Đọc truyện Tiểu Thất, Chậm Đã! – Chương 61
Gặp ở bên ngoài quê hương, cảm giác vẫn không giống như gặp ở Thông Hứa. Cho dù không phải người quen, Tiểu Thất vẫn có một cảm giác tha hương gặp bạn cũ.
Tiểu Thất nhìn ngã tư đường, chớp mắt hỏi: “Sao ngươi cũng ở đây?”
“À, ta đi du ngoạn, chẳng lẽ chúng ta đi cùng một đường tới? Tiểu Thất cùng vị cô nương này, lúc trước chẳng phải là ở Thông Hứa hay sao?”
Nhược Thủy nhìn Tiểu Thất, lại nhìn Trần Tử Cung, híp mắt nói: “Chúng ta sống ở đây a, sẽ không phải là ngươi đi theo chúng ta chứ!”
Khóe miệng Trần Tử Cung co rút, “Bản… Ta không có sở thích đi theo người khác. Nhưng nói lại, phong cảnh của Nhữ Châu cũng không tệ, đáng tiếc, thời tiết không thích hợp lắm.”
Tiểu Thất nhớ tới hừng đông ở suối nước nóng, có chút hoài niệm sờ sờ hai má.
Trần Tử Cung nhìn quanh, nói: “Tìm chỗ ngồi đi, khó có thể đi đến nơi nào cũng có thể gặp nhau.”
Ở đâu cũng đều có thể gặp được không chỉ có ba người bọn họ, còn có Lâm Tử Tiêu vừa về nhà không lâu. Tiểu Thất chớp chớp đôi mắt nhìn thấy Lâm Tử Tiêu từ đối diện đi tới thì cúi đầu xuống. Mục tiêu của Lâm Tử Tiêu hiển nhiên không phải Tiểu Thất, giương mắt đảo qua Tiểu Thất, lại đảo mắt nhìn người đứng một bên của nàng là Trần Tử Cung thì thân mình khẽ cứng lại một chút.
Nhược Thủy cũng thấy người ở phía bên này, chớp mắt liền hung hăng dẩu môi. Trần Tử Cung theo tầm mắt của hai người nhìn qua, mày hơi nhíu lại, một câu cũng chưa nói.
Bàn tay của Lâm Tử Tiêu trong tay áo đã nắm chặt lại, nhìn Trần Tử Cung mà miệng khẽ mở, Trần Tử Cung không đợi nàng mở miệng liền quay đầu cười nói: “Đi thôi, đi trà lâu đối diện ngồi, không để các ngươi lỡ mất vị cô nương vừa đi mới nãy đâu.”
Nhược Thủy hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Tiêu một cái, kéo tay Tiểu Thất đi theo Trần Tử Cung vào trà lâu.
“Đáng ghét, vẫn còn đi lại, có Lưu Hằng Chi ở đây là tốt rồi, đau ~~ để cho hắn thu thập nàng.” Nhược Thủy tức giận bất bình.
“Sao? Các ngươi có cừu oán?” Trần Tử Cung đưa quạt cho tùy tùng phía sau, mở miệng hỏi.
Nhược Thủy nhăn mặt nhăn mày, “Ngươi không biết nàng ta là người đáng ghét thế nào đâu. Từ lúc trở về từ Hạo Vương phủ thì bám dính Trác ca ca, hại tay của Tiểu Thất thiếu chút nữa là bị phế đây.”
Trần Tử Cung nhíu mày nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn còn đang nhìn Tử Tiêu ở phía đối diện. Nàng vẫn còn đứng ở đó, nhìn đoàn người bên này có chút ngây người, trên mặt không biểu tình gì, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy bi thương không giấu được.
Lâm Tử Tiêu đứng lặng giữa đường lớn trong chốc lát, làm như cười khổ mà quay người đi. Tiểu Thất cũng thu hồi ánh mắt, mếu máo nói: “Trách Hạo Vương gia kia đi, người của mình còn quản không được, so với Ha Da còn ngốc hơn.”
Nhược Thủy nghe vậy liền há miệng cười, người tùy tùng phía sau Trần Tử Cung nhíu mày, có chút tức giận, Trần Tử Cung khẽ đưa tay lên, cười hỏi: “Ha Da là ai?”
