Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 39


Bạn đang đọc Tiểu Thanh Mai Phật Hệ FULL – Chương 39


Thực tế, ngay từ lần cho mèo ăn, Quý Ngạn Thần đã biết người bình thường chào hỏi nhau bằng cách bắt tay.

Ngày đó tay anh vì bế mèo con nên bị bẩn, anh chỉ có thể giấu sau lưng.

Mà Thanh Nhiễm từ khi biết anh là Quý Ngạn Thần cũng không chuẩn bị cùng anh bắt tay, tiếp xúc cơ thể.

Thật buồn cười, năm ngoái Nguyễn Nhuyễn mê muội tải về mấy video Quý thần nhận giải, trong đó có một cái cô xem đi xem lại mấy lần:
Thầy trao giải đưa cúp cho anh đồng thời duỗi tay ra trước mặt Quý thần, theo phép lịch sự thông thường thì bắt tay là một phương thức bắt buộc, nhưng Quý thần chỉ cụp mắt nhìn một cái rồi sau đó nhận lấy cái cúp.

Bàn tay thầy giáo lửng lơ giữa không trung, cách một màn hình, Thanh Nhiễm cũng thấy xấu hổ thay thầy, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngại đến mức không biết nên nói gì cho tốt.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn không cho là vậy, cô cảm thấy Quý Thần có cá tính, đủ man, soái đến ngút trời.

Hơn nữa Thanh Nhiễm còn phát hiện rất nhiều bạn nữ khác đều nghĩ giống Nguyễn Nhuyễn.

Thanh Nhiễm đứng cạnh Nguyễn Nhuyễn còn đang kinh ngạc đến rớt quai hàm, cô hơi dùng lực rút tay về.

Kỷ Hạ nhanh chóng phá vỡ cảnh lúng túng này, “Ài, tiểu học muội tìm anh có chuyện gì sao?”
Thanh Nhiễm gật đầu, “Đúng ạ, học trưởng Kỷ Hạ, em……”
Kỷ Hạ không cho cô cơ hội nói hết, “Ở đây không tiện nói chuyện, hai em còn chưa ăn cơm đúng không? Đi đi đi, học trưởng mời hai em.”
Lại không đợi Thanh Nhiễm nói thêm, Nguyễn Nhuyễn đã cao giọng đáp ứng, “Vậy cảm ơn học trưởng Kỷ Hạ.”
Vừa mới quen chưa đầy hai phút, thế này có ổn không?
Đợi bốn người ngồi quanh bàn ăn, đầu óc Thanh Nhiễm vẫn ngơ ra như cũ.


Nguyễn Nhuyễn với Kỷ Hạ đều là người thích xã giao, từ trên đường đến đây đã nói không biết bao nhiêu là chuyện, bây giờ họ lại tìm được chủ đề nói chuyện, nói đến vui vẻ.

Thanh Nhiễm với Quý Ngạn Thần ngồi đối mặt, Quý thần cúi đầu nhìn tay mình, trong phòng, cơ thể anh không còn cứng ngắc như bên ngoài nữa.

“Cái này, học trưởng Quý.” Lý Thanh Nhiễm đánh vỡ không khí yên tĩnh giữa hai người.

Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn cô, lông mày hơi hơi nhíu lại.

Thanh Nhiễm đột nhiên hiểu được ý tứ sau cái nhíu mày của anh, cô nói: “Học trưởng Quý, nếu không quen cởi mũ ra, có thể không cởi, em không có vấn đề gì hết.”
Quý Ngạn Thần ngẩn ra.

Lúc này Kỷ Hạ với Nguyễn Nhuyễn đều ngừng không nói nữa, bọn họ đều là người thông minh, an tĩnh cũng chỉ được vài giây, sau đó lại hi hi ha ha nói tiếp.

