Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 20: Thế giới đồ chơi


Đọc truyện Tiêu Thập Nhất Lang – Chương 20: Thế giới đồ chơi

Ngủ, có rất nhiều loại; tỉnh, cũng có rất nhiều thứ.

Có lúc mệt mỏi, ngủ thoải mái một giấc, tỉnh dậy, mắt nhìn thấy ánh mặt trời chiếu đầy bên song, người mình thương ở ngay bên cạnh, tai nghe tiếng chim hót, tiếng con nít đang cười đùa bên ngoài, mũi ngửi thấy mùi canh gà hầm rục đùi bốc thơm phưng phức.

Chỉ sợ đó là cái “tỉnh” khoan khoái nhất trong đời.

Khổ nhất là, lúc tâm tình không dễ chịu, uống say tí bỉ, mê mê mệt mệt ngủ hết nửa ngày, tỉnh lại vấn đề còn y nguyên chưa tới đâu, đầu thì nhức muốn cắt phăng ra khỏi người.

Cái thứ “tỉnh” ấy, coi như không tỉnh còn hơn.

Bị người ta đổ thuốc mê, lúc tỉnh lại cũng sẽ mơ mơ hồ hồ, đầu sẽ nặng bằng ba bốn cái đầu bình thường, không những vậy còn có cảm giác muốn nôn mửa.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang lần này tỉnh dậy, thân hình lại cảm thấy nhẹ nhàng phiêu phiêu thoải mái, làm như chỉ cần vẫy vẫy tay mấy cái, là có thể bay bỗng qua lại trong không trung.

Thẩm Bích Quân cũng ở bên cạnh y, đang ngủ rất say.

Trong lòng y mơ màng mông lung, hình như đầy những hạnh phúc, bao nhiêu tai nạn bất hạnh trước đó, trong phút giây này, y bỗng nhiên quên đi hết cả.

Điều bất hạnh là, thứ cảm giác ấy không có lâu dài.

Trước tiên, y thấy rất nhiều sách.

Trong phòng đầy những sách.

Sau đó y nhìn thấy cái lò hương.

Trong lò khói bay lên uốn lượn, hình như đang đốt Long Đĩnh hương.

Tiêu Thập Nhất Lang chầm chậm đứng dậy, mắt y chạm vào một nghiêng mực chạm chỗ rất quý giá, rất xưa, ngay cả giá để sách cũng là thứ đồ xưa đời Tần đời Hán.

Y cũng nhìn thấy trên bàn bày một bức họa chưa vẽ xong.

Chính là bức họa Khêu đèn xem kiếm.

Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh từ dưới chân đi lên, bất giác rùng mình lên một cái, làm như trong mùa đông lạnh giá bỗng từ trong chăn ấm rớt vào nước lạnh.

Y đứng bên cạnh bàn, ngơ ngẩn một hồi, rồi quay người lại.

Căn nhà này có cửa lớn và cửa sổ, rất lớn, ngay trước mặt y.

Từ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ánh dương quang chiếu ngay trên chiếc cầu chín khúc, nước chảy dưới cầu lóng lánh vàng ánh.

Tận cuối cây cầu là tòa bát giác đình nho nhỏ, trong đình có hai người đang ngồi chơi cờ.

Một lão già mặc áo đỏ, bên cạnh để dụng cụ câu cá, một tay tựa vào trán, một tay đang cầm con cờ, hình như đang suy nghĩ.

Còn bên kia là lão già mặc áo xanh, đang tủm tỉm cười nhìn lão bên này, trên mặt lộ vẻ đắc ý, cái bàn đá bên cạnh để một đôi giày, chân lão ta để trần.

Không lẽ đây chính là hình nộm hai lão già câu cá và rửa chân bên cạnh dòng nước hồi nãy.

Tiêu Thập Nhất Lang cảm thấy đầu mình hình như đang xoay vòng, cơ hồ muốn đứng không vững.

Thật tình y không thể nào tin được cặp mắt của mình.

Bên ngoài cỏ xanh như tơ, gió nhẹ đưa qua mùi hương hoa đâu đó.

Một con nai từ trong bụi hoa đi ra, hình như cảm thấy có người lạ đang từ trong nhà nhìn ra, vội vã quay đầu chạy vào lại.

Ra khỏi bụi hoa là một bức tường cao, ngăn cách hẳn thế giới bên ngoài.

Nhưng từ lỗ hổng hình bán nguyệt trên tường có thể nhìn ra xa xa thấy có để một cái bàn, trên bàn còn có hai ly trà.

Đấy chính là hai ly trà mà Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân vừa mới uống xong. Tiêu Thập Nhất Lang đưa tay ra là đã cầm lấy trong lòng bàn tay.

