Đọc truyện Tiểu Thất, Chậm Đã! – Chương 50
Lúc Tống Thanh Vân cùng Tống Lương Trác từ phủ nha trở về thì trời đã tối rồi. Tiểu Thất cùng Tống mẫu tán gẫu cũng có thể xem là hài hòa, có thể xem như Tiểu Thất đã bỏ đi cách nói năng không suy nghĩ của mình.
Ăn cơm chiều xong thì Tống Lương Trác trò chuyện cùng nhị lão, tối nay tự nhiên Tiểu Thất cũng cùng ăn. Dường như Tống Thanh Vân cũng còn nhớ đến cuốn [Thập Thất Thiếp] kia, ngẫu nhiên có thể ngầm nói một câu nhắc.
Tống Thanh Vân không nói thẳng, Tiểu Thất cũng tự nhiên không nghe ra được ẩn ý. Tống Lương Trác lại làm như không biết, Tống mẫu cũng không hiểu nghĩ gì, cũng làm như không biết chỉ lo nói chuyện phiếm.
Trên đường lúc Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất trở về viện nhưng cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Cuộn tranh chữ kia, đoán chừng sẽ khiến cho lão gia tử nóng ruột nóng gan một thời gian.
Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Tống Lương Trác cười, cũng híp mắt cười theo, “Tống tri huyện, hôm nay ta gặp Tử Tiêu cô nương.”
Tống Lương Trác ngừng cười nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất chu miệng nói: “Vì sao nàng lại kêu chàng là nhị ca?”
Tống Lương Trác nghe vậy không nhịn được mà nhăn mày lại. Nhị ca? Xưng hô này quá mức xa xôi, lúc trước nghe cảm thấy nặng như là trách nhiệm cả đời, hiện tại lại cảm thấy nhẹ như lông hồng.
Tiểu Thất lắc lắc tay Tống Lương Trác, bĩu môi nói: “Tướng công tốt, về sau ta cũng gọi chàng là ca có được không?”
Tống Lương Trác lắc đầu cười, “Học người khác làm gì? Là chính mình là tốt rồi.”
Tiểu Thất vui sướng hất cằm nhỏ lên, vốn muốn đắc ý khoe ra ước định về cưới thiếp với Tống mẫu, nhìn sườn mặt Tống Lương Trác lại nhịn xuống. Tiểu Thất nghĩ, loại sự tình này hẳn là thuộc loại chuyện mà nam nhân rất nhỏ nhen mà nương mỹ phụ nhân đã nói, không thể để lộ chân tướng. Nhưng là, việc sinh đứa nhỏ là cấp bách nha.
Tiểu Thất nhảy đến trước mặt Tống Lương Trác, ngửa đầu nói: “Tướng công tốt, chúng ta về tạo em bé đi.”
Bước chân Tống Lương Trác lảo đảo, vẻ mặt quái dị nhìn Tiểu Thất.
Hắn chưa từng nghe nói nữ nhân mười bảy mười tám tuổi lại giống như sói như hổ.
Mặc dù kích thích tối hôm qua làm cho hắn xúc động điên cuồng khó có thể tự kiềm chế dược, nhưng hắn không thể không lo lắng, lại bị thêm cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy vài lần, hắn có thể không dậy nổi nữa hay không. Nơi đó suýt bị Tiểu Thất cắn hỏng, đau âm ỉ cả một ngày, chạm vào quần áo liền làm cho hắn có cảm giác xấu hổ. Hắn cũng không muốn Tiểu Thất nhìn thấy cả người đầy vết hôn cùng vết cắn của mình, nếu thế thì thể diện của hắn để đâu đây?
Ai! Tống Lương Trác không biết nên đáp lại ánh mắt sáng ngời của Tiểu Thất như thế nào, đành không nói gì ngẩng đầu nhìn trời.
Tiểu Thất cũng ngẩng đầu nhìn xem, lẩm bẩm nói: “Sao nhìn rất đẹp, nhưng mà tướng công, đi tạo em bé thôi.”
