Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 7: Khí phái Thẩm thái quân


Đọc truyện Tiêu Thập Nhất Lang – Chương 7: Khí phái Thẩm thái quân

Thẩm gia trang ở bên hồ Đại Minh, lưng dựa vào núi, phía trước trông ra mặt hồ. Ai nhìn vào hai con sư tử bằng đá tự lâu đời đặt trước cổng vào cũng đều nhận ra lịch sử huy hoàng và cổ kính của dòng họ Thẩm.

Nô bộc trong nhà Thẩm gia trang không nhiều, nhưng ai ai cũng được huấn luyện rất chu đáo, có lễ phép quy tắc, không bao giờ để cho ai đến nhà mình mà bị cảm giác thiếu sót bỏ rơi.

Từ hồi hai vợ chồng Trang chủ Thẩm Kình Phong đi đánh giặc bị tử trận tại cửa Gia Cốc đến giờ, Thẩm gia trang về sau tình cảnh thật điêu linh, chỉ còn lại một mình Thẩm thái quân giữ gìn cửa nhà.

Tuy vậy, trong con mắt của giới giang hồ, địa vị của Thẩm gia trang trước sau vẫn như cũ, nếu không muốn nói càng lúc càng lên cao. Đó không phải chỉ vì mọi người đồng tình với sự hy sinh của vợ chồng Thẩm Kình Phong, sùng kính anh phong tiết liệt của họ, mà vì cái vị Thẩm thái quân này thật tình cũng có chỗ để cho mọi người tâm phục.

Liên Thành Bích sáng sớm đã đi ra khỏi thành đón tiếp những người hộ tống bảo đao vào quan, hiện giờ trong sảnh đường, người tiếp đón tân khách, chính là cháu bên ngoại của Thẩm thái quân, Tương Dương kiếm khách Vạn Trùng Sơn.

Người khách đến sớm nhất chính là Tam Nguyên Dương Khai Thái. Y còn đem theo hai người bạn, một người là thư sinh mặt mày trắng trẻo, gương mặt anh tuấn, tên là Phùng Sĩ Lương, còn người kia là đường đệ của y, tên là Phùng Ngũ.

Vạn Trùng Sơn là người lịch duyệt lâu năm. Y nhắm hai vị tân khách họ Phùng này người nào cũng anh khí lẫm liệt, võ công hiển nhiên đã đến độ cao siêu, chắc chắn không phải là thứ vô danh tiểu tốt trong giang hồ.

Nhưng y nghĩ hoài không ra tên tuổi của hai anh em họ Phùng, hình như y chưa bao giờ nghe ai nói đến trong giới giang hồ.

Vạn Trùng Sơn trong bụng lấy làm kỳ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, không đề cập đến. Y tin Dương Khai Thái. Y tin những người bạn Dương Khai Thái đem lại chắc chắn không phải là những kẻ bất lương bậy bạ.

Nhưng Lệ Cương thì không.

Lệ Cương đến cũng rất sớm, sau khi Vạn Trùng Sơn giới thiệu mọi người với nhau xong, hai cặp mắt loang loáng như đao của Lệ Cương, lập tức cứ dính vào hai vị tân khách họ Phùng.

Cái vị võ lâm hào kiệt lấy ba mươi sáu đường Đại Suất Bài Thủ danh dương thiên hạ này, không những cặp mắt sắc tựa đao, mà cả người y cũng như một lưỡi đao, một lưỡi đao đã lấy ra khỏi vỏ!

Phong Tứ Nương bị y nhìn chăm chăm cơ hồ muốn chịu không nổi, vậy mà Tiêu Thập Nhất Lang thì mặt vẫn cười cười, nhỡn nhơ như chẳng có chuyện gì.

Tiêu Thập Nhất Lang có chỗ khác người là trên đời này chẳng có chuyện gì làm cho y bận tâm.

Sau đó thì Liễu Sắc Thanh cũng đến.

Tiếp theo là Từ Thanh Đằng. Cái vị thừa kế nhà tướng quân Hàng Châu quả nhiên là một nhân vật phong lưu, y phục hoa lệ, trên mũ của y có đính một hạt trân châu lớn như trái trứng cáp, nhìn vào có thể nhận ra ngay giá trị liên thành. Tuy nhiên, y đối với ai cũng rất khiêm nhường, không chèn ép người khác bằng sự phú quý của mình mà cũng không có vẻ làm bộ làm tịch.

Sau đó còn có mấy người tân khách nữa lại, đều là những bậc tiền bối trong võ lâm, đức cao vọng trọng.

