Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 64


Đọc truyện Tiểu Thất, Chậm Đã! – Chương 64

Tống Lương Trác rời khỏi bữa tiệc thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, có vài người trẻ tuổi thân nhau ồn ào muốn đi nháo động phòng, bị một câu nói của Lưu Hằng Chi cản lại.

Lưu Hằng Chi thần bí hề hề nói, “Người ta là bổ hôn, tẩu tử có thai, không thể nháo!”

Sao? Có thai! Mọi người há mồm kinh ngạc, Lưu Hằng Chi u buồn im miệng.

Lưu Hằng Chi nhìn Nhược Thủy đang cầm mấy quả khô chạy tới, trong mắt đột nhiên tưởng tượng ra Nhược Thủy đang mang thai. Lưu Hằng Chi lắc lắc đầu, ngầm bực việc định ngày thành thân trễ, thành thân đã không trước Tống Lương Trác, đứa nhỏ lại có trễ hơn người ta, chẳng phải là không được làm lão đại hay sao? Khoanh tay ngồi nhìn đứa nhỏ của Ôn Minh Hiên sinh ra rồi, bên này khẳng định cũng sẽ nhanh thôi, nhà bọn họ không lẽ lại làm thứ ba hay sao?

Tiểu tam đấy! Biểu tình của Lưu Hằng Chi thật đau khổ mà thở dài.

Rời khỏi bữa tiệc còn có Lâm Tử Tiêu. Nàng vừa rời đi thì Tống mẫu liền bảo Đông Mai đi theo ngay.

Tử Tiêu tránh khách mời cùng hạ nhân, đến thẳng chỗ cổng trong ngăn lại Tống Lương Trác mặt đang tràn ý cười. Dường như Tống Lương Trác có chút say, thấy Lâm Tử Tiêu lại cười cười, chỉ là tươi cười này lại không ấm áp, tràn đầy tình cảm như lúc nãy, có chút lạnh của tháng mười một.

Tử Tiêu cũng cười cười, “Chúc mừng nhị ca.”

Tống Lương Trác bước lùi vài bước, nhìn tiểu viện ở bên cạnh hậu viện sáng trưng đèn đuốc, thản nhiên mở miệng nói: “Lâm cô nương gọi ta là Tống thiếu gia được rồi.”

Tử Tiêu cười cười tự giễu, lấy ra một túi hương đưa ra , “Nhị ca, đây là túi hương Tử Tiêu tự tay thêu cho huynh, vẫn là mùi hoa lan mà nhị ca thích nhất.”

Tống Lương Trác cũng không quay đầu, giống như lười nhiều lời, cất bước đi về phía trước.

“Nhị ca!” Tử Tiêu đuổi lên phía trước, “Một lần cuối cùng, muội đã hiểu được lòng của nhị ca, về sau sẽ không dây dưa nữa.”

Tống Lương Trác kinh ngạc quay đầu, nhìn tay nàng đưa ra, suy nghĩ rồi nhận lấy, nói: “Cảm ơn hạ lễ của cô nương, ta sẽ chuyển cho Tiểu Thất, mời Lâm cô nương trở về đi.”

Tử Tiêu cười cười, “Mượn một ít thời gian của nhị ca là được rồi. Nhị ca, muội đã nghĩ qua, quá chờ đợi một cái gì cũng không tốt, đuổi theo thì chi bằng là buông tay trước, nói không chừng sẽ có khả năng xoay chuyển.”

Tống Lương Trác nhíu mày, “Lâm cô nương muốn nói cái gì?”

Tử Tiêu nhìn Tống Lương Trác cười mà không nói, thấy Tống Lương Trác lại xoay người đi mới nói: “Nhị ca, không cảm thấy Tử Tiêu xinh đẹp như trước sao?”

Trước mắt Tống Lương Trác hơi choáng váng, trong người cũng nóng lên. Tống Lương Trác lắc lắc đầu, hít vào một ngụm khí lạnh, lại không thể giảm bớt cảm giác khẩn trương trên người.

Đông Mai bước nhanh lên chạy tới, ngăn cách hai người, nói với Tống Lương Trác: “Thiếu gia trở về phòng đi, thiếu phu nhân còn đang chờ.”