Có điều bây giờ trong cặp mắt y, hai ly trà ấy so với tòa lương đình xem ra còn muốn lớn hơn một chút.

Y còn có thể tắm được trong đó.

Thẩm Bích Quân đang thở ra một hơi dài, nàng cũng vừa tỉnh.

Tiêu Thập Nhất Lang xoay người, chắn lấy cửa sổ.

Thẩm Bích QUân đã bị khích động kinh hãi quá nhiều, tâm thần nàng rất suy nhược, nếu để cho nàng thấy chuyện quái dị bên ngoài kia, không chừng nàng phát điên.

Chính Tiêu Thập Nhất Lang cũng đã muốn phát điên.

Thẩm Bích Quân dụi mắt, hỏi:

– Sao chúng ta lại tới đây? Đây là nơi nào?

Tiêu Thập Nhất Lang gượng gạo cười, thật tình y không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi, nói:

– Xem ra cái vị Thiên công tử này quả thật là một quái nhân! Chẳng có ý hại chúng ta, tại sao lại đi thuốc cho chúng ta mê man rồi đem lại nơi đây?

Chúng ta còn tỉnh táo, không lẽ ông ta không đem mình lại được?

Thẩm Bích Quân đăm đăm nhìn y, nàng đã phát hiện ra vẻ mặt của y lộ vẻ thật kỳ quái.

Tiêu Thập Nhất Lang trước giờ muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, chưa bao giờ phải gò bó chính mình.

Thẩm Bích Quân nhịn không được hỏi y:

– Anh… anh sao thế? Có phải cảm thấy khó chịu lắm hay không?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Không sao cả, chẳng qua… tôi cũng thấy chuyện thật kỳ quái.

Miệng y nói, nhưng mắt y thì nhìn giá sách sau lưng của Thẩm Bích Quân.

Y chỉ hận hồi nãy không đem mấy cuốn sách trên bàn thu dọn đi, y chỉ hy vọng trước đó Thẩm Bích Quân không chú ý đến bức họa.

Thẩm Bích Quân kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của y.

Gương mặt của nàng bỗng nhiên biến đổi, ngẩn ra một hồi, cặp mắt chầm chậm đi vòng quanh bốn phía.

Bốn bề chung quanh đều đầy những rương sách, làm bằng gỗ tử đàn.

Tiêu Thập Nhất Lang gượng cười nói:

– Thiên công tử không chừng sợ chúng ta ngồi không khó chịu, bèn tống đám sách vở này lại cho mình, xem ba bốn năm chưa chắc đã xong.

Cặp môi của Thẩm Bích Quân trắng bệch ra, bàn tay nàng run rẩy, đột nhiên nàng xông tới cửa sổ đẩy Tiêu Thập Nhất Lang qua một bên.

Cầu chín khúc, dòng nước, lão già, bàn cờ…

Thẩm Bích Quân kêu lên một tiếng nhỏ, té vào lòng Tiêu Thập Nhất Lang.

Hương trầm trong lò, hình như đã cháy hết tới nơi.

Thẩm Bích Quân còn chưa định thần lại được.

Một hồi thật lâu, nàng mới nói ra lời:

– Đây chính là nơi chúng ta vừa mới thấy trong căn nhà đồ chơi.

Tiêu Thập Nhất Lang chỉ biết gật đầu:

Thẩm Bích Quân nói:

– Hiện giờ chúng ta đang ở trong căn nhà đồ chơi?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

Thẩm Bích Quân run giọng nói:

– Nhưng thân hình chúng ta tại sao lại thu nhỏ lại như thế này? Hai lão già kia rõ ràng là hình nộm, tại sao lại biến thành người thật?

Tiêu Thập Nhất Lang chỉ còn biết thở ra.

Sự tình thật là ly kỳ, ly kỳ muốn dễ sợ.


Chẳng ai có thể nằm mộng ra được chuyện như vậy, cũng chẳng có ai có thể giải thích được chuyện như vậy… So với cơn mộng ly kỳ nhất cũng không hoang đường bằng.

Đến cặp môi của Thẩm Bích Quân cũng trở nên run rẩy, nàng dùng sức cắn chặt môi, rướm cả máu ra, mới chứng thực rõ ràng mình không phải nằm mộng.

Tiêu Thập Nhất Lang cười khổ nói:

– Hồi nãy mình muốn lại nơi đây chơi, không ngờ bây giờ cũng được toại nguyện.

Thẩm Bích Quân đã mất hết bình tĩnh, nàng đột nhiên chụp lấy tay y, nói:

– Chúng ta mau… mau chạy trốn đi!

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Trốn đi đâu?