“Ha ha, Ha Da không phải người, là con chó nhỏ mà Tiểu Thất nuôi, nhưng rất xinh đẹp đây.” Nhược Thủy đắc ý vênh váo, ngón tay còn làm động tác gọi chó.
“Làm càn!”
Người phía sau Trần Tử Cung hét lớn một tiếng, nháy mắt liền dọa Tiểu Thất cùng Nhược Thủy ôm nhau đứng một chỗ. Tiểu Thất chớp chớp mắt, nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng hỏi: “Kia, Ha Da nhà ta cắn ngươi?”
Thái dương của Trần Tử Cung giật giật, hít một ngụm khí vẫy tay với người phía sau, nghiến răng nói: “Ngươi có biết không, còn chưa có người có can đảm…”
“Hở?” Tiểu Thất chớp mắt.
Trần Tử Cung nhìn hai người đang ôm nhau, xoa xoa trán nói: “Tùy tùng kia của ta sợ chó, không thể nghe từ ‘chó’ được.”
Tiểu Thất cùng Nhược Thủy thoáng nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm buông nhau ra. Tiểu Thất nhìn người ngồi một bên bàn, nhỏ giọng nói: “Nhìn không ra là người nhát gan như vậy, sao lại sợ chó?”
Trần Tử Cung nghe thấy từ ‘chó’ kia thì thái dương lại co giật, cố gắng kiềm nén mới bình thản mà nói: “Ta nghe nói cô nương kia cùng Tống tri huyện từng có một đoạn tình cảm, sao có thể nói là đeo bám? Lại nói, Hạo Vương gia là người lớn như vậy, nếu là vợ của hắn sao có thể để chạy loạn trên đường? Nói không chừng chỉ là một nha hoàn của Hạo Vương phủ thôi.”
Nhược Thủy buồn cười gõ gõ bàn, “Vương gia kia ngay cả nha hoàn của hắn chạy đi hắn cũng không biết, còn không phải là một Vương gia ngốc, đau ~~ ngay cả nha hoàn nhà mình đều không giữ được. Nhà không thể tề, làm sao mà trị quốc bình thiên hạ?”
Ai nha nha, những lời này quả nhiên rất có trình độ, nàng quả nhiên là học rộng. Nhược Thủy nói xong liền quay qua nâng nâng cằm của Tiểu Thất.
Trần Tử Cung thật là có chút giận, nhưng Tiểu Thất đã nghiêm trang phản bác nói: “Không thế nói Vương gia là ngốc như vậy.”
Trần Tử Cung vừa nghe vậy thì tâm tình tốt hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên, nụ cười còn chưa hình thành thì lại nghe Tiểu Thất nói: “Không phải nói là người đó được ban cho Hạo Vương gia sao? Khẳng định Hạo Vương gia là một lão nhân mục nát, gầy ốm như một cây gậy, cả thân chỉ toàn là da bọc xương, lưng cũng không thẳng, vừa đi ba bước đã không ổn. Có thể là người nọ không nghĩ gả cho một lão nhân như vậy, liền lén chạy trở về.”
Hình tượng Tiểu Thất miêu tả sống động như là con sâu trong miệng của tiên sinh kể chuyện vậy. Tiểu Thất cảm thấy lão nhân đáng khinh chính là như vậy, tròn tròn giống như Tiền lão đầu thì có phúc khí, lại là phụ thân tốt, hòa ái. Cha công công thì vừa vặn ở giữa, không mập không gầy, cho nên cũng không xem là hòa ái, cũng không gọi là không tốt.
Da mặt Trần Tử Cung run lên, hừ một tiếng nói: “Hai người các ngươi là đang bào chữa cho Tống tri huyện, ruồi bọ không cắn cũng không đẻ trứng, có thể thấy thân hình của hắn chính là một quả trứng bị hỏng rồi.”
“Ngươi mới là trứng thối, ngươi mới là trứng thối!” Tiểu Thất trừng mắt, căm tức nhìn Trần Tử Cung, thở hổn hển kéo Nhược Thủy đứng dậy, hừ một tiếng nói: “Tướng công nhà ta là tốt nhất, chán ghét ngươi.”