Tử Tiêu đẩy Đông Mai một cái, Đông Mai giật mình ôi một tiếng, cao giọng kêu hai gã gia nhân lại, chỉ vào Lâm Tử Tiêu nói: “Vị cô nương này đi lầm đường, mang cô nương này đi lên phía trước.”

Bước chân của Tống Lương Trác yếu ớt đi về phía trước, tiện tay đem túi hương Lâm Tử Tiêu tặng ném vào chậu hoa bên đường.

Thu Đồng bước nhanh ra đón, thấy Tống Lương Trác bước đi không vững liền đưa tay ra đỡ, Tống Lương Trác đụng tới tay nàng mà khống chế không được, theo bản năng mà bỏ ra. Tay của Thu Đồng giống như là khối băng, làm giảm bớt khô nóng trên người hắn, lại khiến trong lòng Tống Lương Trác rất sợ hãi, bước chân nhanh hơn tiến vào trong tiểu viện.

“Thiếu gia làm sao vậy?” Thu Đồng lo lắng bước nhanh đuổi theo, hỏi.

“Nước, chuẩn bị nước lạnh!” Tống Lương Trác thở gấp, “Ta muốn tắm rửa.”

Thu Đồng kỳ quái nhìn Tống Lương Trác, nương theo ngọn đèn mà thấy hai má hắn đều đỏ bừng lên, cũng không dám trì hoãn, chạy nhanh bảo nha hoàn đi chuẩn bị nước, chính mình thì cách hắn không xa không gần mà đi theo.

Tống Lương Trác vừa vào động phòng thì bảo người nói lễ nghi đi ra ngoài, ngồi xuống bàn rót ngay một chén trà uống.

“Tướng công?” Tiểu Thất ngồi đến mông đau, cười tủm tỉm lên tiếng, sờ soạng cầm lấy một trái táo ăn, vừa nhai vừa nói: “Ta đói bụng, Thu Đồng nói chàng trở về còn phải uống rượu, ta không thích ăn sừng, có thể chỉ ăn điểm tâm thôi hay không?”

Tống Lương Trác lại uống một chén trà lạnh, ngâng đầu nhìn về phía Tiểu Thất. Trước mắt chỉ thấy một mảnh màu đỏ bay qua bay lại, Tống Lương Trác nhìn thật lâu mới nhìn thấy Tiểu Thất đã cởi giày, ôm gối ngồi ở đầu giường. Tư thế không đúng, nhưng khăn voan vẫn hoàn hảo, không bị dời đi.

Tống Lương Trác cười cười, hít vào một hơi cầm lấy xứng can(*) đi qua, giở khăn voan của nàng lại lui về.

(*)xứng can: cái cây dùng để giở khăn voan trong phim TQ

“Tiểu Thất tự ăn trước đi, ta đi tắm trước.”

Tiểu Thất lê giày đi đến bên bàn, nâng gương mặt đỏ bừng của Tống Lương Trác lên liền giả vờ cả giận nói: “Tướng công đã uống bao nhiêu rượu?”

Vẻ mặt tức giận này của Tiểu Thất thật sự rất là đáng yêu, bĩu môi nhăn mặt lại, khóe mắt lại mang theo ý cười vui vẻ. Tầm mắt của Tống Lương Trác quét qua môi của nàng thì không rời đi được, vốn đã dùng trà lạnh áp chế đi một ít dục vọng nhưng bây giờ lại bùng lên như lửa cháy.

“Tướng công?” Tiểu Thất xoa xoa vẻ mặt kỳ quái của Tống Lương Trác, nhíu mày.

Tống Lương Trác nuốt một ngụm nước miếng, liền ôm lấy Tiểu Thất mà hôn thật mạnh.

Thực mềm, thực mát, thực…


“Ai nha!” Tống Lương Trác còn chưa cảm thán xong thì đã bị tiếng kêu sợ hãi của Thu Đồng đang cúi đầu đánh gãy.

Tống Lương Trác lưu luyến rời khỏi đôi môi kia, chôn đầu vào hõm vai Tiểu Thất không lên tiếng.