Thẩm Bích Quân gục đầu, một giọt nước mắt rớt xuống trên mu bàn tay.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Là ai?

Cửa mở hé, một thiếu nữ mặc áo đỏ đẩy cửa bước vào, cặp mắt linh động, liếc mắt đẩy đưa. Tiêu Thập Nhất Lang nhận ra được hình như cô ta là người mời trà trong sảnh đường.

Cô ta vốn là hình nộm, bây giờ đã trở thành người bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ ra đó.

Mắt Tiêu Thập Nhất Lang nhìn đăm đăm vào cô nàng, má cô ta ửng đỏ lên, cúi đầu thỉnh an nói:

– Tệ Trang chủ sai tiện thiếp lại thỉnh hai vị đến sảnh đường dùng cơm.

Tiêu Thập Nhất Lang cũng chẳng hỏi han gì, theo cô ta đi ra.

Y biết bây giờ có hỏi gì cũng dư thừa.

Chuyển qua hành lang, là sảnh đường.

Trong sảnh đường có ba người đang ngồi tán gẩu.

Ngồi bên chủ vị là một người tướng mạo rất đẹp, y phục cực kỳ hoa lệ, đội một chiếc mũ cao thời cổ đại, xem trang nghiêm mà cao quý, nghiễm nhiên có khí tượng của một vì đế vương.

Gương mặt y như ngọc, trắng hầu như muốn trong suốt, hai bàn tay búp măng như của một người thiếu nữ, ai nhìn qua cũng đều nhận ra cả đời y chưa bao giờ làm chuyện gì lao động chân tay.

Nhìn gương mặt y phảng phất như còn trẻ tuổi lắm, nhưng nếu đi tới gần trước mặt y, sẽ thấy đuôi mắt y đã có chỗ nhăn nheo, nếu không phải là kẻ đã từng bảo dưỡng đúng phương pháp, không chừng chính là một lão già.

Còn hai người khách, một người đầu lớn, eo to, gương mặt đầy những mụn.

Người kia còn cao lớn hơn, gương mặt dài còn hơn cả ngựa, bàn tay cầm ly trà giống như một tảng đá, ngón tay vừa lớn vừa ngắn, ngón giữa không dài hơn những ngón khác, xem ra ngoại gia chưởng lực đã đạt đến mười phần hỏa hầu.

Hai người ấy thần sắc ra vẻ thô hào, y phục thì lại rất hoa lệ, khí phái cũng rất đường bệ, hiển nhiên đều là những nhân vật hào kiệt trong võ lâm, thân phận đều rất cao quý, địa vị cũng rất cao.

Hai người ấy, Tiêu Thập Nhất Lang đều đã có gặp qua.

Có điều y vừa mới gặp họ hồi nãy, họ chỉ là hai hình nộm.

Bây giờ bọn họ đều là người thật.

Tiêu Thập Nhất Lang vừa bước vào, ba người ấy tươi cười đứng dậy đón.

Chủ nhân có khí tượng đế vương khoan thai bước ra khỏi tòa vị, cười nhẹ nói:

– Rượu còn ấm, xin mời.

Y nói chuyện đơn giản mà chính xác, có thể chỉ dùng chín chữ, y sẽ không nói chữ thứ mười.

Giọng của y nhu hòa mà dễ nghe, động tác và cách đi đứng cũng như vậy, như là một vũ gia đã từng quen được huấn luyện, mỗi một cử động đều ám hợp với nhịp điệu tiết tấu.

Nhưng ấn tượng của Tiêu Thập Nhất Lang về những người như vậy không tốt lắm.

Y cảm thấy những hạng người ấy có điệu bộ như đàn bà, nặng mùi son phấn.

Đàn ông có điệu bộ õng ẹo, đàn bà có điệu bộ hùng dũng, y gặp phải hai hạng người này đều cảm thấy rất khổ tâm.

Trước sảnh đã bày tiệc rượu thật tinh trí.

Chủ nhân hé miệng cười thỉnh khách:

– Xin mời vào tiệc.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Không dám.

Gã mặt đầy mụn cười, giành nói:

– Bàn tiệc này chính là do Trang chủ đặc biệt vì hai vị tẩy trần tiếp phong, các hạ hà tất phải khách khí.

Tiêu Thập Nhất Lang nhìn chăm chú vào chủ nhân, cười nhẹ nói:

– Kẻ hèn này sao dám quấy nhiểu?

Chủ nhân cũng nhìn lại y chăm chú, cười nhẹ nói:

– Đến đây rồi, là đã có duyên, mời.

Mục quang hai người chạm nhau, Tiêu Thập Nhất Lang mới phát giác ra, chủ nhân là người rất lùn, lùn đến xuất kỳ.

