Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 32


Đọc truyện Tiểu Thất, Chậm Đã! – Chương 32

Tống Lương Trác đưa Tiểu Thất đến chúc bằng(*), dặn dò Sơn Tử cùng Lục Liễu một vài việc, Thải Vân ở một bên muốn tiến đến chào đã bị người kéo đi, vừa xong việc muốn quay ra tìm, Tống Lương Trác đã vội vã bước lên xe ngựa trở về.

(*)chúc bằng: chỗ phát cháo (mà k biết để thế nào nên để nguyên HV vậy.)

Thải Vân mơ hồ biết, người Tiền gia không muốn nàng cùng Tống Lương Trác tiếp xúc. Từ ngày nàng đến Tiền phủ ở, cũng không có cơ hội để nói một câu với Tống Lương Trác. Ban ngày Tống Lương Trác không có ở Tiền phủ, buổi tối đến Tiền phủ không phải ở chủ viện thì chính là ở trong viện của Tiểu Thất, nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy. Thật vất vả mới thuyết phục được Tiểu Thất cho mình đến đây phát cháo, nhưng mỗi buổi sáng cũng không thể ở cùng các nàng.

Thải Vân giương mắt lên nhìn Tiểu Thất đang cầm thìa bắt đầu phân phát cơm, ánh mắt có chút ai oán. Lục Liễu ở một bên đang phát bánh bao cho những đứa trẻ, một bên khẽ cười nói: “Thải Vân cô nương, cô gia nhà ta nói, chỉ thú một mình tiểu thư nhà ta, Thải Vân cô nương nói xem, có phải tiểu thư cùng cô gia nhà ta thật xứng hay không?”

Thải Vân yên lặng chia dưa muối, gật gật đầu không lên tiếng.

“Thải Vân cô nương, cô gia đối với tiểu thư nhà ta vô cùng tốt đây. Thải Vân cô nương không biết chứ, cô gia nhà ta mỗi ngày đều dậy thật sớm, mua điểm tâm cho tiểu thư rồi đứng ở cửa chờ tiểu thư cùng đến đây.”

Lục Liễu phiêu mắt liếc Thải Vân đang cúi đầu xuống, cười nói: “Muốn nói a, mặc dù tiểu thư nhà ta hơi mờ mịt về tình cảm của mình, nhưng là có cô gia yêu thương, cũng sẽ không nạp thiếp hay gì đâu.”

Trong mắt Lục Liễu không hề che dấu vẻ hâm một cực kỳ nhìn về phía Thải Vân, thấp giọng nói: “Bộ dáng Thải Vân cô nương như thế này khẳng định cũng có thể tìm được một người như cô gia, chỉ giữ một mình Thải Vân cô nương bên người cả đời.”

Thải Vân nhìn Lục Liễu, ngập ngừng nói: “Ta không có ý tứ không thích hợp nào cả, đại nhân hắn…”

“Oh.” Lục Liễu giật mình nói: “Cô gia nói, qua một thời gian ngắn nữa sẽ mang tiểu thư nhà ta về nhà gặp song thân đây, không biết có còn trở về đây hay không.”

“Thực, thật sự?”

Giả, nhưng vì sao phải nói cho ngươi? Lục Liễu thầm nghĩ.

“Là thật đấy.” Lục Liễu cười khanh khách nhìn Thải Vân, “Thải Vân cô nương có thích Lục sư gia hay không? Cũng chỉ có một mình, trong nhà cũng không có song thân cần hầu hạ, còn có một ngôi nhà không nhỏ, lại là sư gia, nhìn cũng vừa mắt, là một nam nhân thật tốt a. Thải Vân cô nương xinh đẹp như vậy, khẳng định là vượt trội hơn người, cũng có thể đoạt được tâm của Lục sư gia!”

Thải Vân đỏ cả mặt lên, nhíu mày nói: “Lục Liễu cô nương chớ có nói thế nữa.”

“Sao, Thải Vân cô nương thẹn thùng cái gì chứ!” Lục Liễu nhìn thấy Lục Lực Thừa đang dẫn lão lang trung đi tới gần, dương dương tự đắc cao giọng nói: “Lục sư gia, nơi này nơi này đây.”

Lục Liễu để bánh bao vào khuôn cho Sơn Tử phân phát tiếp, chính mình chạy hai bước đến bên người Lục Lực Thừa nói: “Lục sư gia, Thải Vân cô nương vừa rồi mới nhắc tới ngươi đây.”