Tống Lương Trác cảm thấy ngực lại có chút đau, còn chưa nghĩ ra đối sách gì thì Tiểu Thất đã đeo lên cổ hắn.
Tống Lương Trác cuống quýt đỡ lấy, thở dào nói: “Về sau vào viện của mình hãy làm như vậy.”
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, cầm mặt Tống Lương Trác hôn lên hai má, đặt cằm lên vai hắn, khẽ nói: “Nương nói ngày mai sẽ dạy ta cách ngồi cùng cách đi đứng, ta sẽ học tốt cho chàng xem.”
“Tiểu Thất nguyện ý học?”
“Ừ, học thì đi sẽ có khí thế. Chàng nhìn nương xem, chỉ cách ngồi đã khiến ta phải sợ hãi, ta học tốt thì sau này khi ngồi xuống, con dâu ta cũng sẽ sợ ta. Hắc hắc, rất hứng thú!”
Khóe miệng của Tống Lương Trác rút lại, thì ra là muốn hai mươi năm sau dùng, tính cái này cũng quá lâu dài rồi. Tống Lương Trác cúi đầu nhìn gương mặt trẻ con của Tiểu Thất, nghĩ gương mặt nàng không chút thay đổi, ngồi xuống ở chính đường, bàn tay nhỏ bé uy nghiêm đưa lên thì có chút muốn cười.
“Ai, tướng công tốt, hôm nay mệt chết ta. Đêm qua ta nằm mơ, ha ha, kỳ quái xấu hổ vô cùng. Ta mơ thấy cái này cái kia, hắc hắc, sao đó còn mơ thấy một con gà trống lớn cắn mông của ta. Tướng công, thật là tò mò nha, từ nhỏ đến lớn ta mơ thấy con gà trống kia vô số lần, mỗi lần nó đều mổ mông của ta. Tướng công tốt, ta có thể không rửa mặt hay không?”
Tiểu Thất cứ lẩm bẩm liên tục những lời này, ánh mắt đã khép chặt đến không mở ra được nữa.
“À, tướng công, còn muốn sinh trẻ con đây.”
Tiểu Thất mê man nói thêm một câu, Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất lắc lư qua lại trong phòng một lát, chờ nàng ngủ say mới nhẹ nhàng ngồi đặt lên giường.
Nhiều ngày nay, số lần Tiểu Thất kêu Tống Lương Trác là tướng công đã nhiều hẳn lên, Tống Lương Trác cũng hiểu được sự thay đổi này. Hắn cảm thấy Tiểu Thất cũng vừa mới buông lỏng phòng bị với chính mình, mặc dù ngoài miệng nói không có, nhưng có lẽ lúc trước không hề tín nhiệm từ tận đáy lòng.
Tống Lương Trác chăm chú nhìn Tiểu Thất ngủ say bĩu môi ngây ngốc thật lâu, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình dáng của đứa nhỏ.
Trong lúc ngủ mơ cũng giống Tiểu Thất, hờn dỗi, nghịch ngợm lại có khi ngốc nghếch. Tống Lương Trác lắc đầu nghĩ, trước có con gái cũng không sao, nhưng là chờ vài năm nữa cho Tiểu Thất trưởng thành hơn rồi hãy có con mới tốt.
Ngày hôm sau Tiểu Thất dậy sớm, ăn điểm tâm xong rồi tiễn Tống Lương Trác cùng cha công công đi, trong lòng tràn đầy hứng khỏi mà đi đến viện của Tống mẫu.
Tiểu Thất hiếu học, điều này làm cho Tống mẫu thực vui mừng.
“Lúc ngồi phải nhẹ nhàng, ổn định, bình tĩnh. Trước khẽ khép váy lại, sau đó ngồi xuống. Ngồi xuống bên trái thì đứng dậy cũng bên trái.”
Tiểu Thất liền nhẹ nhàng, thoải mái bước qua, chậm rãi kéo kéo váy, lại xoay mông một cái, ngồi xuống.
“Dáng vẻ, dáng vẻ phải thật tự nhiên, mặt phải mỉm cười. Hai vai để ngay ngắn thả lỏng. Hai tay giao lại đặt nhẹ lên đầu gối.”