Chẳng qua người y đầy đặn cân xứng, khí độ lại rất cao quý, lúc ngồi xem ra thấy còn muốn lớn hơn người thường.

Chẳng ai ngờ được rằng, y là một người lùn.

Tiêu Thập Nhất Lang lập tức dời mắt đi chỗ khác, không nhìn lại lần thứ hai.

Bởi vì y biết, người lùn đội mũ cao, tâm lý nhất định có chỗ không được bình thường, nhất định rất sợ người khác chú ý đến cái chỗ lùn của mình, nếu bạn nhìn vào nhiều, y sẽ nghĩ bạn cho y là một tên quái vật.

Bởi vậy người lùn thường làm ra chuyện kinh hồn, để cho người ta không để ý đến chuyện y lùn, để cho người ta cảm thấy y cao hơn thường.

Ngồi vào tiệc rồi, chủ nhân trước tiên nâng ly, hỏi:

– Tôn tính?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Tiêu, Tiêu Thạch Dật.

Gã mặt mụn hỏi:

– Thạch Đật? Thạch là sơn thạch? Đật là phiêu dật?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Vâng.

Gã mặt mụn nói:

– Tại hạ là Lôi Vũ, vị này là…

Y chỉ đại hán mặt ngựa nói:

– Vị này là Long Phi Tốn.

Tiêu Thập Nhất Lang đổi mặt hỏi:

– Có phải là Thiên Mã Hành Không Long đại hiệp?

Đại hán mặt ngựa khom người nói:

– Không dám.

Tiêu Thập Nhất Lang nhìn gã mặt mụn, nói:

– Như vậy các hạ là Vạn Lý Hành Vân Lôi nhị hiệp chăng?

Gã mặt mụn cười nói:

– Huynh đệ chúng tôi đã lâu không qua lại trong chốn giang hồ, không ngờ các hạ còn nhớ được tiện danh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:


– Vô song thiết chưởng, Long Mã tinh thần… đại danh hai vị, thiên hạ đều biết, mười ba năm trước, trận chiến ở Thiên Sơn vang danh cổ kim, tại hạ vốn rất ngưỡng mộ Ánh mắt của Lôi Vũ lấp loáng, có ba phần đắc ý, bảy phần thương cảm, y than một tiếng:

– Đấy chẳng qua là chuyện quá xưa rồi, giang hồ chỉ sợ rất ít người nói đến.

Mười ba năm trước, hai người ấy đã dùng bàn tay không đánh nhau với Thiên Sơn thất kiếm, vậy mà ngay cả sợi lông còn không bị thương tổn, đương thời thật là một chuyện phi thường.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Xong trận chiến ở Thiên Sơn, hai vị không còn hành hiệp nữa, người trong giang hồ bàn luận xôn xao cho đến bây giờ, chẳng ai biết hai vị đã đi tới chốn nào.

Vẻ mặt của Lôi Vũ lại càng thảm đạm, y cười khổ nói:

– Đừng nói người khác không ai biết, ngay cả hai chúng tôi đây, có bao giờ…

Nói đến đó, y đột nhiên câm miệng, nâng ly uống sạch.

Chủ nhân than nhẹ một tiếng nói:

– Nơi đây không còn là nhân thế, bất kỳ ai đến đây đều thôi không nghĩ trở về chốn nhân gian.

Tiêu Thập Nhất Lang cảm thấy lòng bàn tay hình như lạnh toát:

– Nơi đây không còn là nhân thế, không lẽ…

Trên gương mặt an tường của chủ nhân bỗng lộ ra một vẻ thương cảm:

– Nơi đây chẳng qua chỉ là một thế giới hình nộm mà thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang ngẩn người ra.

Một hồi lâu, y mới gắng gượng nói ra được lời, lớn tiếng hỏi:

– Hình nộm?

Chủ nhân chầm chậm gật gật đầu, ảo não nói:

– Đúng vậy, hình nộm…

Y bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói tiếp:

– Kỳ thực, vạn vật đều là hình nộm, người có bao giờ không phải là hình nộm nhỉ?

Lôi Vũ từ từ nói:

– Chẳng qua, người là hình nộm của trời, còn chúng ta, là hình nộm của người.

Y ngẩng mặt cười một tiếng, lớn tiếng nói:

– Trong giang hồ có ai nghĩ ra rằng, anh em chúng tôi đã trở thành hình nộm của người khác?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Nhưng…

Chủ nhân ngắt lời, từ từ nói:

– Hai chục năm qua đi, hai vị e sẽ quên mất tên họ của mình.

Trước mặt người lạ, Thẩm Bích Quân không muốn mở miệng.