Trần Tử Cung nhìn bóng dáng hầm hừ của Tiểu Thất, miệng giương lên a vài tiếng quái dị mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.
Vị trí này cách phủ nha không xa, cũng không cách thời gian Tống Lương Trác hồi phủ nhiều lắm, cân nhắc nhiều lần, Thu Đồng vẫn xoay người, trực tiếp đi vào phủ nha. Đến lúc dẫn Tống Lương Trác tìm lại, cũng vừa lúc thấy Tiểu Thất nắm tay Nhược Thủy đi ra khỏi trà lâu. Bên trong là một nam nhân mà Thu Đồng không biết, nhưng Tống Lương Trác chỉ nhìn thoáng qua thì sắc mặt có chút không tốt.
Một người nam nhân nhiều lần xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất như vậy quả là làm người ta không vui, huống hồ mỗi lần đều là cùng xuất hiện.
Mặt Tống Lương Trác đen lại, nghiêm mặt ôm lấy Tiểu Thất đang đâm đầu chạy đến, mặt không chút thay đổi nhìn lại Trần Tử Cung. Trần Tử Cung nhíu mày, bỏ qua buồn bực vừa rồi, tâm tình rất tốt mà bưng chén trà lên mời Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác mím chặt môi, mắt híp lại, nắm vai Tiểu Thất rồi xoay người rời đi.
Lúc Tiểu Thất tiến vào lòng của hắn liền biến trở về thành con mèo nhỏ im lặng, bị cánh tay của Tống Lương Trác giữ lại, không thể không cứng người đi theo về phía trước.
Tống Lương Trác đi vài bước rồi quay đầu nói với Thu Đồng: “Ngươi mang Nhược Thủy về phủ trước, lát sau chúng ta sẽ trở về.”
Thu Đồng tươi cười hớn hở đáp ứng, Nhược Thủy không vui dẩu môi nói: “Đau~~ Trác ca ca muốn dẫn nàng đi ăn món ngon sao?”
Tống Lương Trác nhíu mày, Thu Đồng bị giọng nói quái dị của Nhược Thủy chọc cười, kéo tay Nhược Thủy cười nói: “Nhược Thủy cô nương cùng Thu Đồng về trước đi, không phải chạng vạng ngày nào Lưu thiếu gia cũng đến quý phủ xem lưỡi của cô nương sao? Đừng để Lưu thiếu gia đợi lâu.”
Nhược Thủy chớp mắt, nghĩ đến không chừng Lưu Hằng Chi còn mang theo thứ gì tốt, lại nhìn Trác ca ca cùng Tiểu Thất vô cùng thân thiết mà đi, trong lòng cũng nhớ đến hắn. Nói xong, đầu lưỡi của nàng lại bắt đầu đau dữ dội, đều là do vừa rồi nói nhiều. Nhược Thủy lại “Tê” một tiếng, hút một ngụm khí lạnh, cảm thấy đầu lưỡi thoải mái hơn, đảo mắt nhìn Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất, bĩu môi làm bộ như không tình nguyện mà theo Thu Đồng lên xe ngựa.
Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất vẫn đang cúi đầu, nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước, đi được một đoạn cố gắng hết sức mà nói rất dịu dàng: “Người kia, sao lại ở cùng một chỗ?”
Tiểu Thất giương mắt nhìn nhìn Tống Lương Trác, cúi đầu nói: “Đụng phải.”
“Về sau, đừng đi cùng hắn nữa.” Tống Lương Trác nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu như vậy.
“Oh.”
Hắn muốn làm cái gì đây? Rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì đây? Tống Lương Trác kéo tay Tiểu Thất vẫn trầm mặc đến cửa nha môn, nhìn xem ánh nắng mặt trời lặn, lại ngẩng đầu nhìn sư tử đá ở cửa nha môn mới nhớ đến, hắn muốn dẫn nàng đến ngắm cảnh.
Tống Lương Trác thầm thở dài, mỗi lần thấy nàng ở cùng nam nhân kia thì luôn thực dễ dàng mà tức giận, dù biết Tiểu Thất nhiều lắm cũng chỉ xem hắn như một người bình thường mà thôi.
Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, trực tiếp đi vào hậu hoa viên của phủ nha, nơi đó có một cái Phong lâu dùng ngắm cảnh. Lúc hắn cùng nàng trở về Nhữ Châu đã nghĩ đến sẽ dẫn nàng đến Vọng Tung Lâu được mệnh danh là Giang Bắc đệ nhất lâu, nơi này chính là nơi có dấu vết trưởng thành của hắn.
Khi hắn cùng người nhà vừa đến đây, Vọng Tung Lâu vẫn còn là một tòa lầu, chẳng qua chung quanh có một cái hồ, một Thạch Lâm, một rừng trúc mà thôi. Mặc dù nơi này không cho người khác tùy ý ra vào, nhưng hắn là đại thiếu gia của tri phủ, vẫn được hưởng thụ đặc quyền nhất định.
Trong bốn năm đó, nơi này chính là thiên đường của hắn. Về sau Tống Thanh Vân lên chức, người một nhà lại chuyển đến nơi khác, không nghĩ đến sau đó vẫn trở lại nơi này. Đã qua nhiều năm như vậy, rừng trúc nhỏ lúc đó đã thành một biển trúc, còn có Thu Lâm, cầu đá cùng nhà thủy tạ.
Hắn nhìn thấy hậu hoa viên tươi tốt, cũng muốn cho nàng nhìn thấy nơi đã cùng hắn trưởng thành này.
“Uhm.” Tiểu Thất kéo kéo tay, nhẹ giọng hỏi: “Đi chỗ nào vậy?”
“Đi đến một chỗ ngắm cảnh rất đẹp, so với vườn trong nhà còn đẹp hơn. Nếu là vào ngày xuân, liền tốt rồi.”
Tiểu Thất nhìn xem sắc trời, nhíu mày nghiêm mặt nói: “Trời đã tối rồi.”
Tống Lương Trác quay đầu bình tĩnh nhìn Tiểu Thất, nâng tay xoa xoa gương mặt trẻ con đang nhăn lại của nàng, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Thật là đói bụng? Ta đã bảo người chuẩn bị điểm tâm trên lầu.”
Hứ, vậy là thế nào cũng phải đi, không đi cũng không được, cũng không hỏi người ta có nguyện ý đi cùng ngươi hay không. Tiểu Thất cúi đầu oán thầm.
Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, tiếp tục đi về phía trước, bước qua cầu đá, đi vào đường mòn trong rừng trúc.
“Tiểu Thất, sông này chính là sông nhỏ ngoài thành kia, xuyên qua phủ nha chảy ra ngoài thành. Nước rất trong, mùa xuân sau mực nước sẽ tăng cao. Bên bờ có hoa rơi vào nước, còn có thể thấy người bơi qua bơi lại trong biển hoa. Khi ta khoảng mười tuổi, thỉnh thoảng có lén chạy tới, dùng một cái bình sứ miệng to mà sâu, nhét vào đó mấy cái bánh bao để bắt cá về chơi.”
Tiểu Thất dừng bước, quay đầu nhìn cái sông nhỏ kia, nhịn không được hỏi: “Bắt thế nào? Bình sứ cũng có thể bắt cá sao?”
Tống Lương Trác nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiểu Thất, nắm tay nàng đi trở về, ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh bờ sông gần như bị cây trúc cao cao che lại mất, ôm nàng vào trong ngực dịu dàng nói: “Là bình sứ. Nhưng cũng đủ to, bên trong tốt nhất không phải là màu trắng. Lúc trước ta dùng là bình sứ men xanh. Đem bánh bao bỏ vào, cầm miệng bình, đứng ở chỗ nước cạn đem miệng bình để hướng vào đáy sông, phải cẩn thận đừng để bánh bao trôi đi, bằng không cá nhỏ ăn no liền không muốn đi vào tìm thức ăn.”
Tống Lương Trác dừng một chút, Tiểu Thất ngồi trong lòng hắn quay đầu nói: “Sau đó đâu?”
Tống Lương Trác mừng rỡ xiết chặt cánh tay, “Sau đó ta liền tránh sang một bên, nhìn một đàn cá nhỏ vây lại quanh bình sứ, chờ chúng tham ăn chui vào, ta đột nhiên chạy đến che miệng bình lại, cầm bình đi ra.”