Cặp mắt của Lệ Cương vẫn cứ chăm chăm nhìn Tiêu Thập Nhất Lang.

Dương Khai Thái cảm thấy có điểm mất tự nhiên, y gượng gạo hỏi:

– Lệ huynh dạo này có từng qua thăm chùa Thiếu Lâm chăng?

Lệ Cương ngẩng mặt lên, gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi:

– Vị Phùng huynh này là bằng hữu của Dương huynh?

Dương Khai Thái đáp:

– Không sai.

Lệ Cương hỏi:

– Y có thật họ Phùng không?

Phong Tứ Nương ôm một bụng tức bực, nàng nhịn không nổi nữa, cười nhạt:

– Nếu các hạ cho rằng chúng tôi không phải họ Phùng, vậy thì chúng tôi nên họ gì đây?

Lệ Cương sa sầm nét mặt:

– Bất cứ hai người họ gì, đều không liên quan gì đến Lệ mỗ! Chẳng qua Lệ mỗ bình sinh không chịu nổi những kẻ giấu đầu giấu đuôi, đổi tên đổi họ, nếu mà tại hạ gặp phải, chắc chắn không thể nào bỏ qua.

Phong Tứ Nương biến sắc mặt, nhưng Vạn Trùng Sơn đã vội vã cười giả lả nói:

– Lệ huynh vốn là người chính trực, ai ai cũng đều biết cả.

Từ Thanh Đằng cũng lập tức cười, chuyển hướng câu chuyện hỏi:

– Nghe nói Bạch Thủy huynh đã cắt tóc trên núi Nga Mi. Chỉ sợ kỳ này không chịu lại đây!

Vạn Trùng Sơn than nhẹ một tiếng, nói:

– Làm sao y nghĩ không ra? Hay là còn có điều gì khác chăng?

Lệ Cương bỗng nhiên đập bàn một cái, gằn giọng nói:

– Bất kể y vì chuyện gì khác, cũng đều là chuyện không phải! Nhà họ Châu đời đời chỉ truyền lại cho một ngườị Y là người con trai độc nhất, lại cắt tóc xuất gia làm hòa thượng! Người đời có câu: Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Uổng cho y đã đọc không biết bao nhiêu sách vở thánh hiền mà lại quên mất điều này. Tôi mà gặp y hả… hừ!

Vạn Trùng Sơn và Từ Thanh Đằng nhìn nhau, không ai nói gì nữa cả.

Phong Tứ Nương ôm một bụng tức bực còn chưa tiêu, nàng không nhịn nổi cười nhạt:

– Mấy người xem cái người này thật là kỳ quái, chuyện của thiên hạ mắc mớ gì đến y, mà y cũng xen vào.

Lệ Cương đứng thẳng người dậy, nổi giận đùng đùng:

– Ta cứ muốn xen vào chuyện người khác, mi làm gì được ta?

Dương Khai Thái cũng đứng phắt người dậy, lớn tiếng nói:

– Xin Lệ huynh đừng quên rằng y là bằng hữu của tôi.

Lệ Cương nói:

– Bằng hữu của anh thì sao? Lệ mỗ hôm nay muốn dạy dỗ bằng hữu của anh một phen!

Dương Khai Thái đỏ bừng mặt mũi lên, nói:

– Được được được, ngươi… ngươi… ngươi có giỏi thì lại đây dạy dỗ tạ Hai người xắn tay áo lên, xem chừng muốn động thủ tới nơi. Tân khách đầy một nhà mà không một ai đứng ra can gián, bởi vì ai cũng hiểu tính nết của Lệ Cương, chẳng tội vạ gì mà đứng ra hứng mũi chịu sào.

Bỗng nghe có người nói:

– Các người lại đây, bộ tính để đánh nhau hay sao?

Câu nói ấy thốt ra thật tình chẳng lấy gì làm cao minh cho lắm. Cũng chẳng có gì văn nhã, thậm chí còn có vẻ là của những tên côn đồ đang tìm người để gây sự.

Nhưng câu nói ấy phát ra từ miệng Thẩm phu nhân, tính chất bỗng nhiên trở thành không giống vậy. Không ai thấy câu nói ấy thốt ra kém phần văn nhã, hoặc thiếu chỗ cao minh…


Bất kể nói về mặt tuổi tác, thân phận, hoặc địa vị, Thẩm thái quân đã đạt đến chỗ có thể tùy tiện nói ra bất kỳ điều gì mình nghĩ trong đầụ Bị bà ta mắng cho một câu, người nghe trong bụng không những không cảm thấy phiền toái, mà ngược lại đôi khi còn cảm thấy vinh dự. Nếu bà ta đối với một người nào đó khách khí một tý, người ấy ngược lại sẽ cảm thấy hoàn toàn mất tự nhiên.