Có điều lúc này, nàng bỗng cảm thấy trái tim mình chìm xuống, nhịn không nổi cất tiếng:

– Hai… hai chục năm?

Chủ nhân nói:

– Đúng vậy, hai chục năm… lúc tôi vừa mới đến đây, cũng cho là một ngày còn không chịu nổi, bắt tôi chịu hai chục năm, tôi không tưởng tượng được làm sao chịu được.

Y cười thê thảm, chầm chậm nói tiếp:

– Nhưng bây giờ, bất giác đã qua hai mươi năm… thiên cổ gian nan duy nhất tử, bất kể là sống cách nào, so với chết cũng còn hơn.

Thẩm Bích Quân ngẩn người ra một hồi, đột nhiên ngoảnh đầu đi.

Nàng không muốn người ta thấy trong mắt nàng đã có nước mắt ứa ra.

Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm một hồi hỏi:

– Các vị có biết mình làm cách nào đến đây không?

Lôi Vũ trừng trừng nhìn y hỏi lại:

– Các hạ có biết mình làm cách nào đến đây không?

Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:

– Không những không biết, ngay cả muốn tin còn không thể tin nổi.

Lôi Vũ nâng ly uống cạn, đặt mạnh ly xuống bàn, thở dài nói:

– Đúng vậy, chuyện này đúng là chẳng ai biết gì cả, cũng chẳng ai tin gì cả… tôi đến đây cũng đã được hai chục năm, mỗi giây mỗi khắc chỉ muốn nghĩ đây là một cơn mộng, nhưng bây giờ… bây giờ…

Chủ nhân chầm chậm nhấp rượu, bỗng nhiên nói:

– Các hạ lúc trước khi đến đây, có phải đã qua một lần bị nguy hiểm đến tính mạng?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Đúng là suýt chết.

Chủ nhân nói:

– Tính mạng của các hạ, phải chăng cũng được một người tên là Thiên công tử cứu cho?

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Làm sao Trang chủ biết được?

Chủ nhân than lên một tiếng:

– Chúng tôi cũng như các hạ, đều được mang ơn cứu mạng của Thiên công tử, chẳng qua…

Lôi Vũ ngắt lời y, hằn học nói:

– Y cứu chúng ta, không phải là có hảo ý gì, chẳng qua chỉ muốn chúng ta làm hình nộm, nô bộc cho y.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Các vị đã từng gặp mặt y là một người thế nào chăng?

Chủ nhân thở ra nói:

– Chẳng ai gặp mặt y, nhưng đến bây giờ, có lẽ các hạ đã biết y thuộc hạng người như thế nào.

Lôi Vũ cắn chặt răng, nói:

– Y có phải là con người đâu! Y là một thứ ma quỷ, so với quỷ còn kinh sợ hơn!

Nói đến đây, bất giác y nhìn ra ngoài cửa sổ, da thịt trên gương mặt bỗng co rút, nhăn nhúm vào nhaụ Chủ nhân nói:

– Y quả thật có một thứ ma pháp gì đó không thể tưởng tượng được, chúng ta nói bất kỳ điều gì, y đều có thể nghe được, mỗi chuyện chúng ta làm, y đều thấy được cả, có điều bây giờ tôi đã hết sợ y.

Y cười nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:

– Ngay cả chuyện quái dị như vậy, chúng ta còn gặp phải, trên đời này còn có chuyện gì khác sợ hơn thế nữa?

Lôi Vũ than:

– Đúng vậy, một người đã lọt vào hoàn cảnh như thế này, bất kỳ đối với ai, đối với chuyện gì, chẳng còn có gì để sợ nữa.


Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Nhưng một người lúc nào làm chuyện gì cũng bị người nhìn thấy, chẳng phải là điều đáng sợ hay sao?

Chủ nhân nói:

– Mới lúc đầu, tự nhiên cũng rất khó chịu, rất khổ sở, nhưng ngày tháng qua lâu, người cũng dần dần thành gỗ đá, chuyện gì cũng chẳng còn vấn đề.

Long Phi Tốn than:

– Bất cứ ai đến chốn này, cũng đều biến thành gỗ đá, tự mình thương xót mình, bởi vì sống cũng chẳng ý vị gì, mà chết cũng không sao.

Y là người rất ít mở miệng.

Người ít mở miệng, lời nói ít nhiều cũng sâu xa.

Tiêu Thập Nhất Lang không biết về sau mình sẽ biến thành gỗ đá, tự mình thương xót mình không, y chỉ biết hiện giờ mình cần uống rượu.

Một ly rượu thật lớn.

Y uống cạn một hơi, bỗng nhiên không nhịn được mở miệng hỏi:

– Tại sao các vị không tìm cách trốn khỏi nơi đây?