Lục Liễu cầm lấy đôi đũa trong tay Thải Vân, đẩy nàng ra nói: “Mới vừa rồi không phải muốn nói gì sao? Ta phát dưa muối giúp cho, cô nương cùng sư gia cứ nói chuyện.”

Thải Vân xấu hổ quẫn bách, trong mắt long lanh nước, cúi đầu cắn môi đứng bất động bên người Lục Lực Thừa. Tiểu Thất quay đầu thấy Lục Lực Thừa, lại nhìn nhìn Thải Vân đang đỏ cả mặt, ái muội chớp chớp mắt với Lục Lực Thừa rồi lại chuyên tâm cấp cơm.

Lục Lực Thừa không rõ gì cả, nhìn Thải Vân vô thố cúi đầu, ấm giọng nói: “Thải Vân cô nương có việc?”

Thải Vân cuống quýt lắc đầu.

“Oh, vậy Lục mỗ…”

“Lục sư gia.” Thải Vân không đợi hắn nói xong liền ngẩng đầu nói: “Lục sư gia, có phải đại nhân muốn dẫn phu nhân về nhà hay không? Sẽ không trở lại sao?”

Lục Liễu vẫn đang nghe lén liền hướng Lục Lực Thừa nháy mắt liên tục, Lục Lực Thừa nhíu mày, dừng một lát rồi nói: “Có nghe đại nhân nói qua, xác nhận là có dự định này.”

Ánh mắt Thải Vân có chút ảm đạm, gật gật đầu rồi quay trở về tiếp tục hỗ trợ.

Lục Lực Thừa không biết chuyện gì phát sinh, nhưng đại để có liên quan đến Tống Lương Trác, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu Thất nhanh nhẹn chia hết cháo, ba bước thành hai nhảy đến bên người Lục Lực Thừa cười nói: “Lục đại ca không đi cùng Tống tri huyện?”

“Phía trên có đáp lại, đại nhân hồi nha môn rồi.”

“Cấp bạc?” Tiểu Thất kinh hỉ trừng to mắt.

Lục Lực Thừa cười nói: “Nhưng thật ra không nghĩ nhanh vậy đã có đáp trả, tựa hồ là có lụt liền cấp bạc ngay.”

“Xem như là có dùng lâu dài.” Tiểu Thất chớp mắt nhìn lão lang trung đứng phía sau Lục Lực Thừa, nghiêng đầu nói: “Có người bị bệnh?”

“Có người sốt, sợ là bị bệnh sốt rét.”

Tiểu Thất vội tránh đường: “Vậy mau đi nhanh đi, có muốn ta nấu trà dược gì cấp cho mọi người uống hay không?”


Lục Lực Thừa nhìn về phía lão lang trung, lang trung vội nói: “Trước mắt cũng chưa cần, nếu phu nhân có rảnh, thật ra có thể chuẩn bị một chút thanh hao.”

“Cây thanh hao sao? Cũng không khó tìm!”

Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía người mở miệng mà biểu tình khác nhau. Tiểu Thất mở miệng nói trước: “Vương công tử như thế nào ở chỗ này chứ?”

Trần Tử Cung sửng sốt nhìn Tiểu Thất một lát, cười nói: “Là Tiền Thất Tiền tiểu công tử?”

Tiểu Thất nhìn lại nữ trang của chính mình, nhăn nhăn mặt rồi gật gật đầu.

Lục Lực Thừa cẩn thận đánh giá Trần Tử Cung, mặc dù nhìn ra hắn cùng Tiểu Thất quen biết, nhưng thấy ánh mắt hắn luôn đặt trên người Tiểu Thất không chuyển, vẫn là hơi nhíu mày lại.

“Không biết Vương công tử là người nơi nào? Tựa hồ chưa gặp qua Vương công tử.”

“Oh.” Trần Tử Cung dời tầm mắt khỏi người Tiểu Thất nói: “Từ kinh thành đến Thông Hứa du ngoạn, không khéo lại gặp phải lụt.”

Lục Lực Thừa gật gật đầu, nhìn Tiểu Thất nói: “Đại nhân còn muốn quay lại đây, phu nhân ở đây chờ hay là muốn trực tiếp hồi phủ?”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, có chút không hiểu vì sao Lục Lực Thừa đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng thấy hắn vẫn đang nhìn mình, gật đầu nói: “Ta chờ hắn cùng về.”

Ánh mắt Trần Tử Cung chợt lóe lên, mi mắt lập tức cúi xuống làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc gì. Lục Lực Thừa cười cười nói: “Không biết Vương công tử có biện pháp nào hay hơn không, không ngại cùng Lục mỗ bàn bạc.”