Cái đạo lý ấy, Thẩm thái quân trước giờ vốn hiểu rất rõ. Bất kỳ chuyện gì, bà ta cũng xử lý rất minh bạch bởi bà ta nghe đã nhiều, thấy cũng đã nhiều, từng trải bao nhiêu chuyện cũng đã quá nhiều.Hiện tại, tuy tai của bà ta đã có chỗ hơi điếc, nhưng những điều mà bà ta muốn nghe, người khác dù có nói nhỏ bao nhiêu, bà ta còn nghe rõ từng chữ một. Còn những chuyện bà không muốn nghe, ngay một chữ bà ta cũng không nghe được.

Hiện giờ, cặp mắt của bà ta không còn sáng, không còn sắc sảo, không chừng không thấy được ra mặt người nào với người nào, nhưng trong lòng mỗi người ra sao, bà ta đều thấy rõ mồn một.

Lúc a hoàn đỡ bà ta ra sảnh đường, bà ta đang cầm một trái táo, nhai nhóp nhép thật là hứng thú, xem ra đang hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong trái táo làm người ta tưởng câu nói lúc nãy chẳng phải từ miệng của bà ta thốt ra.

Lệ Cương và Dương Khai Thái mặt mày đỏ bừng lên, cúi đầu, xoay nửa người lại, len lén kéo tay áo vừa mới xắn lên xuống.

Những người trong phòng đều đứng dậy cung kính hành lễ.

Thẩm thái quân tít mắt lại cười, gật gật đầu:

– Từ Thanh Đằng, cái hột trân châu trên mũ nhà ngươi xem ra thật không sai! Nhưng mi cắm nó trên mũ, có phải là sai lắm hay không? Tại sao ngươi không đem nó đặt trên mũi để cho người khác thấy cho rõ ràng hơn có phải được không?

Từ Thanh Đằng đỏ mặt lên, không dám thốt ra một tiếng.

Thẩm thái quân lại cười tít mắt nhìn Liễu Sắc Thanh, nói:

– Mấy năm nay không gặp, kiếm pháp của nhà ngươi chắc cũng tinh tiến lắm phải không? Thiên hạ e không còn ai đánh lại được với ngươi? Thật ra ngoại hiệu của ngươi phải nên xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới đúng.

ít nhất cái thanh kiếm ngươi đeo trên mình so với của người khác đẹp đẽ hơn nhiều.

Liễu Sắc Thanh cũng đỏ mặt lên, bàn tay của y vốn đang nắm khư khư trên chuôi kiếm, làm như sợ người ta không thấy được, bây giờ bỗng lập tức len lén thả ra đưa về phía sau lưng.

Tuy bọn họ mặt mày đỏ bừng, không người nào cảm thấy có chút gì khó chịu, bởi vì bị Thẩm phu nhân mắng cho một câu cũng chẳng lấy gì làm mất mặt.

Những người không được đề cập tới, xem ra lại có vẻ có chỗ hoảng hốt như bị đánh mất một cái gì.

Dương Khai Thái cúi gầm mặt xuống, lắp bắp:

– Tiểu điệt lúc nãy thật vô lễ, thỉnh thái phu nhân thứ tội cho.

Thẩm phu nhân đưa tay lên vành tai, hỏi:

– Sao? Nhà ngươi nói gì? Ta nghe không rõ lắm!

Dương Khai Thái mặt lại càng đỏ hơn, nói:

– Tiểu… tiểu điệt lúc nãy vô… vô lễ…

Thẩm phu nhân cười xòa, nói:

– A… thì ra nhà ngươi nói có đem lễ vật lại! Ta vốn biết nhà ngươi là con quỷ hà tiện, ngay với chính mình còn không dám ăn, không dám mặc, huống gì còn dám đem đồ đi cho người ta?

Dương Khai Thái không nói thêm được một câu nào.

Lệ Cương cũng nhịn không nổi nữa, mở miệng ra nói:

– Vãn bối lúc nãy cũng không nghĩ đến chuyện cùng Dương huynh đánh nhau, chỉ bất quá hai người…

Thẩm thái quân nói:

– Sao? Ngươi nói hai người này muốn đánh nhau?