Câu hỏi này Thẩm Bích Quân đã có hỏi y.

Long Phi Tốn than:

– Trốn đi đâu?

Câu trả lời cũng trùng với câu của Tiêu Thập Nhất Lang.

Long Phi Tốn lại nói tiếp:

– Chúng ta hiện giờ như sâu kiến trước mặt người ta, bất kỳ người nào cũng có thể dùng hai ngón tay bóp dí chết dễ dàng, chúng ta còn chạy đi được đâu?

Chủ nhân đột nhiên nói:

– Nếu chúng ta muốn chạy trốn khỏi nơi đây, cũng không hẳn là tuyệt đối không thể.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Sao?

Chủ nhân nói:

– Chỉ cần có người phá đước pháp thuật của y, chúng ta lập tức hồi phục lại được tự do.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Ai phá được pháp thuật của y?

Chủ nhân than lên một tiếng:

– Chỉ còn nhờ vào chính chúng ta thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Chúng ta? Bằng cách gì?

Chủ nhân nói:

– Pháp thuật cũng như võ công, bất kỳ võ công cao siêu đến đâu, cũng có một vài chỗ hở, ngay cả Đạt Ma Dịch Cân Kinh cũng không được ngoại lệ, nghe nói Trương Tam Phong chân nhân tìm ra trong đó hai ba chỗ hở.

Pháp thuật ấy tự nhiên cũng có chỗ hở, và chỗ hở ấy còn do Thiên công tử để lộ ra.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Tại sao y làm vậy?

Chủ nhân đáp:

– Khiêu khích! Y cố ý khiêu khích chúng ta.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Khiêu khích?

Chủ nhân nói:

– Đời sống con người cũng giống như một canh bạc, nếu chắc chắn là thắng rồi, canh bạc ấy thật chẳng còn thú vị gì, nhất định phải có thắng có thua mới có kích thích.

Tiêu Thập Nhất Lang cười mỉm nói:

– Đúng vậy.

Chủ nhân nói:

– Thiên công tử có lẽ thuộc loại người thích chuyện kích thích, do đó mà dù y dùng ma thuật cầm tù chúng ta, còn để lại cho chúng ta một chỗ hở để phá pháp thuật đó!

Y chầm chậm nói tiếp:

– Chỗ ách yếu nằm ngay trong tòa nhà này, nếu chúng ta tìm ra, lập tức sẽ phá vỡ ma thuật của y.

Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm hỏi:

– Câu nói ấy có phải do chính miệng y nói ra?

Chủ nhân đáp:

– Đúng vậy, chính miệng y đã từng hứa với tôi, bất cứ ai phá được ma thuật của y, tất cả chúng ta sẽ lập tức được thả ra, không lôi thôi gì cả.

Y thở dài một tiếng, nói:

– Hai mươi năm nay, lúc nào tôi cũng để ý tìm, mà không sao tìm ra được chỗ hở ấy ở đâu!

Tiêu Thập Nhất Lang im lặng một hồi, hỏi:

– Tòa nhà này tổng cộng chỉ có hai mươi bảy gian, phải không?

Chủ nhân nói:

– Nếu tính nhà bếp, tổng cộng là hai mươi tám gian.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Chỗ hở của ma thuật chỉ quanh quẩn trong hai mươi tám gian nhà, tại sao lại không tìm ra được?

Chủ nhân cười khổ đáp:

– Chỉ tại vì chẳng ai nghĩ ra được cái chỗ hở ấy là thứ gì, không chừng là một hột gạo, một miếng gỗ, không chừng chỉ là một hạt bụi!

Tiêu Thập Nhất Lang im lặng không nói gì nữa.

Chủ nhân bỗng nhiên nói:

– Muốn nghĩ ra được bí mật ấy, dĩ nhiên là khó như lên trời, nhưng ngoài chuyện ấy ra, còn có một cách khác.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Cách gì?

Chủ nhân đột nhiên đúng thẳng người dậy nói:

– Xin đi theo tôi.

Sau sảnh đường còn có một ngôi nhà nhỏ xíu.

Trong nhà có một khối đá xanh, lớn chừng một cái bàn, phẳng lì như gương.

Tiêu Thập Nhất Lang được chủ nhân đưa lại trước mặt tảng đá, y không nhịn nổi mở miệng hỏi:

– Đây là thứ gì?

Chủ nhân đáp:

– Tế đài!

Tiêu Thập Nhất Lang chau mày hỏi:

– Tế đài?

Chủ nhân nói:

– Nếu có người chịu đem thứ mình trân quý nhất trong đời làm lễ vật hiến dâng cho y, y lập tức sẽ phóng thích người ấy.