Ngón tay Quý Ngạn Thần vuốt theo vành mũ, anh có đôi mắt phượng, lúc nhìn chằm chằm vào ai đó sẽ làm người ta có cảm giác trong mắt anh đều là hình bóng bạn, lúc đó trong mắt anh ánh lên ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Anh không bỏ mũ ra, Thanh Nhiễm cũng không đề cập đến chuyện cái mũ nữa.

“Em không cho mèo ăn nữa à?” Quý Ngạn Thần đột nhiên hỏi một câu.

“Hả?” Thanh Nhiễm rất nhanh đã hồi thần lại: “Cho ăn á, gần đây dì Lưu giúp em cho mèo ăn.”
Mấy ngày bị ốm, cô đặc biệt nhờ cậy dì Lưu cho mèo hoang ăn, sau khi xuất viện lại vì bài tập chất chồng chất đống, cô căn bản không có thời gian đi nên khoảng thời gian này vẫn nhờ dì Lưu giúp đỡ.


Quý Ngạn Thần thu lại tầm mắt, cụp mắt xuống, anh không cùng người khác đối mắt, một khi đối mắt sẽ nhanh chóng quay đi.

Ánh mắt cụp xuống chứa đầy ánh sáng, chiếc mũ màu đen càng làm nổi bật lên màu da trắng, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhạt.

Thế giới của Quý Ngạn Thần không nghi ngờ gì là vô cùng cô độc, anh không thích tiếp xúc với người khác, cũng rất khó thích một đồ vật nào đó, càng là thứ lọt được vào mắt anh, anh nhiều nhất cũng chỉ nhìn nhiều hơn vài lẫn chứ sẽ không muốn đi tranh đoạt.

Quý Ngạn Thần trong sách là một người chỉ thích toán học, trong lĩnh vực toán học, anh tạo dựng được chỗ đứng cho riêng mình.

Từ lúc thiếu niên anh đã được phong thành thần, sau này lại được những người có danh trong giới toán học gọi là quỷ tài.

Chính là quỷ tài này luôn không tranh giành gì, lúc nào cũng trầm mặc trong thế giới riêng mình, vậy tại sao anh lại nghĩ không thông mà chống đối với nam chính Tạ Ánh An trong sách?
Hơn nửa sau của cuốn sách, anh trở thành nhân vật phản diện thúc đẩy cốt truyện, có người bắt nữ chính đến trước mặt anh để anh dùng làm con tin đối phó Tạ Ánh A, tại sao anh lại không đồng ý?
Rõ ràng đấu với Tạ Ánh An, anh không nhất định sẽ thất bại, vậy vì sao đến cuối cùng anh lại lựa chọn nhảy từ lầu cao xuống, kết ẩu còn trẻ đã bỏ mạng?
Nụ cười trước khi nhảy lầu của anh nữa, rốt cuộc tại sao anh lại cười?
Những nghi vấn này chìm sâu vào lòng Thanh Nhiễm, mỗi lần thấy Quý Ngạn Thần, cô sẽ luôn không nhịn được mà cảm thán về vận mệnh của anh.

“Cho mèo ăn?” Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng không giả vờ nổi bữa, cô quay đầu sang nhìn Thanh  Nhiễm ngồi cạnh mình: “Cho mèo gì ăn cơ?”
Thanh Nhiễm: “……”
Ông vua buôn chuyện hỏi một câu, cô nên giải thích thế nào đây?

“Là, là mèo hoang.” Thanh Nhiễm giải thích.


“Thanh Nhiễm.” Nguyễn Nhuyễn thu nụ cười lại, uất ức: “Cậu với Quý thần có bí mật nhỏ, người ta không còn là tiểu điềm điềm (điềm điềm=ngọt ngào)  mà cậu yêu nhất nữa rồi, hừ.”
Thanh Nhiễm mừng thầm, vẫn may chưa ăn cơm.

Ngẩng đầu nhìn qua, có lẽ Quý Ngạn Thần không nghe rõ Nguyễn Nhuyễn nói gì, quay qua Kỷ Hạ, vẻ mặt Kỷ Hạ như nuốt phải ruồi vậy.

