Đọc truyện Tiểu Thất, Chậm Đã! – Chương 55
Dường như hết thảy mọi việc đều yên ổn, Tống Lương Trác đã bắt đầu có chút hồ đồ. Tống mẫu nói, Tử Tiêu là do người Lâm gia ném tới phủ nhờ giúp đỡ, chăm sóc, nhưng đã ở đây mấy ngày, Lâm gia cũng nên phái người tới đón.
Tống mẫu không lên tiếng là vì đang đợi thời cơ, Tiểu Thất trầm mặc không nói là vì Tống mẫu đã trấn an không cho nàng để ý, Tống Lương Trác cũng không thể cùng trầm mặc. Mặc kệ như thế nào, đó là người hắn đã thật tình thích qua, cho dù về sau có gì, hắn cũng hy vọng nàng có thể tìm được một nhân duyên tốt, mà không phải đặt tâm tư trên người hắn. Nàng muốn, nhưng hắn cũng đã không thể cho được rồi.
Tìm được thời gian và địa điểm thích hợp quả thật rất khó. Tống Lương Trác suy nghĩ lại, vẫn là sau khi dùng điểm tâm, nói rõ ràng cho Tiểu Thất biết hắn có chuyện muốn nói cùng Tử Tiêu, thái độ kiên quyết bảo nàng theo Tống mẫu đi chủ viện.
Tử Tiêu ngồi bên bàn cười thật dịu dàng, không đợi Tống Lương Trác mở miệng đã lên tiếng trước: “Nhị ca đã lâu không nói chuyện với Tử nhi rồi.”
Tống Lương Trác lựa từ nói: “Có phải Tử Tiêu cô nương cần trở về hay không? Ở lại Tống phủ chung quy vẫn là tổn hại danh dự của ngươi.”
Tử Tiêu cười thật dịu dàng, “Đây là nhị ca lo lắng cho Tử nhi? Đối với Tử nhi thì danh dự cũng không bằng một câu của nhị ca.”
Tống Lương Trác bị câu này của Tử Tiêu làm cho nghẹn cả nửa ngày vẫn không mở miệng được, trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Câu nói mà Tử Tiêu cô nương muốn ta không cho được, cũng không muốn cho. Tử Tiêu cô nương muốn người nhà tới đón hay là để Tống phủ phái người trở về?”
Tử Tiêu cười khẽ một tiếng, nước mắt theo đó mà rơi xuống, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Tống Lương Trác rồi vươn tay ra, ngửa đầu run giọng nói: “Nhị ca, muội đã không thể trở về, cũng không ai chăm sóc cuộc sống về sau của muội. Nhị ca thật sự để Tử nhi trở về chịu khổ hay sao?”
Tống Lương Trác tránh đi bàn tay của Tử Tiêu đưa tới, bước ra cửa phòng quay lưng lại phía nàng nói: “Cuộc sống của ngươi phải do phu quân của ngươi để ý. Tử Tiêu cô nương, dựa vào trí tuệ của ngươi, hẳn là cũng biết mình không thích hợp lưu lại Tống phủ. Ta đã cưới vợ, cho dù không cưới vợ, chúng ta cũng không thể quay lại. Tử Tiêu cô nương vẫn là nên trở về, đối với ngươi và hai nhà Lâm Tống đều có ích, không có hại.”
Tử Tiêu nghiêng đầu, rưng rưng cười nói: “Nhị ca sợ cái gì? Nếu là trong lòng thật sự không có Tử nhi, còn sợ Tử nhi xuất hiện trước mặt nhị ca sao? Nhị ca chỉ cứng rắn nói thôi, trong lòng vẫn còn thương Tử nhi đúng không? Muội đang đợi, đợi một ngày sau cơn mưa trời lại sáng(*).”
(*)vân khai kiến nhật xuất: mây tan trời sáng, ta nghĩ câu kia thuần Việt hơn ^^
Tống Lương Trác thật nhức đầu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Thất đang thò đầu ra từ phía sau cây sồi xanh. Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, lời nói ra cũng không mang theo lo lắng.