Bà ta tít mắt nhìn Phong Tứ Nương và Tiêu Thập Nhất Lang, rồi lắc đầu nói:

– Không thể nào, hai đứa này xem ra đều là hai đứa bé ngoan ngoãn, làm sao mà đi đánh nhau ngay giữa nhà của ta? Chỉ có những đứa con nít không có quy củ mới đứng ở đây phùng mang trợn mắt, nhà ngươi nói có phải không?

Lệ Cương sững người ra một hồi, rốt cuộc gầm mặt xuống nói:

– Thái phu nhân nói thật đúng.

Phong Tứ Nương càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, nàng cảm thấy lão thái bà này thật tình thú vị quá chừng, nàng hy vọng lúc mình sống đến bảy tám chục tuổi, mình cũng thú vị giống như lão thái bà này vậy.

Thẩm thái quân cười nói:

– Chỗ này hồi xưa vốn có nhiều khách khứa qua lại, có điều từ lúc Bích Quân xuất giá đến giờ, lâu lắm chưa bao giờ được nhộn nhịp như hôm nay. Bây giờ ta mới nghĩ ra, thì ra mấy người ấy chẳng phải lại đây để thăm lão thái bà này! Tuy vậy, nếu các người hôm nay lại đây để ngắm vị đại mỹ nhân của nhà ta, chỉ sợ không khỏi bị thất vọng.

Cặp mắt bà ta cười tít lại thành hai sợi chỉ, nói:

– Con nha đầu nhà ta hôm nay không tiếp khách khứa được, nó đương có bệnh.

Dương Khai Thái buộc miệng hỏi:

– Có bệnh? Có bệnh gì?

Thẩm thái quân cười nói:

– Thằng nhỏ ngốc, ngươi hớt ha hớt hải làm gì? Nó mà có bệnh, ta còn làm sao mà vui vẻ như vậy?

Bà ta nháy mắt một cái, cố ý hạ giọng xuống, nói:

– Báo cho các ngươi biết, không phải nó có bệnh, mà là có tin vui. Nhưng các ngươi không được nói là ta nói đấy, không thì con nhỏ a đầu ấy lại nói lão thái bà này lắm mồm.

Những người ở đầy trong nhà lại vội vã đứng dậy, chỉ nghe tiếng “cung hỷ” vang lên ồn ào không ngừng. Còn Dương Khai Thái thì cứ cười thoải mái không ngậm lại được cái miệng.

Phong Tứ Nương trừng mắt nhìn y một cái, nói nhỏ:

– Ngươi khoái chí gì lắm thế? Đứa nhỏ cũng chẳng phải là con của ngươi.

Dương Khai Thái lập tức đóng miệng lại, ngay đến cười cũng chẳng còn dám nữa. Cỡ đàn ông nghe lời như y, thật tình cũng hiếm có.

Tiêu Thập Nhất Lang bất giác len lén thở ra một hơi, bởi vì y hiểu rõ, một người đàn ông không thể nào nghe lời người đàn bà đến mức như vậy. Người đàn ông mà nghe lời đàn bà quá như vậy, người đàn bà sẽ cho là y không ra gì.

Tiêu Thập Nhất Lang ở trong bất kỳ đám đông nào, với ngưòi nào, y vĩnh viễn là một người cô độc. Bởi vì y luôn luôn là người đứng ngoài cuộc, không bao giờ hòa chung được vào cái hoan lạc của người đời.

Cho nên y cũng là người tỉnh táo nhất, là người đầu tiên thấy Liên Thành Bích đang bước vào nhà.

Y vốn không nhận ra mặt Liên Thành Bích, cũng chưa bao giờ gặp Liên Thành Bích, có điều y biết, cái người đang từ ngoài đi vào này chính là Liên Thành Bích.

Bởi vì y chưa bao giờ thấy qua một người nào có thái độ văn nhã như vậy, mà trong cái văn nhã ấy lại có một cái vẻ làm cho người ta cảm thấy cao quý không thể với tới.


Trên đời này có vô số thiếu niên anh tuấn, có vô số thư sinh dáng dấp nho nhã, có vô số con nhà thế gia có dáng dấp phi thường, cũng có vô số thiếu niên hiệp sĩ danh tiếng võ lâm, có điều thật tình không có người nào so sánh được với cái người đang bước vào. Tuy người ta không thể nói rõ ra được cái chỗ khác nhau giữa y với người khác, nhưng bất kỳ người nào đã nhìn thấy y là lập tức nhận ra y có chỗ khác người thường.

Triệu Vô Cực vốn cũng là người rất xuất sắc, phong thái của y cũng làm cho người ta điên đảo, nếu cùng với người khác ở một chỗ, phong thái của y chắc hẳn sẽ làm cho người khác chú ý.