Trần Tử Cung ngoắc ngoắc khóe miệng, xoay lưng lại đi về phía trước. Tiểu Thất cũng hiếu kỳ muốn đi qua, bị ánh mắt sắc bén của Lục Lực Thừa đảo qua liền đứng im lại.

Tiểu Thất nhìn Lục Lực Thừa cùng Trần Tử Cung, cúi đầu hồi lâu cũng không nghĩ ra chỗ nào không đúng. Lục Liễu đã giúp thu thập gọn gàng mọi thứ, thở hổn hển hỏi: “Tiểu thư nhìn cái gì vậy?”

Tiểu Thất bĩu môi nói: “Lục đại ca trừng ta!”

Lục Liễu phiên phiên mắt nói: “Lục sư gia không phải trừng người, là trừng Vương công tử kia.”


“Gì?” Tiểu Thất nghi hoặc, “Nhưng rõ ràng là hắn trừng ta.”

“Xì, tiểu thư, Vương công tử kia khẳng định là ham mê sắc đẹp của tiểu thư, bị Lục sư gia liếc mắt liền nhìn ra, mới không cho tiểu thư cùng sang.” Lục Liễu vuốt vuốt cằm nói: “Tiểu thư vẫn là đừng thân cận với Vương công tử kia qua, chỉ gặp vài lần, ai biết là loại người nào đâu? Tiểu thư đã gả cho người ta rồi!”

Tiểu Thất chu miệng, “Ta không xinh đẹp, người ta mới không có ý đó.”

Lục Liễu vỗ vỗ mặt mình dò xét nói: “Tiểu thư nói, ta xinh đẹp hay không?

Tiểu Thất chớp mắt rồi nhìn qua, gật gật đầu nói: “Rất được mà, ta thích gương mặt tròn tròn mềm mại.”

Lục Liễu bĩu môi, “Cho dù người xấu cũng sẽ có người nói không phải.”

Tiểu Thất nghiêng đầu, lát sau lại hung ác trừng mắt nhìn Lục Liễu nói: “Ta cũng không xấu như vậy.”

Lục Liễu cười hì hì, quét mắt nhìn thấy Thải Vân đứng đó không xa, thấp giọng nói: “Tiểu thư muốn về không?”

“Lang trung muốn ta chuẩn bị cây thanh hao đây, chờ bọn hắn nói xong ta sẽ biết phải chuẩn bị bao nhiêu. Còn có, Lục đại ca nói Tống tri huyện còn muốn quay lại.”

Lục Liễu lấy nón lụa cho nàng đội, dặn dò: “Tiểu thư nghe lời Lục sư gia, ngoan ngoãn đợi cô gia trở về, ta với Thải Vân cô nương về trước, lấy đồ này nọ xong rồi quay lại.”

Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Lục Liễu lên xe ngựa rời đi, than thở nói: “Ta thực ngốc sao? Đều phải cẩn thận dặn dò ta!”

Tiểu Thất buồn chán ngồi một góc trong lều, dựa vào cây cột lại bắt đầu nhớ Tống Lương Trác, không, là nhớ biểu hiện của Tống Lương Trác. Tiểu Thất híp mắt cười hì hì, từ lần đó nàng phát sốt, Tống Lương Trác không còn tranh giường với nàng, nhưng trước khi ngủ sẽ đến bên giường xem nàng. Nàng có lần cố ý đem chăn đá xuống đất, Tống Lương Trác cũng không tức giận, chỉ là động tay động chân vén chăn lại tốt cho nàng. Hì hì, còn vụng trộm sờ mặt của nàng.

Tiểu Thất híp mắt đưa tay sờ mặt mình, quay đầu nhìn mọi người đang dựng nhà, ngáp thật to, Tống tri huyện thật có bản lĩnh, việc nhiều như vậy mà mỗi sáng sớm còn đi mua bữa sáng cho chính mình. Tiểu Thất nhíu mày tự hỏi, Tống tri huyện có phải có âm mưu gì nữa không đây?

Tiểu Thất cảm thấy, hiện tại nàng cùng Tống Lương Trác giống như chó và mèo sống cùng nhà, mà con mèo nhỏ kia chính là nàng. Con chó nhỏ hung hăng, nàng cũng chỉ có dũng khí lui thành một đoàn, tội nghiệp nhìn hắn. Con chó nhỏ không đánh nàng, nàng lại ngứa ngáy muốn đâm hắn. Nếu hắn không đánh nàng, nàng vui vẻ cả ngày; nếu hắn hung dữ với nàng, bất quá cũng chỉ là nhe rằng hừ, cũng không thật sự lộ ra móng vuốt đánh nàng.