“Ta sẽ phái người đi Lâm gia gọi người, Tử Tiêu cô nương thu thập một chút, chờ người nhà tới đón.” Nói xong liền nhấc chân ra khỏi phòng.
Tống Lương Trác cố ý thả chậm cước bộ, quả nhiên thấy Tiểu Thất khom lưng cong mông như mèo chạy ra sân bên ngoài, cũng không quay đầu nhìn Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác cúi đầu đi ra ngoài, đến cửa viện thì vòng sang bên phải, chuẩn xác không hề lầm lôi Tiểu Thất đang trốn phía sau cây thong ra. Tiểu Thất kêu lên, bụm mặt nói: “Đâm đâm, đau a.”
Tống Lương Trác xoay người nâng cằm Tiểu Thất nhìn kỹ, quả nhiên thấy trên gương mặt trắng nõn như ngọc xuất hiện hai vết đỏ, dù không sâu, nhưng do làn da non mịn cũng hơi hơi ửng đỏ.
Tống Lương Trác dùng ngón cái xoa nhẹ hai má của Tiểu Thất, cười nói: “Không phải đi theo nương học thêu sao? Sao lại quay trở lại?”
Tiểu Thất đảo mắt, hắc hắc cười gượng, “Kia, ta đánh mất vài thứ, quay trở về tìm xem.”
“Tìm được rồi?”
“Ừ.” Tiểu Thất gật đầu qua loa, kéo tay Tống Lương Trác đi về phía trước, “Tướng công còn ra ngoài sao?”
“Ra ngoài xem vài việc, hôm nay sẽ trở về sớm.”
Tiểu Thất kéo tay Tống Lương Trác nói: “Ta tiễn tướng công xuất môn.”
Tống Lương Trác không đáp, nụ cười chậm rãi xuất hiện trên mặt.
Tiểu Thất nắm tay Tống Lương Trác đi đến tiền viện, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, liền túm lấy tay áo Tống Lương Trác nói: “Tướng công, xoay người.”
Tống Lương Trác không hiểu gì cả, thấy Tiểu Thất chỉ vào má của mình lại nghĩ chỗ bị đâm khi nãy bị đau, xoay người muốn nhìn kỹ xem sao, Tiểu Thất lại ôm lấy cổ của hắn, dùng lực đạo không nhẹ hôn lên môi của hắn.
Tiểu Thất làm càn cọ qua cọ lại, “’choẹt’ một cái hôn lên môi của hắn, buông tay ra cười tủm tỉm, nói: “Tướng công thật tốt, thưởng tướng công.”
Tống Lương Trác nhìn đôi môi đỏ hồng của nàng, nhẫn nhịn mà áp chế xúc động dưới đáy lòng. Tống Lương Trác cười khổ, hắn cũng không phải là đứa trẻ, sao lại vì được đứa nhỏ Tiểu Thất này thưởng mà vui vẻ không thôi?
Tiểu Thất khoát tay, “Tướng công đi đi, Tiểu Thất muốn đi học thôi, chờ học xong sẽ thêu hà bao cho tướng công.”
Tống Lương Trác đưa tay sờ môi Tiểu Thất, trầm mặc một lát mới lấy tay xuống, phất tay áo nói: “Trở về đi, đừng chạy loạn.”
Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác đứng im, xoay người đi viện của Tống mẫu. Đi được một đoạn thì quay lại thấy Tống Lương Trác vẫn đang đứng nhìn mình, Tiểu Thất mân miệng cười ha ha, phất tay áo lên, nhảy một cái rồi biến mất sau hàng sồi xanh.
Ngoài dự kiến của Tống Lương Trác, buổi chiều khi hắn về phủ, gia nhân đi Lâm phủ mời người chẳng những không mời được ai, còn mang về một bao quần áo. Gia nhân nói, đây là quần áo Lâm phu nhân chuẩn bị cho Lâm cô nương tắm rửa.