“Cái kia, thiếu gia, còn, tắm rửa không?” Thu Đồng không xác định hỏi.

“Không tắm, không phải ban ngày đều đã tắm qua sao!” Tiểu Thất khoát tay, rất có khí thế của thiếu phu nhân mà thay Tống Lương Trác quyết định.

Thu Đồng nhìn Tống Lương Trác vẫn không ngẩng đầu, suy nghĩ rồi vẫn để lại một chậu nước lạnh, nghe theo mà đi ra ngoài. Một lát sau lại cách cửa phòng nói: “Thiếu phu nhân nhớ rõ nói với thiếu gia uống chén rượu giao bôi.”

Tiểu Thất đẩy Tống Lương Trác ra, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, mặt nhăn lại, nghiêm mặt nói: “Chàng thật sự là đại sắc lang, không phải hôm nay ta chỉ xinh đẹp hơn một chút sao?” Tuy rằng mỹ phụ nhân nói có thể kích thích cho tướng công là chuyện đáng để kiêu ngạo nhất, nhưng nàng vẫn cảm thấy không ngọt ngào bằng nói lời tâm tình ngọt ngào đến vui sướng kia.

Tống Lương Trác xấu hổ khụ một tiếng, nhẫn nại nén dục niệm xuống, buông Tiểu Thất ra, đứng dậy rửa tay, lại lấy nước lạnh để lên mặt đã nóng bừng. Trong lòng bàn tay có chỗ đã biến thành màu đỏ, đụng vào một chút liền cảm thấy làn da như bị khát. Tống Lương Trác nhíu mày, liền mang cả trường bào đã chạm đến túi hương kia ném qua một bên.

“Sao tướng công lại cởi quần áo?” Tiểu Thất có chút không hiểu nổi, dù bọn họ đã ân ái, nhưng không thể nào vừa vào cửa liền không nói hai lời mà hắc hưu hắc hưu rồi, chẳng lẽ nam nhân vào động phòng đều thế này sao?

Cởi trường bào thì càng không thể che giấu, Tống Lương Trác dứt khoát đi đến bên giường kéo chăn ra nằm, yên tĩnh xoa thái dương chờ cho nhiệt khí tản đi.

Tiểu Thất vừa ăn điểm tâm một bên vừa liếc nhìn Tống Lương Trác, vừa nghĩ vì sao động phòng hoa chúc không giống với lời kể của tiên sinh kể chuyện? Không phải tướng công phải đưa tình cùng uống rượu hợp cẩn với thê tử, sau đó lại đầy tình cảm mà tháo trang sức cởi áo của thê tử, sau đó lại này nọ này nọ hay sao?

Tiểu Thất nhớ Thu Đồng đã cố ý dặn qua là phải ăn sừng, mặc dù không muốn nhưng vẫn cắn một miếng.

“A, sống!” Tiểu Thất kinh ngạc nhổ ra, “Sao lại không nấu chín?”

Tiểu Thất trộm dò xét nhìn Tống Lương Trác, thấy vẻ mặt kia giống như là đang khó chịu. Không biết Tiểu Thất nghĩ tới cái gì, qua quýt ăn hết điểm tâm trên bàn, uống một ngụm trà liền bổ nhào vào trong lòng Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác vội vàng đưa tay tiếp được, trên mặt còn mang theo chút quẫn bách. Khóe miệng Tiểu Thất vẫn còn dính vụn bánh, kề sát vào môi Tống Lương Trác mà cọ cọ. Dục vọng mà Tống Lương Trác vừa mơ hồ áp chế được thì nay lại nổi lên.

Tống Lương Trác hít một ngụm khí, đỡ Tiểu Thất đang lộn xộn ra, ấm giọng nói: “Đi, rót hai chén rượu lại đây.”

Tiểu Thất chớp mắt, dường như là không hài lòng với việc phá hỏng không khí này, bĩu môi đấm Tống Lương Trác một cái mới nhảy xuống giường đem chung rượu lại.

Tống Lương Trác kỹ lưỡng nhìn Tiểu Thất.