Đợi món ăn được mang lên, Thanh Nhiễm mới đi vào trọng điểm.

“Học trưởng Kỷ Hạ, bài viết về Tiểu Băng trên diễn đàn, có thể phiền anh xóa giúp không?”
Kỷ Hạ đang gắp một miếng rau đưa lên miệng thì dựng lại động tác, anh không tự chủ được mà nhìn qua Quý Ngạn Thần, nuốt xong miếng rau mới nói: “Được rồi, đợi trở về anh sẽ xóa.”
Nhìn phản ứng của anh là biết có chuyện gì rồi.

Thanh Nhiễm không ngốc ngốc đi hổ Kỷ Hạ sao lại biết, cô với Nguyễn Nhuyễn nhìn nhau, ai người im lặng ăn cơm.

Quý Ngạn Thần ăn vô cùng yên tĩnh, thìa với bát chạm nhau cũng không phát ra âm thanh nào, hình như anh rất thích ăn ca, trước khi ăn, anh tỉ mỉ nhặt từng chiếc xương ra.

“Học muội Thanh Nhiễm.” Kỷ Hạ bỏ đũa xuống, cười nhạt nhìn Thanh Nhiễm.

Thanh Nhiễm lịch sự cười đáp lại, ý bảo Kỷ Hạ nói tiếp.

Kỷ Hạ: “Em có biết nguồn gốc của tin đồn không?”
Thanh Nhiễm đương nhiên biết: “Nguồn gốc là từ bức ảnh của em với Tống Thời Trạch.”
Kỷ Hạ cười: “Anh không nghĩ vậy đâu.”
Khóe miệng Thanh Nhiễm cứng lại.

Chậc, Nguyễn Nhuyễn chép miệng, học trưởng Kỷ Hạ này cũng thật biết giả vờ.

Kỷ Hạ không biết trong lòng hai cô gái đang nghĩ gì, vẫn đang giả bộ.


Kỷ Hạ lắc đầu: “Tấm ảnh chỉ là ngòi dẫn, tiểu học muội, có người ghen tị em nên mới lợi dụng tình cảnh này để thêm dầu vào lửa.”
Thanh Nhiễm: “……”
Tâm lý học hay lý luận học vậy? Học trưởng Kỷ Hạ.

Phản ứng của Thanh Nhiễm làm Kỷ Hạ tưởng cô đồng ý với phân tích của anh, nhất thời anh càng kích động.

“Học muội Thanh Nhiễm, anh có thể chọn người khác để lấy gậy ông đập lưng ông,.thật sự rất tốt đó, chỉ có điều em cũng không được mềm lòng, từ trước đến nay mấy tin đồn này như thanh kiếm vô hình, nhìn không thấy, sờ không ra nhưng lại có thể tổn thương người khác, cô ta hại em, em……”
“Cạch.” Thìa va vào bát cuối cùng cũng phát ra âm thanh, Quý thần dẹp bát đũa sang một bên, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhiễm.

Thanh Nhiễm cũng dừng đũa, đột nhiên nghe anh nói: “Em chưa ăn cơm.”
“?” Thanh Nhiễm nhìn Quý Ngạn Thần đầy nghi hoặc.

Quý thần ngẩn ra, anh có lẽ cũng biết lúc này nên mỉm cười, vì vậy nỗ lực kéo khóe miệng.

Nhìn như này, thiếu niên căn bản không giống người tự kỷ, anh nhìn Thanh Nhiễm chăm chú, lúm đồng tiền trên má trái thấp thoáng xuất hiện.

Trước đây Thanh Nhiễm từng thấy Quý thần cười nên không có kinh ngạc.

“Ực” Nguyễn Nhuyễn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

Kỷ Hạ nhìn đến ngốc luôn.


“Từ tối đến giờ, em chỉ nói, chưa có, ăn cơm.” Quý Ngạn Thần nghiêm túc nói: “Không được như vậy, sẽ đói.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.