Tống Lương Trác không nói gì, Tống mẫu khẽ xuy một tiếng nói: “Đưa đến chỗ của Lâm cô nương, dặn nàng đừng để khắp nơi, sớm muộn gì cũng phải đi, đến lúc đó không tìm được đồ của mình chẳng phải là khó chịu lắm sao?”
Chiến đấu tốt, chính là phản công ngay thời điểm kẻ địch buông lỏng. Hoặc là, cũng có thể nói, Tử Tiêu trầm tĩnh là để sát ngôn quan sắc(*), chuẩn bị để chiến đấu lâu dài.
(*)sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói
Không thể phủ nhận, thủ đoạn của Tử Tiêu quả thật không tồi, nàng có được tính nhẫn nại cùng kiên trì mà đối phương không có. Hiện tại trên bàn ăn, Tử Tiêu đã nghiễm nhiên thành một phần tử trong nhà, bỏ qua sự coi thường của Tống mẫu và Tiểu Thất cùng với lời nói lạnh lùng của Tống Lương Trác.
Chỗ ngồi đã bị Tiểu Thất chỉnh lại, rốt cuộc Tử Tiêu không có cơ hội gắp thức ăn cho Tống Lương Trác, trừ phi đá bay Tiểu Thất ở giữa hai người.
“Tống bá dùng bữa, Tử Tiêu đã tự tay làm cá hấp đây.” Tử Tiêu ngồi bên cạnh Tống Thanh Vân, dịu dàng mở miệng.
Tống mẫu làm như không nghe thấy, giống như vô tình mà đưa đũa ngăn chiếc đũa của Tống Thanh Vân, quay đầu nói với Tiểu Thất ngồi bên cạnh Tống Lương Trác: “Ngày mai hỉ phục sẽ mang đến đây, Nhược Thủy cũng đến đây xem, hai người các con thương lượng với nhau, có gì không hài lòng thì sửa lại.”
“Cám ơn nương. Nương, con đã thuộc một bài thơ, khen ngợi hoa quế.” Tiểu Thất mân miệng cười.
Tống mẫu thực kinh ngạc, đã nhiều ngày như vậy mà Tiểu Thất có thể dùng phương thức uyển chuyển như vậy để nhắc lại chuyện này, nhưng cũng rất phối hợp ‘à’ một tiếng. Thấy Tống Thanh Vân đã chuyển hướng sang gắp măng tây xào thịt, tay không chút dấu vết mà chuyển sang gắp một đũa cải trắng, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Nói thử xem.”
Tiểu Thất ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lưng, mở miệng nói: “Ám đạm khinh hoàng thể tính nhu, tình sơ tích viễn chích hương lưu. Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu. Mai định đố, cúc ứng tu. Họa lan khai xử quan trung thu. Tao nhân khả sát vô tình tư, hà sự đương niên bất kiến thu. Ha ha, đã hết.”
Tiểu Thất đọc thơ rất tốt, nắm chắc bằng bằng trắc trắc, giọng nói du dương còn không tự biết mà mang theo sự êm ái. Xem ra nghe chuyện xem sách vẫn cho Tiểu Thất được nhiều cái lợi, tối thiểu thì quy củ nghiêm túc cũng có thể nhất thời mà dọa người.
Tống mẫu nhướng nhướng mày, cố ý hỏi: “Giải thích thế nào?”
“Nói là hoa quế là loài hoa đứng đầu trong các loài, hoa nào cũng đều kém hơn.” Tiểu Thất nhìn Tử Tiêu rồi nói tiếp: “Hoa lan cũng kém hơn.”
Tiểu Thất đắc ý lắc lắc đôi chân nhỏ, mắt nhìn một lượt những người đang ngồi, cuối cùng dừng lại ở Tống Lương Trác hỏi: “Tướng công nói có đúng không?”
Khóe miệng Tống Lương Trác mang theo nụ cười, gật đầu: “Sao lại thích đọc thơ từ vậy?”