Ánh mắt của y hình như sáng lên gấp bội bình thường, y chăm chú nhìn Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Không biết thứ các hạ trân quý nhất trong đời là gì?

Tiêu Thập Nhất Lang không trả lời câu hỏi của y, còn hỏi ngược lại:

– Trang chủ thì sao?

Chủ nhân cười khổ nói:

– Những người ở đây, ai cũng rất ích kỷ, thứ trân quý nhất của mỗi người, là tính mệnh của họ, chẳng ai chịu đem tính mệnh của mình hiến dâng cho y.

Y vội vã nói tiếp:


– Nhưng cũng có người coi người khác và chuyện người khác còn quý trọng hơn cả tính mệnh của mình.

Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:

– Thứ người ấy trên thế gian này không nhiều.

Chủ nhân nói:

– Mười năm trước tôi đã có thấy qua, đấy là một cặp vợ chồng rất là ân ái, hai bên coi nhau còn hơn cả tính mệnh của mình, bất hạnh bị Thiên công tử dùng ma thuật giam vào đây, người chồng là một người xuất thân từ thế gia vọng tộc, văn vũ song toàn, vốn là một vị anh hùng trẻ tuổi có tiền đồ, có điều đến đây, mọi thứ đều trở thành tuyệt vọng.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Rồi sau ra sao?

Chủ nhân thở ra một tiếng, nói:

– Về sau người vợ vì chồng hy sinh tất cả, trở thành vật tế lễ cho Thiên công tử, đổi lấy tự do hạnh phúc cho chồng mình.

Nãy giờ y vẫn chăm chú nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, hình như muốn quan sát phản ứng của y ra sao.

Tiêu Thập Nhất Lang hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, chỉ thản nhiên lắng nghe.

Nhưng thần sắc của Thẩm Bích Quân rất hứng phấn, rất khích động, nàng cúi đầu, hỏi nho nhỏ:

– Về sau, Thiên công tử quả thật phóng thích người chồng?

Chủ nhân than một tiếng nói:

– Quả thật vậy.

Y lại bổ sung vào câu nói:

– Nãy giờ tôi không nói ra tên họ hai người, bởi vì tôi nghĩ là người chồng phấn đấu đã mười năm nay, bây giờ ắt hẳn là một người có thanh danh địa vị, tôi không muốn thanh danh của y bị thương tổn.

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một lát, bùi ngùi nói:

– Cặp vợ chồng ấy thật là vĩ đại.

Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên lạnh lùng nói:

– Tôi xem, cặp vợ chồng ấy chẳng qua chỉ là một cặp ngốc tử.

Chủ nhân ngẩn người ra, hỏi:

– Ngốc tử?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Người vợ hy sinh thân mình, cho là người chồng được hạnh phúc, nhưng nếu người chồng quả thật coi nàng ta còn hơn tính mệnh của mình, biết vợ hy sinh cho mình, làm sao y còn an tâm mà sống, làm sao y còn có dũng khí mà phấn đấu?

Chủ nhân chẳng nói được ra lời.

Tiêu Thập Nhất Lang lạnh lùng nói:

– Tôi cho là, người chồng ấy bây giờ có còn sống, trong lòng chắc chắn tràn đầy hối hận, cảm thấy cuộc sống vô vị, không chừng cả ngày say túy lúy, chỉ mong được chết sớm chừng nào hay chừng đó.

Chủ nhân yên lặng một hồi, rồi gượng cười nói:

– Bọn họ làm như vậy, tuy không phải là kẻ hiểu biết, nhưng cái tình yêu bất chấp mọi chuyện, thật cũng làm cho tôi rất bội phục.

Y không để cho Tiêu Thập Nhất Lang trả lời, vội vã tiếp:

– Chẳng qua, ở đây sống cũng chẳng có gì là không tốt, trên đời mọi chuyện hưởng thụ, ở đây đều không thiếu gì, mà còn không bị lễ giáo câu thúc, bất cứ mình muốn làm điều gì, chẳng một ai cấm đóan mình.

Lôi Vũ cười lớn nói:

– Đúng vậy, chúng ta đã đến nước này, sống được một ngày, phải hưởng thụ một ngày, lễ giáo danh dự gì gì, con mẹ nó quăng qua một bên!

Đột nhiên y đứng dậy, lớn tiếng nói:

– Mai Tử, Tiểu Hà, ta biết các cô đang đứng ở ngoài, tại sao còn không vào đây?

Chỉ nghe tiếng ngọc bội kêu đinh đương như chuông bạc, hai thiếu nữ mặc áo gấm đầu cắm đầy phỉ thúy, miệng cười ngọt ngào, uyển chuyển bước vào.

