Bổn vương mơ hồ nghĩ đến, ngày ba tháng sau hình như là sinh nhật của đại công tử?” Nói là mơ hồ, nhưng hắn đã từng thay Bạch Quả tổ chức rất nhiều lần sinh nhật, kỳ thật muốn đem ngày này nhớ thì chẳng có kẻ nào nhớ rõ bằng hắn.
“Điện hạ nhớ không sai.” Vương Hữu Toàn rũ mắt nói, “Trước đó vài ngày Khâm Thiên Giám mới vừa so sánh sinh thần bát tự của đại công tử và Vương gia, lão nô có nhìn qua một chút, đúng là ngày này.”
Tạ Lâm gật đầu, đột nhiên cười cười nói: “Qua sinh nhật, là đủ mười tám.”
Nói xong, không biết hắn đang hồi tưởng chuyện gì, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Sắp thành niên rồi.”
………..