“Nương nói không có văn hóa rất đáng sợ, ta cũng hiểu là rất đáng sợ.”
Tống mẫu gật đầu, “Nếu như thế, về sau mỗi ngày Tiểu Thất đọc một bài thơ, dài ngắn đều được, nương sẽ kiểm tra lúc ăn cơm chiều mỗi ngày.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất đang đắc ý dào dạt thì suy sụp ngay, nhăn mặt nhăn mũi mếu máo cúi đầu.
“Lão gia, có mời Lưu lão tiên sinh hay không? Hoặc là chúng ta đi qua gặp mặt?” Tống mẫu nhẹ giọng hỏi.
Tống Thanh Vân cân nhắc một lát nói: “Thiệp mời cứ đưa qua, tiểu bối trong nhà phải gặp qua, sau đó chúng ta đi qua. Ý tứ Lương Trác thế nào?”
Tống Lương Trác gật đầu, “Đúng là nên đi thăm hỏi Lưu tiên sinh, cứ làm theo ý của cha.”
Tống Lương Trác vừa dứt lời, Tử Tiêu bên kia đã kêu khẽ lên. Chén trà rơi xuống đất, Tử Tiêu ôm mu bàn tay phỏng đến đỏ bừng, khóc thút thít nói: “Tiểu Thất muội muội không thích tỷ tỷ cũng không nên làm như vậy, như vậy… Oa…”
Biến hóa quá nhanh.
Tiểu Thất ngây người nhìn Tử Tiêu tủi thân đến vai run lên, lại cúi đầu nhìn chén trà vỡ vụn, lại nhìn mu bàn tay của mình cũng bị nước nóng làm đỏ lên, miệng giật giật, cái gì cũng nói không được.
Tống Thanh Vân mở miệng, “Làm sao thế? Mau mời lang trung!”
Thu Đồng vừa đi ra ngoài môt chuyến, nghe thấy giọng nói mới vội vàng đi vào. Thấy thế liền hung hăng trừng mắt liếc tiểu nha hoàn đứng ngốc một bên, liếc nhìn tay của Tiểu Thất, không bị thương nặng mới cười nói: “Lâm cô nương theo nô tỳ đi rửa tay đi, cẩn thận kẻo bị tàn tật.”
Tử Tiêu tức giận ngẩng đầu, trong nháy mắt lại uất ức nhìn Tống Lương Trác, “Nhị ca, nhị ca. Muội không có ý tranh với Tiểu Thất muội muội, muội cũng nói qua, muội sẽ yên lặng chờ nhị ca. Nếu Tiểu Thất muội muội nàng muốn gì thì cứ nói thẳng với muội, làm gì, làm gì…”
Tiểu Thất quay đầu nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác mím môi, đưa tay kéo tay Tiểu Thất lại, bị Tiểu Thất né tránh.
“Ta không có làm.” Tiểu Thất nhìn chén trà vỡ thành từng mảnh nhỏ, oan ức mếu máo, mờ mịt chớp mắt lại nói: “Ta đưa tay ra thì nó vỡ.”
Tống Lương Trác nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Lâm cô nương đi bôi thuốc trước đi.”
“Nhị ca!?” Tử Tiêu bước qua, vươn bàn tay đã muốn sưng lên nói: “Nhị ca,thật sự muội có bị tàn tật nhị ca cũng không để ý? Muội chỉ muốn Tiểu Thất muội muội xin lỗi một tiếng, muội biết nàng cũng là vô tình.”
Tống Lương Trác quay đầu nhìn tiểu nha hoàn đang cúi đầu, hai vai run rẩy, trầm giọng nói: “Sao lại thế này? Nói rõ ràng!”
Giọng nói run rẩy của tiểu nha hoàn vang lên: “Nô, nô tỳ cũng không biết. Lâm cô nương bảo nô tỳ rót trà nóng, nô tỳ mang đến, Lâm cô nương nói là để cho thiếu phu nhân trước. Thiếu phu nhân đưa tay, chén trà liền hất vào Lâm cô nương. Nô, nô tỳ không nhìn kỹ.”