Thật ra Tiểu Thất cũng không cần trang điểm, làn da đã trắng, chẳng qua chỉ thoa một ít son môi. Mắt chỉ vẽ thêm một ít màu nhạt, lông mày là thay đổi nhiều nhất, lúc đầu là mày nhạt lại bị vẽ thành hai hàng lông mày đen dài nhỏ như tóc mai.

Tống Lương Trác thích mày nhạt như nàng lúc đầu, nhưng không thể phủ nhận, sau khi vẽ mày như thế thì cả người lại xinh đẹp lên không ít. Đi cùng với bộ dáng chu miệng của Tiểu Thất, có vẻ, ách, càng dụ hoặc.

Tống Lương Trác nâng tay vuốt vuốt mày của nàng, lúc ngón tay lướt qua vành tai nàng liền dừng lại, mím môi nói: “Uống rượu hợp cẩn, hai hợp làm một, vĩnh viễn cũng không chia cách.”

Tiểu Thất nhìn tơ hồng ngắn giữa chung rượu, lại nhìn rượu trong trong chung rượu nhỏ, hấp hấp mũi uống một ngụm. Tiểu Thất chậc chậc miệng nói: “Vì sao phải để hai chén gần nhau? Giống như có hương hoa.”

Tiểu Thất quay đầu nhìn bàn đang được đặt tạm ở giữa phòng, đắc ý lắc lắc đầu nói: “Chàng chờ một chút, ta lại đi lấy.”

Trước lúc nàng có động tác, Tống Lương Trác đã nắm eo của nàng đặt ở dưới thân, khẽ hôn xuống đôi môi hồng đang chu ra của nàng, hỏi: “Còn đói sao?”

Tiểu Thất nhìn mắt của hắn đầy sương mù mới sửng sốt chớp mắt, dưới hạ thân của mình khẽ chạm vào chỗ lửa nóng kia, cong người bò ra ngoài, một bên còn nói ồn ào: “A nha nha, đói chết, ta muốn tìm cái gì ăn.”

Tống Lương Trác nhịn không được cười nói: “Không cho ăn, ngày mai lại ăn.”

“Ai nha, chàng đáp ứng không bắt nạt ta… A…”

Tiểu Thất tránh hồi lâu, càng tránh quần áo càng ít, cuối cùng thân mình không chịu nổi mà càng lúc càng yếu, cuối cùng yếu đến nằm úp lui vào trong lòng Tống Lương Trác.

“Ách…”

Đã lâu như vậy, nhưng Tống Lương Trác tiến vào vẫn khiến cho Tiểu Thất có chút không khỏe.

Tiểu Thất hơi ngửa đầu, nâng tay đẩy đẩy ngực Tống Lương Trác, “Tướng công, nhẹ, nhẹ…”

“Tiểu Thất.” Tống Lương Trác thở phào nhẹ nhõm, khàn khàn kêu khẽ một tiếng.

“A, tướng công, chúng ta, chúng ta về Thông Hứa, được không?” Tiểu Thất cảm thấy lấp đầy sự trống rỗng của mình rồi mới nghĩ rõ ràng được.

“Được!”

Tiểu Thất khẽ nhắm mắt, lại cảm thấy bóng dáng của hai người dắt tay nhau trên bờ đê thật dài với hoa đào hai bên, Tiểu Thất híp mắt nhìn thấy hai bé gái phía sau. Ha ha, muốn một trai một gái. Con gái dùng để chơi cùng, con trai giúp nàng chăm sóc con gái.

Dường như là muốn trừng phạt nàng không chuyên tâm, người ở trên đã cắn một cái không nhẹ không nặng trên môi nàng. Thấy Tiểu Thất hoàn hồn lại, đối phương mới dừng lại, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, đến lúc Tiểu Thất khẽ kêu lên một tiếng, lại thấy được bờ đê dài đầy hoa đào trong ánh sáng chói chang.

Tiểu Thất cắn vai Tống Lương Trác khi bước lên đám mây, cái gì đó cầm trong tay liền ‘rắc’ một tiếng, vỡ ra.

Tiểu Thất nâng tay lên, mơ màng nhìn, cau mày im lặng một lát rồi nói: “Tướng công ăn nhãn đi, đã lột hết rồi.”