Hai chữ ‘đột nhiên’ của Tống Lương Trác như cắn vào tai Tiểu Thất mà nói, Tiểu Thất bị luồng không khí ấm áp thổi vào khẽ ‘a’ một tiếng, sờ sờ lỗ tai, cười ha ha hỏi: “Chàng chạy tới nó sẽ không chạy đi sao? Cá nhỏ cũng rất tinh à!”
“Lúc sau chúng nó chạy, liền che bình lại không ra được. Có con lá gan lớn, trực tiếp chạy theo hướng dòng sông mà bơi ra khỏi miệng bình, nhưng ít nhiều cũng bắt được mấy con.”
Tống Lương Trác khẽ hôn lên mặt Tiểu Thất, kề sát mặt nàng, cười nói: “Khi đó, ta thích nhất là bắt cá nhỏ để bà vú chiên cho ăn. Ha ha, thật sự là kỳ quái, lúc đó muốn ăn cá gì cũng có thể mua được, nhưng lại cố tình muốn ăn cá do chính mình bắt. Một chút thịt cũng không có, chiên giòn rồi có mùi giống như là bánh quai chèo vậy.”
Tiểu Thất hấp hấp nước miếng, “Bánh quai chèo ăn cũng ngon lắm a.”
Tống Lương Trác cười khẽ.
“Ta cũng có bà vú, đối với ta rất tốt.” Tiểu Thất chớp mắt, “Ta nhớ bà vú.”
“Qua việc này rồi chúng ta sẽ về nhà một chuyến.”
Tiểu Thất sững sờ nhìn sông nhỏ trước mặt một lát, quay đầu hỏi: “Bà vú của chàng đâu? Sao ta lại không gặp?”
“Sau khi chúng ta rời khỏi, bà vú nói luyến tiếc trong nhà nên về nhà. Vốn là cách Nhữ Châu không xa, nhưng khi chúng ta trở về, bà vú lại không biết đã đi nơi nào. Nghe láng giềng của bà nói, đã đi theo con buôn bán ở tỉnh ngoài.”
Tiểu Thất gật gật đầu, nhắm mắt hít vào một hơi, mở mắt liền thấy hình ảnh Tống Lương Trác miêu tả. Một Tống Tống phiên bản nhỏ đang cuốn ống quần chạy đến bờ sông cầm lấy cái chai, sau đó nghiêm trang chắp tay sau lưng, đứng ở đó không xa nhìn hoa rơi rực rỡ, nhàn nhã làm bài thơ bắt cá. Đột nhiên cá nhỏ chui vào, vội vàng chui vào rồi lại chui ra khỏi bình sứ. Đang cầm bình sứ ngồi xổm bên bờ, vểnh mông đếm xem có bao nhiêu con cá nhỏ.
Ha ha, thật là kỳ quái, người cả ngày nghiêm mặt cũng sẽ bắt cá.
Hình ảnh trong đầu Tiểu Thất vừa chuyển, liền xuất hiện hình ảnh tiểu Tống Tống cầm cá nhỏ bỏ vào miệng, dường như còn nhìn thấy vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống.
Gì? Vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống là thế nào đây?
Tiểu Thất nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, cứ theo ý nghĩ của mình mà đưa tay kéo chân mày của hắn xuống, lại kéo khóe miệng lên, cuối cùng sửng sờ một chút, đem mi tâm đẩy lên trên.
Nôn, quá xấu!
Tiểu Thất le lưỡi, vuốt vuốt mi tâm của Tống Lương Trác rồi nhìn về sông nhỏ.
“Tống tri huyện, ta cũng muốn bắt cá, dùng bình sứ bắt cá.” Giống như lần đó hắn mang nàng đi bắt cá, thật ra nàng cũng rất vui vẻ.
Tống tri huyện sao? Thần sắc của Tống Lương Trác có chút ảm đạm, hôn lên hai má Tiểu Thất nói: “Chờ trời ấm, ta sẽ mang nàng đi bắt.”
Tiểu Thất nhếch miệng cười không tiếng động, nhìn xem cảnh sắc đã hoàn toàn tối tăm, lại nhìn ánh trăng đã bắt đầu xuất hiện. Lặng im thật lâu sau, lại quay đầu, lúc này trong mắt đã xuất hiện một lớp sương mù.