“Tiểu Thất…”
“Ta chán ghét ngươi!” Tiểu Thất đẩy bàn tay đang đưa ra của Tống Lương Trác, đứng dậy chạy đi. Chạy tới cửa thì quay đầu lại, đôi mắt to rưng rưng nhìn, cầm lên một dĩa rau trộn hắt lên người Tử Tiêu, quăng chén dĩa lên bàn rồi xoay người chạy đi.
Cũng chỉ trong chớp mắt đó, váy dài màu vàng nhạt trên người Tử Tiêu đã thành đủ màu sắc. Có màu xanh của ớt cùng rau thơm, hạt thông cùng hạnh nhân, một cọng đậu dài còn bay bay theo gió.
Tử Tiêu ngây người chốc lát, ngay sau đó liền oanh oanh khóc lên.
“Ai, đừng khóc, đi bôi thuốc trước đi, thật là muốn để tay có sẹo sao?” Tống Thanh Vân thở dài.
Ánh mắt sắc như dao của Tống mẫu bay đến, Tống Thanh Vân nghẹn họng, khoát tay nói: “Có án tử cần xem, ta về phòng trước.”
Tống Lương Trác gấp gáp nhìn về phía cửa, cuối cùng để mặc tiếng rên rỉ của Tử Tiêu mà ra khỏi phòng.
“Nhị ca!” Giọng nói thật thê lương, tay Tống mẫu đang cầm bát canh cũng khẽ run lên.
Tử Tiêu lau nước mắt nói: “Nhị ca thật sự che chở Tiểu Thất muội muội như thế sao? Tay của Tử Tiêu bị thương oan uổng?”
Tống Lương Trác cũng không quay đầu lại nói: “Tiểu Thất hắt đồ ăn vào ngươi là nàng không đúng, ta thay Tiểu Thất xin lỗi Lâm cô nương.” Nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng.
Tống Lương Trác tránh nói tới chuyện Tử Tiêu bị bỏng, trực tiếp cho thấy sự không tin tưởng đối với chuyện này.
Tử Tiêu nhìn thân ảnh của Tống Lương Trác biến mất trong bóng đêm, tức giận hung hăng cắn môi.
Tống mẫu bên này vẫn không thay đổi sắc mặt uống hết canh, nhìn Tử Tiêu vẫn còn đứng yên nhìn ra cửa nói: “Tử Tiêu nhanh đi bôi thuốc đi, đối với nữ nhân mà nói, làn da vẫn là quý nhất, phải có làn da tốt thì mới có thể tính tốt đường lui.”
Tử Tiêu cúi mắt, hít vào một hơi, dương dương tự đắc nâng cằm nói: “Tuyết di, ta vì nhị ca mà trải qua đau khổ mới về được, mặc kệ huynh ấy còn yêu ta như trước hay không, đều cần phải an bài tuổi già của ta thỏa đáng. Ta có cơ hội vào Tống gia, liền có cơ hội thu hồi tâm của nhị ca.”
Tống mẫu tức giận nhưng vẫn cười, khiến Tử Tiêu nghẹn nửa ngày mới tán dương tự đáy lòng: “Nói thật, Tử Tiêu, ngươi, thiên hạ vô song.”
Tống Lương Trác bước nhanh trở về viện. Hai lần hắn muốn nhìn tay Tiểu Thất đều bị nàng né tránh. Hắn rõ ràng là nhìn thấy có vài điểm đỏ, không biết bị thương có nặng hay không.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Thất. Tống Lương Trác tìm một vòng, nhíu mày nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”
“Hồi thiếu gia, không nhìn thấy thiếu phu nhân trở về.”