Tống Lương Trác nhìn nhãn trong tay nàng đã da thịt chia lìa, mới nhớ tới trên giường có những cái này. Tống Lương Trác liền ôm nàng ngồi dậy, kéo hỉ phục vừa đặt dưới thân khi nãy ném xuống giường, nhìn phía dưới có gì đó liền ngầm bực mà đưa tay phủi xuống, xoa xoa lưng Tiểu Thất hỏi: “Còn đau không?”

Tiểu Thất muốn nói, chàng cắn đau, nhưng lại không nói ra khỏi miệng mà chỉ xấu hổ cười khanh khách.

Tống Lương Trác nương theo ánh nến mà phủi sạch những thứ trên giường, lại ôm Tiểu Thất nằm xuống. Tiểu Thất kéo chăn lên đầu của hai người, tựa vào ngực Tống Lương Trác nói: “Tướng công nói cho ta về Thông Hứa nha, không được nói mà không giữ lời.”

Tống Lương Trác cười khẽ, “Chờ án tử bên này kết thúc đi.”

“Còn có án tử nữa sao?” Tiểu Thất nghi hoặc.

Tống Lương Trác tránh không đáp, kéo chăn xuống nói: “Lực Thừa huynh và Lục Liễu đã đi phương Bắc.”

“Hả? Sao chàng biết? Nhà không phải là ở phương Bắc sao?”

Tống Lương Trác đưa bàn tay vẫn còn nóng ra khỏi chăn, miễn cưỡng bình tĩnh lại nói: “Cha mang thư tới. Lực Thừa nói, Lục Liễu cô nương nghe một lang trung giang hồ nói, bệnh sốt rét nếu đến nơi rét lạnh ở một quý thì có thể khỏi hẳn. Lục Liễu cô nương năn nỉ hắn hơn nửa tháng, tháng trước đã bắt đầu khởi hành, nếu thuận lợi đi, phỏng chừng lúc này đã qua Hoàng Hà.”

“Ai, sao ta lại không nghĩ tới? Côn trùng sợ lạnh, người cũng sợ lạnh. Đem côn trùng cho chết cóng là được rồi.” Tiểu Thất chu miệng, vẻ mặt ảo nảo.

“Nàng xác định là côn trùng khiến cho bị bệnh?” Tống Lương Trác cười khẽ.

Tiểu Thất quay đầu, “Sao lại không phải? Nếu không làm sao có thể vào trong thân thể người ta khiến người ta bị bệnh đây?”

Tiểu Thất run rẩy, mang theo tia hoảng sợ nhìn Tống Lương Trác, “Chàng nói, con sẽ là từ cái gì dài mà đi ra? Sẽ không phải là côn trùng đi! Ngao ~~~~ Ùm bò ~~~~~”

Vấn đề này hắn không trả lời được. Tống Lương Trác nhíu mày vuốt vuốt lưng trơn bóng của Tiểu Thất, “Nàng là cọp hay là bò?”

Tiểu Thất thay đổi giọng nói, “Meo meo ô ~~”

“Con mèo con không buồn ngủ?”

Tiểu Thất mở to mắt lắc đầu.

“Vậy, chúng ta, chậm rãi tìm tòi nghiên cứu.”

Tiểu Thất vừa mới muốn hỏi thì đã phát hiện ý tứ của cái gọi là tìm tòi nghiên cứu của Tống Lương Trác, vừa muốn mở miệng kháng nghị, đã bị Tống Lương Trác dùng môi ngăn lại.

Được rồi, trước lúc Tiểu Thất ngủ say liền mơ hồ nghĩ, sâu này có chút lớn, cảm giác không tốt lắm. Tiểu Thất lại nghĩ, chỉ biết chàng là người có đuôi sói, chàng còn không thừa nhận. Không thừa nhận thì thôi đi, còn muốn giả làm cừu nhỏ. Trong đầu Tiểu Thất liền xuất hiện hình ảnh Tống Lương Trác giả làm cừu, trên đầu còn có hai cái sừng dài cong cong.

Tiểu Thất đưa tay sờ đầu của Tống Lương Trác, từ từ nhắm mắt cười khanh khách, mệt mỏi chui vào lòng của Tống Lương Trác chen chúc mới không tình nguyện mà đi vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.