Lôi Vũ một tay ôm một cô, cười nói:

– Hai cô này đều là vợ của tôi, nhưng nếu các vị có ai nhìn trúng cô nào, tôi đều có thể nhường cho.

Máu trên gương mặt của Thẩm Bích Quân bỗng nhiên chạy đi đâu mất tiêu, trong thoáng chốc, mặt nàng trắng bệch như một tờ giấy.

Lôi Vũ trừng mắt nhìn nàng, nói:

– Ngươi không tin? Được.

Y đột nhiên buông tay trái đang ôm ra, hỏi:

– Tiểu Hà, trên người em chỗ nào đẹp nhất?

Tiểu Hà nhoẻn miệng cười nói:

– Đùi.

Thân hình cô ta rất cao, eo rất co, cặp mắt tuy không lớn, lúc cười cũng rất mê hồn, bất kể là nhìn về phía phương diện nào, cũng có thể được liệt vào hạng mỹ nữ.

Lôi Vũ cười nói:

– Đùi của em nếu được gọi là đẹp, tại sao không cho mọi người thưởng thức ra sao.

Tiểu Hà ôm miệng cười, từ từ kéo váy quần lên.

Sau lớp vải quần không mặc thêm gì, một cặp đùi thon dài, trắng nõn mà rắn chắc, lập tức phô bày ra trước mắt mọi người.

Không biết Thẩm Bích Quân vì phẫn nộ hay kinh sợ, mà ngay cả đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy lên.

Tiểu Hà thì vẫn cười ngọt ngào, làm như chỉ có một mình cô ta trong phòng, tay cầm váy quần, yểu điệu quay một vòng, váy quần lại càng vén lên cao.

Chủ nhân mỉm cười, nâng ly nói:

– Đùi đẹp như vậy, phải uống một ly thật lớn, mời!

Tiêu Thập Nhất Lang đang cầm ly rượu trong tay, quả thật nâng ly uống cạn.

Lôi Vũ vỗ tay phải vào cô bên kia, cười hỏi:

– Mai Tử, còn em thì sao?

Cặp mắt Mai Tử lóng lánh đưa tình hỏi:

– Ông nói người em chỗ nào đẹp nhất?

Lôi Vũ cười lớn nói:

– Người em chỗ nào cũng đẹp, nhưng đẹp nhất phải là cái eo.

Mai Tử nháy mắt, bàn tay như hoa lan, khinh khinh xảo xảo mở khuy áo.

Quần áo tung ra, quả nhiên eo lưng cô ta thật là hoàn mỹ không một tỳ vết, vừa vặn trong tay, Chủ nhân lại cười nói:

– Lôi huynh, anh sai rồi!

Lôi Vũ hỏi:

– Sai?

Chủ nhân nói:

– Chỗ đẹp nhất trong người cô ta, không phải là eo lưng, mà là trên eo lưng.

Phía trên eo lưng của cô ta, bỗng nhiên ưỡn lên cao, làm cho eo lưng giống như bị gãy làm đôi.

Lôi Vũ nâng ly cười nói:

– Đúng vậy, đúng là tôi sai, phải phạt một ly.

Mai Tử cười lên duyên dáng, làm như cảm thấy quá sung sướng.

Thẩm Bích Quân cúi gầm đầu xuống, nàng hận không thể xông ra khỏi nhà ngay trong lúc này, chỉ cần thoát ra khỏi nơi ma quỷ này, bất cứ đặt nàng vào đâu cũng không sao cả.

Thậm chí nàng cảm thấy địa ngục so với nơi đây còn có phần khá hơn.

Lôi Vũ lại hướng về Tiêu Thập Nhất Lang nâng ly, cười nói:

– Các hạ xem, tôi có nói dối tý nào không?

Tiêu Thập Nhất Lang trên mặt vẫn chẳng để lộ một tý biểu tình gì, hững hờ nói:

– Các hạ quả thật chẳng lừa dối.

Lôi Vũ nói:

– Chẳng riêng gì tôi, những người nơi đây đều khẳng khái như tôi, không chừng còn khẳng khái hơn tôi xa, Tiêu Thập Nhất Lang nói:

– Sao?

Chủ nhân đột nhiên thở ra một hơi nói:

– Y nói không sai tý nào, ai đến đây, đều không còn là người nữa, tự nhiên chẳng còn có cảm giác xấu hổ, đối bất kỳ chuyện gì cũng đều không có quan niệm.

Y chăm chú nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, thư thả nói tiếp:

– Hai vị bây giờ còn cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn không quen, nhưng qua một thời gian, hai vị cũng sẽ biến thành như mọi người thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.