Tống Lương Trác hít sâu, lại vội vàng bước ra cửa. Tống Lương Trác dọc theo đường đi đi một vòng quanh viện, cũng không thấy thân ảnh đang cuộn mình nào cả. Rốt cuộc kinh hoảng chạy ra cửa đại viện, hỏi thủ vệ trước cửa, xác nhận không có người ra khỏi cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lương Trác không muốn kinh động nhị lão, một mình cầm đèn lồng đi đến từng viện. Tổng cộng có bao nhiêu viện đây? Hành động của Tống Lương Trác vẫn khiến Tống mẫu chú ý.
Tống mẫu liền hỏi ngay: “Tiểu Thất chạy?”
Tống Lương Trác lắc đầu, “Có lẽ vẫn còn ở trong viện, nhưng không biết trốn nơi nào.”
Đêm nay Tống mẫu giận cũng không ít, tính tình nóng nảy của Tiểu Thất lại chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng khiến cho Tống mẫu bất mãn.
“Cũng quá tùy hứng đi. Người đó dùng kế là không đúng, nàng giận cũng đã giận, cũng hắt thức ăn vào người đó, còn không hài lòng cái gì? Hơn nửa đêm còn nháo cái gì?”
“Nương giáo huấn là đúng.” Tống Lương Trác nhíu mày nói: “Con sẽ đi tìm.”
“Tìm cái gì mà tìm, tính tình trẻ con thật không chấp nhận được!” Tống mẫu giương giọng nói: “Tiểu Thất nghe cho kỹ đây, làm việc thì phải suy nghĩ, nếu con thích trốn bị đông lạnh cả đêm thì cũng không có người hiểu ý mà đau lòng con. Người khác đã làm sai, nếu con cứ cố chấp như vậy, cuối cùng cũng là cái sai của con. Sao, còn muốn cho cả nhà trên dưới không ai được ngủ sao?”
Giọng nói của Tống mẫu uy nghiêm mang theo tia trách cứ, nói xong lẳng lặng đứng đó chờ.
Tiểu Thất nằm dài trên cành của một cây táo già trong viện, trong đáy lòng cũng biết lời giáo huấn của Tống mẫu là có đạo lý, nàng không nên vì chính mình mà hại cả nhà không được ngủ. Nhưng là nàng rất là oan uất, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp người nào xấu xa như vậy, chính mình hắt chính mình đi, lại còn hại Tiểu Thất nàng.
Còn nói nữa, ai bảo bọn họ đi tìm? Đi ngủ cả đi, để nàng nằm trên cây mà lạnh chết đi. Tiểu Thất oan ức chớp mắt, lại một dòng nước mắt rơi xuống.
Còn có Tống tri huyện kia, một câu cũng không nói giúp mình. Tống tri huyện lại muốn đánh nàng? Nữ nhân xấu xa như vậy! Tiểu Thất của hắn bị người ta dùng nước sôi làm phỏng hắn cũng không nói một tiếng. Oa oa, còn muốn túm tay nàng. Nàng biết là hắn muốn mắng nàng, nàng mới không cho hắn nắm lấy. Kẻ đáng ghét!
Tống mẫu đợi nửa ngày không nghe thấy Tiểu Thất đáp lại, tức giận cao giọng nói: “Các viện đều treo đèn lồng lên, tất cả nha hoàn đi theo thiếu phu nhân ra đây quỳ cho ta, một khắc thiếu phu nhân không xuất hiện thì qùy nửa canh giờ, nếu không ra thì quỳ đến hừng đông.”
“Nương, con…”
“Trở về!” Tống mẫu lạnh lùng đánh gãy lời của Tống Lương Trác, liếc mắt nhìn người bên cạnh, Thu Đồng cùng vài tiểu nha hoàn khác liền quỳ xuống, xoay người trở về viện.
Tống Lương Trác nhìn vào bóng đêm, suy nghĩ rồi cũng không vội vã, đi theo Tống mẫu về viện.