“Hắc hắc, Tống tri huyện là con chó nhỏ!” Tâm tình Tiểu Thất khoan khoái, nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt.

Tiểu Thất nằm mơ, trong mơ Tống Lương Trác trở thành tướng công thập toàn trong lòng nàng. Tiểu Thất đánh hắn một quyền, hắn chủ động đem nửa mặt kia cho nàng đánh; Tiểu Thất đá hắn một cước, hắn liền xoay mông đem phía bên kia cho nàng đá tiếp; hắn còn bưng cơm đuổi theo Tiểu Thất dỗ nàng ăn; hắn còn không chiếm giường của nàng, buổi tối ôm nàng ngủ, lại còn kể chuyện xưa cho nàng nghe. Hì hì, còn hôn nàng!

Tống Lương Trác quả thật đến đây, đến cùng Mạnh Vân phi.

Tiểu Thất mơ mơ màng màng nhìn Tống Lương Trác đi tới, nhịn không được nhếch miệng cười. Tống Lương Trác ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ trán Tiểu Thất, nhíu mày nhẹ giọng nói: “Mệt nhọc? Sao lại không trở về nhà?”


Tiểu Thất hé miệng lắc đầu, nghĩ rằng, tri huyện đại nhân trong mơ cái gì cũng tốt, nói năng đều là ngữ điệu nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, hì hì, giống như tiểu tức phụ(*).

(*)tiểu tức phụ: con dâu nhỏ

Tiểu Thất cười nâng tay, hai tay chụp mạnh hai má của Tống Lương Trác, muốn nhìn thử xem hắn có thể nghiêm mặt lại, làm cho nàng bị tím mắt nữa.

Hai tiếng ‘bốp’ thành một, nghe mạnh hơn rất nhiều. Tống Lương Trác đau đến nhíu mày, nhưng thật ra ánh mắt nhìn Tiểu Thất có nhiều lo lắng hơn tức giận, từ lúc nàng phát sốt, hành vi tựa hồ thực cổ quái.

Mạnh Vân Phi phía sau đầu tiên là che miệng ho nhẹ, thấy Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác vẫn mắt to trừng mắt nhỏ không nhúc nhích, cuối cùng nhịn không được mà cười phá lên.

Tiểu Thất chậm rãi nhìn qua, chớp mắt khó hiểu nhìn Mạnh Vân Phi đang cười nghiêng ngã phía sau, lại thu tầm mắt về nhìn người trước mắt, ‘vèo’ một cái thu tay trở về.

Tiểu Thất hít một hơi, ngượng ngập cười nói: “Tống tri huyện, đến đây lúc nào vậy?”

Tống Lương Trác đưa tay sờ trán Tiểu Thất, Tiểu Thất bị dọa đến rụt cổ nhắm mắt. Tay Tống Lương Trác đặt lên trán nàng một lát, nhíu mày nói: “Tiểu Thất không thoải mái?”

“A!” Tiểu Thất liên tục gật đầu, “Không thoải mái.”

“Tiểu Thất về nhà đi, xong việc ta cũng trở về.”

Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất đứng dậy, Tiểu Thất liếc mắt nhìn hai má của hắn bị mình đánh đỏ hồng, lắc đầu nói: “Ta muốn ở lại giúp đỡ.”

“Ta sẽ phái người đi hỗ trợ.” Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất hướng đến xe ngựa.

Tiểu Thất cảm thấy áy náy, gạt người là không đúng, vẫn là đánh người mà lại vì thoát tội lại cố ý gạt người. Tiểu Thất kéo tay ra, thấp giọng nói: “Tống tri huyện, ta không không thoải mái.”

“Hử?”

Tiểu Thất lại nhìn xung quanh một cái, thấy Mạnh Vân Phi không tiến lại gần, nâng tay sờ mặt Tống Lương Trác nói: “Ta không phải cố ý.”

Tống Lương Trác sửng sốt chớp mắt, lại vẫn ôm nàng lên xe ngựa, “Về nhà trước đi, ngủ trưa một lát.”

Tiểu Thất chu miệng chui vào xe ngựa, chờ xe ngựa lắc lư tiêu sái bước đi mới nhịn không được hừ, “Tống tri huyện thật nhỏ mọn, lại tức giận.”

Tiểu Thất xốc màn xe lên nhìn phía sau, thấy Tống Lương Trác vẫn còn đứng đó nhìn xe ngựa, le lưỡi lùi vào trong, suy nghĩ rồi lại nở nụ cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.