Có điều y cùng với Liên thành Bích đi vào, Tiêu Thập Nhất Lang thậm chí còn chưa thấy ra được y.

Y luôn mặc những chiếc áo may bằng những mặt hàng tốt nhất, cắt xén thật vừa vặn thích hợp với vóc dang của y, những đồ trang sức trên người y đều đã được tuyển chọn kỹ càng, mỗi thứ đều thích hợp với thân phận của y, làm cho người ta đã không cảm thấy y quê mùa, mà cũng không cảm thấy y phô trương một cách lố lăng, lại càng không cảm thấy y phát tướng phát tài mất đi cái vẻ phong nhã.

Người trong võ lâm biết ăn mặc cỡ như Triệu Vô Cực thật không nhiều, nhưng hiện giờ y đi cùng với người ấy vào, lại giống như là một người tùy tòng.

Người này nếu không phải là Liên Thành Bích, trên đời này còn có ai có thể là Liên Thành Bích? Ngay cả Liên Thành Bích, nếu y không phải như vậy, y cũng chẳng phải là Liên Thành Bích!

Liên Thành Bích cũng lập tức nhìn thấy Tiêu Thập Nhất Lang. Y không nhận ra Tiêu Thập Nhất Lang, cũng chưa bao giờ gặp Tiêu Thập Nhất Lang, lại càng không nghĩ đến cái người thiếu niên đang đứng bên cửa sảnh đường là Tiêu Thập Nhất Lang.

Có điều y chỉ nhìn một lần, lập tức cảm thấy người thiếu niên này có rất nhiều chỗ khác với người thường… rốt cuộc, có chỗ nào khác thường, y nói cũng không ra.

Y muốn nhìn người thiếu niên ấy kỹ hơn một chút, có điều y không làm như vậy, bởi vì nhìn lom lom vào một người là một điều không được lễ mạo cho lắm.

Liên Thành Bích ra đời tới giờ chưa bao giờ làm một điều gì thiếu lễ mạo.

Đợi mọi người thấy ra Liên Thành Bích và Triệu Vô Cực rồi, đương nhiên lại thêm một hồi náo động.

Sau đó, Triệu Vô Cực mới bái kiến Thẩm phu nhân.

Tuy Thẩm thái quân đang còn cười tít mắt, nhưng trong ánh mắt ấy đã không còn thấy nụ cười, bà ta tựa hồ cảm thấy đã có chuyện gì không hay xảy ra.

Triệu Vô Cực nói:

– Vãn bối lại trễ, làm cho Thái phu nhân chờ lâu, xin người thứ tội.

Thẩm thái quân nói:

– Không sao cả, lại trễ còn hơn là không lại phải không?

Triệu Vô Cực đáp:

– Dạ.

Thẩm thái quân nói:

– Đồ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử, và Lão Ưng Vương thế nào? Tại sao bọn họ không lại? Không lẽ chẳng còn mặt mũi lại đây gặp ta?

Triệu Vô Cực thở ra một hơi:

– Bọn họ quả thật không còn mặt mũi lại gặp lão phu nhân…

Cặp mắt của Thẩm thái quân bỗng nhiên chợt biến thành như trẻ lại, ánh mắt chuyển động, hỏi:

– Đao mất rồi, có phải không?

Triệu Vô Cực cúi đầu xuống.

Thẩm thái quân bỗng nhiên cười lên một tiếng:

– Nhà ngươi chẳng cần phải giải thích, ta cũng biết, chuyện này trách nhiệm không nằm ở nhà ngươi. Có tên Lão Ưng Vương cùng ở một chỗ với các ngươi, lão ta nhất định đòi giữ cho được bảo đao, do đó bảo đao bị mất từ trong tay lão ta, có phải không?

Triệu Vô Cực than một tiếng:

– Tuy vậy, vãn bối cũng không thoát được tội sơ ý. Nếu không đoạt lại được bảo đao, vãn bối không còn mặt mũi gì gặp mặt các bạn võ lâm đồng đạo.

Thẩm thái quân hỏi:

– Lấy được thanh đao từ trong tay Lão Ưng Vương, thế gian này cũng chỉ có vài người. Thế thì người đoạt đao ấy là ai nhỉ? Bản lãnh của y cũng không nhỏ?

Triệu Vô Cực đáp:

– Phong Tứ Nương.

Thẩm thái quân nói:

– Phong Tứ Nương… cái tên này ta có nghe qua. Công phu của nàng ta cũng có hạng lắm. Nhưng nếu chỉ nhờ vào bao nhiêu đó, e đoạt không nổi thanh đao từ trong tay Lão Ưng Vương?