Tiểu Thất đưa người ra để tay lên đầu gối.
“Ưỡn ngực ngẩng đầu. Hai đầu gối khép lại. Ngồi vào ít nhất là hơn phân nửa ghế, không thể dựa vào lưng ghế, cũng không thể khuynh người ra phía trước.”
Tiểu Thất chớp mắt, “Nương, không phải là nói mông chỉ có thể ngồi xuống một chút thôi sao?”
“Ai nói?”
“Trong phường hát, các nàng chỉ ngồi có một góc. Con xem các nàng đều thấy mông đau cả lên.”
“Đó là đào kép, con là chính thất, sao lại so sánh như vậy? Chẳng phải bôi nhọ thân phận của mình hay sao?”
Tiểu Thất gật đầu.
“Tốt lắm, bây giờ làm liên tục một lần.”
Tiểu Thất đứng dậy, híp mắt lại làm theo yêu cầu của Tống mẫu một lần nữa.
“Ánh mắt, mở to.” Tống mẫu cầm thước chỉ chỉ.
Tiểu Thất trừng to mắt, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, khóe miệng vẫn còn mang nụ cười cứng ngắc. Tống mẫu lắc đầu, dùng thước nâng cằm của nàng nói: “Tự nhiên, tự nhiên là tốt rồi. Đừng trừng mắt ra, cũng đừng hí mắt lại.”
“Uh, tốt lắm. Nhớ kỹ về sau không nhảy ba bước là được. Bây giờ học cách đứng cùng cách đi. Đứng thì đầu phải nhìn thẳng, hai mắt cúi xuống, cằm không thu vào, khuôn mặt bình thản tự nhiên. Ưỡn ngực, thu bụng, eo thẳng.”
Sự thật chứng minh, tuy rằng Tiểu Thất có chút chậm chạp, nhưng vẫn có tinh thần học tập. Học cả một ngày, tuy là có sức khỏe của tuổi trẻ, nhưng một câu mệt cũng chưa nói. Điều này khiến cho Tống mẫu có thêm vài phần hảo cảm với Tiểu Thất.
Sau khi ăn xong vẫn trò chuyện như trước, lần này Tống Thanh Vân cùng Tống Lương Trác trò chuyện chuyện trị thủy. Tống Lương Trác cố ý vô ý nói ra để cho Tiểu Thất nói ra những cách làm mình biết, được Tống Thanh Vân khen ngợi.
Tiểu Thất hưng phấn, vừa ra khỏi sân bên này liền ôm Tống Lương Trác, cả người đeo trên người hắn. Lần này Tống Lương Trác không nói gì cả, chỉ là bước chân đi về viện của mình nhanh hơn.
“Tướng công, bà bà nói ta học tốt lắm.”
“Có mệt không?”
“Không mệt.” Tiểu Thất cười hì hì, “Ta nghĩ là ngồi lên ghế thì chỉ ngồi có một góc thôi, nương bà bà nói phải ngồi hoàn toàn. Ha ha, chỉ là ngồi thẳng lưng một lúc lâu thì hơi khó chịu.”
Tay Tống Lương Trác thực tự nhiên mà đưa đến sau lưng Tiểu Thất xoa xoa chỗ eo.
“Tướng công, chàng không ngủ sao?” Tiểu Thất thấy Thu Đồng mang hồ sơ vào thì mở miệng hỏi.
“Ừ, nàng ngủ trước đi, ta xem hồ sơ vụ án.”
“Vậy ta cũng không ngủ.” Tiểu Thất nhu thuận ngồi một bên, ánh mắt cúi xuống, hai tay xếp lại, váy ở chỗ đùi cũng kéo sang một bên.
Tống Lương Trác quay đầu nhìn Tiểu Thất, cười nói: “Ngồi trong phòng của mình thì không cần ngay ngắn như vậy.”
Tiểu Thất ngẩng đầu, chớp chớp mắt hỏi: “Tướng công, nhìn được không?”