Tiểu Thất trốn trong bóng tối, nhìn thấy vài người đang quỳ cách đó không xa, đi xuống cũng không được, không đi cũng không được. Ngay từ đầu là hối hạn thời gian tự hỏi của mình quá dài, không lập tức đáp lời Tống mẫu. Dần dần cảm thấy bi thương, cảm thấy ở Tiền phủ thế nào cũng không bị đối xử thế này, rốt cuộc bà bà cũng không bằng mẫu thân mỹ nhân, vừa viết thư nói nương bà bà tốt, bà liền trở về thành bà bà hung dữ.
Tiểu Thất nhìn bóng dáng của Tống Lương Trác, lại cúi đầu nhìn thân cây tối đen như mực. Thử đưa ra chạm vào cây, không nghĩ chân lại rơi vào khoảng không, Tiểu Thất cố gắng nữa ngày, vội vàng bám vào cành cây trở về.
Lên cây dễ, xuống cây khó. Tiểu Thất chớp mắt, nhếch miệng “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
Thanh âm bi tráng cao vút, ở trong bóng đêm khôn cùng có vẻ phá lệ to rõ.
Tống Lương Trác nhìn sắc mặt của Tống mẫu, một chữ cũng không nói, cũng không có ý đến đón người. Tống mẫu thấy Tống Lương Trác còn tiếp tục về, dừng chân cả giận: “Sao, còn không đem người trở về?”
Tống Lương Trác lại nói: “Nương nói có lý, lần này Tiểu Thất làm việc quả là không tốt, nên giáo huấn.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi về viện của mình.
Tống mẫu híp mắt nhìn bóng dáng của Tống Lương Trác biến mất, hừ một tiếng cũng về viện của mình. Bà không tin, bà so với hắn còn đau lòng Tiểu Thất hơn?
Tống mẫu đi hai bước lại không đành lòng. Tiếng khóc của Tiểu Thất thật sự rất thê lương, vốn là tiếng to rõ nay đã từ từ khàn khàn rồi.
Tống mẫu nhớ tới Hinh Nguyệt trước đây, nghịch ngợm trèo cây thì một chân bị kẹt vào trong cây không rút ra được, kéo cả ngày, thiếu chút nữa là đứt cả xương cốt. Khi đó cũng khóc thảm như vậy, sau đó còn vì khóc quá nhiều mà sốt cao một hồi. Sau đó chỉ một câu của Hinh Nguyệt, bà liền sai người đem gốc cây già hơn mấy chục năm kia chặt đi.
Tống mẫu nhíu mày nghĩ, Tiểu Thất không phải đã uống thuốc hay sao? Không nói đến có thể khóc mà bệnh hay không, bị lạnh rồi bệnh cũng không ổn. Bà đường đường là tứ phẩm phu nhân, không để mẹ ruột Tiểu Thất cảm thấy bà ngược đãi khuê nữ của người ta mới tốt, lại nói hôm nay nàng quả thật là bị oan uổng.
Tống mẫu cân nhắc nhiều lần, xoay người quay trở lại.
Dưới tàng cây đã có vài gia nhân cùng nha hoàn cầm đèn, cũng không dám có động tác gì cả. Thu Đồng ở một bên lo lắng cũng không dám tự tiện đứng lên, thấy Tống mẫu quay lại liền dập đầu nói: “Phu nhân minh giám, quả thực không phải thiếu phu nhân muốn nháo, mà dường như thiếu phu nhân không thể xuống cây được.”
Cước bộ của Tống mẫu dừng lại một chút, suy nghĩ rồi lướt qua Thu Đồng, đi qua.
Tiểu Thất ngửa đầu nhìn trăng lưỡi liềm mà khóc to hết sức bi thương, lúc đầu là vì oan ức mà khóc, còn bây giờ cũng không biết vì cái gì, chỉ là muốn gào khóc. Có chút mong muốn nhờ như vậy mà gọi Tống Lương Trác quay lại.
Tống mẫu đứng dưới tàng cây đứng thật lâu sau, chờ Tiểu Thất kiệt sức chỉ còn khóc thút thít mới khụ một tiếng nói: “Khóc xong rồi? Xong rồi thì xuống đây đi.”