Triệu Vô Cực đáp:

– Nàng ta còn có một người giúp sức.

Thẩm thái quân hỏi:

– Ai vậy?

Triệu Vô Cực thở ra một tiếng dài, nói dằn từng tiếng một:

– Tiêu Thập Nhất Lang.

Những người trong sảnh đường quả không hổ là những tay cao thủ giang hồ, công phu hàm dữỡng thật sâu, nghe đến tin tức kinh hồn như vậy, mọi người vẫn giữ được bình tĩnh, không ai lộ vẻ kinh ngạc hay thất vọng gì cả. Thậm chí không một người nào mở miệng ra bàn luận lao xao; bởi vì trong hoàn cảnh này, bất kỳ ai nói như thế nào cũng làm cho Triệu Vô Cực cảm thấy khó xử.

Chỉ có hai người trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, một người là Dương Khai Thái, còn một người là Phong Tứ Nương. Dương Khai Thái thì nhìn đăm đăm vào Phong Tứ Nương, Phong Tứ Nương thì nhìn đăm đăm vào Tiêu Thập Nhất Lang.

Trong bụng nàng đang cảm thấy kỳ lạ, nàng đã biết rõ, thanh đao ấy không phải là thanh đao thật, thế thì thanh đao thật ở đâu?

Nghe đến tên Tiêu Thập Nhất Lang, Thẩm thái quân chau mày, lẩm bẩm nói:

– Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang… gần đây tại sao ta cứ nghe hoài đến cái tên này. Mọi chuyện hư hỏng trên thế gian này hình như đều bị một mình hắn làm hết. Một người làm được bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, xem ra cũng không phải là dễ.

Lệ Cương nghinh mặt lên nói:

– Tên này không trừ đi, giang hồ khó mà được yên ổn! Vãn bối sớm muộn gì cũng có ngày xách thủ cấp của hắn lại giao cho thái phu nhân.


Thẩm thái quân không trả lời, hướng về Từ Thanh Đằng hỏi:

– Ngươi có muốn lấy đầu của Tiêu Thập Nhất Lang không?

Từ Thanh Đằng trầm ngâm một hồi rồi nói:

– Lệ huynh nói không sai, người này không trừ đi, giang hồ khó mà được yên ổn…

Thẩm thái quân không đợi y nói hết, lại hỏi:

– Liễu Sắc Thanh, còn ngươi?

Liễu Sắc Thanh đáp:

– Vãn bối đã nghĩ đến chuyện tỷ đấu với hắn từ lâu.

Thẩm thái quân đưa mắt hướng qua Liên Thành Bích, hỏi:

– Còn ngươi?

Liên Thành Bích mỉm cười không nói gì.

Thẩm thái quân lắc đầu, lẩm bẩm một mình:

– Cái thằng nhỏ này chuyện gì cũng được, chỉ có một chuyện là không chịu mở miệng ra… các ngươi có tin là, hắn đến ở nhà ta cả hơn nửa tháng nay mà ta chưa nghe hắn nói quá mười câu.

Dương Khai Thái mở miệng ra, rồi lại lập tức ngậm miệng lại.

Thẩm thái quân nói:

– Ngươi muốn nói gì? Nói đi! Không lẽ ngươi muốn học cái kiểu của hắn?

Dương Khai Thái liếc trộm qua Phong Tứ Nương một cái, nói:

– Vãn bối thấy có lúc không nói lại tốt hơn là nói.

Thẩm thái quân hỏi:

– Nếu vậy ý ngươi thế nào? Ngươi có muốn đi giết Tiêu Thập Nhất Lang không?

Dương Khai Thái đáp:

– Người này tiếng ác lừng danh bốn phương, bất kỳ ai giết được hắn, đều có thể dương danh thiên hạ, vãn bối tự nhiên cũng có ý đó, có điều…

Thẩm thái quân hỏi:

– Có điều làm sao?

Dương Khai Thái gầm mặt cười khổ nói:

– Vãn bối chỉ sợ không phải là địch thủ của hắn.

Thẩm thái quân cười lớn:

– Được, cái thằng nhỏ này được, nói thật tình, lão bà tử đây vốn thích loại người có quy củ biết an phận như vậy, chỉ tiếc ta không có một đứa cháu gái thứ hai để gã cho ngươi.

Mặt của Dương Khai Thái lập tức đỏ bừng lên, ánh mắt không dám hướng về phía Phong Tứ Nương… nhưng mặt của Phong Tứ Nương lộ ra vẻ gì, y cũng có thể tưởng tượng ra được. Thẩm thái quân bấy giờ mới chuyển ánh mắt về Lệ Cương, hờ hững nói:

– Nhà ngươi xem, có bao nhiêu người ở đây muốn lấy đầu của Tiêu Thập Nhất Lang. Ngươi muốn đem đầu hắn về đây gặp ta, chỉ sợ không dễ dàng gì?!!!

Phong Tứ Nương nhìn Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Anh cảm thấy thế nào?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Tôi thật là khoái trá.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Khoái trá? Anh còn cảm thấy khoái trá?

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

– Tôi nào biết cái đầu của tôi trị giá như vậy. Nếu biết sớm chắc đã đem ra phố cầm từ lâu.

Phong Tứ Nương bật cười.

Đêm thật yên tĩnh, tiếng cười của nàng vang lên như tiếng chuông ngân.

Đây là hậu viên của Thẩm gia trang, mỗi người khách đều có một gian phòng để nghỉ chân. Người nào đến Thẩm gia trang mà không chịu ở lại một đêm chẳng phải là có ý xem thường Thẩm thái quân quá sao?

Tiếng cười của Phong Tứ Nương bỗng ngừng lại, nàng chau mày hỏi:

– Thanh đao chúng ta đoạt được rõ ràng là giả, nhưng thanh đao bọn họ mất đi là thanh đao thật, anh nói chuyện này có kỳ quái không?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Chẳng có gì kỳ quái.

Phong Tứ Nương nói:

– Không kỳ quái? Bộ anh biết thanh đao thật ở đâu sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Đao thật…

Y mới nói được hai chữ bỗng ngậm miệng lại.

Bởi vì y chợt nghe có tiếng chân người bước lại. Y biết chắc chắn là của Dương Khai Thái. Chỉ có bước chân của người quân tử trung hậu mới nặng nề như vậy. Người quân tử tuyệt đối không hề lén lút đi lại rình mò nghe trộm chuyện nguời khác.

Phong Tứ Nương lại chau mày, lẩm bẩm:

– Âm hồn bất tán, lại tới nữa…

Nàng xoay người lại, trừng mắt nhìn Dương Khai Thái, lạnh nhạt hỏi:

– Anh muốn đòi tôi cám ơn phải không?

Dương Khai Thái đỏ bừng mặt, đáp:

– Tôi… tôi không hề có ý như vậy.

Phong Tứ Nương nói:

– Đáng lý ra tôi phải cám ơn anh, nếu lúc nãy anh nói tôi là Phong Tứ Nương, đám người ấy chắc chắn không chịu để tôi yên.

Dương Khai Thái hỏi:

– Tại sao tôi lại muốn… muốn nói?


Phong Tứ Nương nói:

– Bọn họ chẳng phải vừa mới nói tôi là kẻ trộm đao đấy hay sao?

Dương Khai Thái lau mồ hôi, nói:

– Tôi biết không phải là cộ Phong Tứ Nương hỏi:

– Anh làm sao biết được?

Dương Khai Thái đáp:

– Bởi vì… bởi vì… tôi tin cộ Phong Tứ Nương hỏi:

– Tại sao anh lại tin tôi?

Dương Khai Thái lại lau mồ hôi, đáp:

– Chẳng vì gì cả, tôi chỉ là… tôi chỉ là tin cô vậy thôi.

Phong Tứ Nương nhìn y, nhìn gương mặt vuông vuông vắn vắn của y, biểu tình thành thành thật thật của y, cặp mắt của nàng bất giác bỗng hơi ướt ướt.

Dù có là người gỗ đá tới đâu, cũng có những lúc sẽ bị cảm động. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, nàng bất giác lưu lộ chân tình, nàng nhẹ nắm lấy tay của y, ôn nhu nói:

– Anh thật là một người tốt.

Cặp mắt của Dương Khai Thái cũng ướt ướt, lắp bắp nói:

– Tôi không tốt lắm… tôi… tôi cũng không dở lắm, tôi…

Phong Tứ Nương mỉm cười duyên dáng nói:

– Anh thật là người quân tử, nhưng cũng thật là tên ngốc tử…

Nàng bỗng sực nhớ tới Tiêu Thập Nhất Lang, lập tức buông tay ra, quay đầu lại cười nói:

– Anh nói y…

Nụ cười trên khuôn mặt nàng bỗng sựng lại, bởi vì Tiêu Thập Nhất Lang không còn đó nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang chẳng còn thấy ở đâu.