“Tốt.”
Tiểu Thất đắc ý nhảy dựng lên, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, chui vào trong lòng hắn nói: “Hiện tại chàng là quan gì? Cũng phải xem này nọ sao?”
“Không là quan gì cả, Tiểu Thất ghét bỏ sao?”
“Mới không ghét. Tướng công không làm quan mới có thể mang ta đi chơi, có chức vị thì không có thời gian đi cùng ta.”
“Tướng công, vậy sao chàng còn đi theo cha công công phá án? Nhược Thủy nói muốn đi suối tình nhân, suối tình nhân là suối gì, đẹp lắm sao?”
Tống Lương Trác bỏ hồ sơ xuống, nhẹ giọng nói: “Cha gặp án tử khó giải quyết, ta đi theo giúp việc vài ngày. Về suối tình nhân, cũng chỉ là một cái suối thôi. Nhưng theo truyền thuyết thì là nơi ước định chung thân của một đôi tình nhân, nơi thực hiện nguyện vọng, cũng là nơi mà nhiều nam nữ trẻ tuổi đến đính ước.”
Tống Lương Trác trầm mặc một lát, tay xiết chặt lại nói: “Chờ xong việc này đi, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”
Tiểu Thất nghiêng đầu, hôn một cái thật kêu, “Tướng công tốt nhất.”
Tiểu Thất nhìn hồ sơ trên bàn, ngoan ngoãn ngồi im, “Tướng công xem tiếp đi, ta không phiền chàng.”
Tống Lương Trác khẽ cười, lại cầm lấy hồ sơ vụ án chậm rãi xem.
Tiểu Thất tựa vào gương mặt Tống Lương Trác, híp mắt nhìn theo một lát, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng: “Giết người?”
Tiểu Thất đưa tay lấy hồ sơ vụ án, Tống Lương Trác nhanh chóng để sang một bên.
Mặt sau có miêu tả hình dáng người chết, hắn không muốn làm Tiểu Thất sợ.
“Ai giết người?” Tiểu Thất trừng mắt hỏi.
“Tiểu Thất đừng động vào.” Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất xoay lại, làm cho nàng đối diện với chính mình nói: “Chỉ là vụ án giết người bình thường, Thông Hứa cũng có.”
Tiểu Thất ôm lấy cổ Tống Lương Trác yên tĩnh một lát, lắc lắc cổ hắn, rầu rĩ nói: “Tướng công, chàng đừng đi phía trước, đều là giết người, khẳng định là táng tận lương tâm, đừng để bản thân bị thương.”
Tống Lương Trác nhéo nhẹ lên eo Tiểu Thất, suy nghĩ rồi cười nói: “Ta nói cho nàng biết, nàng nghe xong cũng đừng quá lo lắng. Đó đều là chuyện thường, Nhữ Châu to như vậy, có người tham lam rồi phạm pháp là chuyện thường.”
Tống Lương Trác tận lực đơn giản hóa chuyện nói: “Phó gia đại công tử cưỡng gian rồi giết một cô nương, là như thế đấy.”
“Không có?”
“Uhm.” Tống Lương Trác gật đầu nói: “Gần đây đang tra xét xem trước đây hắn có hành vi phạm pháp gì hay không.”
“Có không?”
“Ha ha, đây là bí mật, Tiểu Thất không nên biết.”
Tiểu Thất cọ cọ gương mặt của Tống Lương Trác, nhíu mày hỏi: “Người nhà hắn rất lợi hại?”
“Tỷ tỷ nhà này là một phi tần trong cung, không cao không thấp, nhưng cũng có đủ quyền để giúp Phó Đức Giáp thoát hiểm.”
Tiểu Thất khẩn trương ôm lấy mặt Tống Lương Trác nhíu mày nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Xác định tội danh, tuân theo pháp luật mà xử trí.”
“Tướng công thật lợi hại.” Lời nói của Tiểu Thất lại có chút rầu rĩ, “Nhưng mà tướng công, nương nói nếu gặp đánh nhau thì phải tránh xa ra. Nếu chàng làm không được thì cũng tránh đi, đừng chống chọi. Những kẻ giết người đều không phải là người tốt.”