Phong Tứ Nương sững người, hỏi:

– Y đi đâu rồi? Anh có thấy y đi về hướng nào không?

Dương Khai Thái ngơ ngác hỏi:

– Y là ai?

Phong Tứ Nương nói:

– Y… đường đệ của tôi, anh không thấy y sao?

Dương Khai Thái đáp:

– Không… không thấy.

Phong Tứ Nương nói:

– Không lẽ mắt của anh mù rồi? Người hắn lớn như thế mà anh không nhìn thấy?

Dương Khai Thái nói:

– Tôi… tôi thật tình không thấy, tôi chỉ… chỉ thấy có cô…

Phong Tứ Nương dậm chân nói:

– Anh hả, anh đúng là một tên ngốc.

Đèn trong nhà vẫn còn sáng.

Phong Tứ Nương chỉ mong Tiêu Thập Nhất Lang trở về lại phòng, nhưng lại không dám khẳng định, bởi vì nàng rất hiểu con người của Tiêu Thập Nhất Lang.

Nàng biết Tiêu Thập Nhất Lang lúc nào cũng có thể đột nhiên biến mất.

Tiêu Thập Nhất Lang quả nhiên đã biến mất.

Trong phòng không có một ai, dưới ngọn đèn có để một lá thư. Trên trang giấy, nét mực còn chưa khô, rõ ràng một hàng chữ kỳ quái của Tiêu Thập Nhất Lang:

– Mau lấy hắn đi thôi! Nếu không cô sẽ hối hận sau này đấy, tôi bảo đảm, cả đời cô tuyệt đối tìm không ra một người thứ hai đối với cô tốt được như vậy.

Phong Tứ Nương cắn chặt răng, mi mắt đỏ hồng lên, nàng hằn học nói:

– Thằng du côn, thằng súc sinh, ngươi thật không phải là con người!

Dương Khai Thái cười giả lả nói:

– Y không phải là đường đệ của cô sao? Sao cô lại mắng y dữ quá vậy?

Phong Tứ Nương nhảy dựng lên, la lớn:

– Ai bảo hắn là đường đệ của tôi, anh gặp quỷ sống hay sao vậy?

Dương Khai Thái quýnh quýu lên chỉ biết lau mồ hôi liền liền, y hỏi:

– Y không phải là đường đệ của cô thì là gì của cô?

Phong Tứ Nương ráng cầm giữ lại nước mắt, đáp:

– Y… y… y cũng là một tên ngốc!

Ngốc tử tự nhiên chưa chắc là người quân tử, nhưng người quân tử không ít thì nhiều cũng có chút mùi vị của ngốc tử. Làm một người quân tử vốn không phải là chuyện thông minh!

Tiêu Thập Nhất Lang trong miệng khe khẽ nghêu ngao một bài ca, điệu nhạc nghe chừng như khúc ca du mục ở ngoài quan ngoại, vùng thảo nguyên rộng lớn đượm cái vẻ thê lương bi tráng, lại đượm biết bao là tịch mịch, ưu sầu.

Mỗi khi y hát lên bài ca này, tâm tình của y không mấy gì vui. Cái y không vui lòng với mình chút nào là chỗ, trước giờ không bao giờ y chịu làm ngốc tử.

Đêm xuống không thê lương, bởi vì trên trời bao nhiêu tinh tú đang chiếu sáng lấp lánh. Trong bụi rậm không ngớt truyền ra tiếng kêu của côn trùng mùa thu.

Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có trời đất và những vì sao làm bạn đồng hành, một người đi trong đó, tâm tình ắt hẳn cũng sẽ bình tĩnh, cũng sẽ có khả năng quên đi bao nhiêu phiền muộn khổ não trong đời.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang thì không, trong những giây phút này, y lại đi nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đến, y nghĩ đến thân thế mình, nghĩ đến những chuyện tào ngộ trong đời của mình…

Cả một đời y vĩnh viễn vẫn là một người ngoài cuộc, vĩnh viễn vẫn là một người cô độc, có lúc y cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ngừng lại mà không cách gì ngừng lại được.

Bởi vì, cuộc đời như một thanh roi, vĩnh viễn không ngừng đánh vào sau lưng y, bắt y phải tiếp tục đi về phía trước, bắt y đi tìm kiếm, nhưng lại không nói cho y biết sẽ tìm ra được gì…

Y chỉ còn có cách không ngừng đi về phía trước, chỉ mong gặp phải vài chuyện không bình phàm cho lắm, nếu không, cái kiếp sống này không lẽ sẽ quá vô duyên như vậy sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.