Tống Lương Trác nở nụ cười nói: “Thật đúng là không nên để nàng nhìn thấy hồ sơ vụ án, vốn chỉ là chuyện bình thường, không duyên cớ lại làm nàng lo lắng.”
“Không phải à, nói không chừng ta còn có thể giúp chàng ra chủ ý giải quyết đây. Cha ta cũng quen rất nhiều người, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể nhờ cha hỗ trợ. Về sau chàng gặp chuyện mạo hiểm cũng không được phép giấu ta nha!”
Tống Lương Trác cười gật đầu, “Không giấu. Tiểu Thất cũng không thể đi một mình trên đường, có biết không? Nhữ Châu phức tạp hơn Thông Hứa nhiều, người quyền quý cũng không ít, hết thảy đều phải cẩn thận. Những lời nói lúc nãy cũng không được nói với người khác.”
Tiểu Thất gật đầu, dựa vào lưng của Tống Lương Trác nhắm mắt. Tống Lương Trác lại cầm hồ sơ vụ án xem cho hết, nhíu mày suy nghĩ một lát.
Tống Lương Trác tưởng Tiểu Thất đã ngủ, vỗ vỗ lưng rồi ôm nàng đứng dậy, Tiểu Thất lại mở to mắt hỏi: “Tướng công, có muốn ta viết thư cho cha hay không?”
Tống Lương Trác kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất, thấy đôi mắt sáng của nàng đang lộ ra lo lắng, ngầm bực với bản thân không nên để nàng xem mấy thứ này.
“Không cần, đã gần kết án.”
“Ồ? Kết thúc?” Tiểu Thất kinh ngạc hỏi.
“Ừ, ta xem hồ sơ vụ án là muốn ghi lại cái kết án, hai ngày sau sẽ kết thúc sự việc này rồi.” Lần này Tống Lương Trác không hoảng sợ, nói dối mà sắc mặt không hề thay đổi.
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc chân nói: “Tướng công thật lợi hại.” Ngữ khí lần này vui vẻ như thường.
Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, “Vài ngày nữa sẽ mang nàng đi chơi.”
Tiểu Thất vui mừng hôn lên môi Tống Lương Trác, chu miệng nói “Tướng công thật tốt, thật tốt, thật tốt, thưởng cho một nụ hôn.”
Khóe miệng Tống Lương Trác co rút, tâm tình sung sướng mà nhận thưởng của Tiểu Thất.
Người trẻ tuổi, đốt lửa tất nhiên phải cháy rồi. Đêm nay là lửa nhỏ chầm chậm nấu, nhưng là nấu đến nỗi cả người Tiểu Thất đều bay lên trời.
Tiểu Thất bị nấu chín quá liền mơ mơ màng màng ngủ, ngược lại, Tống Lương Trác lại không ngủ được.
Án tử quả thật là đang làm, nhưng trước mắt còn chưa bắt người lại. Tống Lương Trác biết, Tiểu Thất muốn đem tất cả tội danh của Phó Đức Giáp gom lại, đem vụ án viết cẩn thận, sau đó trước lúc Phó gia vận dụng quan hệ thì bắt vào tử lao, hơn nữa là tiền trảm hậu tấu(*).
(*)tiền trảm hậu tấu; chém trước tâu sau; hành động trước, báo cáo sau
Tống Lương Trác cũng biết, việc này cũng không dễ dàng gì. Phó gia cũng có chút thủ đoạn, nếu không cũng không thể có chuyện gây án mà không ai báo án, người nhà người bị hại cũng không thừa nhận trong nhà gặp chuyện không may.
Tống Lương Trác nhíu mày suy nghĩ thật lâu, Tiểu Thất bên cạnh nói mê kêu tướng công. Mày đang giương cao của Tống Lương Trác liền buông lỏng ra, nghiêng người ôm chầm lấy Tiểu Thất, một tay để lên bụng của nàng khẽ vuốt ve thật lâu, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ.